Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.

Chương 6. Địt lỗ đít cha vợ, bú cặc ăn tinh uống nước tiểu, dạng lồn cưỡi lên mặt con rể, bị mút le buloz nứng đái xè xè

“Ha… Ha…” Trương Cần nước mắt giàn giụa ngã lên người Tần Ngọc Chương, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn dạng ra, lồn bị cặc địt nở hoa ướt nhẹp, mép lồn phồng rộp, mềm oặt lật sang hai bên, miệng lồn rộng toang hoác đang ọc ra từng đợt tinh dịch, rõ ràng đã bị con rể địt khờ cả người.

Sau khi Tần Ngọc Chương được cái lồn bót ướt nóng của cha vợ ép ra mấy đợt tinh, thể lực đã phục hồi rõ rệt, nhưng y vẫn giả vờ yếu ớt nài nỉ Trương Cần:

“Nhạc phụ ơi… Con lại cứng rồi… Nhanh đưa lồn cho con…”

Ôi... Ngọc Chương tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa trúng độc dâm xà, dục vọng tràn trề khó nhịn. Trương Cần bị địt tê cả lồn vậy mà Ngọc Chương vẫn chưa thỏa mãn, hắn vừa lo vừa tủi, hờn dỗi nói:

"Ngọc Chương... Nhạc phụ chịu không nổi nữa đâu... nhạc phụ bị con địt rát hết cả lồn đây này..."

Tần Ngọc Chương cũng không ép, ngược lại yếu thế nói: “Đều tại Ngọc Chương không tốt… Làm nhạc phụ mệt như vậy… Thôi người nghỉ ngơi đi…”

Trương Cần ngồi dậy, thương xót vuốt ve con cặc cứng ngắc của Tần Ngọc Chương, “Vậy con phải làm sao?”

“Không sao… Con có thể nhịn…” Tần Ngọc Chương yếu ớt nói.

Y càng nói vậy, Trương Cần càng đau lòng, lập tức an ủi y, “Đừng nhịn… Nhạc phụ sẽ giúp con…”

Hắn nhấc cặp mông ướt đẫm tinh và nước lồn, kê miệng lồn múp nước lên đầu khấc to lớn của con rể, nhưng lồn rát quá, không dám ngồi mạnh xuống, chỉ dám nhấp nhấp, nuốt nhả cái đầu khấc.

“Ôi… xót lồn quá…”

“Lồn xót… thì dùng lỗ đít đi…”

“Hả?” Trương Cần giật mình, mắt mở to kinh hãi, “Chuyện đó… Sao có thể được?…”

“Nhạc phụ… Ngọc Chương không muốn ép người… Thôi bỏ đi… Để một mình con khó chịu là được…”

Trương Cần nào nỡ để con rể chịu khổ, nắm chặt tay run rẩy một lúc, cuối cùng cắn môi đưa hai tay ra sau, dứt khoát banh lỗ đít ra, nhắm ngay con cặc dựng đứng của con rể, nhấc mông ngồi xuống.

Ôi trời trướng quá… Trương Cần ngửa cổ thở gấp. Khác với lỗ lồn lúc nào cũng ướt, lỗ đít khô khốc và chật hẹp hơn nhiều, bị con cặc to khủng đâm vào như muốt nứt toạc, cơ vòng co thắt dữ dội cố nuốt cự vật.

Tần Ngọc Chương sướng đến mức giả vờ yếu ớt hết nổi, hai tay bấu chặt cặp mông vểnh cao của nhạc phụ nhấc lên ép lỗ đít nhả cặc ra, rồi lại ấn mạnh xuống, nhét cặc lút cán vào lỗ đít của hắn.

"Ốiiiii ư… Aaaaaa ức ư… A… Ahhh…” Trương Cần như bị sắt nung đâm xuyên, đau điếng không thốt nên lời, chỉ biết rên la thảm thiết.

Tần Ngọc Chương bóp mạnh mông cha vợ, cứ đâm rồi lại rút ra bất ngờ, sau đó là nắc liên hồi, sâu tới mức con cặc gồ lên dưới lớp cơ bụng săn chắc của Trương Cần.

Quy đầu to lớn như cái chày giã phẳng nếp thịt nhớp nháp, cửa lỗ khít rịn bị cặc nong ra, tự động siết cặc mút chùn chụt. Tần Ngọc Chương càng địt càng hăng, còn Trương Cần lúc này chẳng khác gì con thuyền tròng trành trước sóng lớn, bị cặc đụ lắc lư chới với, chỉ có thể thõng người gục xuống ngực con rể, rên rỉ ngắt quãng:

“A… aaaa… Ngọc Chương… Ngọc Chương… Con địt sưng bụng nhạc phụ rồi… ô…"

Lỗ đít non mềm của Trương Cần bị cặc bự của con rể cày xới, gân cặc cọ xát từng nếp thịt đỏ hỏn. Hắn chỉ thấy bụng dưới tê rần, lỗ đít giật tưng co bóp mút chặt cặc to, thèm khát như muốn nuốt trọn hai hòn dái to căng tròn. Lỗ đít càng địt càng biết mùi, phun nước dâm nóng hổi lên đầu khấc chẳng khác gì một cái lồn đĩ thực thụ.

Cặp mông đẫy đà ướt nhẹp nước sướng, nhấp nhô theo nhịp cặc địt mạnh bạo và dồn dập, vòng eo săn chắc rung lắc đến mất dạng, vách thịt co giật run lên bần bật, sướng phọt cả nước.

Bị địt lỗ đít làm Trướng Cần nứng cả cặc, con cặc dựng đứng cạ mạnh lên cơ bụng Tần Ngọc Chương, lỗ lồn thiếu hơi cặc cũng nứng phọt nước sướng.

“A… A… cặc địt lỗ đít sướng… a…ư... sướng muốn chết… ôi trời… căng quá...lỗ đít sắp rách rồi… aaa…”

Cơ thể dâm đĩ của Trương Cần rong ruổi cưỡi trên háng con rể, hắn như con điếm khát tình vặn eo lắc mông nhún lên cặc y, cả hai lỗ đụ đều được cặc địt nhão, chủ động dập mông nuốt cặc thật sâu.

Khoái cảm ập đến như vũ bão, vú bự tưng lên theo từng nhịp đụ, lỗ đít co giật bần bật, phê lòi đít.

“Ngọc Chương… Aaaa… Ngọc Chương… Cứu ta … sắp bị địt toét đít… … Không thể… Không thể bị con rể địt lên đỉnh… A… lỗ đít cũng muốn lên đỉnh trời ơi… A…”

“Nhạc phụ! Nhạc phụ ơi!” Tần Ngọc Chương thở gấp, cặc nóng hổi đâm loạn xạ trong cơ thể Trương Cần, con rể hăng say nhấp cặc địt nhạc phụ yêu dấu.

Cả hai đụ nhau như thú hoang, Trương Cần bấu chặt cổ Tần Ngọc Chương, lỗ đít bị địt nở to vẫn co bóp siết lấy cặc con rể, Tần Ngọc Chương ôm ghì mông cha vợ, hì hục dọng cặc vào lỗ. Bọn họ vừa địt vừa hôn nhau ngấu nghiến, môi dính môi lưỡi quấn lưỡi, mãi không thấy dứt.

Cha vợ và con rể đụ địt như phát điên, bụng dưới phẳng lì của Chương Cần phìn lên vì bị tinh bơm đầy. Cơ thể đẫy đà run rẩy vẫn ngoan ngoãn nuốt nhả cặc con rể, nước lồn văng tung tóe ướt đẫm cả người con rể.

Lần bắn tinh này đã hoàn toàn giải hết độc của dâm xà trong người con rể, nhưng lại khiến quan hệ giữa hai người càng thêm rối ren, rõ ràng bị cặc địt cho banh lồn toét đít nhưng Trương Cần vẫn khăng khăng không phải loạn luân. Thế nên, mỗi khi Tần Ngọc Chương đòi hỏi, hắn chẳng có cớ gì từ chối y, chỉ cần Ngọc Chương muốn, hắn đều chiều hết lòng.

Nghỉ ngơi một đêm, cả hai đều lấy lại sức. Trương Cần vội vàng châm thêm củi nhóm lửa, còn Tần Ngọc Chương ngồi không, chán muốn chết, chỉ biết đưa mắt thưởng thức cơ thể đĩ đượi của cha vợ, một lúc sau y mới đứng dậy, gọi Trương Cần một tiếng:

“Nhạc phụ.”

“Hửm?” Trương Cần đáp lời nhưng mắt không nhìn con rể, chỉ chăm chú châm lửa.

Tần Ngọc Chương bước tới sau lưng hắn, nói: “Ngọc Chương muốn bắn vào miệng người.”

Ôi... đúng là tuổi trẻ sung mãn… Trương Cần thở dài, lúc này mới quay người lại. Nhưng do đang quỳ trên đất mồi lửa nên vừa quay sang lại thành ra hắn đang quỳ bò dưới háng Tần Ngọc Chương, vừa hay con cặc giương nanh múa vuốt bụp thẳng vào môi hắn.

“Ngọc Chương, ngươi đã giải hết độc rồi mà…” Trương Cần bất đắc dĩ ngước nhìn y. Quy đầu cọ xát trên môi làm hắn chẳng nói được, đành hé miệng, đầu lưỡi đẩy nhẹ lớp bao quy đầu, tỉ mỉ liếm láp tinh rỉ ra từ lỗ cặc:

“Ưm… chụt... con không được tùy hứng thế… sao lại muốn bắn vào miệng nhạc phụ…"

“Hôm qua người nuốt cả đống tinh của con còn gì?” Tần Ngọc Chương thản nhiên nhìn cha vợ dâm đĩ ngoan ngoãn thè lưỡi liếm dọc từng đường gân trên thân cặc, rồi mạnh bạo nhét nửa quy đầu vào khoang miệng ấm nóng:

“Chính người dạy Ngọc Chương phải bắn thế này… Giờ lại trách ta tùy hứng… Ngọc Chương không phục…”

“Đó…um… Là để giải độc cho ngươi… ưm…chụt...” Trương Cần đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn há to miệng, vùi mặt vào háng con rể, mút chùn chụt con cặc thô bự, vừa mút vừa lẩm bẩm:

“Hôm qua là bất đắc dĩ… um… chụt… con không được… chụt... không được đòi nhạc phụ làm vậy hoài…”

Tần Ngọc Chương nứng không chịu nổi, từ từ nhấp cặc vào miệng cha vợ:

“Nhạc phụ… người thương Ngọc Chương đi mà… Chẳng phải nhạc phụ nói con là bảo bối của người sao?”

Nghe vậy, Trương Cần lập tức mềm lòng, mặt đỏ như gấc thẹn thùng nắm lấy gốc cặc, mồm tham lam hút cặc đến tứa nước miếng, tẩm ướt con cặc bóng loáng, hai chân vô thức kẹp chặt vì nứng.

“Ưm… Thật hết cách với con… um... chụt… đừng động đậy… chụt… Để ta tự làm… ô... cặc bự đừng đâm vào... um..ọp… họng nhạc phụ…”

Trương Cần bị cặc nhồi đầy họng, nghẹn bứ chặn cả đường thở, người ngợm nóng ran, mép lồn rục rịch hé mở rỉ nước dâm tí tách. Một lúc lâu sau cơ gân trên cặc giần giật, Trương Cần thấy thế thì càng mút cặc như điên, cuối cùng cũng hút được dòng tinh đặc vào mồm, chẳng chút ngại ngần trực tiếp nuốt ực hết vào bụng.

Ha… Ngọc Chương thật đúng là khí huyết sôi trào… Hôm qua đã bắn nhiều như vậy… hôm nay vẫn đặc quánh y nguyên…

Trương Cần mặc kệ khóe môi còn vương tinh dịch, chủ động thè lưỡi liếm láp rửa cặc giúp con rể, ai ngờ cặc vừa bắn xong lại cương lên. Tần Ngọc Chương khàn giọng:

“Nhạc phụ à… Ngọc Chương còn muốn bắn…”

Trương Cần đang nứng nghe vậy càng khoái, hắn mút chặt quy đầu, đầu lưỡi quét qua lỗ cặc nhanh như gió.

"Bắn... bắn đi bảo bối... bắn tinh ngập mồm nhạc phụ đi..."

Nào ngờ, thứ bắn vào miệng chẳng phải tinh dịch, mà là dòng nước đái nóng hổi khai nồng. Trương Cần khiếp sợ trợn mắt, nhưng hắn lại không nhả cặc ra, ngược lại còn ngoan ngoãn há miệng to hơn, hứng trọn dòng nước tiểu con rể đái ra. Hầu kết lăn lộn lên xuống liên tục vẫn không kịp nuốt hết nước tiểu, nước đái thừa tràn ra từ khóe miệng chảy dọc xuống xương đòn gợi cảm, rồi lăn dài xuống bầu vú căng mọng, núm vú hứng nước đái run lên, song đĩ nhất là lỗ lồn lên đỉnh ngay tức thì dù chưa được chạm vào.

"A.. ha..." Gương mặt tuấn tú đỏ ửng dính đầy nước tiểu, vừa giận vừa trách Tần Ngọc Chương:

"Ngọc Chương... Ngươi làm càn..."

Miệng mắng là thế nhưng hắn chẳng nỡ giận thật, đầu lưỡi vẫn bọc quanh lỗ cặc mút sạch hết nước đái còn sót lại, "Sao con dám làm nhục nhạc phụ như vậy... Bảo bối hư..."

“Ngọc Chương tuyệt đối không có ý làm nhục nhạc phụ… Ngọc Chương là ái mộ người…”

“Ô… Không được nói bậy…”

Tần Ngọc Chương không thèm nghe, ngược lại cưỡng ép đẩy nhạc phụ ngã xuống đất, nghiêm khắc ra lệnh:

“Giơ chân lên, banh lồn ra, Ngọc Chương cũng muốn uống nước đái của nhạc phụ.”

Sao có thể làm vậy! Trương Cần trong lòng hoảng hốt, mặt đầy sợ hãi. Ngọc Chương sao có thể uống nước tiểu của ta! Nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của con rể tự động giơ hai chân ngửa lồn lên trời, tư thế dâm đĩ này kích thích lỗ đụ nứng tợn, run rẩy đóng mở.

Trương Cần hoang mang lắp bắp xin tha:

“Không được… Ngọc Chương… đừng bắt nạt nhạc phụ nữa mà…”

Gương mặt trắng nõn của Tần Ngọc Chương ửng đỏ, như tên bái thiến hưng phấn vùi mặt vào lồn cha vợ.

"Đái đi... nhạc phụ đái cho con đi..."

Lưỡi con rể liếm phớt lên cái lồn thơm nức của nhạc phụ, liếm từ hột le se cứng lướt xuống mép lồn nhầy nhụa nước, đến cả lỗ đít sưng đỏ cũng bị liếm sạch bách.

“Ô… đừng liếm mà… Ngọc Chương đừng liếm lồn nhạc phụ… Ô ô…hức... không… lỗ đít cũng bị liếm rồi… ôi trời ơiii…”

Trương Cần ré lên sung sướng, Tần Ngọc Chương ngậm hột le vào miệng rồi nút mạnh một cái, tức thì bị phun nước lồn đầy mặt.

“Á a a… không chịu nổi… le cũng bị con rể ăn mất… A a… Ngọc Chương ơi…”

Tần Ngọc Chương cứ chốc gặm le múp, chốc thì thọc lưỡi vào lồn quấy loạn, chốc lại ngoạm cả cái lồn mọng nước vào mồm nhai ngấu nghiến, Trương Cần chỉ biết nằm rên ư ử, mặt đỏ như máu, cặp mông giật tưng hẩy lên vì nứng, rồi lại rũ xuống đất do kiệt sức.

“Ớ… ớ.. Ngọc Chương… lưỡi đừng quậy nữa… ÁAAA…” Chợt hắn duỗi thẳng hai chân, lỗ lồn giật mạnh, mắt trợn ngược lên đỉnh, xả nước lồn như lũ. Cùng lúc, cặc hắn cũng bắn ra chút tinh loãng, còn lỗ tiểu phía trên thì mấp máy liên hồi, đái ra cột nước vàng khè.

“Nước đái của nhạc phụ… Hừ… Hừ… Thơm quá…” Tần Ngọc Chương thở gấp, mê mẩn húp sồn sột nước đái lẫn nước lồn của cha vợ, chẳng thể dừng lại.

“Ô…” Trương Cần sướng đến mất trí, tự giác hẩy hông lên dâng cái lồn khai tận miệng con rể, “Nước tiểu… Nhạc phụ đái nữa… Ngọc Chương mau hứng đi… A… ư... con rể lại bú lồn nhạc phụ… không cho nữa… A…”

Một lát sau, nhạc phụ và con rể lại quấn lấy nhau, vừa nút lưỡi vừa trườn bò về phía hồ nước, tẩy sạch một thân nhớp nháp, nhưng chẳng mấy chốc lại nhuốm đầy dâm dịch.

Hết lần này tới lần khác, lưu luyến không rời.

Tận khi thuyền của Tần phủ men theo dòng suối tìm tới, Trương Cần đang siết lồn kẹp quả dại ép nước cho con rể uống.

Hắn nhét quả dại vào lồn rồi bò lên mặt Tần Ngọc Chương, vách thịt thít lại, bị vỏ quả thô sần cọ xát ngứa ngáy kinh khủng, lồn nứng lật cả mép ướt đẫm không thể khép.

“…Ha… Khó quá… Ngọc Chương uống được chưa… Nhạc phụ dùng lồn… ép nước cho con… Ha…”

Tần Ngọc Chương thè lưỡi hết cỡ, hứng lấy chất lỏng tanh ngọt nhỏ giọt từ âm hộ cha vợ, “Đa tạ nhạc phụ… nước ép làm từ lồn ngọt lắm…”

Lồn dâm co bóp mất kiểm soát, Trương Cần hạ mông thấp dần, tới khi miệng lồn đỏ hỏn cưỡi thẳng lên mặt con rể, mép lồn cọ qua môi y, hột le sưng vù chà mạnh lên đầu mũi của con rể. Con rể há mồm bọc trọn thịt lồn nút tới tấp, hút sạch hết nước bên trong.

Cha vợ song tính đang trầm giọng rên rỉ bỗng chốc hét chói tai, "Ốiiii.... lưỡi Ngọc Chương... ớ... ớ... lại bú lồn nhạc phụ... Á... lồn bị cặc lưỡi hiếp chớt... ư... ớ..."

Hai người đang cuồng dâm, thoáng nghe thấy tiếng gọi "Thiếu gia" từ xa vọng tới. Tần Ngọc Chương rút lưỡi khỏi âm hộ ướt át của nhạc phụ, tiếc nuối thở dài: "Người Tần phủ hình như tìm tới rồi."

Trương Cần còn chưa hết nứng lồn nhịn không được cạ lên môi con rể, dối lòng mở miệng:

"Tốt quá... Cuối cùng cũng tới... Nhạc phụ sắp bị con nghịch chết rồi..."

Tần Ngọc Chương mút mạnh le một cái bóc, "Nhạc phụ rõ ràng sướng chết thì có..."

"Aa... Đừng cắn... mau nhả ra... bị phát hiện thì toi..." Trương Cần lắc mông, khe lồn lại chảy xuống một dòng nước thơm ngọt. Nếu bị đám người làm Tần phủ thấy đại thiếu gia đang say mê bú lồn cha vợ thế này, hắn biết ăn nói làm sao...

Ôi... ớ... Ngọc Chương hư quá ... sao lại thọc lưỡi vào lồn hắn nữa... không được làm nữa... trời ơi... lại sắp phun nước...

Khi thuyền Tần phủ cập bờ, Tần Ngọc Chương vẫn đang say sưa húp sò. Trương Cần sợ bị phát hiện, đành quỷ xuống lồm cồm bò trên cỏ, cố lẩn vào lùm cây gần đó. Tần Ngọc Chương đứng dậy theo sát phía sau, trầm giọng ra lệnh:

"Nhạc phụ banh lồn ra nào, con rể muốn đút cặc vào."

Không được... Sẽ bị phát hiện... Trương Cần bất đắc dĩ lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn nghe lời chổng mông, dọn đường cho con rể đút cặc vào.

"Huhu...ức..." Trương Cần rơi nước mắt, lồn ngậm cặc siết mạnh, vừa bò vừa bị cặc địt, vất vả lắm mới lết được vào hang động nơi họ ẩn náu.

Đám người nhà Tần phủ phát hiện đống lửa họ nhóm, lớn tiếng gọi thiếu gia. Tần Ngọc Chương buộc phải thả Trương Cần ra, "Nhạc phụ, con đi ứng phó bọn họ một chút, tiện thể lấy một bộ quần áo, không thể để người khác nhìn thấy thân thể của người."

“Khoan đã…” Trương Cần thở hổn hển, vội vàng ôm lấy chân con rể, môi dán lên con cặc vừa yêu vừa hận, cẩn thận liếm láp.

“Chụt… Cặc con ướt thế này, người ta nhìn là biết ngay… Để nhạc phụ giúp con liếm sạch…”

“Vẫn là nhạc phụ nghĩ chu đáo…” Tần Ngọc Chương giữ vẻ bình tĩnh, hưởng thụ nhạc phụ hầu cặc.

Trương Cần liếm cặc con rể đến mức chính mình cũng nứng không chịu nổi, đùi kẹp chặt, sốt ruột chờ con rể quay lại.

Một lát sau, Tần Ngọc Chương trở về hang đá, áo quần chỉnh tề, một thân quý khí bước vào.

“Nhạc phụ…”

“Ngọc Chương…” Nhìn con rể khôi phục dáng vẻ vốn có, Trương Cần thẹn chết đi được muốn chết, tay che vú, tay che lồn, luống cuống không biết đặt đâu cho đúng.

Tần Ngọc Chương bước tới kéo cha vợ vào lòng, nâng cằm hắn lên hôn ngấu nghiến, xua tan mọi do dự và bất an trong lòng. Lưỡi cả hai nhanh chóng quấn lấy nhau, nóng bỏng, hôn đến khó mà dứt ra.

“Ưm… Ưm… Ngọc Chương…” Trương Cần nhấc chân, quấn chặt eo con rể, cạ lồn ướt lên con cặc to lớn của chàng rể.

“Sau khi trở về… chúng ta không thể thế này nữa…”

“Tại sao?” Tần Ngọc Chương xoa vú cha vợ, ngón tay lún vào thịt vú mềm mại, bóp mạnh.

“Nhạc phụ hết thương tiểu tế rồi sao?”

“Không phải…” Trương Cần mặc con rể gẩy đầu vú hắn, lồn điên cuồng mút lấy cặc y.

“Nhạc phụ thương con chứ… Nhưng con  không được… không được bú vú nhạc phụ nữa… cũng không được đút cặc vào lồn ta…”

Tần Ngọc Chương tăng lực tay, bóp cặp vú Trương Cần đến méo mó, bất mãn lên tiếng:

“Thế… Ngọc Chương không được thấy nhạc phụ trần truồng nữa? Không được ngủ chung với nhạc phụ? Không được bú lồn nhạc phụ? Không được uống nước lồn? Rồi nhạc phụ cũng không bú cặc con rể, không nuốt tinh của con nữa hả?”

Cứ mỗi câu hỏi, lồn Trương Cần lại run lên bần bật. Đến khi Tần Ngọc Chương hỏi xong câu cuối, lồn lập tức lên đỉnh phọt nước, lênh láng cả mặt đất.

“Ah… Không… Không được… Hai ta phải giữ lễ nghĩa… A a a…”

Tần Ngọc Chương dọng luôn cặc vào lồn nứng của cha vợ, nâng đùi hắn lên, ra sức thúc vào rút ra.

“Được thôi… Giữ lễ nghĩa… Nhưng trước khi rời khỏi đây, Ngọc Chương phải bắn tinh đầy lồn nhạc phụ một lần cuối…”

“Aaa… Được… Ngọc Chương bắn cho nhạc phụ đi… ư ư… cặc bự bắn vào lồn nhạc phụ… sâu quá… ớ… không thể lại… A a… Ngọc Chương…”

Hai người dán chặt lấy nhau, lồn và cặc dính lẹo, thúc vào rút ra kêu bạch bạch, lưỡi quấn lưỡi, nụ hôn ướt át vang lên từng tiếng chụt chụt khắp hang động.

Cuối cùng, Tần Ngọc Chương bóp mạnh mông Trương Cần, bắn ta đợt tinh nóng vào sâu trong lồn hắn. Trương Cần run bần bật, lồn siết chặt cặc, chỉ khi chắc chắn tinh đã ngậm sâu mới được thả.

Trương Cần mặc vào quần áo con rể mang đến, được Tần Ngọc Chương cung kính dìu lên thuyền lớn. Chẳng ai hay biết tinh dịch của đại thiếu gia Tần phủ vẫn đang đầy ứ trong lồn và tử cung cha vợ, lắc lư theo nhịp thuyền trôi trên sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com