Chương 14.
Chương 14. Bị con rể móc lồn trước mặt thông gia và con gái, vừa sợ vừa lên đỉnh
"Con trai à, con lớn như vậy rồi, sao còn như trẻ con thế? Hạ nhân nói con sợ đắng, thuốc đại phu kê cũng không chịu uống. Như vậy sao được, không uống thuốc làm sao khỏi bệnh? Con là con trai duy nhất của Tần gia, nương cầu trời khấn Phật bao năm mới có được con. Con mà có mệnh hệ gì, ta làm sao sống nổi..."
Tần mẫu ngồi trên ghế đặt cạnh giường, vẻ mặt đau lòng than thở. Trương Nguyệt Nguyệt đứng cạnh bà, tò mò nhìn về phía màn trướng. Nhưng Tần phủ toàn dùng vật liệu thượng hạng, ngay cả màn trướng cũng được dệt bằng loại vải dày dặn tinh xảo, nàng cố căng mắt nhìn hồi lâu, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ thấy bóng lưng Tần Ngọc Chương tựa vào đầu giường, bèn chán nản quay đi.
Tuy việc buông màn trước mặt Tần mẫu có hơi lạ lùng, nhưng Tần Ngọc Chương đang nhiễm phong hàn, thả màn chắn gió cũng xem như hợp tình hợp lý. Tần phu nhân chẳng để tâm chuyện ấy, chỉ một lòng khuyên nhủ con trai uống thuốc, lời nói dai dẳng mãi không dứt. Chờ đến khi bà nói mỏi miệng, bưng chén trà nhấp một ngụm, Tần Ngọc Chương mới lên tiếng:
"Là ai trong đám hạ nhân dám đến chỗ mẫu thân nói năng linh tinh vậy? Thuốc con đã uống xong từ lâu rồi."
Tần mẫu vẫn chưa chịu tin:
"Đừng dối nương nữa, con từ nhỏ sợ đắng, nào chịu ngoan ngoãn uống thuốc?"
Tần Ngọc Chương chỉ biết bất lực mà đáp:
"Mẫu thân xem trên bàn kìa, chẳng phải chén thuốc đã hết sạch rồi sao? Con lừa người làm gì."
Tần mẫu nghiêng đầu nhìn chén thuốc, chỉ thấy còn sót chút cặn thuốc dưới đáy, càng thêm phiền não, "Có phải con lén đổ thuốc đi không? Hồi nhỏ con không chịu uống thuốc, cứ lén đổ vào hoa viên."
"Nhi tử thật sự đã uống. Hạ nhân mang thuốc đến chỉ bỏ thêm vài viên mứt quả, làm sao át được vị đắng. Ban nãy nhạc phụ đến thăm, người dùng nước mật pha thuốc cho con uống, thuốc chẳng những không đắng mà còn ngọt lắm."
Trương Cần đang trốn dưới chăn sớm đã cứng đờ người, nghe Tần Ngọc Chương cố ý nhắc tới mình thì sợ đến mức nghẹt thở. Lúc Tần phu nhân đẩy cửa vào, hắn còn đang cưỡi trên người con rể, lồn ngậm cặc bự, nhấp nhô nuốt vào nhả ra. Giờ nghĩ lại mới thấy mình khi đó đúng là mất trí, may mà phòng Tần Ngọc Chương đủ rộng, còn có màn che, y kịp thời giấu hắn dưới chăn, không thì chuyện bọn họ loạn luân đã bị phơi bày trước mắt bàn dân thiên hạ rồi.
Trương Cần căng thẳng tột độ, sợ chỉ một chút động tĩnh sẽ khiến người ngoài màn phát hiện hắn trần truồng, lồn chảy nước núp dưới chăn con rể. Thế mà Tần Ngọc Chương lại không hiểu cho hắn, đã không giấu tịt đi, còn vô tư nhắc đến hắn trước mặt Tần phu nhân, khiến cha vợ vốn sợ hãi, giờ càng thêm lo lắng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Phụ thân đến thăm chàng, còn mang theo mật cho chàng sao? Mật gì mà ngọt thế, sao phụ thân chưa từng cho thiếp uống? Phụ thân thật là bất công!"
Trương Nguyệt Nguyệt bất ngờ chen lời, mấy câu chất vấn này làm Trương Cần dưới chăn xấu hổ chết đi được. Đều do Ngọc Chương nói bậy nói bạ, cũng chỉ có y mới thích liếm lồn cha vợ, còn khen nước lồn uống ngon uống ngọt. Nếu không phải Ngọc Chương ngày đêm bú liếm, hắn sao có thể chảy nước nhiều như hiện tại... Giờ đây chỉ cần Ngọc Chương chạm nhẹ là lồn đã ướt nhẹp... xấu hổ vô cùng... Ôi trời... Sao Ngọc Chương lại thọc ngón tay vào lồn... ứm... không được... ngoài kia nhiều người như vậy... sao y dám... um ư... đừng móc nữa... sẽ rên thành tiếng mất...
Tần Ngọc Chương thò tay vào chăn lén sờ lồn nhạc phụ. Chỗ ấy đã ướt chèm nhẹp, chỉ mới xoa nhẹ, môi lồn đã mở ra, cửa lồn khép hờ nhiệt tình mút lấy ngón tay y.
Con rể vừa đút ngón tay vào lồn ướt của cha vợ trước mặt Tần mẫu và thê tử, vừa nói chuyện với Trương Nguyệt Nguyệt:
"Nàng đã gả chồng sao còn bám nhạc phụ mãi thế? Nhạc phụ cả ngày bận việc, đâu rảnh chăm sóc nàng. Muốn uống nước đường thì bảo hạ nhân nấu cho."
Trương Nguyệt Nguyệt khó chịu bĩu môi. Tần mẫu thấy cả hai không mấy thân thiết cũng chẳng nói gì. Với gia thế Tần gia, Trương Nguyệt Nguyệt vốn không đủ tư cách gả cho Ngọc Chương, chỉ vì thân thể bà ốm yếu, Ngọc Chương nghe thầy bói nói cưới nàng để xung hỉ mới sai kiệu tám người khiêng rước về, đón luôn cả cha nàng vào Tần phủ. Sau khi Trương Nguyệt Nguyệt về nhà chồng, sức khỏe của bà quả thực tốt hơn nhiều, Tần mẫu thấy nàng còn trẻ, Ngọc Chương cũng ít quan tâm, bèn đưa về viện mình chăm sóc. Giờ nhìn lại , vợ chồng son ít gặp mặt nên càng thêm xa cách.
Nhưng nghe giọng Ngọc Chương thế này hẳn là sức khỏe không vấn đề gì, Tần mẫu yên lòng, vui vẻ xem bọn trẻ đấu võ mồm.
Chỉ có mỗi Trương Cần là khổ, con rể vừa nói chuyện với con gái vừa xấu tính móc lồn hắn, ngón tay thọc vào rút ra nhanh như chớp, suýt nữa móc ra tiếng nước, hắn cắn chặt môi dưới, cơ bắp căng cứng như dây đàn mới có thể ngăn lại tiếng rên.
"Hừ, nếu thiếp bị bệnh, phụ thân cũng sẽ chăm sóc thiếp, ông ấy rất mực yêu thương ta!"
Nghe nữ nhi nói thế, Trương Cần hổ thẹn bi thương nhắm nghiền mắt. Xin lỗi con Nguyệt Nguyệt... phụ thân không cẩn thận đã phát sinh quan hệ với tướng công của con... dùng cặc của tướng công con... giờ y còn đang móc lồn ta đây này...
A...... đã quá...... Ngọc Chương móc lồn giỏi thật...... đừng mà...... sướng chết mất......
Mông Trương Cần run lên, môi lồn co bóp, phụt phụt phun nước không ngừng.
Rốt cuộc vẫn bị nghe thấy, Trương Nguyệt Nguyệt vô tri hỏi:
"Tiếng gì thế... Tướng công, chàng mắc tiểu à?"
Bị phát hiện rồi sao... Trương Cần chực khóc, tưởng tượng cảnh con gái phát hiện lồn mình bị ngón tay con rể móc bắn nước, liền sợ hãi siết lại lồn, mút chặt ngón tay Ngọc Chương tới mức không thể nhúc nhích được. Nhưng trớ trêu thay, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này Trương Cần lại thấy nứng tợn, hắn càng hoảng loạn, lồn càng chảy nhiều nước, khiến hắn xấu hổ và tức giận muốn chết.
"Nguyệt Nguyêt, chớ nói chuyện thô tục như vậy." Tần mẫu không nghe thấy tiếng nước, bèn quở trách: "Ta có nghe thấy tiếng gì đâu?"
"Con rõ ràng nghe thấy mà." Trương Nguyệt Nguyệt tò mò định vén màn che lên, lúc này Tần Ngọc Chương đành phải rút ngón tay ra khỏi lồn cha vợ, y làm bộ mệt mỏi lên tiếng:
"Mẫu thân, nhi tử muốn chợp mắt một lát."
Tần phu nhân xót con, lập tức dẫn người ra ngoài, chưa kịp đợi người hầu đóng cửa, Tần Ngọc Chương đã vội xốc chăn lên, ôm cha vợ một thân nhớp nháp vào lòng.
"Đĩ dâm... lên đỉnh trước mặt nhiều người như vậy sướng lắm nhỉ..."
"Huhu..." Trương Cần nức nở, nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào ôm chặt con rể, bầu vú to tướng bị cơ ngực của y ép dẹp, hắn chủ động dâng môi lên, lưỡi luồn sâu vào khoang miệng con rể:
"Ưm... hức... Ngọc Chương sao ngươi dám... chụt... hức... làm ta sợ chết đi được... hư muốn chết..."
Tần Ngọc Chương ôm cha vợ ngồi giữa hai chân mình, bàn tay vuốt ve cơ thể của hắn để trấn an, miệng ra sức mút lấy đôi môi mềm mại, hôn đến quyến luyến không rời.
"Nhạc phụ... là do Ngọc Chương không tốt... đừng sợ... Ngọc Chương sao nỡ để người khác nhìn thấy thân thể người... Ngoan... đừng khóc nữa..."
Hai người càng hôn càng gấp, môi lưỡi tham lam cuốn lấy nhau, cha vợ vặn mông ngoáy đít nhún trên con cặc cương cứng của con rể, núm vú cọ sát ngực y, con ngươi dần dãn ra, rõ ràng lại bắt đầu nứng lồn.
"Ưm... Ngọc Chương... cặc bự đừng mài lên hột le của nhạc phụ... xót quá..."
Trương Cần nỉ non cầu xin, cặp vú mềm đung đưa qua lại, đầu vú đỏ chót dựng đứng nhảy nhót loạn xạ, nhìn hoa cả mắt. Mông to chủ động áp sát quy đầu bóng loáng, liên tục cạ nó lên cửa lồn, dáng vẻ nứng tình thèm đụ của cha vợ càng khiến cặc con rể cương to hơn, trong đầu chỉ muốn đè ra đụ nát lồn hắn ngay lập tức.
"Đĩ dâm... lại thèm cặc con rể nữa à... đúng không?"
Ôi... không... hắn không thể dâm đãng như vậy... cặc Ngọc Chương là của Nguyệt Nguyệt... hắn không thể độc chiếm nó...
Cha vợ đau khổ, nước mắt lăn dài, chỉ có miệng lồn là vẫn nhiệt tình mút cặc con rể không buông, cả người run bần bật.
Tần Ngọc Chương nhìn mà xót, cúi đầu khẽ hôn lên giọt nước mắt vương trên mi, chợt nghe thấy một tiếng la kinh hãi, cặc bự từ lúc nào lại chui tọt vào lồn cha vợ.
"Nhạc phụ đừng tự trách...... Là Ngọc Chương không thể rời xa lồn và vú người..... Nhạc phụ chỉ là yêu con rể thôi...... bây giờ chỉ có hai ta......ha.... Nhạc phụ cần gì phải kiềm chế nữa......"
Tần Ngọc Chương vừa nhấc mông Trương Cần lên rồi dập mạnh xuống, vừa dịu dàng dỗ dành hắn. Lồn bị đụ lại sướng, thêm lời ngon tiếng ngọt của con rể, khiến Trương Cần cảm giác như đang ngâm mình trong mật ngọt, hoàn toàn tan chảy đắm mình trong việc loạn luân với con rể.
"Ngọc Chương~" Trương Cần bị đè xuống giường, hai chân quắp chặt eo con rể, lồn dâm mở rộng, mặc cho cặc lớn tùy ý chiếm đóng.
"A ư ~ a a a a a ~~" Hắn rên lên sung sướng, cả người lắc lư như cây rụng lá, chốc run rẩy chốc lại ngừng, cặp vú bự bị Tần Ngọc Chương cấu véo hằn đầy vết đỏ.
"Nhạc phụ ơi... lồn dâm ơi...phu nhân ơi..." Tần Ngọc Chương hưng phấn đáp lại, miệng lung tung gọi bậy, liên tục đưa đẩy hông thúc cặc, mỗi lần đâm vào đều dốc hết sức lực.
"A A...... Áaa a a a a!........."
Quy đầu to lớn nghiền ép qua lớp thịt khít rịt, đâm thẳng vào cổ tử cung, Trương Cần trợn trắng mắt, miệng há lớn, gần như bị bao phủ trong khoái cảm ngập trời, sướng tới mức eo nảy bật lên, mu lồn chổng ngược, lưng cong vẹo như con tôm luộc, lỗ lồn nháy mắt phọt ra cột nước dâm cao vút, sau đó hắn mất sức ngã phịch xuống giường, vách thịt vẫn co bóp mút lấy con cặc nổi đầy gân.
Nguyệt Nguyệt... Thực xin lỗi... Rõ ràng cặc bự này là của con... lại bị phụ thân sử dụng... A... sướng quá... cặc của tướng công con cắm sâu vào tử cung ta... lát nữa sẽ bắn thật nhiều tinh dịch... bắn sình bụng ta... Điều này không đúng... nhưng mà... ta không thể dừng lại được... phụ thân thấy sướng lắm... rất thích cặc bự của con rể...
Trương Cần hóa đĩ si mê nút lưỡi con rể, hôn đến nhễu nhại nước dãi, mông tự động nâng lên theo từng nhịp, thèm khát nuốt trọn con cặc to của Tần Ngọc Chương.
"Ngọc Chương ~ ưm ~ địt ta đi ~ cặc bự địt chết nhạc phụ luôn đi~~"
Lồn Trương Cần lúc này khít rịt lạ thường, bóp cặc Tần Ngọc Chương sướng đến trán nổi gân xanh, y điên cuồng đâm vào tử cung mềm nhừ của nhạc phụ, khoái cảm dữ dội đến độ khiến hồn y như muốn xuất khỏi thể xác.
"Nhạc phụ, người làm bằng nước à... hự... sao lồn người... lại lắm nước thế..."
Roi cặc quất môi lồn sưng vù thấy rõ, nhận thấy bụng mình đã bị cặc nhồi đầy, lại nghe con rể chọc ghẹo, Trương Cần xấu hổ nhưng vẫn gắt gao ôm cổ con rể, cơ lồn lại thít chặt hơn:
"Ưmm ớ... chẳng phải đều tại Ngọc Chương sao... cứ nghịch lồn nhạc phụ miết... nên nó mới chảy nước suốt... ứm..."
Tần Ngọc Chương tiếp tục nâng mông hắn lên cao, rồi lại ấn mạnh xuống cặc mình:
"Vậy lồn có thích được con rể nghịch không? Từ nay về sau ở với con, không cho phép mặc quần giấu lồn, con rể muốn đụ lúc nào là lôi ra đụ... hiếp lớn bụng con đĩ lồn... để Tần gia có con nối dõi..."
"Ứm~~ ư ~" Chỉ mới nghĩ đến chuyện không kể ngày đêm bị Ngọc Chương đụ sưng bụng, rồi đẻ con cho y là lồn dâm đã nứng phọt mớ nước.
"Đĩ dâm nghe lời Ngọc Chương hết... rất thích bị Ngọc Chương hiếp lồn... lồn nhạc phụ sinh ra là để cho con rể đụ... ớ a a a á ~~ Ngọc Chương ơi... địt chết ta đi ~ địt nát cái lồn này đi... a a a sướng quá ~~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com