Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Bất ngờ

Thời gian hoà hảo ngắn ngủi qua đi, Đàm Minh Triết ân cần dụ dỗ Đàm Tiểu Duệ ăn một bát mì rồi dỗ bé đi ngủ, sau đó mới đổi quần áo màu đen, từ cửa sổ phòng ngủ rời đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Đàm Tiểu Duệ mở mắt ra, tức giận, đem chăn xốc lên, đạp chân mấy cái cho thấy bé rất không vui.

Thế giới người lớn quá phức tạp, mỗi người đều có hai mặt! Nói không biết giữ lời!

Ở đất nước A, thành phố N, Vân Thiên chính là toà nhà cao nhất, hơn nữa còn là nơi nghiên cứu khoa học toàn diện.

Từ dung dịch hoá học, bức xạ hạt nhân, điện tử khoa học kỹ thuật, robot thông minh, vân vân, một loạt nghiên cứu khoa học kỹ thuật đều được phát minh ở nơi này.

Có thể tưởng tượng được, thiết bị nơi này cũng vô cùng đa dạng.

Nơi mà Đàm Minh Triết muốn đi đêm nay chính là tầng 56 toà nhà Vân Thiên.

Dưới bóng đêm, Đàm Minh Triết phảng phất giống như một bóng ma, từ mái nhà bò xuống  tầng 56, sau đó giơ tay, chỗ cổ tay lộ ra một con dao laser, tốc độ của cậu cực nhanh, ở trên cửa kính cắt ra một cái vòng tròn, vừa vặn để cậu tiến vào bên trong.

Sau khi tiến vào, Đàm Minh Triết liền xoay người đem mặt kính hình tròn để lại chỗ cũ, cẩn thận dán vào tường quan sát camera giám sát trên hành lang một chút.

Tổng cộng có sáu cái.

Cậu từ túi tiền ở bên hông móc ra một cái súng màu bạc, tiêu sái mà bắn mấy viên đạn đặc chế vào camera giám sát, sau đó nghênh ngang đi qua hành lang, đi đến trước cửa lớn.

Buổi tối, trước một ngày cậu đã tìm ra mật khẩu, cho nên lúc này ngựa quen đường cũ, đeo găng tay lên ấn mật mã, trước khi vào cửa còn giơ tay cầm súng bạc lên bắn trúng camera giám sát trước cửa

Đợi đến khi Đàm Minh Triết từ bên trong cửa lớn đi ra, không quên thu về đạn đặc chế trên camera, hơn nữa cũng đem mặt kính hình tròn để vào vị trí cũ lúc tới như thế nào lúc đi vẫn như vậy, chỉ có điều ở túi bên hông so với lúc trước to hơn rất nhiều.

Sau khi bò ra bên ngoài, Đàm Minh Triết phun một ít dung dịch vào mặt kính hình tròn, thoạt nhìn giống y như đúc lúc trước, không hề lưu lại vết tích nào dù chỉ một chút.

Đến khi Đàm Minh Triết trở về nhà, liếc mắt liền thấy Đàm Tiểu Duệ ngủ trên ghế sa lon.

Cậu nhanh chóng cởi giày, tiến lên ôm lấy thằng bé, đại khái là ngủ quá say, cho nên Đàm Tiểu Duệ cũng không tỉnh lại, chỉ là theo bản năng mà chui vào trong lồng ngực cậu.

Đàm Minh Triết ôm Đàm Tiểu Duệ đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho bé, cúi người vén tóc ở trên trán, hôn bé một cái.

"Bảo bối, chờ ba ba nghiên cứu xong hạng mục lần này ba ba sẽ chăm sóc con thật tốt...."Nội tâm Đàm Minh Triết không khỏi nổi lên mấy phần áy náy, thế nhưng đêm nay lấy được thứ kia tới tay làm cho tâm tư của cậu thập phần vui vẻ.

Cậu sắp xếp cẩn thận cho Đàm Tiểu Duệ, quần áo cũng không thèm thay, trực tiếp đi phòng làm việc.

Đàm Minh Triết từ trong túi bên hông móc ra thu hoạch đêm nay, khóe miệng nở nụ cười.

Đàm Minh Triết nhanh chóng đổi thành quần áo chống phóng xạ, cậu mang theo kính mắt đặc chế, mở ra đồ vật được giấy bạc bao bọc lại.

Vật này là vật hình bình hành, thoạt nhìn như là chế tạo từ inox, độ dài của nó khoảng 30cm, cơ cấu hoạt động dựa vào sức hút cùng lực bài xích lẫn nhau.

Đàm Minh Triết cẩn thận đem đồ vật lắp đặt trước cái máy cậu đã kiến tạo được một nửa, sau đó thử mở ra công tắc... [ chỉ là hư cấu, chớ tìm tòi nghiên cứu, nguyên lý gì đó tôi cũng không hiểu] Ánh sáng bạc lập tức chiếu ra, Đàm Minh Triết nhanh chóng lùi lại một bước vẫn không thể nào tránh thoát khỏi vận mệnh bị bao phủ trong đó.

Bên trong phòng làm việc tất cả mọi thứ -- quần áo, thiết bị, các loại lọ lọ bình bình -- tất cả đều tự dưng bay lên.

Tạo thành một mớ hỗn độn.

Sau khi tất cả bụi bặm lắng xuống, bên trong phòng làm việc yên tĩnh đến doạ người.

Đàm Minh Triết không thấy đâu, trước bàn làm việc không có một bóng người, đồ vật kia đã nát tan thành mảnh vụn, ở trên bàn làm việc chất thành một đống, giống như cồn cát nhỏ.

Bình thủy tinh bên cạnh cũng rơi xuống mặt đất vỡ tan tành. Chất lỏng ở bên trong bình cũng theo đó mà rơi ra.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Đàm Tiểu Duệ dụi mặt, nghi hoặc hô lên: "Ba ba? Ba ba về rồi đúng không?"

Đàm Tiểu Duệ nhớ là bé ở trên ghế sa lon chờ ba ba về, nhưng lại ngủ quên mất, đến khi bé đột nhiên tỉnh lại phát hiện mình ở trên giường, khả năng duy nhất chính là được ba ba ôm trở về.

Thời điểm bé mơ mơ màng màng nghe thấy phòng làm việc truyền đến âm thanh đổ vỡ, vì vậy liền lo lắng rời giường chạy tới kiểm tra.

"Ba ba? Ba ba --" Đàm Tiểu Duệ thử thăm dò gọi hai tiếng, nhìn bên trong phòng làm việc khắp nơi bừa bộn, cuối cùng không nhịn được bước vào.

Thế nhưng bé tìm nửa ngày cũng không tìm thấy Đàm Minh Triết.

Quần áo Đàm Minh Triết rải rác ở nằm ở trên một mảnh kính bể, Đàm Tiểu Duệ nhíu lông mày, khẽ run lên cúi người cầm lên quần áo dạ hành của Đàm Minh Triết, mảnh vụn thủy tinh bám vào quần áo rơi xuống, bé nhìn một vòng trên quần áo không có phát hiện vết máu ở mặt trên, hơi yên lòng một chút, tiện đà lại gọi một tiếng: "Ba ba! Đừng đùa, ba ba nếu không ra, con sẽ giận đó."

Đột nhiên kính đặc chế nằm trên bàn làm việc của Đàm Minh Triết nhúc nhích một chút.

Đàm Tiểu Duệ bỏ lại quần áo, lôi cái ghế leo lên, nhìn thấy ống nhóm ban đêm đè lên một góc tờ giấy A4, dưới tờ giấy A4 có một cái bóng đen, bóng đen kia đang chuyển động, làm cho ống nhóm đè lên nhẹ nhàng động đậy.

Đàm Tiểu Duệ đưa tay lật tờ giấy A4 lên, lộ ra một người bản thu nhỏ.

-- Không ai khác chính là Đàm Minh Triết.

Hơn nữa cả người trần truồng.

Lúc đầu Đàm Tiểu Duệ không nhìn ra, bởi vì trên đùi Đàm Minh Triết còn bị một cái bút đè lên.

Thời điểm tờ giấy A4 trên người Đàm Minh Triết bị xốc lên sinh ra khí lưu hình thành gió to, làm cho tóc của cậu che kín đôi mắt, chờ cậu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình đã 'Được thấy ánh mặt trời'.

"Ba ba?" Đàm Tiểu Duệ lúc này cũng đã nhìn ra người tí hon này là ai, bé kinh ngạc há to mồm đến mức có thể nhét vào một quả trứng, không quá chắc chắn mà hô một tiếng.

Đàm Minh Triết còn đang di chuyển đùi bị cái bút đè lên, nghe đến âm thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ, chột dạ kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Ba ba... Ba... Ba xảy ra chuyện gì?" Đàm Tiểu Duệ lấy cái bút ra, dí sát khuôn mặt nhỏ vào một chút, "Ba ba.. sao ba lại biến nhỏ thế này..?"

Đột nhiên từ một người cao lớn biến thành tí hon.

Đàm Tiểu Duệ nói xong đưa tay chọc vào người Đàm Minh Triết.

Đàm Minh Triết mới vừa đứng lên, kết quả bị ngón tay bé đụng vào, lại ngồi trở xuống.

Đàm Minh Triết đưa tay che bộ phận mấu chốt, nhìn Đàm Tiểu Duệ nói: "Con trai, trước tiên cho ba ba bộ quần áo được không? Đợi lát nữa ba ba sẽ giải thích."

Đàm Tiểu Duệ: "..."

Đàm Tiểu Duệ tìm một tờ giấy ăn để Đàm Minh Triết phủ lên, sau đó Đàm Minh Triết nhảy vào trong lòng bàn tay Đàm Tiểu Duệ.

"Không thể tìm cho ba ba quần áo sao?"

"Ba ba bé tí tẹo như thế, làm gì có quần áo nào phù hợp?" Lúc này Đàm Tiểu Duệ không còn cảm thấy hoảng loạn sốt ruột, ngược lại còn thấy hiếu kỳ, bàn tay bé nâng ba ba lên, vui vẻ mà chạy ra khỏi phòng làm việc, bỏ vào trên khay trà trong phòng khách, cười nói, "Nếu không con lên mạng mua mấy con búp bê.

"Hả?" Đàm Minh Triết không phản ứng lại, "Mua búp bê làm gì?"

"Lấy váy búp bê cho ba ba mặc!" Đàm Tiểu Duệ cười hết sức vui vẻ.

Đàm Minh Triết: "..."

Đàm Tiểu Duệ cùng Đàm Minh Triết nhìn nhau một hồi, nụ cười dần biến mất thay thế bằng sự lo lắng.

"Ba ba... Ba ba... Còn có thể trở về như cũ không?" Đàm Tiểu Duệ  cuối cùng cũng coi như có phản ứng, ba ba bé trở nên nhỏ như vậy, bé nên làm sao bây giờ đây?

"Không biết nữa..." Đàm Minh Triết thở dài, ngồi ở trong một cốc trà, qươ qươ tay "Chuyện này đến quá nhanh.. giống như lốc xoáy vậy... Ba ba không kịp phản ứng... Hơn nữa thiết bị đã bị phá huỷ."

Đàm Tiểu Duệ vừa nghe thiết bị bị phá huỷ, nước mắt liền rơi xuống.

"Ai ai, bảo bối con đừng khóc." Đàm Minh Triết vốn đang nhàn nhã ngồi trong cốc trà vừa thấy con trai rơi nước mắt, liền từ trên cốc trà nhảy xuống, đi đến góc bàn trà, ngước đầu nói, "Ba ba như vậy không phải chơi rất vui sao? Đừng khóc đừng khóc, ba ba sẽ nghĩ biện pháp khôi phục..."

Đàm Tiểu Duệ hít mũi xoa xoa hai má, nước mắt lưng tròng mà nhìn Đàm Mình Triết: "Có thật không?"

"Thật mà." Đàm Minh Triết an ủi con trai, "Đã có lúc nào ba ba gạt con chưa?"

"... Ba ba vẫn luôn gạt con, nói không giữ lời. Ngày hôm nay cũng vậy..." Đàm Tiểu Duệ vừa nói vừa khóc lên, "Ba ba nếu buổi tối không đi ra ngoài thì sẽ không biến thành như vậy, huhuhu..."

"Đây không phải là do bất ngờ sao, ba ba cũng không muốn, ba ba chỉ là... Ai ai ai, được rồi, được rồi ba ba sai rồi, ba ba sau này sẽ không bao giờ hành động như thế nữa được chưa? Đừng khóc bảo bối..." Đàm Minh Triết không khỏi gấp gáp, nhưng lại không thể giống ngày thường ôm con trai một cái, không thể làm gì khác hơn là ở trên khay trà đi tới đi lui, muốn tìm con đường nhảy lên ghế salông, sau đó bò đến trên người con trai mình hôn bé một cái, nhưng đáng tiếc thân thể cậu quá nhỏ, khoảng cách từ bàn trà đến ghế sa long quả thực không thể vượt qua.

Đây chính là từ suy nghĩ cho đến hành động thực tế luôn khác nhau.

"Làm sao bây giờ?" Đàm Tiểu Duệ khóc một hồi, rốt cục dừng lại. Dù sao khóc cũng không giải quyết được việc gì, lại không thể khiến ba ba trở lại như cũ.

"Chúng ta tìm người trợ giúp." Đàm Minh Triết nói xong bản thân lại có chút chắc chắn, bởi vì nghề nghiệp của cậu có tính đặc thù, kỳ thực cậu không có bạn bè gì. Mà người có thể xưng là bạn bè, phần lớn là người bình thường, không biết thân phận thật cùng hoàn cảnh bí mật của cậu.

Như vậy, rốt cuộc nên nhờ ai giúp hai cha con đây?

"Tìm ai?" Đàm Tiểu Duệ cũng hỏi, "Đợi đến sáng con đi trường học nhờ thầy giáo giúp được không ạ?"

"Đương nhiên là không được. Con đừng đi trường học, ba ba nhỏ như vậy, không thể lái xe đưa con đi học, ngày mai gọi điện thoại xin phép tạm thời nghỉ học đã nhé." Đàm Minh Triết bất đắc dĩ thở dài, sớm biết như vậy đã nghe lời con trai, giải quyết thủ tục thôi học xong sẽ để bé ở nhà tự học, cũng tiết kiệm được thời gian làm thủ tục xin phép.

"Vâng." Lời ấy đúng là ý muốn của Đàm Tiểu Duệ, bé kỳ thực cũng biết đón xe hoặc là ngồi xe bus đi trường học, nhưng bé vốn là muốn ở nhà tự học, không muốn đi trường học, huống chi hiện tại tình huống ba ba thế này, Đàm Tiểu Duệ càng không có tâm tư đi học, cho nên sẽ không nghĩ đến cách đón xe hay là ngồi bus đi học nữa, liền bé ngoan gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói: cầu thu gom a cầu thu gom, cảm tạ mọi người chống đỡ nhá! Năm Khỉ vui vẻ, chúc mọi người một năm mới thật vui vẻ khoái khoái lạc lạc tâm tưởng sự thành vạn sự như ý ~

Hết chương 3.

Chú thích.

+Tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng li từng tí.

+Khinh xa thục lộ: xe chạy đường quen.

Edit có lời muốn nói: Người nhỏ như vậy chỉ có thể trốn trong túi áo con trai thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com