Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌾[Thập Niên 70 - 19]🌾

Editor: rubi_sachi 

-----o0o-----

"Hức... Đau...."

Hứa Đường ghé vào mặt đá khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má.

Lương Tẫn há miệng liếm dấu răng bị hắn cắn đến mức rướm máu, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan, không khóc, em không chạy anh sẽ không cắn em."

Hắn đẩy hông, dương vật chậm rãi cọ xát bên trong âm hộ, một tay xoa dương vật xìu xuống vì đau của thiếu niên. Đau đớn dần dần biến thành tê dại, khoái cảm ập đến khiến Hứa Đường từ khóc nức nở chuyển sang rên rỉ.

Âm hộ dần thích ứng được với kích cỡ dương vật của Lương Tẫn, âm đạo tiết ra nhiều nước để bôi trơn. Khi cặc bự cắm vào rút ra, nước dâm văng tung tóe và phát ra tiếng "phùn phụt" , tiếng da thịt va chạm vào nhau cũng vang lên không dứt. Tiếng rên rỉ vang vọng khắp hang động hoà cùng với tiếng nước tí tách tạo thành bản tình ca dâm đãng.

Nghe thấy những âm thanh như vậy,  đôi tai của Hứa Đường chợt đỏ bừng, cậu cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ phát ra. Lương Tẫn nâng cằm Hứa Đường lên rồi nhéo má cậu, phần thân dùng sức dập mạnh: "Bé ngoan, kêu ra nào."

"Ha.... a.... Cầm thú... hức..."

Lương Tẫn thở hổn hển, giọng hơi khàn khàn cười nói: "Ừ, anh là cầm thú."

Hắn như không biết mệt mỏi mà liên tục dập mạnh vào âm hộ đỏ tươi, dương vật cắm vào tử cung non nớt,. Tử cung ấm áp mềm mại giống như một cái miệng nhỏ liếm mút lấy lỗ sáo của hắn, Lương Tẫn sướng đến mức hít một hơi thật sâu, những giọt mồ hôi chảy dài trên chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ hoang dã đầy nam tính. 

Mặc kệ tiếng khóc la của Hứa Đường, Lương Tẫn ưỡn người, dồn sức một hơi đâm thẳng vào tử cung, đầu khấc to lớn cùng với thân cặc tráng kiện lấp kín toàn bộ tử cung bé nhỏ. Hứa Đường run rẩy đưa tay vuốt bụng dưới của mình, nơi này vốn phẳng lì giờ bị dương vật nâng lên thành một đường cong đáng sợ.

"Hỏng rồi... hu hu... hỏng thật rồi..." Hứa Đường mê man khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào phiến đá ấm áp, hai tay ôm bụng  khóc thảm thương.

Nhưng cậu càng khóc như vậy, dục vọng của Lương Tẫn lại càng bốc lên dữ dội. Hắn vòng tay qua eo Hứa Đường, ôm lấy bộ ngực nhỏ mềm mại rồi nhấc cậu lên. Hứa Đường bị nhấc bổng nửa người lên không trung, cậu chỉ có thể bất lực bám lấy cánh tay của kẻ đầu xỏ gây tội.

Mông bị ghim chặt trên dương vật của thanh niên, theo quán tính cậu ưỡn ngực về phía trước, vòng eo thon nhỏ như chỉ cần gập nhẹ một cái là gãy, bụng dưới liên tục hiện lên hình dạng của quy đầu.

Hứa Đường gần như sụp đổ, miệng cậu há to, thậm chí ngay cả khóc cũng quên mất, chỉ có những tiếng rên rỉ khàn khàn vì đau đớn xen lẫn khoái lạc thoát ra từ cổ họng. Nước miếng từ khóe môi nhỏ xuống, tạo thành sợi chỉ bạc dài trong suốt rơi xuống bàn tay của Lương Tẫn đang đặt trước ngực cậu.

Ngực của cậu vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay của chàng trai trẻ. Bầu vú bị nắn bóp, chơi đùa thành nhiều hình dạng khác nhau, phần thịt vốn chỉ hơi nhô lên giờ đã sưng phồng như hai chiếc bánh bao nhỏ.

Lương Tẫn vừa đẩy hông vừa cúi xuống hôn lên tấm lưng trắng nõn Hứa Đường — nơi đó phủ đầy những vết đỏ chi chít không phải do hắn tạo ra.

“Ai cắn đây?” Lương Tẫn hỏi: “Hạ Minh? Hay là Lăng Uyên?”

Hứa Đường chỉ nghe thấy tiếng Lương Tẫn nói bên tai, nhưng không thể nghe ra một chữ nào. Bây giờ cả trí óc lẫn cơ thể cậu hoàn toàn đắm chìm vào cơn cuồng hoan, thậm chí cậu chẳng còn chút tỉnh táo để suy nghĩ gì cả.

“Vậy là cả hai rồi.” Lương Tẫn khẽ cười lạnh: “Em đúng là dâm thật đấy, ba người mà cũng húp nổi à?"

Lương Tẫn liên tục dập mạnh vào lồn dâm như máy đóng cọc, nước trong hồ bởi vì động tác của hai người mà tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Lương Tẫn sờ người Hứa Đường, cảm thấy người cậu hơi lạnh, hắn dùng một tay ôm lấy bụng của Hứa Đường, tay kia giữ chặt chân cậu. Sau đó hắn giữ nguyên tư thế đang làm mà mạnh mẽ xoay người cậu một vòng, để hai người làm trong tư thế mặt đối mặt.

Dòng nước ấm áp ngâm lấy cơ thể Hứa Đường, hơi ấm không ngừng len lỏi vào từng lỗ chân lông. Cậu thoải mái run rẩy, hai tay ôm lấy cổ thanh niên, khuôn mặt tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Lương Tẫn nâng mông cậu lên, bộ phận phía dưới vẫn không ngừng chuyển động. Nước nóng theo từng động tác đụ địt tràn vào khe hở rồi bị ép trở ra. Hứa Đường bị chịch đến mức đầu óc choáng váng, cậu cảm thấy bụng mình căng phồng như muốn vỡ ra, thế là cậu ôm chặt lấy Lương Tẫn rồi bật khóc.

“Anh chịch cưng sướng không?" Lương Tẫn dập mạnh vào lỗ dâm: “Sướng hay không sướng?"

"Bọn họ chịch sướng hơn hay anh chịch sướng hơn?"

"Bọn họ có cùng nhau chịch cưng không?"

"Cái lồn dâm này thật sự có thể ăn được hai cây dương vật à?"

"Dương vật của anh có bự hơn bọn họ không?"

Hàng loạt câu hỏi tục tĩu liên tục được tuôn ra từ miệng Lương Tẫn. Lúc này Hứa Đường bị đụ đến mức chỉ có thể rên rỉ hoặc khóc nức nở nên không trả lời được câu hỏi nào.

Lương Tẫn không biết phải làm gì với cậu nhóc vừa yếu đuối vừa mít ướt này nên đành ngậm miệng lại và tiếp tục công cuộc cày cấy của mình.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước bắn tung toé, tiếng rên rỉ nhớp nháp, tiếng thở dốc của đàn ông, tất cả vang vọng khắp hang động trống trải này.

Hứa Đường đã lên đỉnh nhiều lần nhưng cặc nhỏ phía trước vẫn chưa bắn ra. Dương vật nhỏ vẫn dựng đứng cứng ngắc, nó lắc lư đánh vào bụng dưới theo từng nhịp đưa đẩy của cơ thể. Hứa Đường muốn bắn tinh mấy lần nhưng đều bị ngón tay cái của Lương Tẫn chặn lại. Hứa Đường không còn chút sức lực nào, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cậu vừa khóc thút thít vừa nức nở van xin: "Hu hu... Cho em... bắn đi... xin anh..."

“Chờ thêm chút nữa, chúng ta bắn cùng nhau."

Lương Tẫn dùng tay còn lại bóp cặp mông tròn trịa mềm mại như cục bột của thiếu niên, sau đó nắn bóp mông thịt thành đủ kiểu dáng. Đến khi làn da trắng muốt bị hắn chơi đến mức sưng đỏ, hắn nhanh chóng dập mạnh bạo thêm vài trăm cái nữa rồi mới bắn tinh.

Tinh dịch được bơm liên tục vào thành tử cung, Hứa Đường bị kích thích đến mức sống lưng thẳng tắp, ngón chân co rút. Dương vật nhỏ của cậu cuối cùng cũng được giải thoát mà bắn ra từng dòng tinh dịch trắng đục.

Hứa Đường nằm rạp trên phiến đá thở hổn hển, đầu óc mơ hồ cũng hơi tỉnh táo lại, đang đợi Lương Tẫn kết thúc đợt xuất tinh thì bất ngờ nghe thấy hắn buồn bã nói: "Lúc chó sói bắn tinh, dương vật sẽ thành kết trong cơ thể con cái, đến khi bắn tinh xong mới rút ra được. Nhưng anh không làm được nên đành phải dùng cách khác vậy.”

Hứa Đường khẽ run rẩy, linh cảm chẳng lành chợt dâng lên.

Một giây sau, một dòng chất lỏng nóng rực đột ngột bắn mạnh vào trong tử cung của cậu. Luồng nước này liên tục xối thẳng vào lớp niêm mạc tử cung. Bên trong tử cung vốn đã chứa đầy tinh dịch, giờ đây lại phải chứa thêm nước tiểu ấm nóng. Hai loại chất lỏng hòa lẫn vào nhau trong tử cung rồi chảy ra ngoài.

Hứa Đường kinh hãi hét chói tai, cậu bị bị kích thích đến mức hai mắt trợn trắng, cơ thể vừa mới xuất tinh lại đạt tới cực khoái lần nữa.

Lương Tẫn hài lòng rút dương vật ra. Ngay khi quy đầu rời khỏi, tử cung từ từ khép miệng lại, giữ kín toàn bộ tinh dịch và nước tiểu ở bên trong. Đôi mắt sâu thẳm của Lương Tẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Đường — Cậu nhóc này, bên trong chứa đầy tinh dịch của hắn, khắp người đầy rẫy dấu răng của hắn, từ trong ra ngoài đều tràn ngập mùi hương của hắn.

Đây là giống cái của hắn.

Dương vật lại cương lên, hắn rất muốn làm thêm lần nữa, nhưng Hứa Đường đã ngất xỉu, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt lẫn mồ hôi đầm đìa trên mặt, bụng phồng lên, cẳng chân vẫn đang co giật liên hồi.

Thấy bộ dạng đáng thương của cậu, Lương Tẫn đành "rủ lòng từ bi" tha cho cậu lần này, dù sao thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

——

Ngày hôm sau, khi Hứa Đường tỉnh dậy thì phát hiện mình đã trở về nhà của Hạ Minh, bên ngoài nắng đã lên cao, đúng lúc giữa trưa.

Vừa cử động cánh tay, toàn thân phát ra tiếng "rắc rắc" , kèm theo đó là cảm giác nhức mỏi ê ẩm lan khắp người.

“Nằm thêm một lúc nữa đi.” Lăng Uyên bưng một bát nước đến rồi đỡ cậu uống.

Thấy trong phòng chỉ có mỗi Lăng Uyên, Hứa Đường hỏi: “Hạ Minh đâu? Lương Tẫn đâu?”

"Bọn họ ở ngoài sân."

Không hiểu sao, khi Hứa Đường thấy Lăng Uyên nói câu đó, khóe môi y lại lộ ra một nụ cười như có như không, dường như đang hả hê vì người khác gặp họa.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài sân, ở đó có hai bóng người đang đánh nhau.

Một người ra chiêu tàn nhẫn, động tác sắc bén như muốn đoạt mạng; người kia phản ứng cực nhanh, chiêu thức không theo khuôn mẫu nhưng lại quỷ dị và thần tốc. Người trước là Hạ Minh, kỹ năng có được từ những trận chiến sinh tử nơi chiến trường; người sau là Lương Tẫn, dựa vào trực giác và bản năng như dã thú trong rừng sâu.

Cả hai không ai nhường ai, từng chiêu đều quyết liệt và hung hiểm.

Hứa Đường vừa nhìn liền sợ thót tim, cậu sợ rằng nếu một trong hai người không khống chế được chiêu thức của mình thì người kia sẽ bị giết ngay tại chỗ.

“Em đừng lo, không đánh chết người được đâu.” Lăng Uyên mỉm cười.

Tuy ngoài miệng Hạ Minh nói có vẻ đàng hoàng, nhưng trong lòng thì đã ghen lồng lộn. Lúc vừa nhìn thấy bộ dạng thảm thương như búp bê vải rách nát của Hứa Đường vì bị Lương Tẫn đụ tàn bạo, anh lập tức kéo đối phương ra ngoài đánh nhau, còn viện cớ là "lâu ngày không gặp, giao lưu chiêu thức một chút.”

Lăng Uyên lấy ra một lọ thuốc mỡ, nói với Hứa Đường: “Đường Đường, để anh bôi thuốc cho em.”

“Hả?”

"Âm hộ sưng lên rồi, nếu không bôi thuốc sẽ đau khi đi lại. Nào, lại đây để anh xem thử.”

Hứa Đường nghe vậy liền đỏ mặt, cậu mím môi rồi tách hai chân ra, để lộ lồn nhỏ sưng đỏ thê thảm. Lương Tẫn đụ quá tàn bạo, môi lồn đến bây giờ vẫn lật ra ngoài, không sao khép lại được. Hai bên môi lớn sưng vù, đỏ rực như hai chiếc bánh bao nhỏ bị nứt nẻ.

Ánh mắt Lăng Uyên tối sầm lại, y rửa sạch tay, đầu ngón tay chấm lấy một ít thuốc mỡ, từ tốn bôi lên chỗ đó. Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào vùng sưng đỏ nóng rát, Hứa Đường lập tức run lên, cảm giác hơi ngứa, tai cũng nóng bừng.

"Sao lại chảy nhiều nước như vậy, anh đang bôi thuốc mà Đường Đường nghĩ đến chuyện xấu gì thế?”

Đầu ngón tay trượt qua khe thịt, dịch nhờn dính nhớp bị quệt khắp nơi.

Hứa Đường cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy, tuy đúng là đang bôi thuốc, nhưng cậu không chịu được cảm giác ngứa ngáy kia, hơn nữa... Hứa Đường kẹp nhẹ hai chân lại, ngón tay của Uyên đang cọ vào hột le của cậu, chuyện này đâu phải lỗi của mình cậu đâu chứ.

Hứa Đường nắm chặt lấy chăn. Cậu cắn môi, từng tiếng rên khe khẽ phát ra từ mũi, cơ đùi run rẩy từng đợt, cậu thật sự chịu không nổi nữa rồi.

"Anh... Uyên... Uyên..."

"Hửm, sao thế?"

"Ngón tay... vào trong...."

Lăng Uyên mặt không đổi sắc, nghiêm túc đáp: “Bên trong cũng sưng rồi, phải bôi thuốc luôn.”

Bên trong âm hộ, lớp thịt mềm mại co rút liên hồi, như muốn giữ chặt ngón tay của Lăng Uyên, khao khát y có thể đâm mạnh và sâu hơn nữa. Lăng Uyên khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Đường Đường sao lại mút chặt tay anh như vậy, đã vậy còn chảy nhiều nước thế này, thuốc mỡ vừa bôi đã bị trôi mất rồi.”

Hứa Đường nào còn không nhận ra Lăng Uyên đang cố ý, cậu khép chặt hai chân lại, kẹp chặt đầu gối, giọng run rẩy: "Hoặc là... đi vào... Hoặc là... đi ra ngoài..."

Lăng Uyên cười khẽ: “Đường Đường giận rồi à?”

Tay kia của y tách hai chân Hứa Đường ra, ngón tay đột ngột đâm mạnh vào, toàn bộ ngón tay thọc thẳng vào trong. Giọng nói của người đàn ông dịu dàng nhưng lại chất chứa sự tàn nhẫn không che giấu: “Vậy lúc Đường Đường quyến rũ đàn ông sao không nghĩ tới anh có giận hay không?”

Hứa Đường khẽ rên rỉ: "Ha... không có... quyến rũ...”

“Không có à?” Lăng Uyên dùng đầu ngón tay moi móc vách thịt mềm mại, từng tầng nếp gấp bị cào xước: "Chẳng phải em đã quyến rũ Lương Tẫn sao? Anh cũng bị em quyến rũ nên đến đây đấy chứ."

Đồ đàn ông thối tha! Lật lọng! Hứa Đường thầm mắng trong lòng, rõ ràng là y mới là người dùng sắc đẹp dụ mình trước!

Nhưng cậu không dám nói ra, bướm nhỏ mong manh yếu ớt vẫn còn đang trong tay người kia, tuy có hơi đau nhưng ngứa nhiều hơn. Cậu rụt mông lại rồi bò đến trước mặt Lăng Uyên, vòng tay ôm lấy vai y, nũng nịu làm nũng: "Anh, anh, đừng giận mà...”

Quả nhiên Lăng Uyên rất dễ mềm lòng trước kiểu làm nũng này, động tác ở tay cũng dịu đi, nhẹ nhàng rút ra cắm vào: "Vậy em biết sai rồi chứ?”

“Ừm... em biết... a... ha...”

Cậu chẳng làm sai gì cả! Hứa Đường nghĩ thầm, cậu có lỗi gì chứ, cậu chỉ muốn gom đủ ba ông chồng nhà mình thôi mà.

Sắc mặt của Lăng Uyên lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, y cúi xuống hôn lên khuôn mặt đang tràn ngập dục vọng của thiếu niên, dịu dàng cảnh cáo: “Đây là người cuối cùng. Nếu còn có người đàn ông khác, anh sẽ nhốt em lại và không cho em đi đâu cả."

Sợ bị nhốt trong phòng tối ư? Hứa Đường không hề sợ. Chỉ cần nơi đó có ba người bọn họ thì cho dù ở đâu cậu cũng cam lòng. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn gật đầu lia lịa, tỏ vẻ trung thành với Lăng Uyên: “Không còn ai khác... Chỉ, chỉ có các anh thôi."

Đùa à, ba người đàn ông này suýt nữa đã lấy mạng cậu rồi, nếu thêm một người nữa thì cậu thật sự chết vì suy thận mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com