Chương 8.
Chương 8. Cha vợ và con rể trốn sau hòn non bộ NTR cực mạnh giữa ban ngày, dùng lồn trị con rể ngỗ nghịch.
"A~ ahh... đừng... không muốn... ưm..."
Giữa ban ngày, đằng sau hòn non bộ trong vườn hoa Tần phủ vang lên từng đợt rên rỉ, tiếng rên sung sướng buộc phải kìm nén trong cổ họng, thỉnh thoảng chỉ bật ra tiếng ư ử ngắn ngủi.
Từ hôm ấy, Trương Cần vẫn luôn trốn tránh Tần Ngọc Chương. Tần phủ rộng lớn, hắn ngày ngày đi sớm về khuya, vừa vào phòng liền khóa chặt cửa, nhất quyết không cho Tần Ngọc Chương có cơ hội tiếp cận. Ai ngờ hôm nay con rể đã chờ sẵn từ lâu, lôi hắn từ hành lang trốn vào hòn non bộ.
Tần Ngọc Chương từ đằng sau đè hắn lên vách đá, chẳng nói chẳng rằng luồn một chân vào giữa hai đùi hắn, đầu gối nâng lên cọ xát vào nơi riêng tư, hai tay lần mò sờ soạng cặp vú mềm, vừa bấu vừa xoa.
Trương Cần có giãy giụa khuyên can thế nào, cũng không thoát khỏi việc bị con rể bóp vú đến đau nhức, chỉ biết rên rỉ xin tha:
"Đừng mà... Ngọc Chương... đừng bóp nữa... như thế là thất lễ..."
Tần Ngọc Chương như trút giận lên vú cha vợ, đầu gối cọ tới tấp vào lồn: "Tại sao nhạc phụ lại trốn Ngọc Chương?"
"Ưm... ư... ta không có..." Vú và lồn bị con rể hành hạ đau nhức, rồi lại thèm khát muốn nhiều hơn, Trương Cần run lẩy bẩy thấp giọng khuyên răn:
"Con mau thả nhạc phụ ra, chúng ta không thể như thế..."
"Không thả! Ngọc Chương luôn nghe lời người... Vậy mà người lại trốn tránh ta..." Tần Ngọc Chương buông đầu gối, thay bằng con cặc cương cứng, cách lớp quần nắc thật mạnh vô lồn Trương Cần, làm cha vợ hoảng sợ hét lên.
Ôi... Ngọc Chương nào có nghe lời... Nếu nghe lời sao lại lấy cặc bự chà lồn nhạc phụ như vậy...
Trương Cần thở hổn hển, cái lỗ sau bao ngày vắng vẻ nay lại được con rể chà cặc vào giờ đang run lên dữ dội, sung sướng chảy nước.
"Ngọc Chương ngoan... con thả nhạc phụ ra đi... ta không trốn con nữa..." Trương Cần vặn mông, bị con rể đâm đến nhũn cả eo, cửa lồn co bóp mút quần lót vào khe lồn sâu cả tấc.
Tần Ngọc Chương nghe vậy vừa lòng dừng lại, nhưng vẫn đè lên người Trương Cần, "Nhạc phụ nói phải giữ lời, sau này không được trốn Ngọc Chương nữa."
"Biết... biết rồi..." Trương Cần thở dốc nằm bẹp trên phiến đá, cảm nhận rõ con cặc cứng như sắt của con rể đang ép sát lồn mình, mày hơi nhíu, "Ta không trốn con... Nhưng con cũng không được... không được trêu chọc nhạc phụ như thế nữa..."
Tần Ngọc Chương xiêu lòng trước dáng vẻ ngoan ngoãn của cha vợ, hai tay lại táy máy bóp vú hắn, "Con đâu có trêu người... tiểu tế chỉ muốn hỏi áo lót quần lót con may cho nhạc phụ có vừa không, hạ nhân nói đã đưa cho người từ sớm."
Vú bị con rể sờ mó, eo trũng xuống, mông nhếch cao, giữa đùi còn đang kẹp chặt dương vật nóng hổi của con rể, Trương Cần sớm ý thức tư thế của cả hai lúc này mập mờ quá đỗi, nhưng chẳng thể làm được gì, đành để mặc con rể vừa thúc cặc vừa bóp vú.
"Ưm... vừa lắm..."
"Vậy để con kiểm tra thử..."
"Không... Không cần đâu..." Trương Cần vội từ chối, nhưng Tần Ngọc Chương đâu có nghe, trực tiếp kéo vạt áo rồi thò tay vào trong.
Tần Ngọc Chương nâng bầu vú căng tròn của hắn lên hỏi:
"Sao nhạc phụ không mặc yếm? Chỉ mặc áo lót trói vú lại thế này, nom tội nghiệp quá."
"Sao ta có thể... mặc yếm được..." Trương Cần xấu hổ quay mặt đi, "Yếm là đồ của nữ tử, nam nhân trai tráng như ta mặc vào sẽ thành trò cười."
Tần Ngọc Chương nhìn sâu vào đôi mắt đen ướt át của cha vợ, không nhịn được véo mạnh hai đầu vú, "Hừ, áo yếm là tâm ý của Ngọc Chương dành cho nhạc phụ, ta xem ai dám cười!"
"Ngọc Chương à..." Trương Cần xúc động, dù hay lỗ mãng, nhưng tấm lòng của con rể là thật.
"Nhạc phụ..." Tần Ngọc Chương đáp lời, hai cơ thể sát lại gần nhau điên cuồng cọ xát. Môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi như hai con thú đói khát, thèm muốn dính lẹo lấy nhau như lồn và cặc.
"Ưm chụt... chụt... um..." Hai người hôn nhau say đắm khó rời, chỉ khi cha vợ phải dừng lại để thở mới miễn cưỡng tách ra, nhưng sau đó lại vội vàng lao vào nhau, đầu lưỡi nóng bỏng hoà quyện, cuốn sạch từng ngụm nước bọt không để sót giọt nào.
Kết thúc nụ hôn, Trương Cần bủn rủn cả người, núm vụ cọ vào lòng bàn tay còn rể, lồn ưỡn lên lặng lẽ cạ lên cặc con rể.
Bọn... bọn họ rốt cuộc đang làm gì thế này... sao hắn lại có thể hôn môi Ngọc Chương... Trương Cần giật thót, vội vàng xoay người đẩy Tần Ngọc Chương ra, "Ta.. Ta phải ra cửa hàng... hiện tại vẫn còn sớm."
Tần Ngọc Chương lại không kiêng nể gì mà vòng tay qua eo nhạc phụ, "Nhạc phụ chớ vội... người đã quên lời hứa lần trước rồi sao? Nhìn thấy con thì phải làm gì hả?"
"Làm gì cơ?" Trương Cần lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó thấy ngón tay Tần Ngọc Chương xoa lồn nhắc nhở mới bừng tỉnh, mặt già đột nhiên đỏ bừng. Hắn nhớ ra rồi, để không bị tát lồn, hắn đã hứa gặp nhau lần nào sẽ phun nước cho Ngọc Chương xem lần đó.
"Nhạc phụ nhớ ra rồi à?" Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tần Ngọc Chương biết Trương Cần đã nhớ ra, cúi đầu vuốt ve môi hắn, "Vậy người đừng thất hứa nhé..."
Dù trong sơn cốc cả hai đã làm những chuyện vượt khuôn phép, nhưng đó là bất đắc dĩ, vả lại không có ai biết. Nhưng giờ đã trở lại Tần phủ, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục làm ra chuyện loạn luân trái luân lý với Ngọc Chương được. Nếu bị phát hiện, hắn còn mặt mũi nào dám đối diện với Tần gia, với nữ nhi đây...
Ngọc Chương còn trẻ, ham vui nhất thời là bình thường, nhưng hắn đã lớn tuổi, không thể hùa theo y mãi được, ngược lại phải có trách nhiệm dẫn dắt con rể quay về con đường chính đạo.
"Ngọc Chương nghe nhạc phụ..." Trương Cần nghiêm giọng lắc đầu, "Con còn trẻ nên chưa hiểu chuyện này không thể nói đùa. Chúng ta không thể tái phạm sai lầm nữa. Con đừng tò mò về nhạc phụ nữa, ta hiểu con rể đang ở độ tuổi sung mãn, nhưng những việc này chỉ nên làm với nương tử của con mới đúng..."
Lời dạy bảo nhạc phụ khẩn thiết là thế, vậy mà con rể nghe xong chỉ càng nứng hơn, con cặc phình to nắc dồn nắc dập vào lồn cha vợ, khiến lời dạy dỗ dần trở nên hỗn loạn, lồn bị cạ mạnh bạo phun nước ướt đẫm.
"Này... Ngọc Chương... nghe ta nói... con không được sờ núm vú nhạc phụ nữa... ư... cũng không được ngó lồn nhạc phụ... a... đừng mà... đừng cho cặc mài lồn ta nữa... Ôi... ư... Ngọc Chương... sao con không nghe lời... xót lồn chớt mất... a... cặc... cặc Ngọc Chương to quá..."
"Nhạc phụ thích cặc bự của con rể không?" Tần Ngọc Chương mút lấy đầu lưỡi nhạc phụ, đẩy hông thúc cặc nhanh hơn.
"Ối... umm... chụt..." Trương Cần vòng tay ôm cổ con rể trao đổi nước bọt, điên cuồng lắc eo chà lồn lên cặc, miệng chối:
"Không... không thể thích... con rể hư... ưm... thật là phản nghịch...ư...ớ..."
"Vâng, là con rể sai, xin nhạc phụ trừng trị nó..."
Đầu khấc cứng như đá giã thẳng vào môi lồn đầy đặn, làm Trương Cần sướng run người.
Trương Cần gần như leo lên người Tần Ngọc Chương, không ngừng hẩy lồn chà cặc con rể, cặp vú mất đi sự trói buộc áp sát vào lồng ngực nóng hổi của y, đôi môi như có như không dính lấy nhau, vừa dạy quy củ cho con rể vừa hôn y say đắm.
"Con là trưởng tử Tần gia, phải gánh vác trọng trách gia nghiệp... chụt... Không thể sa đà vào chuyện tình dục... ưm... càng... chụt... càng không thể cùng nhạc phụ... làm chuyện sai trái nữa... ư..."
"Nhạc phụ..." Tần Ngọc Chương ôm chặt hắn, trong miệng mút lấy đầu lưỡi cha vợ, ngoài mặt lại giả vờ thành khẩn nghe theo lời dạy, "Ngọc Chương tuổi trẻ không biết kiềm chế, còn phiền nhạc phụ giúp con quản thúc con cặc bự này..."
Nghe đến ba chữ "con cặc bự", Trương Cần nứng run người, chẳng màng con rể giả vờ cung kính mà tay thì xé toạt quần lót đẫm nước của mình. Cái lồn trần trụi ướt át cuối cùng cũng trực tiếp áp vào con cặc dữ tợn của con rể, nó hứng khởi há miệng mút vào.
"Ư... ư... Ngọc Chương..." Trương Cần bị cái nóng từ thân thể con rể kích thích, thở dốc rên rỉ, "Con cặc... con cặc bự của Ngọc Chương hư quá... a...ha... hôm nay nhạc phụ phải dạy nó một bài học..."
"Á~!" Trương Cần giật mình hét lên, cái mông đang hứng tình bị con rể tét một cái, kích động nảy lên, lỗ lồn càng mút mạnh hơn, gần như muốn nuốt trọn con cặc vào trong.
Tần Ngọc Chương bị bộ dạng dâm đãng của nhạc phụ mê hoặc, thở gấp ra lệnh: "Mau banh lồn trói con cặc này lại!"
Lại là thái độ thô lỗ này, Trương Cần vừa tức vừa thẹn liếc Tần Ngọc Chương, hơi lùi người lại, rời khỏi cơ thể nóng bừng của con rể. Hai người cọ xát hồi lâu, bây giờ lại tách ra khiến Trương Cần thấy hơi trống trải. Cơn thèm khát làm hắn chủ động dạng chân, thò tay xuống banh mép lồn căng ra hết cỡ, triển lãm cái động đỏ hỏn ướt nhẹp nước trước mặt con rể.
Cha vợ chuyên tâm ngoáy lồn lên đầu cặc to như nấm của con rể. Lồn non được con rể dạy dỗ thành thói, "póc" một tiếng dễ dàng nuốt trọn đầu cặc vào trong.
"Áaaa.. lồnnn... ôi... a... trói cặc lại nè... ư... cặc của Ngọc Chương... địt ta đi... ahh... sướng chết mất... con cặc hư này... từ nay không được nghịch nữa... A a a a..."
Tiếng rên dâm đãng như vuốt mèo cào vào tim, Tần Ngọc Chương nghe mà ngứa ngáy trong lòng, trái tim hoàn toàn đổ gục trước cha vợ, hai tay cấu chặt mông hắn thúc cặc thật mạnh.
"Ha..." Cả hai cùng rên lên thỏa mãn, con cặc to đâm rút dữ dội trong lỗ lồn ướt nhẹp, thế như chẻ tre xé toang cửa tử cung chật hẹp, tựa khơi thông dòng chảy, suối nước lồn ấm nóng xối lên đầu cặc. Tiếng cặc lồn đụ địt vang lên òm ọp nhoe nhoét, nước bắn tung tóe văng lên cả vách đá.
Khoái cảm sướng trân người khiến Trương Cần gần như khóc nức nở, da thịt đỏ ửng, hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng. Lồn nóng ran co thắt, từng lớp thịt non nhiệt tình nghênh đón mút chặt lấy thân cặc.
"Ngọc Chương... ôi...ahhhhh... bắt được rồi... lồn bắt được cặc bự rồi... hự... a a a a..."
Cha vợ rên đĩ thế này làm con rể mê đến mất hồn, y thở hộc hồng, dùng sức bóp mạnh mông nhạc phụ, đẩy hông nắc phành phạch vào sâu tử cung, mép lồn trong ngoài đều bị cặc nong rộng hoác, y còn muốn nhét cả hai hòn dái vào trong lồn dâm của cha vợ.
"Nhạc phụ... siết lồn nữa đi... nếu không... con cặc của Ngọc Chương sẽ không nghe lời..."
Trương Cần chủ động nhấc mông lên, dập mạnh cái lỗ ướt át vào háng con rể hòng trị con cặc hư đốn của y, có lẽ đâm quá sâu, bụng dưới gồ rõ hình dáng quy đầu, "A ư... Á a a a a... Ngọc Chương phải nghe lời... con cặc to... a ahhh... chỉ được đút vào lồn nhạc phụ... á sướng lồn... ư ư... con cặc hư... ôi...con rể... muốn chết... A a a a..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com