Hạ
Năm.
Phiên tòa thứ hai vẫn tiến hành đúng như dự định. La Tại Dân bước vào tòa án cùng với Kim Đạo Anh, ngoài trời tuyết đang rơi dày đặc.
La Tại Dân dừng lại quan sát một lúc, khi phiên tòa hôm nay kết thúc, chắc chắn tuyết sẽ phủ trắng mặt đường.
Phiên tòa bắt đầu. Thẩm phán Lý Vĩnh Khâm tóm tắt sơ qua nội dung chính của phiên sơ thẩm và kết quả giám định tang vật đã bàn giao lúc trước, kết luận không có bất cứ vấn đề gì. Phía cảnh sát giao thông cũng cung cấp video giám sát hành trình, đúng là Lý Đế Nỗ vào lúc 10 giờ 37 phút tối ngày 7 tháng 11 đã lái xe ra khỏi chung cư của người bị hại, ở ngã tư gần đó quay được lần cuối chiếc xe xuất hiện là vào 11 giờ 08 phút và mãi đến 8 giờ 46 phút sáng hôm sau, người ta mới thấy lại chiếc Maybach đó đang đi về hướng tập đoàn Kình Phong.
Bởi vì khu chung cư nơi Trác Tuấn Anh sống cải tạo đường ống vào cuối tháng 10, đội xây dựng đã vô tình làm đứt cáp ngầm nối liền với camera giám sát của khu mà mãi đến giữa tháng 11 mới sửa chữa xong, vậy nên chỉ có thể xác minh thông qua camera công cộng gần đó.
Lý Đông Hách ngay lập tức đặt câu hỏi về video hành trình, video này chỉ có thể chứng minh rằng Lý Đế Nỗ rời khỏi chung cư của nạn nhân vào khoảng 10 giờ 30 và về đến nhà lúc 11 giờ, nhưng nó cũng không thể chứng minh thời điểm vụ án xảy ra hắn luôn ở trong nhà.
Kim Đạo Anh không giải thích nhiều, chỉ cầm bản ghi chép cuộc trò chuyện giơ lên.
"Trong tay tôi là bản ghi chép về lịch sử trò chuyện của người yêu bị cáo - ngài La Tại Dân vào ngày 7 và 8 tháng 11." Kim Đạo Anh đặt tập giấy trên tay lên trước máy chiếu, trên đó có hai dòng được dùng bút đánh dấu lại, "Ở đây có hai cuộc gọi, cuộc gọi đi lúc 11 giờ 03 chiều ngày 7 tháng 11 và cuộc gọi đến lúc 12 giờ 07 sáng ngày 8 tháng 11, cả hai đều đến từ cùng một người. Người này cũng là nhân chứng của chúng tôi, đồng nghiệp của ngài La Tại Dân trong bệnh viện, ngài Phác Chí Thịnh."
Lý Đông Hách ở bên bàn truy tố tâm tình vô cùng tồi tệ. Vụ án này đã phát triển theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Lịch sử tin nhắn của La Tại Dân bọn họ đã kiểm tra qua, xác thực Lý Đế Nỗ đã không nói trước với La Tại Dân vào tối ngày 7 và sáng sớm ngày 8 việc "không về nhà". Nhưng đây cũng không thể coi là chứng cứ cho lời nói của La Tại Dân "Không nhắn gì có nghĩa là sẽ về nhà."
Có điều việc kiểm tra của họ chỉ dừng lại ở đó, bỏ qua các đoạn ghi chép khác trong cùng khoảng thời gian.
Phác Chí Thịnh liếc nhìn những người dự thính phía sau trước khi tiến tới ngồi ở vị trí nhân chứng, sau đó cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể lại câu chuyện của tối ngày hôm đó.
Ngày 7 tháng 11, Phác Chí Thịnh đang trực ca đêm ở phòng khám ngoại trú, 11 giờ đêm khi chuẩn bị bàn giao công việc tan ca thì nhìn thấy trên bàn làm việc đối diện của La Tại Dân có ba hộp thuốc chữa bệnh dạ dày. Cậu còn nhớ hôm ấy La Tại Dân nói rằng thuốc dạ dày ở nhà đã uống hết, ba hộp này đều là mới lấy về.
Phác Chí Thịnh biết bệnh dạ dày của La Tại Dân mỗi lần phát tác chỉ có thể giảm đau bằng loại thuốc kê đơn này, vì thế cho dù đã muộn cậu vẫn nhắn cho anh một tin. Một lúc sau, bên kia liền có câu trả lời, La Tại Dân trực tiếp gọi điện thoại tới.
"Cả ba hộp đều ở bệnh viện sao?" Cậu nghe thấy tiếng đối phương lục lọi thứ gì đó, có lẽ là đang tìm hộp thuốc, "Anh tưởng mình mang về một hộp rồi mà nhỉ... Sao lại không thấy ta...... Em đừng khóa cửa văn phòng, anh quay lại bây giờ đây."
"Ngày mai anh qua lấy không được sao?" Phác Chí Thịnh hỏi.
"Chí Thịnh, em không phải người mắc bệnh nên không biết đó thôi. Nếu anh bị đau vào nửa đêm, có lẽ anh sẽ phải gọi cả xe cấp cứu." La Tại Dân nói đùa, "Một bác sĩ như anh đây, thật xấu hổ nếu bị xe cấp cứu đưa đi."
Phác Chí Thịnh cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Đã muộn như vậy rồi, anh cũng không tiện lái xe, để em mang đến nhà cho anh."
Phác Chí Thịnh đoán Lý Đế Nỗ không có ở nhà, bởi nếu Lý Đế Nỗ ở nhà, cậu sẽ không bao giờ nghe thấy chuyện La Tại Dân muốn lái xe đến nơi làm việc vào nửa đêm để lấy thuốc.
Cậu thích La Tại Dân, từ rất lâu rồi.
Đầu dây bên kia, La Tại Dân liên tục từ chối, Phác Chí Thịnh nói cậu đã cầm theo thuốc chuẩn bị lên đường. La Tại Dân không thể thuyết phục được cậu, không có lựa chọn nào khác đành một mực hứa sẽ mời Phác Chí Thịnh đi ăn.
Phác Chí Thịnh trước đây đã từng đến nhà La Tại Dân, khi đó La Tại Dân mới được thăng chức, anh mời các đồng nghiệp ở khoa nhi đến nhà mình ăn tối, từ bệnh viện qua mất gần một giờ lái xe. Cậu đậu xe trước cửa biệt thự, mở lịch sử trò chuyện với La Tại Dân, gọi một cuộc thoại.
Rất lâu sau đầu kia mới nhấc máy nhưng giọng La Tại Dân đã không còn trong trẻo như lúc nãy, thanh âm khàn khàn như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt trong cổ họng của anh. Anh nói ngắt quãng rằng tốt nhất Phác Chí Thịnh đặt thuốc lên trên kệ trong đại sảnh, rồi cúp máy sau một câu cảm ơn ngắn gọn.
Phác Chí Thịnh sửng sốt, cậu nghĩ bệnh dạ dày của La Tại Dân tái phát, đặt thuốc xuống liền lập tức chạy tới phía cửa lớn của biệt thự. Hai cánh cửa đều không khóa, kéo nhẹ liền mở ra, phòng khách sáng trưng nhưng không một bóng người. Trước đó Phác Chí Thịnh đã chú ý đến cách bài trí của biệt thự, không cần suy nghĩ nhiều mà bước lên lầu, nhưng khi đến gần lầu hai, bước chân vội vàng của cậu trở nên chần chừ.
Quần áo vất ngổn ngang trên thảm ở hành lang tầng hai, kéo dài đến tận phòng ngủ chính, cậu nhận ra trong đó có chiếc áo len mà hôm nay La Tại Dân đã mặc. Hành lang không mở đèn, ánh sáng từ khe hở của cánh cửa không đóng của phòng ngủ chính đặc biệt rõ ràng cùng với âm thanh rên rỉ mơ hồ.
Phác Chí Thịnh không biết mình đi qua bằng cách nào, cậu cảm thấy chân mình như đeo chì, nhưng tấm thảm dày cộm đã che đi tiếng bước chân nặng nề của cậu. Cuối cùng cậu cũng đứng trước khe hở hẹp, ánh đèn vàng từ căn phòng ngủ ấm áp phản chiếu vào mắt cậu.
Nói xong, Phác Chí Thịnh nhắm mắt lại, mặc dù không tiếp tục miêu tả, nhưng tất cả mọi người có mặt đều ngầm hiểu, ảnh mắt vi diệu nhìn về phía bị cáo.
Lý Đế Nỗ rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hắn nhìn La Tại Dân uống cốc nước nóng có bỏ thêm thuốc an thần, trước khi rời đi còn xác nhận lại La Tại Dân đã ngủ say.
Em ấy biết từ khi nào? Lý Đế Nỗ nhớ lại, đúng rồi, chiếc loa Bluetooth. La Tại Dân nói rằng chất lượng âm thanh của loa trong phòng ngủ không tốt nên hắn đã mua một bộ mới thay thế chúng.
Hắn nhìn qua hướng dẫn sử dụng, cặp loa mới mua có chức năng ghi âm.
Xem ra khi hắn đưa thuốc ngủ tới, anh đã biết.
Ở nơi không ai nhìn thấy, đôi tay bị còng của Lý Đế Nỗ khẽ run lên, không phải vì tức giận mà là cố nén niềm vui sắp bộc phát.
La Tại Dân của hắn, bảo bối của hắn, linh hồn đồng điệu duy nhất với hắn trên thế giới này.
Đồng thời, Lý Đông Hách hoàn toàn nhận thức được những sai lầm mà họ đã mắc phải. Cậu và Lý Mã Khắc trong tiềm thức đã loại trừ La Tại Dân ra khỏi phạm vi nhân chứng, họ nghĩ rằng tất cả những gì anh đã nói và làm không thể được sử dụng làm bằng chứng trước tòa, chưa kể sau phiên tòa đầu tiên La Tại Dân còn có thêm một lớp danh tính nạn nhân nữa. Bọn họ từ đầu đến giờ đều bỏ vị bác sĩ nhi khoa có thái độ ôn hòa này nằm ngoài danh sách tình nghi.
Trước giờ xét xử, Lý Đông Hách nhìn thấy La Tại Dân ở sảnh trước, một mình anh ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, trên người mặc chiếc áo khoác len dày, nhưng trông vẫn rất gầy. Lý Đông Hách hỏi anh tại sao không vào bên trong, La Tại Dân nói rằng anh đợi ở bên ngoài là được.
Khi ấy Lý Đông Hách tưởng rằng La Tại Dân không muốn nhìn thấy Lý Đế Nỗ, người có lỗi với anh, nhưng vì vẫn muốn biết kết quả phiên xét xử nên quyết định đợi ở bên ngoài, không nghĩ tới anh muốn để cho Phác Chí Thịnh thuận lợi nói xong lời khai của mình.
.
Lý Đông Hách miễn cưỡng lấy lại sự tỉnh táo, cậu bình tĩnh chỉ ra rằng Phác Chí Thịnh đã gọi điện thoại cho La Tại Dân lúc 12 giờ 07 sáng ngày mùng 8 trong khi đó nạn nhân đã chết trong khoảng thời gian từ 12 giờ 30 đến 1 giờ 00 vậy nên không thể hoàn toàn loại trừ Lý Đế Nỗ ra khỏi diện tình nghi.
Ngay khi những lời này nói ra, ngay cả Lý Vĩnh Khâm, người chưa bao giờ bộc lộ quá nhiều cảm xúc cũng lắc đầu phản đối. Kim Đạo Anh thản nhiên đứng dậy, tung ra đòn công kích cuối cùng của mình.
"Công tố viên Lý, vui lòng cho phép tôi sắp xếp lại dòng thời gian cho cậu hiểu," Kim Đạo Anh nói, "Nhân chứng của chúng tôi đã gọi cho ngài La Tại Dân lúc 12 giờ 07, coi như bỏ qua khoảng thời gian ở giữa khi lên lầu và chứng kiến sự việc trên, kể cả thân chủ của tôi, ngài Lý Đế Nỗ xuất phát từ nhà của mình lúc 12 giờ 07, nếu không sử dụng các phương tiện giao thông khác nhanh hơn, thì cũng phải mất ít nhất 40 phút để đến nơi ở của nạn nhân. Đây là trong trường hợp suốt quãng đường đèn giao thông chỉ hiện màu xanh."
"Nói cách khác, ngài Lý Đế Nỗ chỉ có thể đến nhà nạn nhân sớm nhất lúc 12 giờ 47 phút. Cứ cho là ngài Lý Đế Nỗ lập tức triển khai kế hoạch, gây hôn mê cho nạn nhân rồi phóng hỏa hiện trường, dù động tác nhanh đến mấy tối thiểu phải mất mười phút."
"Không bằng chúng ta giả thiết vào lúc 1 giờ sáng, ngài Lý Đế Nỗ của chúng ta có thiên phú dị bẩm, lần đầu tiên giết người làm gọn ghẽ không để lại kẽ hở nào và rời khỏi hiện trường đúng 1 giờ. Chà, như vậy vừa vặn kịp thời gian nạn nhân tử vong rồi."
Kim Đạo Anh phớt lờ sắc mặt đang dần tái xanh của bên công tố, nói tiếp: "Nhưng bên phía công tố viên đã quên mất một điều, nạn nhân bị gây mê trước tiên, sau đó mới bị ngạt thở do hít phải quá nhiều khói dẫn đến tử vong trong tình trạng mất nhận thức. Tính đến thời gian ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, quá trình này nhanh nhất cũng cần tới hai mươi phút. Điều này có nghĩa, nếu hung thủ là ngài Lý Đế Nỗ thì nạn nhân sẽ bị giết sớm nhất vào lúc 1 giờ 20 phút sáng, điều này trái ngược với báo cáo khám nghiệm tử thi."
"Hơn nữa, thời gian bắt đầu của những việc này khó mà lường trước được. Tôi tin rằng tất cả những người đã từng trải qua hoạt động tình dục ở đây đều biết bước xuống giường khó khăn như thế nào sau khi ân ái."
Từ phía đài dự thính vang lên một trận cười lớn, Kim Đạo Anh mười phần lịch thiệp cúi đầu, "Tôi đã nói xong, thưa quan tòa."
Lý Mã Khắc, người đang ngồi ở hàng ghế sau của khán phòng, thở dài, vụ án này kết thúc rồi.
Lý Vĩnh Khâm tuyên bố trước tòa rằng do không có đủ bằng chứng trong vụ án này nên mọi cáo buộc đối với bị cáo Lý Đế Nỗ được rút lại và được tuyên trắng án.
Lý Đông Hách ngồi ở ghế công tố chậm chạp chưa đứng dậy, thẳng cho đến khi mọi người trong phòng đi ra hết, nhân viên bảo vệ chuẩn bị tới khóa cửa, mới chậm rãi thong thả bước đi.
Cậu nghĩ về toàn bộ vụ án vừa rồi, một số nghi ngờ mà trước đó cậu chưa phát hiện ra dần lộ diện. Nếu vụ án được phúc thẩm một lần nữa, cậu nhất định sẽ không chịu thua, nhưng bây giờ thì không còn cơ hội để làm lại nữa rồi.
Mà nhân chứng quan trọng của vụ án lần này đã chết.
"Đông Hách."
Lý Đông Hách quay đầu lại, cậu không ngờ rằng Lý Mã Khắc vẫn còn ở cửa tòa án, hiển nhiên đã đợi được một lúc.
"Có chuyện gì sao?" Lý Đông Hách và Lý Mã Khắc thực ra có quan hệ rất tốt, hai người họ tốt nghiệp cùng một trường đại học, Lý Mã Khắc lớn hơn cậu một khóa.
"Tôi vừa mới nhận được một tin." Lý Mã Khắc nói, "Em có muốn nghe không?"
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lý Đông Hách cảm thấy buồn cười, "Có thể làm em phát điên lên được không?"
"Nếu em vẫn nghiêm túc như trước", Lý Mã Khắc nói, "Không phải là khu chung cư của Trác Tuấn Anh đã được cải tạo và các dây cáp giám sát đã bị cắt sao? Anh đã kiểm tra lại, đội thi công thuộc về tập đoàn Kình Phong, là một công ty con tham gia vào lĩnh vực xây dựng."
Lý Đông Hách sửng sốt: "Đấy là nói..."
Lý Mã Khắc lắc đầu: "Tôi đã xác nhận rồi, mọi thủ tục đều hợp pháp, thậm chí tìm đội nhận thi công cũng được lựa chọn thông qua hình thức đấu thầu công khai."
"Việc đấu thầu công khai cũng có thể mờ ám," Lý Đông Hách nói nhanh hơn, "Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ đội thi công này ..."
"Vô dụng thôi, Đông Hách à," Lý Mã Khắc bình tĩnh nói, "Em có biết luật sư của Lý Đế Nỗ, Kim Đạo Anh, người yêu của anh ta là ai không?"
Lý Đông Hách chỉ tiếp xúc với Kim Đạo Anh tại tòa án, nhưng cậu không biết nhiều về cuộc sống riêng tư của anh ta.
"Người đứng thứ hai trong Bộ Tư pháp."
Lý Đông Hách suy nghĩ một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Trịnh..."
"Là anh ta." Lý Mã Khắc nhún vai, tự giễu, "Có lẽ thỉnh thoảng tôi phải học tính bà tám của Chung Thần Lạc."
"Em không hiểu. Nếu ngay từ đầu họ đã sẵn sàng minh oan trước tòa thì tại sao bên công tố lại tìm đến em?" Lý Đông Hách không thể hiểu nổi.
"Có lẽ vì không muốn làm mọi chuyện quá rõ ràng mà lại có đủ tự tin để thoát tội", Lý Mã Khắc nói. "Cho tới giờ, chúng ta cũng không thể chắc chắn rằng chính Lý Đế Nỗ đã giết hại Trác Tuấn Anh. Tất cả hành động của hắn ta đều hợp tình hợp lý, cho dù bằng chứng có mặt tại hiện trường lại quá đầy đủ. Bây giờ vụ án về cơ bản sẽ được coi là một vụ trộm cắp giết người, khả năng vào ngày mai các thủ tục sẽ được hoàn thành, việc tìm ra 'kẻ sát nhân' không biết có thật sự tồn tại hay không là điều bất khả thi."
Lý Mã Khắc đưa tay phủi những bông tuyết rơi trên vai.
"Ngay từ đầu, chúng ta đã không thể thắng."
Sáu
Ngày lễ quan trọng nhất trong tháng 12 tất nhiên là lễ Giáng sinh.
Lý Đế Nỗ xuất hiện trong buổi họp thường niên của Ban Giám đốc Tập đoàn Kình Phong ngay sau khi vụ án kết thúc. Giá cổ phiếu của công ty đã tăng ổn định trở lại, một số đơn đặt hàng lớn cũng đang được đàm phán suôn sẻ.
Không ai nhắc đến Hàn Giang nữa, giống như người này chưa từng tồn tại trong Kình Phong.
Vào đêm Giáng sinh, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân mời Kim Đạo Anh đến nhà họ ăn tối, và Bộ trưởng Trịnh, người bận rộn quanh năm hiếm khi gặp mặt, cuối cùng đã dành thời gian để đi cùng. Kim Đạo Anh vào bếp giúp La Tại Dân, hai quý ông còn lại được lệnh tránh xa nhà bếp, không được đến đó gây rối.
Kim Đạo Anh nhìn món tráng miệng mà La Tại Dân đang bận rộn chuẩn bị, bất lực nói: "Đã nhiều năm rồi mà sao em vẫn thích ăn món này thế."
"Em yêu nó mà." La Tại Dân cười, trộn bột đậu phộng đã nghiền nát vào trong âu, "Cũng không phải là anh Đạo Anh, nhiều năm như vậy vẫn không thích ăn sao."
"Anh không thích đậu phộng." Kim Đạo Anh lấy một cái bát giúp anh đánh trứng.
"Haizz, công thức này làm ra không có mùi vị của đậu phộng."
Kim Đạo Anh giả vờ như không nghe thấy, thay đổi chủ đề: "Anh nghe nói rằng em đã từ chức?"
"Vâng."
Kim Đạo Anh nói: "Công việc của bác sĩ quá mệt mỏi. Em cần phải chăm sóc sức khỏe của mình trước."
"Nhưng em thực sự thích công việc này." La Tại Dân nhấc nắp nồi lên và thử hương vị của món súp, "Thật là tiếc mà."
Kim Đạo Anh suy nghĩ một lúc, sau đó lại hỏi, "Từ khi nào em biết Đế Nỗ không ngoại tình?"
"Em tưởng anh đã phát hiện ra rồi cơ," La Tại Dân đậy nắp nồi lại và điều chỉnh nhiệt độ, "Bây giờ nghĩ đến 8 giờ vào một ngày nào đó của năm tháng trước, anh có còn nhớ mình đang làm gì không?"
Kim Đạo Anh sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: "Đó là lý do tại sao Đế Nỗ đưa ra thời gian rõ ràng như vậy vào thời điểm đó."
"Đúng vậy," La Tại Dân cầm lấy bát trứng đã được đánh đều trên tay, thêm vào các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, "Ngày 3 tháng 6 là ngày kỷ niệm lần đầu tiên em gặp Đế Nỗ tại quán cà phê và nguyên ngày hôm đó em dính chặt lấy anh ấy không rời."
Kim Đạo Anh lấy ngón trỏ ấn vào thái dương, bọn trẻ lớn thật rồi.
Thực ra, về phiên tòa xét xử thứ hai, Kim Đạo Anh vẫn còn một vài điểm đáng nghi, chẳng hạn như nội dung của thẻ nhớ là gì mà Lý Đế Nỗ đã không ngần ngại sử dụng scandal ngoại tình để che giấu nó, La Tại Dân có biết không và lý do tại sao Phác Chí Thịnh đến đưa thuốc vào lúc nửa đêm, còn có khi đó cậu có thực sự nhìn thấy Lý Đế Nỗ hay không?
Kim Đạo Anh không tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp, anh biết rằng Lý Đế Nỗ và La Tại Dân vẫn còn những bí mật, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định chôn chặt những câu hỏi này trong lòng mình mãi mãi.
Trên ban công của phòng khách phủ một lớp tuyết dày. Những bông hoa và cây cối mà Lý Đế Nỗ chăm sóc trước đó đã được chuyển vào nhà kính từ lâu. Cuối cùng đến tối trận mưa tuyết này cũng ngừng. Trịnh Tại Hiền hỏi Lý Đế Nỗ có muốn đi ra ngoài hút thuốc một chút với gã không.
"Anh trai, em tưởng rằng anh đã bỏ thuốc lá." Lý Đế Nỗ tự động lấy ra một gói thuốc từ ngăn kéo của bàn cà phê. Kim Đạo Anh đã cấm Trịnh Tại Hiền hút thuốc trừ khi gặp phải những tình huống xã giao bắt buộc trong nhiều năm.
"Làm sao mà từ bỏ được dễ dàng như vậy được chứ." Trịnh Tại Hiền kéo cửa kính, liếc nhìn căn bếp đang mở hé trước khi bước ra ngoài. Kim Đạo Anh đang nói chuyện với La Tại Dân, anh ta không chú ý chuyện xảy ra ngoài này, "Xã giao mà, không hút thuốc thì không thành được ".
Lý Đế Nỗ châm thuốc cho gã, ngoài trời đang lạnh thế nhưng cả hai đều không mặc áo khoác.
Trịnh Tại Hiền nói: "Tập đoàn Hoa Nhĩ Giai đã nộp đơn phá sản, hiện đang trong quá trình thụ lý và sẽ công bố sau kỳ nghỉ lễ Giáng sinh".
"Em đã biết, cảm ơn anh." Lý Đế Nỗ thở hắt ra, làn khói trắng bay lên, quấn lấy gió lạnh rồi nhanh chóng tiêu tán.
"Đạo Anh đã nói với anh về phiên tòa", Trịnh Tại Hiện nói, "Lần này chú quá mạo hiểm. Nếu không có nhân chứng cuối cùng, rất có thể sẽ không lật ngược được bản án".
"Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi," Lý Đế Nỗ dập tàn thuốc, "Không có nghi ngờ gì về tội danh, là nội dung nghiên cứu sinh năm nhất."
Trịnh Tại Hiền nhếch một bên khóe môi cười: "Đừng để anh trai Vĩnh Khâm của chú nghe thấy những lời này, anh ấy đã gọi điện mắng có phải vì ngày hôm nay mà chú mới chọn học ngành luật ở trường đại học."
"Anh ấy gọi anh làm gì?"
"Còn không phải là bệnh cũ đi, anh ấy luôn cảm thấy Đạo Anh và anh là người giám hộ của chú."
Lý Đế Nỗ cũng mỉm cười: "Qua một thời gian nữa, em sẽ đích thân xin lỗi anh Khâm."
"Nên làm vậy." Sau khi Trịnh Tại Hiền hút hơi cuối cùng, gã miễn cưỡng dập tàn thuốc, một lúc sau nói, "Mấy con cáo già của tập đoàn Hoa Nhĩ Giai vất vả lắm mới tìm được một điệp viên thương mại có ngoại hình gần giống Tại Dân để tiếp cận chú thì lại bị phát hiện ngay từ đầu, thế nhưng không ngờ tới cậu ta lại ngoài ý muốn bị giết, chúng cũng coi như sức cùng lực kiệt rồi."
Lý Đế Nỗ "ừm" một tiếng, hắn hỏi Trịnh Tại Hiền nếu gã muốn một điếu khác. Trịnh Tại Hiền liếc nhìn căn phòng, La Tại Dân đã dọn đĩa ra rồi, gã xua tay, thuần thục lấy từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà nhai xuống.
Sau khi Lý Đế Nỗ phát hiện ra Hàn Giang là gián điệp thương mại do một công ty đối thủ cử đến, hắn đã lên kế hoạch đề bạt Hàn Giang lên làm thư ký riêng, tất cả những điều này Trịnh Tại Hiền đều biết. Ban đầu, trong kế hoạch của Lý Đế Nỗ, Hàn Giang có giá trị lợi dụng lớn, nhưng sau đó cậu ta đột ngột chết đi, kế hoạch liền bị gác lại.
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản được việc hắn xử lý tập đoàn Hoa Nhĩ Giai, chỉ cần nỗ lực thêm một chút là được. Trịnh Tại Hiền vỗ vai Lý Đế Nỗ, ra hiệu cho hắn quay trở lại vào trong nhà.
Về lý do tại sao Lý Đế Nỗ thừa nhận vụ bê bối giữa hắn và Hàn Giang tại phiên tòa sơ thẩm, Trịnh Tại Hiền có một số suy đoán về việc này, nhưng gã sẽ không tiến sâu thêm nữa.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, và vụ án này cũng đã kết thúc.
"Mà này, vừa rồi anh không thấy con xe mới mua của chú ở trong ga ra?"
"Nó đã được xử lý một thời gian trước, không có tác dụng mấy." Lý Đế Nỗ mở cửa kính, để Trịnh Tại Hiền đi vào trước.
"Chậc chậc, mới mua còn chưa kịp gắn biển số," Trịnh Tại Hiền tiếc nuối nói, "Đó là một chiếc xe tốt, thật đáng tiếc."
Lý Đế Nỗ trêu chọc: "Anh Hiền, em nghĩ anh thích chiếc xe đó lắm."
"Thích cũng vô dụng. Anh không thể đi xe máy đi làm."
Lý Đế Nỗ đóng cửa lại, ngăn không cho khí lạnh từ bên ngoài tràn vào nhà rồi sải bước vào bếp giúp La Tại Dân bê món gà tây nướng.
Sau khi tiễn khách, La Tại Dân còn chưa kịp giục Lý Đế Nỗ dọn dẹp nhà bếp thì đã bị đè lên tấm thảm trước lò sưởi hôn khắp người.
Đệm và chăn trên ghế sô pha bị Lý Đế Nỗ kéo xuống, tấm thảm vốn mềm mại được cuộn lại thành một cái tổ ấm áp, khuôn mặt tái nhợt của La Tại Dân hiếm khi đỏ bừng, tay chân lạnh ngắt cũng được lò sưởi cùng Lý Đế Nỗ với nhiệt độ cơ thể nóng bừng làm cho ấm dần lên.
Cả hai người đều uống rượu, hiển nhiên La Tại Dân tửu lượng kém, cả người mềm nhũn tùy ý để Lý Đế Nỗ điều khiển. Lý Đế Nỗ giữa chặt eo anh nhẹ nhàng tiến vào, đôi mắt mông lung của La Tại Dân dần dần mất đi tiêu cự, ánh mắt hướng tới những cây tầm gửi trang trí treo lơ lửng phía trên lò sưởi. Toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong cảm giác thăng hoa mà Lý Đế Nỗ mang đến.
Bọn họ đã lâu không làm tình, Lý Đế Nỗ có vẻ hưng phấn hơn bình thường. Sau khi hành xử một lần trước lò sưởi, hắn ôm anh trở lại phòng ngủ chuẩn bị hiệp thứ hai. Khi lên lầu, La Tại Dân nhìn chằm chằm vào bàn ăn bừa bộn, lời còn chưa kịp thốt ra liền bị người nào đó dùng miệng chặn lại. Lý Đế Nỗ vừa hôn anh vừa dỗ dành, nói ngày mai hắn sẽ dọn dẹp chúng.
La Tại Dân lúc này mới yên tâm. Thời điểm cả người rơi vào chiếc chăn lông ngỗng, anh còn giữ chặt lấy gáy Lý Đế Nỗ, chủ động cắn lên quả táo Adam của hắn. Lý Đế Nỗ đè anh làm một hồi, sau đó nắm eo anh lật lại, để La Tại Dân dạng chân ngồi lên người hắn, hạ thân thúc mạnh vào phần dưới của anh.
Kiểu cưỡi ngựa này khiến vị trí đi vào càng thêm sâu, La Tại Dân trước đó đã đạt cao trào một lần, sớm không còn khí lực, miễn cưỡng chống hai tay trên cơ thể Lý Đế Nỗ, toàn thân phát run. Chăn mềm nửa choàng lên người anh, lông ngỗng nhẹ như có như không lướt qua làn da mịn màng, anh ngẩng đầu lên, vô tình liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ, cả người đột nhiên cứng đờ.
"Sao vậy, bảo bối?" Lý Đế Nỗ trông vô cùng thỏa mãn, hắn dựng người dậy, dùng một tay vòng quanh eo thon của La Tại Dân, khẽ liếm cắn xương quai xanh tràn đầy dấu hôn đỏ rực của anh, "Em có muốn nghe chút nhạc không?"
Hai người kề sát ngực nhau, Lý Đế Nỗ lập tức cảm thấy người kia gấp rút hít một hơi lạnh. Hắn ghé đầu vào cổ La Tại Dân cười, vươn tay bật chiếc loa Bluetooth trên đầu giường, La Tại Dân ngăn hắn lại, giữ chặt cằm hắn dùng sức hôn lên.
Lý Đế Nỗ ngã trở lại trên giường, hai người trao nhau một nụ hôn sâu mãnh liệt, lúc tách ra môi dưới của Lý Đế Nỗ đã rướm máu.
Nhưng hắn vẫn như cũ cười không ngừng, La Tại Dân quá đỗi quen thuộc nụ cười ấy, mỗi khi Lý Đế Nỗ không thể làm gì được anh, hắn sẽ nở một nụ cười bất lực đầy cưng chiều.
La Tại Dân trong nháy mắt bừng tỉnh, anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Đế Nỗ.
"Người phóng viên đó đã lẻn vào công ty," giọng nói của La Tại Dân run rẩy, "Anh ta đã chụp ảnh ..."
"Tại Dân," Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng ngắt lời anh, "Cảm ơn em đã tin tưởng tôi."
La Tại Dân không kiềm chế được nữa, nước mắt lăn dài trên má, Lý Đế Nỗ không kịp lau, chỉ có thể hôn lên khóe mắt anh.
"Đừng khóc, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
"Nhưng, điều gì sẽ xảy ra nếu, vị công tố viên đó, nếu họ đi điều tra," La Tại Dân nức nở, "Anh sẽ bị kết tội!"
"Sẽ không," Lý Đế Nỗ khẳng địnhi, "Không có bằng chứng, không phải sao?"
La Tại Dân sững sờ một lúc, sau đó dần dần bình tĩnh lại, Lý Đế Nỗ ôm anh, dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Đế Nỗ, thật xin lỗi." Lúc lâu sau, La Tại Dân thở dài nói, "Từ đầu em không nên ..."
"Cuối cùng em vẫn chọn tin tưởng, đồng thời cũng hành động vì tôi." Lý Đế Nỗ nói, "Vậy là đủ rồi."
Lý Đế Nỗ không định chịu đựng thêm được nữa, mỗi giây lúc này đều như lấy mạng hắn. Hắn lần nữa kéo sát người vào trọng ngực, mạnh mẽ dùng sức khai mở địa phương nóng bỏng và chặt chẽ kia.
Cao trào qua đi, La Tại Dân nằm trên người Lý Đế Nỗ, ngẩng mặt lên hỏi hắn: "Anh nói xem, có phải sau khi chết em sẽ xuống địa ngục không?"
"Thì sao chứ." Lý Đế Nỗ hôn lên khóe môi ướt át đỏ bừng:
"Tôi sẽ xuống đó với em."
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com