Chương 5: Lên trấn
Đồng Sơn ru rú trong nhà mấy ngày, sửa sang từ trong ra ngoài một thể, nhàn rỗi còn làm một ít ghế gỗ bàn gỗ đơn giản.
Chỉ vài ngày, phòng ốc xập xệ ban đầu đã được trang hoàng.
Cảm thấy cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, trời tờ mờ sáng, Đồng Sơn thức dậy rửa mặt, định đi đến trấn trên gần đây buôn bán.
Ở bên cạnh nàng, Quan thị giúp chuẩn bị bánh bao bỏ vào trong sọt, luôn miệng dặn dò: "A Sơn à, cha chuẩn bị túi nước cho con ổn hết rồi. Tới trấn trên nếu bán chậm hay bán chưa hết thì đừng cố nán lại làm gì, đem về nhà làm bữa sáng thay cơm luôn cũng được." Không yên tâm, ông nói thêm một câu: "Đừng để trời tối thui mới về, vài ba cái bánh cha không thiếu."
Hắn lo tính nàng khờ khạo, bán không hết không về, nếu trời trở tối không thấy đường sẽ không an toàn.
Quan thị dặn dò mấy trăm lần, thuỷ chung không nghe một tiếng ừ hử nào. Hắn cau mày nhìn nàng: "Con có nghe không?"
"Dạ?" Đồng Sơn từ trong cõi tiên lấy lại tinh thần, động tác xoa mặt dừng lại, ngớ người nhìn nam tử.
Nhìn kiểu nào đi nữa, bộ dạng ngơ ngác thế kia chẳng giống nghe lọt tai.
Thấy thế, Quan thị có chút bất đắc dĩ, thở dài: "Con ngây ngốc thế này, sau này cưới phu lang không phải sẽ bị ăn sạch sao!"
Hiểu nỗi lo của cha, Đồng Sơn cọ tay để bột mì rơi xuống, sắc mặt bình thản, nhỏ nhẹ trấn an: "Cha, con biết cha lo gì, con hứa với cha, hôm nay trước khi mặt trời xuống núi con sẽ về."
"Không phải hôm nay, là sau này!" Quan thị nhắc lại, đậy lồng bánh bao, đứng lên, cầm vải thô lau tay, nói lời thấm thía: "Không giống trấn trên trước kia cha với con hay lui tới, bây giờ đi đường rất xa, phải mất hơn một canh giờ, nếu con nán lại có khi trời tối lúc nào không hay."
Tuy nàng là một tử tử, không nhất định sẽ gặp kẻ xấu, nhưng vạn nhất gặp phải sài lang hổ báo cũng không chừng.
Đương nhiên Đồng Sơn không nghĩ nhiều như Quan thị. Về trễ quá thật sự không ổn, vì đường tối khó đi, nàng chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Nàng gật đầu đáp ứng cho cha yên lòng: "Dạ, con biết rồi."
Nhận được cái gật đầu đồng ý của nàng, Quan thị mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đem toàn bộ bánh bao bỏ vào trong sọt cho nàng, sau đó lấy giỏ tre ở ngoài sân hắn đan hai ngày nay treo cạnh cái sọt.
Đang rửa tay ở lu nước ngoài sân, Đồng Sơn thấy thế bèn hỏi: "Đem cái đó theo luôn hả cha?"
"Ừ." Quan thị treo một nùi giỏ tre lên, hai bên sọt đều có vài cái: "Bán một cái mười đồng chắc là sẽ có người mua."
Đồng Sơn hiểu rõ, gật đầu, phụ cha chuẩn bị giỏ tre.
Chuẩn bị xuất phát thì trời đã hơi hửng sáng, Đồng Sơn mím môi nhấc sọt, quay lại tạm biệt Quan thị rồi đi ra cửa.
Đi dọc theo con đường dẫn vào thôn lúc dọn đến, trên đường có không ít thôn dân dậy sớm làm việc, Đồng Sơn lễ phép, gặp ai cũng chào.
"Gâu gâu gâu!!!"
Nghe tiếng chó sủa ở đằng sau, Đồng Sơn cong khoé miệng, vừa đi vừa liếc mắt nhìn con chó vàng to xác đi bên cạnh.
Để mặc nó sủa bên người, đến cửa thôn, nàng dừng chân, lấy ra một cái bánh bao từ trong sọt ném cho nó.
"Ảu!" Chó vàng vui khôn xiết gào một tiếng, đi đến gặm bánh bao trên mặt đất, lắc lư cái đuôi dữ dội với nàng.
"Cho mày cái này, khả năng tao bị cha mắng hơi bị cao." Nữ tử độc thoại, không quan tâm nó nghe hiểu hay không, khiêng đòn gánh liền ra khỏi thôn.
Quan thị nói không sai, từ trong thôn đến thị trấn gần nhất ước chừng một canh giờ. Đồng Sơn quệt mồ hôi trên trán, thấy mặt trời đã ló dạng, nàng sải bước lên đường nhanh hơn.
Đi đường thật sự mệt mỏi, nàng bèn nghỉ tạm ở dưới bóng cây ven đường.
Tới gần chợ trời đã sáng, Đồng Sơn rốt cuộc đến trấn Hoa Mai. Lúc này, đường phố lui tới lác đác vài người. Nàng tìm một vị trí ở phố tây rồi buông sọt xuống.
Hai bên trái phải sớm đã có người chiếm vị trí, nom nàng lạ mặt thì họ nổi lên vài phần tò mò.
Nữ tử bán quầy hàng trang sức nhìn sang bên này, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là người ở quê lên sao? Trước kia chưa thấy qua bao giờ."
Giờ phút này, Đồng Sơn bị hun cho đầu mướt mồ hôi, nghe nữ tử hỏi thì gật đầu: "Vâng, hôm nay ta mới đến trấn trên này."
Nữ tử và nàng xấp xỉ tuổi nhau, nghe thế càng thêm hứng thú, thò chân qua vài bước, ánh mắt không ngừng đánh giá cái sọt, ngữ điệu phóng khoáng thân thiện: "Ngươi bán gì thế?"
Đồng Sơn mở nắp, lộ ra những cái bánh bao tròn trịa.
Nữ tử bất giác nuốt nước miếng: "Thơm ghê."
"Ừ, bánh bao ta làm cái nào cũng rất thơm." Đồng Sơn cảm giác như được người khích lệ, gãi ót, cười đến khù khờ.
Nữ tử quẹt mũi, cười ha hả hai tiếng, ánh mắt liên tục lia về phía sọt bánh bao.
"Ngươi muốn ăn à?" Đồng Sơn bỗng nhìn nàng, hỏi.
Đôi mắt nữ tử tức khắc sáng rỡ, đang tính gật đầu.
"Ba đồng một cái."
"..." Khuôn mặt nữ tữ chớp mắt héo rũ, ánh mắt lưu luyến nhìn bánh bao, chầm chậm lui về quầy hàng của mình: "Không, không cần." Hôm nay nàng còn chưa mở quán đâu.
Đồng Sơn gật đầu, ánh mắt không ngừng đánh giá người qua đường.
Rồi lại bị giọng nói của nữ tử bên cạnh cắt ngang, Đồng Sơn nghi hoặc nhìn sang.
Chỉ thấy nàng kia cầm một bình nhỏ cực kỳ tinh xảo khoe đến trước mặt nàng: "Ngươi nhìn xem, đẹp không?"
Trên bề mặt bình nhỏ như có khắc một hoa văn, có điều thân bình quá nhỏ, Đồng Sơn chỉ biết đó là hoa văn cổ quái chứ căn bản nhìn không ra là gì. Nhìn nữ tử đang đắc ý, nàng trầm mặc gật đầu.
Nữ tử cười khà khà hai tiếng, tỏ vẻ thần bí, tiến đến gần nàng: "Cái này không chỉ đẹp thôi đâu, nó còn có một tác dụng khác, ngươi có muốn biết không?"
Đồng Sơn liếc mắt nhìn nàng, rất muốn nói một câu không hứng thú, chỉ là từ trước đến nay nàng không muốn làm người khác tụt hứng, nên đành im lặng gật đầu.
Nàng kia bất đồ mở nút lọ ở cổ bình ra, một mùi hương thanh khiết nhàn nhạt lan toả, rốt cuộc Đồng Sơn nổi chút hứng thú: "Đây là tạp vật à?"
Thấy đối phương bị hấp dẫn, nữ tử vội giới thiệu: "Đây là bình hương, là ta lấy được từ phiên bang, thiên kim khó cầu, chỉ có một chai!" Nàng ta ra sức tiếp thị, nhìn thế nào đều có vài phần giống bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi của thương nhân gian trá.
Đồng Sơn không dám hứng thú, ừ có lệ.
Nữ tử có phần nóng nảy: "Ngươi, ngươi không mua sao?"
Đồng Sơn nhíu mày: "Ta mua làm gì?"
"Ngươi có thể mua về tặng phu lang! Hắn nhìn thấy sẽ rất vui vẻ!" Nói đoạn, nàng ta đem miệng bình quơ quơ với Đồng Sơn: "Ngươi ngửi này, thơm lắm!"
Đồng Sơn có chút bất lực, gạt cái tay đang chào hàng trước mặt mình, nhìn nàng ta: "Nhưng ta không có phu lang."
Dù có nàng cũng sẽ không mua.
Tựa như sớm dự liệu được những lời này, nữ tử tiếp thêm một câu: "Vậy ngươi mua về sau này dùng."
"Ta không có tiền."
"Ta không cần tiền!"
Đến đây, tới phiên Đồng Sơn kinh ngạc, hồ nghi nhìn nàng: "Ngươi muốn đưa không ta á?"
Nữ tử cười hì hì giơ tay ra trước: "Ta với ngươi trao đổi." Nói xong, nàng ta nâng cằm ra dấu về phía cái sọt, ra vẻ làm ăn thua lỗ: "Ta đổi hai cái bánh bao với ngươi là được."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com