🔥Chương 2: Đỉnh lắm chàng trai
Lâm Khước Li choáng váng một lúc, sau đó phát hiện ra mình đang nằm trên cái "chiếu" tuyết ban nãy.
Bóng dáng đáng sợ của tiên tôn đã biến mất, theo tiếng sấm nổ vang trời, một cái cây to bên cạnh bị sét đánh trúng đổ ầm xuống. Lâm Khước Li phản ứng cực nhanh, lăn sang một bên, dường như đã quen với việc tránh cành cây và tuyết rơi, nhẹ nhàng mà thoát được nguy hiểm.
Mình vừa rồi... chết kiểu gì vậy?!
Hạ Lan Tuyết, ngươi thật là đáng sợ!
"Nguy hiểm thật, may mà có kỹ năng hồi sinh cứu cái mạng chó này của mình!"
Từ từ đã...
"Sao 100 điểm tích phân của tôi lại thành số âm rồi??"
【 Bởi vì kỹ năng hồi sinh này tốn quá nhiều tích phân, ký chủ của tôi không đủ điểm nên hệ thống cho nợ đã là rất nhân đạo rồi. 】
【 Với lại, mất mạng còn đáng sợ hơn chứ! Đừng để ý 100 điểm đó nữa! Cũng may cốt truyện mới bắt đầu, chứ không thì 200 điểm tích phân cũng chẳng đủ để hồi sinh đâu! 】
Nói vậy thôi chứ đau lòng vẫn là đau lòng! Giờ thì chẳng còn cách nào để tăng tốc hay mở kỹ năng gì nữa rồi.
Nhưng bây giờ còn chuyện nghiêm trọng hơn... Một lát nữa Hạ Lan Tuyết, cái tên sát thần đó sẽ đến đây mất!
Lâm Khước Li cuống quýt nói: "Tôi cần biết tình hình hiện tại! Giờ cốt truyện đang diễn biến đến đâu rồi? Tiên tôn vì sao lại muốn giết tôi?"
【 Đợi tôi 30 giây, tôi xem cái quảng cáo đã. 】
Lâm Khước Li: "......"
Giờ mà còn rảnh đi xem quảng cáo?!
【 Xong rồi! Hiện tại cốt truyện là Ma tôn dẫn theo thuộc hạ lén vào Vạn Kiếm môn của Đạp Tuyết tiên tôn, ăn trộm thánh vật của chính đạo. Đạp Tuyết tiên tôn nghe tin thì bày Thiên Lôi trận để truy sát Ma tôn và đoạt lại thánh vật. Trong nguyên tác, Ma tôn chết trong trận pháp này, nên kế tiếp là cậu xuất hiện đó. 】
Lâm Khước Li thầm nghĩ: Chẳng trách vừa nãy Hạ Lan Tuyết hỏi mình "Bọn họ chạy trốn, sao lại để ngươi lại đây?".
"Nhưng trong nguyên tác, hai người này vốn là kẻ thù truyền kiếp, thực lực ngang nhau cơ mà? Sao Ma tôn lại dễ chết trong trận pháp thế?"
【 Vì tiên tôn bị OOC, trở thành nhân vật "Cuồng tu luyện" nên tu vi còn cao hơn trong nguyên tác. 】
"......"
Trên trời lại vang lên một tiếng sấm nổ chói tai.
Cảm giác quen thuộc này...
Ngay sau tiếng sét đó, Hạ Lan Tuyết sẽ xuất hiện!
Cứu mạng!
Giờ không thể dùng thân phận Ma tôn được rồi!
"Mau mau mau, cậu vừa nói còn có thân phận B, là gì thế?"
【 Để tôi xem... Là một tiểu đệ tử của tộc Trường Minh, tên là Lâm Lạc. Bản tính hơi xấu nên bị trưởng bối trong nhà gửi đến Vạn Kiếm môn để rèn luyện. Ban đầu dự định bái Đạp Tuyết tiên tôn làm sư phụ, chỉ là trên đường đi gặp tai nạn nên chết rồi, chưa từng gặp qua tiên tôn. 】
Lâm Khước Li hối hận tột cùng: "Cậu định nghĩa lại《Ràng buộc sâu》giùm tôi xem!"
【.】
"Có cách nào đổi thân phận khác không?!"
【 Bây giờ cậu đã xuyên vào rồi... tất nhiên là không đổi được nữa! 】
【À, tôi có cách! Tôi có thể dùng tích phân để giúp cậu đổi khuôn mặt, che giấu ma khí rồi tạo cho cậu một lệnh bài của tộc Trường Minh, ngụy trang thành đệ tử kia! Nhưng mà tính ra hết... cậu sẽ nợ thêm 500 điểm tích phân nữa.】
Khóe miệng Lâm Khước Li giật giật.
Cách đó không xa, trận pháp dần hiện ra, trong gió tuyết mịt mù, bóng dáng người mặc y phục trắng lại mơ hồ xuất hiện.
"Đổi!!!" Lâm Khước Li hét to trong lòng.
Gần như đúng lúc hệ thống hoàn tất, Hạ Lan Tuyết lập tức xuất hiện, tay cầm trường kiếm.
Lâm Khước Li lập tức nở nụ cười, hấp tấp đứng dậy: "Tiên tôn đến đón..."
Vèo.
Ngay sau đó, một thanh kiếm sắc lạnh đã đặt ngang trên cổ cậu, quanh người Hạ Lan Tuyết tỏa ra sát khí nặng nề như Tu La.
Lâm Khước Li: "... ta sao?"
?!
Không phải chứ? Huynh đệ à?
Sao lại muốn giết ta nữa?!
Nhìn thấy thanh kiếm lại một lần nữa chém tới, Lâm Khước Li vội quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Hạ Lan Tuyết, vừa khóc vừa la: "Khoan đã, khoan đã! Sư tôn! Sư tôn xin tha mạng! Ta là đệ tử thất lạc của ngài mà!"
Cậu luống cuống lấy ra lệnh bài do hệ thống tạo ra, rơi rớt mấy lần mới đưa được lên: "Vãn bối Lâm Lạc, là cháu của... Trường Minh tiên quân, tiên quân bảo ta đến tìm ngài bái sư, đây là lệnh bài của tiên quân!"
Hạ Lan Tuyết dừng lại ánh mắt, tuy chưa hạ kiếm nhưng cũng thu bớt một phần sát ý, nhận lấy lệnh bài xem xét.
"Đúng là lệnh bài của Trường Minh tiên quân. Mấy tháng trước hắn ta có gửi thư cho ta, nói trong tộc có một đứa nhỏ thông minh nhưng bướng bỉnh, muốn ta giúp rèn luyện và phá lệ nhận đồ đệ, là ngươi sao?"
Không xem mình là Ma tôn nữa, thừa nhận thân phận này rồi sao?
Tốt quá đi!
Lâm Khước Li điên cuồng gật đầu.
Nhưng vừa gật xong, cậu mới nhận ra thanh kiếm có thể chém chết Ma tôn vẫn đang kề sát cổ mình, lưỡi kiếm lạnh buốt trượt qua cằm, như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Sư... sư tôn...?"
Hạ Lan Tuyết lạnh giọng nói: "Ai là sư tôn của ngươi?"
Lâm Khước Li rụt đầu lại, yếu ớt đáp.
"Ta lần theo ma khí mà đến, lại chỉ thấy ngươi ở đây. Đệ tử tiên môn xuất hiện trong trận pháp diệt ma, hành tung lén lút, cản trở tiên môn diệt ma, tội đáng chết. Cho dù Trường Minh tiên quân đến, cũng chỉ có thể thay ta ra tay."
"...?" Lâm Khước Li sắp phát khóc.
Ta là cái gì, ngựa giống sao? Sao ai cũng dẫm lên mộ ta mà phi qua vậy?
"Xét ngươi là hậu bối của Trường Minh, có gì muốn nhắn lại, ta sẽ thay ngươi nói. Nói đi, lời trăn trối."
Hạ Lan Tuyết nâng kiếm lên.
Ngươi thật sự không nói lý được sao!!!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng lóe lên trong đầu Lâm Khước Li.
"Khoan đã!!" Cậu kêu to: "Thánh vật! Ta biết thánh vật ở đâu!"
Cậu nhanh chóng nghĩ cách kéo dài thời gian. Hạ Lan Tuyết đến đây vì truy tìm thánh vật bị Ma tộc đánh cắp, chắc chắn không thể làm ngơ chuyện này.
Cậu vốn là người thay thế Ma tôn trộm thánh vật, mà vật đó đang ở trên người cậu.
Quả nhiên, mũi kiếm dừng lại, chỉ còn cách cổ cậu chưa đến một tấc.
Gương mặt Hạ Lan Tuyết vẫn lạnh như băng, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một kẻ sắp chết: "Nói."
Lâm Khước Li vội vàng lục trong ngực, quả thật tìm thấy một túi linh văn nhỏ, khí tức bên trong yếu ớt, không thể nhìn ra bên trong chứa gì.
Hệ thống xác nhận đúng là thánh vật.
Vẫn còn hy vọng!
"Ta thật sự không cố ý vào trận pháp, ta chỉ đi ngang qua núi thì gặp một nhóm ma tu. Bọn họ đông quá, ta không dám ra mặt nên trốn trong rừng. Sau đó họ đánh nhau, ta không dám tới gần... Ta không biết xảy ra chuyện gì, đợi họ đi rồi ta mới dám ra, thấy cái túi này rơi nên nhặt lên. Nhưng xung quanh toàn là trận pháp, ta đi mãi không ra được..."
Lâm Khước Li nhớ lại cách nói chuyện kiểu Ma tộc trong nguyên tác, lập tức phát huy khả năng bịa chuyện của một người từng đọc qua vô số tiểu thuyết, kể thao thao bất tuyệt.
Cậu chớp chớp mắt, lông mi dính đầy tuyết rơi, khuôn mặt biểu lộ sự chân thành đáng thương, hai tay nâng thánh vật lên, cung kính dâng cho Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, nhận lấy túi kiểm tra.
Kiếm vẫn chưa hạ.
Người vẫn lạnh lùng.
Sát khí chỉ giảm một chút, khoảng bốn phần.
Ngươi đúng là khó chiều thật.
Lâm Khước Li hết cách, đành dùng giọng điệu ngoan ngoãn nhất, vẻ mặt đáng thương cực độ, cọ cọ vào chân Hạ Lan Tuyết nói: "Ta thật sự không có ý xấu, không phải người xấu đâu, sư tôn tha cho ta một mạng đi... Xin ngài... xin ngài mà... khụ...khụ...."
Giờ cốt truyện đã tiến khá xa, tích điểm để hồi sinh chắc phải giá trên trời, cậu thật sự không muốn bị chém thêm lần nữa. Sợ Hạ Lan Tuyết ra tay quá nhanh, cậu nói càng lúc càng gấp, đến nỗi sặc cả một ngụm tuyết lạnh.
Hạ Lan Tuyết khựng lại.
Trước mắt là thiếu niên mặc áo đỏ, quỳ trên tuyết, ho khan liên tục, khuôn mặt trắng bệch nhuộm một chút đỏ ửng.
Mái tóc đen của cậu rối tung, vài sợi dính đầy tuyết, rơi xuống khuôn mặt tái nhợt. Quần áo xộc xệch, cậu tự ôm lấy mình, co người lại trên mặt tuyết, không dám buông tay. Khuôn mặt xinh đẹp đến mức có thể khiến người khác kinh ngạc, gương mặt từng thuộc về Ma tôn oai hùng, giờ lại phủ đầy nỗi sợ và đau đớn.
Nhìn cậu như một con búp bê sứ, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Tu vi không cao, thân thể yếu ớt, hoàn toàn không có vẻ gì là người có tâm cơ hay dã tâm, ngược lại còn khiến người ta thấy thương xót.
Hạ Lan Tuyết cầm kiếm, tay hơi khựng lại.
Trong vài giây ngắn ngủi, giữa tiếng gió tuyết rít gào, chỉ còn tiếng ho khan của Lâm Khước Li vang lên.
Cậu ho đến mức nghẹt thở, cuối cùng mới hít được chút không khí. Lúc mở mắt ra, cậu phát hiện Hạ Lan Tuyết... thật sự không còn giống như trước, không vung kiếm chém cậu ngay lập tức nữa.
... Hả?
Thấy cậu có vẻ đỡ hơn, sắc mặt Hạ Lan Tuyết vốn dịu đi một chút bỗng chốc lạnh lùng trở lại.
Lâm Khước Li vội vàng ho thêm vài tiếng, cố gắng giả bộ yếu đuối, mềm nhũn như không có xương, trông đáng thương hết mức.
Quả nhiên, Kiếm tôn hơi thu lại sát ý, đôi môi khẽ động, dường như định nói gì đó.
Bỗng nhiên —
"Bịch!"
Ngay cả chính Lâm Khước Li cũng không ngờ tới, cậu còn chưa kịp diễn xong thì trước mắt bỗng tối sầm, toàn thân như bị rút sạch sức lực, không khống chế nổi mà ngã gục xuống tuyết.
Thân thể của tu giả vốn cường tráng, đặc biệt là Ma tôn, nhưng nguyên hồn của Lâm Khước Li lại không hòa hợp hoàn toàn với thân xác này, chưa thích nghi được nên giờ tu vi chẳng còn bao nhiêu. Hơn nữa, cậu lại đang ở trong trận pháp diệt ma của Hạ Lan Tuyết, cơ thể làm sao chịu nổi.
Tuyết rơi phủ lên người cậu.
Lạnh buốt đến tận xương tủy.
Ngay khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Lâm Khước Li chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Khổ nhục kế mà cậu bày ra còn chưa kịp phát huy tác dụng, Hạ Lan Tuyết vẫn chưa chính thức buông tha cho cậu.
Mắt cậu trợn to rồi khép lại...chẳng lẽ đời này cứ thế mà kết thúc sao?
......
......
Lâm Khước Li chậm rãi mở mắt ra, trong lòng chỉ cầu mong bản thân đang tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm màn trướng cổ kính. Quay đầu nhìn, ánh sáng nhàn nhạt lọt qua ô cửa sổ khắc hoa, chiếu lên chiếc bàn gỗ đầy giấy và bút mực. Trên bàn còn có một lư hương đang tỏa khói nhẹ. Cả căn phòng toát ra phong cách cổ trang y như trong phim.
"......"
Đáng chết, không phải mơ.
【 Ký chủ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Chúc mừng cậu! Chúng ta lại tiến thêm một bước gần hơn với mục tiêu! Giờ cậu đã được tiên tôn mang về Vạn Kiếm môn rồi! 】
...... Quả nhiên không phải mơ.
Lâm Khước Li đưa tay sờ cổ mình, có lẽ là được dùng loại pháp thuật chữa trị đặc biệt nào đó của tu chân giới, giờ đây chẳng những không đau mà còn không hề để lại vết thương.
Hơn nữa... Hạ Lan Tuyết thật sự đã mang cậu trở về sao?
Lâm Khước Li còn chưa kịp vui mừng hay cảm động thì nghe thấy giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
"Lâm công tử, ta là tạp dịch của điện Thương Sinh. Tiên tôn dặn ta chuyển lời, nếu ngài đã tỉnh thì có thể tự mình trở về tộc Trường Minh."
Lâm Khước Li sững người.
Hạ Lan Tuyết không những không giết cậu, mà còn thật sự tha cho cậu!
Tốt quá rồi, chạy mau —
Chạy cái quái gì chứ!
Tên giả mạo này mà quay về tộc Trường Minh thì khỏi cần Hạ Lan Tuyết ra tay, Trường Minh tiên quân cũng sẽ xé cậu ra mất.
Hệ thống cũng sốt ruột không kém.
【Ký chủ nhất định phải tìm cách ở lại đi, nếu không nhiệm vụ sẽ không thể tiến hành được!】
"Nói thì dễ lắm."
Lâm Khước Li đau khổ che mặt, có thể sống sót đến giờ đã là quá may mắn rồi!
Ôi... Đạp Tuyết tiên tôn thật đúng là đáng sợ.
Biết người này là ngựa giống rồi lại đoạn tuyệt tình dục, nhưng đâu ngờ lại khó gần đến vậy chứ!
Lâm Khước Li nhớ lại bóng người trên nền tuyết cùng đôi mắt không chút ấm áp kia. Cậu... phải công lược một người như vậy sao?
Thật sự có khả năng à?
Cảm giác Đạp Tuyết tiên tôn trong mắt chỉ có chuyện trảm yêu trừ ma và tu luyện, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Hệ thống cố trấn an.
【Ký chủ đừng sợ, tiên tôn đã mang cậu về đây thì nghĩa là không định giết cậu. Tiên tôn cũng không phải người không nói lý, cậu mau đi tìm hắn, thể hiện cho tốt, để hắn thu cậu làm đồ đệ đi! Ôm đùi sư tôn là bước đầu tiên để trở thành người thân cận nhất của hắn đó!】
Lâm Khước Li và hệ thống bàn bạc một hồi, sửa lại chút thiết lập rồi rời khỏi phòng, hỏi người tạp dịch đường đi rồi tiến về phía đại điện. Nghe nói Hạ Lan Tuyết đang ở đó bàn việc môn phái cùng các trưởng lão.
Tới nơi, Lâm Khước Li không dám bước vào tùy tiện, chỉ dám trốn sau cột, lén nhìn vào.
Thấy Hạ Lan Tuyết ngồi ở ghế chủ tọa uống trà, mặt hơi cúi xuống, tay nhàn nhã xoay chuỗi vòng tràng hạt chu sa. Những hạt tròn đỏ thẫm phản chiếu với nốt chu sa giữa trán hắn, từ xa nhìn lại, vừa nghiêm nghị vừa khiến người ta không dám khinh thường.
Trước mặt Hạ Lan Tuyết có khá nhiều tu sĩ. Hắn đem thánh vật trong tay giao cho một lão giả, nói: "Ma tôn đã bị diệt, thánh vật cũng đã thu hồi. Xin trưởng lão giúp ta mang nó trả lại chỗ cũ."
"Thật tốt quá... Nếu thánh vật này rơi vào tay Ma tộc, e là sinh linh lầm than... May mà giờ Ma tộc mất đi Ma tôn, rắn mất đầu thì cũng chẳng thể gây sóng gió gì nữa." Vị trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Các trưởng lão cùng Hạ Lan Tuyết trò chuyện thêm vài câu về thánh vật và việc giải trừ trận pháp, sau đó lần lượt rời đi.
Lúc này Hạ Lan Tuyết mới thong thả, tao nhã dùng nắp ly khẽ gạt bọt trà, mở miệng: "Ngươi định trốn tới bao giờ nữa?"
"......!"
Lâm Khước Li lập tức rụt cổ đi ra, tay chân lóng ngóng chẳng biết để đâu.
Cậu nhớ tới phản ứng của tiên tôn trước khi mình ngất xỉu.
Kiếm tu này một lời không hợp là giết người ngay, nhưng nếu tỏ ra yếu thế... có khi lại hữu dụng?
【Ký chủ, lời này sai rồi, người ta là vì thương sinh thiên hạ mà vung kiếm, không giết kẻ yếu đâu!】
"Cho nên..."
【Cho nên yếu thế có khi thật sự hữu dụng đó! Hay là cậu tỏ ra đáng thương một chút, làm hắn mềm lòng mà thu cậu làm đồ đệ?】
Lâm Khước Li vò đầu: "Nhưng tôi là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, có biết làm nũng thế nào đâu..."
【Ký chủ khiêm tốn quá, tôi thấy cậu rất có năng khiếu đó.】
"...Cút."
Lâm Khước Li gãi gãi đầu, thật sự là không biết làm sao, trước đây chẳng phải vì bị hoàn cảnh ép buộc nên mới phải làm đó sao?
Cậu chỉ có thể cố gắng lấy tinh thần, thử mở miệng: "Sư tôn..."
Hạ Lan Tuyết nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi vốn đáng chết, nhưng vì ngươi đã giao lại thánh vật mà chính đạo truy tìm bấy lâu, coi như chuộc tội. Còn lại... ta chưa từng nói sẽ thu ngươi làm đồ đệ, cũng không có ý định nhận thêm đệ tử."
Lâm Khước Li: "......!"
Cơ thể cậu phản ứng còn nhanh hơn đầu óc. "Lâm Khước Li không biết làm nũng" bỗng lao đến ôm chặt lấy chân Hạ Lan Tuyết, giọng mềm nhũn đáng thương nói: "Sư tôn, nhận ta đi mà, làm ơn làm ơn, ta sẽ rất ngoan!"
Hu hu hu, cậu thật không muốn bị đuổi về tộc Trường Minh rồi bị chém đâu!
Lâm Khước Li lấy đầu cọ cọ vào ống quần Hạ Lan Tuyết, giống hệt một con cún nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, hy vọng đánh thức chút lòng thương hại nơi tiên tôn.
Bộ dáng đó, ngay cả Đát Kỷ nhìn thấy cũng phải thốt lên: "Đỉnh lắm chàng trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com