Thế giới 5: bánh bao nhỏ thứ năm (8)
5 năm sau.
"Đằng trước nhường một chút! Ta không nhìn thấy!"
"Ai da, ngươi dẫm lên chân ta!"
"Đừng đẩy a......"
Sông xanh nước biếc, mái nhà san sát, đẹp không sao tả xiết.
Bởi vì có một cảnh sắc tươi đẹp như vậy, nên học đường lớn nhất Yến Thành lớn được đặt tại đây, một số cửa hàng giấy và bút mực cũng theo đó mà nhiều hơn. Nhà thuỷ tạ bên cạnh bờ sông, thường có thư sinh mặc trường bào ngồi xổm chỗ đó tẩy(rửa) nghiên mực.
Ngày thường nhà thuỷ tạ vắng vẻ nhưng hôm nay lại khác thường, đầy người chen nhau, người nào người nấy duỗi dài cổ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mấy con thuyền giữa sông kia.
Trên thuyền, cửa sổ đều buông mành sa xuống, khoảng cách lại xa, trừ phi là thiên lý nhãn, nếu không cái gì cũng nhìn không tới. Nhưng những thư sinh này lại không ngại, như được tiêm máu gà hăng hái mà hướng bên kia xem.
Đây là bởi vì, những người trên con thuyền kia vừa đến Yến Thành không lâu lại đã trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
Sự tình phải nói từ hai tháng trước .
Lúc ấy, Yến Thành có một thảm án nghe rợn cả người. Nữ nhi của một gia đình đồ tể ở Thành đông chết một cách tàn bạo tại gia.
Có người chết cũng không kỳ quái , trên thế gian mỗi một ngày đều có người sinh ra, cũng có người mất đi. Lạ là ở chỗ, thi thể của nữ nhi nhà đồ tể kia thập phần đáng sợ, chính là bị mất đi da mặt cùng □□(bảng convert trên wikidich để như vậy , mình cũng tìm ở một số bản convert khác cũng vậy. Mình nghĩ chỗ này chắc là da người bởi vì lát nữa tình tiết có nói tới con yêu quá này cần cái túi da trẻ đẹp nên lúc edit lại mình sẽ để là da người nha), miệng vết thương cũng không hoàn chỉnh, giống như là bị xé ra. Trong nhà tiền tài không có tổn thất, vừa thấy liền biết không phải việc bình thường mà kẻ cắp hay làm.
Thành chủ Yến Thành vừa mới tân quan tiền nhiệm, liền gặp loại sự tình này, làm hắn đau đầu muốn chết. Vì để trấn an lòng dân, quan phủ dốc hết sức lực đi tra án, hy vọng mau chóng phá được án.
Nhưng mà trong lúc tra án, lại xuất hiện thêm mấy loại thảm án như vậy, người bị hại đều là cô nương trẻ tuổi , đều là mất đi da mặt và da người. Nếu chuyện này chậm chạp không bắt được kẻ gây án, để nó tuỳ ý sát hại thêm nạn nhân, sớm hay muộn cũng sẽ truyền đến tai của các thượng quan cấp cao trong kinh, như vậy sẽ không tránh được việc lưu lại ấn tượng xấu.
Cách thời hạn phá án càng ngày càng gần, quan phủ Yến Thành rốt cuộc cũng tìm ra một phạm nhân có hiềm nghi lớn nhất—— tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là hắn làm, nhưng người này không có chứng cứ không ở hiện trường, nhanh chóng bị giam giữ vào nhà lao, chọn ngày thẩm tra xử lí.
Đến đây, sự tình hẳn là đã chắc chắn. Nhưng sau khi kẻ hiềm nghi nhất bị giam giữ trong nhà lao, số lượng thiếu nữ tử vong không giảm lại còn tăng thêm, trong vòng nửa tháng đã có 4 vụ xảy ra, hung thủ giống như đang cười nhạo quan phủ bắt sai.
Phá án bất lực, oan uổng lương dân, quan phủ Yến Thành bị thành dân mắng thảm, quan phủ rốt cuộc không thể không quỳ xuống, xám xịt mà cầu viện trợ từ bên ngoài.
Thượng kinh bên kia thế mới biết Yến Thành xảy ra loại việc lớn này.
Yến Thành là địa phương nhỏ, không biết tới các cao nhân và yêu ma quỷ quái. Thượng kinh bên kia phái người lại đây, chuyển lời tới "có dị tất có yêu, thảm án liên tục này không phải do người làm mà là do yêu quái làm"
Khác nghề như cách núi, yêu ma quỷ quái thật đúng là không phải chính mình có thể giải quyết —— quan phủ Yến Thành sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền vội vã đệ bái thiếp tới Kim Quang Tông, trả thù lao thỉnh bọn họ rời núi trừ yêu.
Trong con thuyền lớn kia, hiện tại các cao nhân trừ yêu đã ngồi đầy!
Trong tưởng tượng, người tu đạo hẳn là tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, hôm qua nghe nói Kim Quang Tông đến Yến Thành, thành dân nghe tin lập tức hành động, đều vọt tới đầu đường đi xem, phát hiện dàn đệ tử này, một cái lại một cái tuổi trẻ tuấn dật, nào có cái gì lão nhân tuổi già sức yếu!
Không đến một ngày, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm. Biết được bọn họ hôm nay sẽ gặp nhau ở giữa sông, ngày hôm qua không có thấy được bọn họ, bây giờ đều chạy đến vây xem.
Bến đò cũng chen đầy người, có người vô ý bị xô đẩy một chút, trong tay nắm một cái nghiên mực, mắt thấy liền có thể rơi xuống nước. Đúng lúc này, một cánh tay tái nhợt mảnh khảnh nhẹ nhàng mà tiếp được, làm nghiên mực không đến mức rơi vào trong nước.
Người nọ trái tim thả lại chỗ cũ, theo cái tay kia hướng lên trên xem, tức khắc trước mắt sáng ngời.
Phía sau là một thiếu niên áo lam, tóc đen tiêu sái thanh thoát, tuổi chừng 13-14, mắt như điểm sơn, mi thanh mục tú, mũi môi đường cong sắc bén rõ ràng. Thiếu niên này vóc người khá cao, thời điểm tiếp nghiên mực, có hơi chút cong eo xuống, chỉ tiếc bả vai cũng không dày rộng, là một thiếu niên trẻ tuổi thon gầy.
"Cảm ơn vị tiểu huynh đệ này." Người nọ cười ha hả, lại như thân quen mà nói: "Ngươi cũng là tới xem mỹ nhân sao?"
Tiếp được nghiên mực chỉ là thuận tay mà làm, Tranh Hà không để bụng mà đưa trả cho đối phương, nghe câu nói như vậy, tay ngừng ở không trung. Hắn nheo nheo mắt, hỏi ngược lại: "Mỹ nhân?"
"Đúng vậy, mỹ nhân!" thư sinh kia hứng thú bừng bừng nói: "Hôm qua đám người Kim Quang Tông không phải vào thành sao? Người khác đều nói nơi đó đều là tuổi trẻ công tử. Kỳ thật, bọn họ đều nhìn lầm. Ta tận mắt nhìn thấy, ở bên trong một đám nam tử , rõ ràng có một cô nương."
Nói xong lời cuối cùng, còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi, bộ dáng lim dim mắt kia, cùng một thân trang phục của hắn không quá tương xứng.
"Đúng không?" Tranh Hà nhợt nhạt cười, đem nghiên mực đưa trả cho hắn, "đồ vật của ngươi, cầm chắc."
Thấy Tranh Hà rõ ràng đối với cái đề tài này không có hứng thú, thư sinh cảm không thú vị qua loa mà tiếp nhận nghiên mực. Xem Tranh Hà hướng kéo dài hướng giang mặt thạch thang đi đến, hắn lập tức nhắc nhở nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi đi hướng đó, chẳng lẽ là muốn qua sông? Canh giờ này, bến đò không có con thuyền nào qua sông cả."
Thư sinh nghi vấn, ngay một giây sau. Năm ngón tay tái nhợt của Tranh Hà túm chặt cây xanh bên cạnh , xoay chuyển, mười mấy phiến lá xanh liền bị hái xuống, nằm ở lòng bàn tay hắn.
Thuận gió phiêu tán, phiến lá dừng ở trên mặt hồ, thế đi sắc bén, trở thành lực để Tranh Hà mượn điểm. Chỉ thấy giày hắn trên phiến lá mỏng mềm điểm qua, như giẫm trên đất bằng, phiên nhược kinh hồng* , một lát sau liền bước lên con thuyền giữa sông.
*Phiên nhược kinh hồng: nhẹ nhàng như chim hồng
Thư sinh trợn mắt há hốc mồm, lúc này, đồng bạn hắn bỗng nhiên nói: "Uy, mau xem nghiên mực của ngươi......"
Thư sinh nghe vậy liền cúi đầu, lúc này mới nhìn đến, vừa rồi nghiên mực cứng rắn còn tốt nằm trong tay hắn, không biết khi nào nứt thành những khối vụn, mực nước giàn giụa.
Ngay tức khắc, những khối vụn ấy theo mực nước chảy xuống, ầm ầm biến thành bột củ sen.
Giữa sông, trong khoang thuyền.
Chủ tọa ngồi trên, thành quan bên cạnh, ngồi sau hắn là phu nhân mặc vàng đeo bạc. Từ sau khi ngồi xuống, nàng liền không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt, khóc lóc kể lể nói: "Các vị đại nhân là tới bắt yêu, như thế nào lại giống làm khó người khác? Tiểu nữ mệnh khổ, tuyệt không thể lại chịu một lần kinh hách......"
Chờ nàng khóc xong, một đệ tự Kim Quang Tông mới tận tình khuyên bảo nói: "Phu nhân, chúng ta cũng không phải muốn tiểu thư xông pha nơi nguy hiểm, chỉ là muốn cùng nàng nói rõ một chút tình huống lúc đó, cũng có thể lấy giấy bút ra đối thoại."
Phụ nhân lập tức giận mà phản bác nói: "Tiểu nữ gặp chuyện tới nay, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, các vị đại nhân còn muốn bức bách tiểu nữ nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó, này còn không phải là làm khó người khác sao?"
Ở một góc bàn thấp, Ninh Tịnh chán đến chết mà nhìn chằm chằm ly sứ trước mắt, nước trà xanh biếc gợn sóng từng vòng, yên lặng chịu đựng một đợt lại một đợt ồn ào dũng mãnh truyền vào trong tai.
Trận đánh này giằng co, đã liên tục một ngày một đêm.
Ninh Tịnh thở dài, đem ly trà nóng uống một hơi cạn sạch.
Kỳ thật, lúc trước khi biết chính mình muốn tham dự đoạn cốt truyện này, nàng mặt ngoài nhìn qua thực bình tĩnh, kỳ thật phía sau lưng đã phát lạnh. Aii, thế giới này như thế nào sẽ có nhiều yêu quái biến thái như vậy? Nghe miêu tả trong lòng đã thấy ghê rợn, nếu có lựa chọn khác, nàng khẳng định liền phủi tay không làm.
Cố tình là cái hố này lại không thể cự tuyệt, đây là nhiệm vụ để nâng cao cốt truyện. Còn nữa, Tranh Hà muốn thông qua nhiệm vụ lần này, lấy được một cái đạo cụ quan trọng, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu mà chấp nhận.
Sự kiện lần này. Gần nửa tháng liền có bốn người bị hại, trong đó có một người là khuê nữ của quan phủ lão gia. Đồng thời, nàng cũng là người đào thoát được.
Nói cũng là trùng hợp, vị quan tiểu thư này ở đêm bị hại đó, vừa lúc hẹn tình lang gặp gỡ. Kinh động phản kháng tránh ở chỗ tình lang, bởi vậy may mắn mà nhặt về một cái mạng. Thời điểm được cứu, da mặt đã bị xé một nửa, xem như hủy dung, nhưng tốt xấu vẫn còn sống sót.
Chỉ dựa vào manh mối hiện tại, không thể xác định rốt cuộc là loại yêu quái nào đang tác quái. Xét thấy vị quan tiểu thư này người duy nhất cùng hung thủ tiếp xúc qua. Nếu có thể được nàng hiệp trợ, chỉ cần là một ít miêu tả đơn giản, đều có thể cung cấp trợ lực rất lớn. Chính là, vô luận đám người Kim Quang Tông nói như thế nào, đối phương chính là không muốn nhả ra.
Cho nên, Ninh Tịnh đều lười lãng phí nước miếng.
Cũng may, chuyến đi này, nàng là cô nương duy nhất, cũng không phải đệ tử lớn nhất. Loại giao tiếp cùng quan phủ vừa mệt vừa phiền này, không cần nàng ra mặt. Nàng chỉ cần an tĩnh mà ngồi ở hàng phía sau, làm quần chúng ăn dưa là được.
Thời tiết đầu mùa xuân, băng tuyết vừa mới bắt đầu tan, vẫn còn lạnh. Khoang thuyền lò sưởi không đủ ấm, Ninh Tịnh run run thổi khí xoa xoa lòng bàn tay .
Đúng lúc này, một cổ gió lạnh từ sườn phía sau thổi tới, Ninh Tịnh tinh thần rung lên, quay đầu nhìn về phía bên kia.
Khoang thuyền, mành sa bị một bàn tay nhấc lên, Tranh Hà tay chân nhẹ nhàng mà chui vào, trở tay buông mành xuống, ngăn chặn gió lạnh, nhận thấy được ánh mắt của Ninh Tịnh, Tranh Hà ngẩng đầu, hướng Ninh Tịnh nhợt nhạt cười.
Còn lại những người cùng quan phủ giằng co, không dư thừa tâm tư chú ý tới bên này. Tranh Hà ở Ninh Tịnh bên cạnh ngồi xuống, đem giấy bao che ở trong ngực lấy ra, đó là một loại điểm tâm nóng ở Yến Thành dùng lá sen gói lại.
Tranh Hà cẩn thận giúp Ninh Tịnh mở dây thừng trên lá sen, ôn nhu nói: "Lục sư tỷ, cận thận, còn nóng."
Ninh Tịnh cảm th: "Cảm giác này, quả thực chính là quay về thời học sinh, ngồi ở hàng phía sau ăn vụng trong lớp."
Hệ thống: "......"
Hội nghị bắt yêu triển khai lâu như vậy, mà trên thuyền cung cấp lại là một ít thức ăn lạnh làm từ thuỷ sản. Thời tiết lạnh như vậy, Ninh Tịnh khẳng định không muốn ăn thức ăn lạnh như băng, Tranh Hà thấy thế, liền chủ động xin ra trận đi mua điểm tâm nóng hầm hập cho nàng.
Ninh Tịnh cảm thấy Tranh Hà rất có tiềm chất M. Mấy năm nay đều là như thế này, thay người làm chân sai vặt, hắn làm đặc biệt vui vẻ, ngẫu nhiên còn có thể gia tăng giá trị nhân phẩm. ( =_= )
Ninh Tịnh dùng chiếc đũa gắp một khối điểm tâm nhỏ, bỏ vào trong miệng , đầu lưỡi lập tức bị nóng : "Nha, thực nóng."
Tranh Hà khẩn trương hỏi: "Có bị phỏng sao?"
"Chính là nóng mới ăn ngon." Ninh Tịnh nói thầm nói: "Bất quá , ngươi không ăn được thức ăn nóng khẳng định không hiểu."
Tranh Hà lắc đầu, ánh mắt thực nhu hòa.
Sau khi ăn điểm tâm nóng, thân thể quả nhiên ấm áp không ít. Bên kia tranh chấp rốt cuộc ra kết quả —— một nhà quan phủ Yến Thành rốt cuộc cũng chấp nhận, đồng ý để Ninh Tịnh cùng vị tiểu thư kia cách mành sa nói chuyện.
Hệ thống lấy âm thanh ngọt ngào nói: "Ăn no chưa, nên làm nhiệm vụ rồi."
Ninh Tịnh buồn bực nói: "Ngươi còn nói chuyện như vậy, là sẽ mất ta đó ."
Cùng quan tiểu thư đối thoại, là một cái nhiệm vụ không thể nhảy qua trình tự. Rốt cuộc, không có quá trình mà ra kết quả, là không thể làm người tin phục.
Còn cái cách khác là Ninh Tịnh có hệ thống trợ giúp, không chỉ có thể biết trước thời gian yêu quái hiện ra chân thân, còn có thể đem mười tám đời tông của nó đều liệt ra, nhưng nàng không thể thật sự làm như vậy. Nếu không, có khả năng sẽ bị mọi người nghi ngờ có đồng loã với yêu quái mà xử lí.
Không chỉ có tư liệu của yêu quái, Ninh Tịnh biết rõ muốn dẫn yêu quái này ra, nhất định phải tìm một con mồi giống như lúc ở Tây bản thành.
Hố cha chính là, hệ thống giả thiết, lần này làm mồi chính là Ninh Tịnh. Cho nên, cho tới bây giờ, nàng nội tâm đều là cự tuyệt.(:з"∠)_
Ninh Tịnh tang thương nói: "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục."
Hệ thống: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày cá tháng tư vui vẻ (づ ̄3 ̄)づ╭❤~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com