Chương 1: Mới tới
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trên vai Đồng Sơn đeo hai sọt hành lý quá khổ bước vội trên con đường đất vàng nhỏ. Với một thân hình cao lớn vững chãi, dù sức nặng có đè trên vai nhưng chân nàng vẫn giậm từng bước vững chắc.
Chỉ là một khuôn mặt với làn da rám nắng đã bị hơi nóng hun đến đỏ bừng. Nàng dùng một bàn tay lau đi mồ hôi đầm đìa trên mặt, quay đầu ới nam tử trung niên đi ở phía sau: “Cha ơi, phía trước là Thạch thôn, cha nhớ theo sát con nha.”
“Cha biết rồi.” Đi ở sau nữ tử, Quan thị cất tiếng đáp, mặt mày tuấn tú vì phơi nắng mà nhăn nhó, quạt hương bồ trên tay khi thì che thái dương, khi thì phe phẩy.
Nhưng đa phần là quạt cho nữ tử phía trước, thấy mặt nàng vì phơi nắng mà đỏ phừng phừng, Quan thị xót xa, lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng, không quên oán giận ra mặt: “Ông trời đây là muốn phơi chết một nhân tài mới cam tâm đúng không…” Nắng gắt thế mà.
Cũng không hẳn. Đồng Sơn nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói chang. Hàng năm cứ vào đoạn thời gian này, người đi đường dễ bị nướng chín, mất đi nửa cái mạng như chơi.
“A Sơn, con khát không? Để cha lấy nước cho con uống.” Dứt lời, nam tử trung niên với ánh nhìn ân cần duỗi bàn tay phủ kín vết chai mỏng đến chỗ cái sọt.
Đồng Sơn lại không để ý mấy, dùng khăn mặt cha cho lau qua loa một phen, nở nụ cười ngây ngô: “Con không khát, nếu khát thì cha cứ uống đi ạ.”
Trình độ này thật ra chẳng nhằm nhò gì với nàng, chỉ là đổ chút mồ hôi mà thôi.
Quan thị ngoảnh mặt làm ngơ, lấy túi nước ra từ trong sọt, cẩn thận đổ vào ly sứ đưa đến bên môi Đồng Sơn. Bất đắc dĩ, Đồng Sơn đành uống vài ngụm.
Chờ nàng uống xong, Quan thị mới đặt túi nước về chỗ cũ, tiếp tục công việc dùng quạt hương bồ quạt bên cạnh nàng: “Đi đi, tới nơi rồi nghỉ ngơi một chút.” Rốt cuộc, y vẫn xót nữ nhi, trên vai vác nặng, còn phơi mình dưới trời nắng gắt, trừ những lúc nghỉ chân chốc lát dọc đường, căn bản không hề ngơi bước.
Quan thị lót tay dưới đáy sọt mong giúp nữ nhi giảm bớt một phần gánh nặng.
Đồng Sơn chùi vết nước ở khóe miệng, gật đầu với hắn: “Dạ.” Thân mình khẽ khúc nhích đổi đòn gánh sang bên vai còn lại, tiếp tục đi từng bước vững chãi ở phía trước.
Khi đi qua một con đường núi nhỏ, ven đường trở nên râm mát chút đỉnh, cây cối hai bên đường che đi hơn nửa cái nắng như thiêu như đốt. Đồng Sơn thở hắt một hơi, không biết có phải do ảo giác hay không mà nàng cảm thấy gió thổi tới lúc này có vẻ lạnh đi ít nhiều.
Làn gió nóng pha lẫn chút lạnh lẽo làm Đồng Sơn rùng mình, dùng tay áo lau mồ hôi nóng trên mặt, bước chân cũng nhanh hơn.
Đi phía sau nàng, trên tay Quan thị chỉ cầm một cái tay nải và một chiếc quạt hương bồ, trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mắt thấy người đằng trước tăng tốc độ, hắn không quạt nữa mà đeo tay nải trên vai rồi theo sát ở sau.
Đến khi vượt qua ngọn núi này, hình dáng của thôn đã dần hiện lên phía xa xa. Đôi môi mím chặt của Đồng Sơn cuối cùng cũng lộ ra ý cười, ngoảnh đầu nói với người phía sau: “Cha xem, kia là Thạch thôn.”
Quan thị đang quạt, nghe nàng nói mới đảo mắt nhìn, tuy chỉ là đường nét mơ hồ, nhưng vẫn không nén khỏi vui mừng: “Tốt rồi, chúng ta đi nhanh hơn chút để đến trong thôn nghỉ ngơi.” Nói đến đây, y lại dời mắt qua gương mặt đỏ phừng của nữ nhi, hàng mày nhăn lại đầy xót xa: “Con xem con kìa, mặt bị phơi đỏ đến mức này.”
Đồng Sơn cười sảng khoái, sờ khuôn mặt nóng ran: “Không sao, chút nữa sẽ hết thôi ạ.” Không để lãng phí thời gian, nàng ngồi xổm xuống vác đòn gánh lên vai, cầm theo cả hai sọt hành lý trên mặt đất.
Vai phải bị đòn gánh tì suốt một ngày nên hết sức nhức mỏi châm chích. Đồng Sơn khẽ nhíu mày, ra vẻ như bình thường đổi sang một bên vai khác, quay đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Nhìn thì xa đấy, nhưng thật ra đi cũng chỉ tốn chút thời gian. Bọn họ đi xuống đoạn đường núi này, lại băng qua một phiến rừng cây là đến cửa thôn ngay.
Đồng Sơn mang theo Quan thị tránh cửa thôn này, đi một vòng đến cửa thôn hướng bên kia.
Cuối cùng dừng ở sân của một căn nhà hơi cũ.
Quan thị đứng ở bên ngoài đánh giá một phen, quay đầu hỏi: “Đây là nơi ở của cha với con?”
Đồng Sơn gật đầu, xách hành lý tiến lên trước, nhìn cửa ở sân nâng cằm ra dấu: “Cha mở cửa ra giúp con.”
Quan thị không nhiều lời nữa, cầm lấy ổ khóa trên cửa gỗ đẩy ra. Đồng Sơn lướt qua hắn bước vào trước, quăng hành lý xuống mặt đất liền ngồi phịch mông trên chiếc ghế gỗ phủ một lớp tro bụi dày cộp.
Nàng đấm chỗ vai phải đau nhức, giương mắt nhìn Quan thị đang đi vào: “Cha, phòng này tuy hiện tại có chút xập xệ nhưng nếu sửa sang một phen cũng không kém mấy so với chỗ ở cũ của hai cha con mình đâu.”
Quan thị vốn còn đang xem xét nhà ở, nghe được lời nàng nói thì ngớ ra; nhìn nữ nhi đang cẩn thận giải thích sợ hắn không thích nơi này, nhịn không được mà bị biểu cảm của nàng chọc cười, bèn ười vài tiếng, đi tới lấy túi nước ra rồi đổ một chén cho nàng: “Cha đâu có để ý này đó, có chỗ ở là cha đã thấy mãn nguyện lắm rồi.” Trước kia một thân một mình mang thai nàng còn không phải nhịn qua được sao, chỉ cần hai người khỏe mạnh ở bên nhau, ở chỗ nào chả giống nhau.
Huống chi, Quan thị đảo mắt quan sát khoảng sân một lần nữa, căn nhà này còn rất rộng… Chuyện hắn bận tâm không phải nó tồi tàn như thế nào, mà là tốn bao nhiêu ngân lượng.
“Này…” Quan thị đau lòng, là đau lòng đống bạc bỏ ra, ưu sầu nhìn nữ nhi đang uống nước một bên: “A Sơn, nơi này tốn bao nhiêu ngân lượng đó con?”
“Trưởng thôn chỉ thu mười lượng bạc thôi ạ.” Đồng Sơn buông ly xuống, trả lời đúng sự thật.
“Hầy…” Quan thị hít hà một hơi, tiếc đứt ruột: “Ai da, sao lại nhiều bạc vậy?”
Mười lượng bạc đồng nghĩa với việc phải bán không biết bao nhiêu bánh bao mới hoàn vốn được!
Quan thị xót ngân lượng, Đồng Sơn tập mãi thành quen, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Cha à, bên ngoài hiện tại đang hỗn loạn, mười lượng bạc đổi lấy một chỗ ở tốt là lời rồi ạ.” Nàng cũng không biết nói thế nào để trong lòng hắn thoải mái hơn chút, chỉ là ngân lượng không thể lấy lại, hơn nữa mười lượng thật sự không nhiều là bao.
Quan thị sao có thể không rõ đạo lý này chứ, nhưng chung quy vẫn tiếc số tiền vất vả lắm mới kiếm được. Hắn còn có suy nghĩ dành dụm để ngày sau tìm phu lang cho A Sơn.
Thấy Quan thị vẫn cau mày như cũ, Đồng Sơn bèn chỉ vào phòng trong, lảng sang chuyện khác: “Nếu không thì cha vào nhìn một lượt thử xem? Không chừng cha sẽ thích đó.”
Biết tỏng nữ nhi muốn dời đề tài, Quan thị cũng chiều theo ý nàng, rũ mày, bước đến phòng ngủ, đẩy cửa ra thì một trận tro bụi bỗng ập vào trước mặt.
Quan thị dùng tay vẫy vẫy phía trước, đánh giá trong phòng một lượt. Vừa lòng gật đầu, ừm, đồ vật coi vậy mà rất đầy đủ, phòng ngủ cũng lớn, để cho A Sơn ở là thích hợp nhất.
Hắn nhìn mỗi phòng ngủ một lượt theo thứ tự, sau đó mới xoay người ngồi bên cạnh Đồng Sơn, nói ra băn khoăn: “Có người giúp chúng ta dọn dẹp viện này đúng không con?”
Đồng Sơn lúc này mới chú ý tới cỏ dại trên mặt đất đúng thật là đã được rửa sạch qua, nhìn kĩ thì khoảng sân trông như vừa được dọn dẹp một lượt, nàng cũng ngờ ngợ: “Con cũng không biết…”
“Chắc là trưởng thôn biết hai ngày này chúng ta sẽ dọn đến nên mới sửa sang giúp một tay đây mà.”
“Trưởng thôn này coi bộ khá tốt.” Trong lòng Quan thị cuối cùng cũng thoải mái phần nào, an ủi bản thân đống bạc kia đã không uổng phí.
“Dạ!” Nếu không thì nàng đã không quyết định chuyển đến nơi này.
Chờ khi lấy lại sức, hai tay Đồng Sơn, mỗi tay cầm một sọt hành lý định chuyển đến trong phòng, được nửa chừng thì bị Quan thị gọi lại: “Bên trong còn bừa bộn, chờ dọn dẹp sạch sẽ rồi hẵng đem vào.”
“Dạ?” Đồng Sơn ngơ ngác nhìn cha mình, lát sau mới có phản ứng, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng buông hành lý xuống.
Quan thị lấy một khối vải thô ra từ trong sọt, ánh mắt đảo quanh sân một vòng: “Con tính khi nào đi lấy nước?”
Đồng Sơn ngồi xổm xuống, lấy lương khô ra từ trong đống hành lý đặt lên bàn gỗ, ánh mắt trong veo nhìn nam tử vừa đặt câu hỏi: “Cha khoan lo tới mấy chuyện đó đã, nghỉ một lát rồi ăn chút lương khô đi ạ. Lát nữa con đi tìm nhà của trưởng thôn rồi hỏi sau.”
Ròng rã một ngày đi đường, những chuyện này không vội.
Quan thị ngẫm lại thấy cũng có lý, bỏ vải thô qua một bên, ngồi xuống ăn lương khô với nàng: “Vậy lúc đến đó con đừng quên hỏi.” Hắn không yên tâm, dặn dò, sợ nàng sơ ý quên việc nhỏ này.
“Dạ, con biết rồi ạ.”
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com