Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Quả táo thối rữa

---

edit bihyuner. beta bihyuner

Khi Đới Lam tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là chân tay nặng trịch, toàn thân nóng hầm hập, tay trái như bị thứ gì đó khoá chặt. Hắn mở mắt phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp chăn kín mít.

Đầu óc Đới Lam còn chưa tỉnh táo, phản ứng cũng rất chậm.

Chờ đến khi hắn hạ tầm mắt xuống mới nhận ra có một người đang ngồi bệt dưới đất ngay cạnh giường— cánh tay người ấy kê lên thành giường, bàn tay nắm chặt tay trái của Đới Lam, thân trên gục xuống, cứ giữ nguyên tư thế bất tiện như vậy mà ngủ.

Đới Lam cố gắng chớp mắt, nhìn xung quanh một vòng xác định đây là phòng ngủ của mình, sau đó cắn nhẹ môi— có cảm giác đau, đây không phải là mơ.

Nhưng người thậm chí chưa bao giờ bước vào giấc mơ của hắn, lúc này lại xuất hiện ở đây.

Đới Lam ngơ ngác, cảm thấy ý thức lâng lâng.

Hắn hít sâu vài hơi, không ngửi thấy mùi quả phật thủ, hắn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ không rõ đây là ảo ảnh hay hiện thực.

Thôi kệ đi, chẳng quan trọng đây là mơ hay thật.

Đới Lam hơi nhúc nhích bàn tay trái, lúc này hắn mới phát hiện mình bị sốt, hơn nữa nhiệt độ cơ thể đang rất cao, toàn thân vô lực mềm nhũn.

Hắn húng hắng cổ họng, gọi một tiếng "Tống Ý" bằng chất giọng vừa khản đặc vừa thều thào, khó nghe muốn chết.

Đới Lam cười bất đắc dĩ, gọi người ta không tỉnh, lại chẳng đủ sức lay người ta dậy, cuối cùng hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn người kia.

Đây là lần đầu tiên hắn im lặng mà ngắm nhìn Tống Ý một cách không hề kiêng dè gì.

Tuy chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu và nửa cái gáy của anh, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn đầy luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc, tựa như chỉ chớp mắt một cái hắn cũng không nỡ.

Đới Lam lúc này mới phát hiện, hoá ra màu tóc Tống Ý không hề đen tuyền mà là nâu trầm. Kì thực đa số người Trung Quốc không có màu tóc đen tuyền, chỉ là Đới Lam có mái tóc rất đen mà thôi. Màu đen thuần này dễ khiến người ta trở nên hung dữ, màu nâu trầm có vẻ dịu hơn, rất hợp với Tống Ý, anh thực sự là người rất dịu dàng.

Ngắm kĩ hơn một chút, Đới Lam còn nhận ra mái tóc Tống Ý hơi xoăn, thoạt nhìn có vẻ là xoăn tự nhiên nhưng kỳ thực là do kĩ thuật sấy, phương pháp sấy tạo kiểu này Đới Lam cũng thường xuyên làm. Đây quả là một người theo đuổi sự tinh tế, cho dù đang mệt mỏi ngủ gục bên thành giường thì anh vẫn toát lên sự ưu nhã.

Đới Lam nhận ra Tống Ý rất thích phối đồ sáng màu, nói chính xác hơn là màu trắng. Thói quen này tương phản với một người thích mặc đồ tối màu như Đới Lam.

Trừ áo blouse trắng của bác sĩ, lần chạm mặt trong quán bar Tống Ý mặc áo len màu trắng bên trong và khoác áo măng tô màu xám lông chuột bên ngoài, lần này cũng vậy, anh vẫn chọn một chiếc áo len trắng nhưng khác kiểu dáng, phần hoa văn và cổ áo cũng không giống lần trước.

Khi hắn đang lục lại trí nhớ cái ngày mình suýt bị đâm xe, cố nhớ xem hôm ấy Tống Ý mặc quần áo màu gì, thì cửa phòng bị đẩy ra.

Chử Tri Bạch tiến vào thấy Đới Lam đã tỉnh lại thì hơi kích động: "Trời ơi, rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh."

Động tĩnh này khiến Tống Ý giật mình.

Sau khi tỉnh lại anh vẫn giữ nguyên tay trái, tay phải xoa xoa mắt, tiếp theo sờ soạng dưới mặt đất tìm cặp kính gọng kim loại của mình, dùng một tay đeo lên sống mũi. Cuối cùng Tống Ý mới ngẩng đầu nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Vẻ mặt Đới Lam vô cảm nhưng bàn tay giấu trong chăn lại siết chặt một chút, hắn hắng giọng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Câu hỏi này Tống Ý còn chưa kịp đáp lại, Chử Tri Bạch đã nhanh nhảu cướp lời: "Ôi cha mẹ của tôi ơi, cụ đừng nói gì nữa, giọng cụ khó nghe quá đi mất."

Nếu Chử Tri Bạch không nói gì, Đới Lam sẽ không ý thức được hiện tại mình đang thảm hại đến mức nào.

Có một số chuyện bản thân không nhận ra, người khác chỉ cần nhẹ nhàng thốt ra một câu cũng đủ xâu chuỗi toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối— mới quen biết Tống Ý khoảng ba tháng, mỗi lần gặp anh, Đới Lam đều như một kẻ khốn khổ đang chạy nạn. Bất kể là ngoại hình bên ngoài hay tinh thần bên trong, lúc nào hắn cũng thê thảm đến không thể chịu nổi.

Mà ngày hôm nay, quả táo hỏng này đã lộ ra phần thịt thối rữa nhất.

Đới Lam mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hỏng bét rồi.

Tống Ý nhéo vào lòng bàn tay Đới Lam hai cái, sau đó buông tay đứng dậy: "Tôi đi rót cho anh cốc nước."

Ra đến cửa anh chào Chử Tri Bạch một câu: "Anh Bạch cứ lo công việc đi, để tôi chăm anh Lam." Ngữ khí tự nhiên đến mức có cảm giác bọn họ thân thiết lắm rồi.

Đới Lam hơi nhíu mày, buồn bực một cách khó hiểu.

Tống Ý rót nước rất nhanh, khi quay về phòng cũng tỏ ra quen cửa quen nẻo, Đới Lam nhịn không được mà nghĩ bụng: rốt cuộc mình đã hôn mê mấy ngày? Tống Ý đã ở đây chăm mình mấy ngày?

Khi Tống Ý quay lại, đầu tiên anh đặt cốc nước lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu hỏi: "Ngồi dậy uống nước nhé?"

Đới Lam không đáp lời mà hỏi lại: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"

"Không lâu lắm, mới hai ngày hai đêm, bây giờ là tám giờ tối. Từ đêm giao thừa đến mùng hai mới tỉnh, coi như anh ngủ thông hai năm."

"Vậy cậu tới đây bao lâu rồi?" Đới Lam hỏi tiếp.

Tống Ý hơi rũ mi mắt, bắt đầu kể lại: "Tôi đến ngay trong đêm giao thừa. Cả hôm qua và hôm nay, Tưởng Tân Minh và Văn Việt ghé qua vào ban ngày, tối muộn mới ra về. Lúc ấy anh sốt rất cao, phải gọi Văn Việt tới truyền nước mới hạ sốt, bây giờ vẫn đang sốt nhưng khá hơn hôm qua rồi. Tuy nhiên vẫn phải nằm im tĩnh dưỡng."

Đới Lam không hiểu rõ: Tống Ý là bác sĩ, vì sao phải gọi Văn Việt tới truyền?

Bộ não trì trệ sau cơn sốt của Đới Lam rốt cuộc cũng hoạt động trở lại, hắn kích động nắm chặt góc áo Tống Ý nói: "Hai ngày vừa qua tôi vẫn ngủ mê man hay là có lúc tỉnh lại?"

Tống Ý không thể nói dối, cũng không biết nên trả lời thế nào— nếu đối phương là bệnh nhân, anh có thể không cần suy nghĩ gì mà tuôn ra một tràng thuật ngữ chuyên môn; nếu đối phương là bạn bè, vậy thì cứ ăn ngay nói thật là được.

Nhưng Đới Lam vừa không chỉ là bệnh nhân, vừa không chỉ là bạn bè. Tống Ý có chút phản ứng chậm, lát sau mới nói: "Có lúc tỉnh lại, anh không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi. Lúc ấy anh sốt cao hơn 40 độ cơ mà."

Khi Đới Lam còn muốn truy hỏi tiếp, Tống Ý đã đổi sang chủ đề khác: "Uống ngụm nước đã rồi nói, cứ bình tĩnh, đừng nóng vội, chờ anh khỏi hẳn rồi tôi kể anh nghe."

Đới Lam càng thêm luống cuống, không biết sức lực từ đâu, hắn túm cổ tay Tống Ý muốn xắn ống tay áo anh lên, nhưng vừa túm được hắn chợt nhận ra việc này rất kì cục, hắn không nên thô lỗ như vậy.

Đới Lam dừng lại động tác, mặt hắn đỏ bừng, gấp đến mức nói năng lộn xộn: "Có phải tôi đánh cậu không?"

Tống Ý nhớ lại những lần Đới Lam tỉnh lại trong hai ngày vừa qua, lần nào hắn cũng tóm chặt tay anh, khóc lóc van vì "Đừng đi", "Cứu tôi với",...

Anh thở dài, dùng vẻ mặt phức tạp nói: "Anh nghĩ đi đâu thế? Sao anh có thể đánh tôi được?"

Ánh mắt Đới Lam hiện rõ sự ngờ vực.

Tống Ý bất đắc dĩ vén hai ống tay áo lên, nói: "Đây anh nhìn đi, không có gì mà, nhiều nhất chỉ nắm chặt không buông bàn tay tôi ra thôi, thậm chí còn không dùng lực, không sờ đến cánh tay, càng không đánh."

Nói xong anh vén tay áo xuống, trêu Đới Lam một câu: "Sao? Vẫn chưa tin? Hay là xem cả trên eo nhé?"

Lúc này Đới Lam mới buông lỏng tay ra.

Tảng đá trong lòng rốt cuộc được hạ xuống.

Nhưng vẫn thứ gì đó nghẹn trong cổ họng Đới Lam, hắn cảm giác Tống Ý còn chuyện gì đó chưa nói. Có điều hắn cũng biết, càng cố hỏi càng thêm khó xử cho đôi bên, rất có thể hắn đã làm ra hành động gì đó quá ngu ngốc và mất mặt.

Thôi kệ vậy, hiện tại hắn cảm thấy không có gì đáng bận tâm.

Những gì đáng xấu hổ nhất đều đã bị Tống Ý nhìn thấy, lúc này có mất mặt hay không chẳng còn quan trọng, quan trọng là hắn không động thủ đánh người ta— đây là điều mấu chốt, người có thể điên, nhưng nếu tâm cũng điên thì hắn không thiết sống nữa.

Đới Lam vỗ nhẹ cánh tay đang giả bộ chuẩn bị cởi áo của Tống Ý, đầu óc hắn nóng lên, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra một câu: "Nếu cậu thật sự muốn cởi cho tôi xem, vậy thì đợi tôi khỏi ốm đã."

Tống Ý không đáp lời, anh đỡ vai dìu Đới Lam ngồi dậy. Đới Lam mượn lực ngồi dậy sau đó tựa vào lòng Tống Ý, thu xếp xong tư thế còn nhẹ giọng cười cười.

Tống Ý nghiêng cốc nước đặt bên miệng Đới Lam, chờ hắn uống xong mới cúi đầu hỏi: "Anh cười gì thế?"

Cảnh này thật giống cảnh bón thuốc trong phim cổ trang, nhưng Đới Lam cảm thấy so sánh như vậy có chút ngốc nghếch, bởi vậy hắn nói: "Tôi cười bản thân đúng là phế vật."

Câu nói này lập tức khiến Tống Ý đau lòng.

Bác sĩ thương nhất là những người bệnh hiểu chuyện, huống chi là một người bệnh có lòng tự trọng cao như Đới Lam, hiện tại lại cúi đầu tự nhận mình là phế vật, ai có thể cứng rắn nổi?

Tống Ý đặt cốc nước xuống, cầm tay trái Đới Lam lên, dịu dàng nắn bóp như đang an ủi: "Có gì đâu mà phế vật, làm gì có ai chưa từng bị ốm?"

Đới Lam lắc đầu tự giễu bản thân, hắn thở dài không rõ là lần thứ bao nhiêu kể từ khi tỉnh lại.

"Cậu không nên tới đây." Nói tới đây, Đới Lam lặp lại một lần nữa: "Cậu không nên tới", không biết hắn muốn nói với Tống Ý hay là nói cho chính mình.

Bàn tay Tống Ý vẫn nắm chặt không buông lỏng, anh nâng cánh tay còn lại khoác sau lưng Đới Lam, lúc này mới phát hiện bộ đồ ngủ trên người hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nó ẩm ướt dán sát lên da thịt.

Quần áo ướt mồ hôi như vậy, 80-90% là sốt rất cao. Tống Ý xốc xốc cổ áo của Đới Lam, mở rộng nó ra một chút.

Anh vừa cử động, Đới Lam lập tức giãy ra, hắn vỗ nhẹ bàn tay đang nắm cổ áo mình: "Bẩn lắm, đừng chạm vào."

Tống Ý nhíu mày không tranh cãi với hắn, ngược lại còn đè tay Đới Lam xuống, tiếp tục sửa sang đồ ngủ trên người hắn.

"Tôi nói rồi, đừng lúc nào cũng cảm thấy mình đang đem lại phiền phức cho người khác, cho dù bị làm phiền, tôi cũng rất vui vì người đó là anh."

Chỉnh trang quần áo xong, Tống Ý vẫn phủ chăn che kín thân người Đới Lam, sợ hắn dính cảm một lần nữa.

Đới Lam không nói gì, phối hợp với Tống Ý tự đắp chăn cho mình. Trong lúc hai người kéo các góc chăn, hai bàn tay tình cờ chạm vào nhau vài lần, lần nào Đới Lam cũng rụt về nhanh chóng, sau đó đổi sang góc khác.

Rõ ràng đã nắm tay nhau vài lần, còn là nắm siết. Thế nhưng trong lòng Đới Lam, lần này không giống những lần trước kia. Nắm tay an ủi bệnh nhân là động tác của bác sĩ, Tống Ý chỉ đang trấn an hắn mà thôi, Đới Lam không dám nghĩ nhiều, còn tiếp tục suy nghĩ hắn sẽ cảm thấy mình đang bôi nhọ công việc cao quý của người ta, cảm thấy tự chán ghét chính mình.

Hắn đã có đủ sự chán ghét bản thân rồi.

可是恨的人没死成/Nhưng người tôi hận vẫn chưa chết

Hiện tại Đới Lam vẫn đang sốt, đầu óc còn choáng váng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ xoay quanh một vấn đề— hắn muốn biết vì sao Tống Ý lại tới đây?

Khi không ở trong trạng thái tỉnh táo, người ta thường hay nghĩ gì nói đó, quanh co một hồi, câu chuyện lại quay về chủ đề cũ: "Chử Tri Bạch gọi cậu tới đây à?"

Tống Ý gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, anh chợt bật cười: "Tân Minh gọi điện cho anh để chúc Tết, vừa bắt máy đã bị anh Bạch mắng cho một tràng vào mặt, con bé sợ đến mức đứng hình."

"Hả—"

Đến đây thì mọi chuyện đã sáng tỏ, Đới Lam có thể xâu chuỗi được toàn bộ sự việc, tiền căn hậu quả vân vân...

Hắn cũng mỉm cười theo, sau đó nói: "Tôi đã dặn con bé đừng nhắn tin gọi điện gì vào các ngày lễ, nó chẳng chịu làm theo. Chử Tri Bạch cũng buồn cười thật đấy, không thèm nhìn kĩ tên người gọi đến, đúng là chẳng được việc gì."

"Anh không biết đấy thôi, hôm qua khi Tân Minh đến thăm anh, anh Bạch chỉ thiếu nước quỳ xuống xin lỗi nó. Lúc ấy lẽ ra tôi phải quay video lại, cho anh nhìn tận mắt có khi cười đến mức khỏi ốm luôn."

Hình ảnh này vừa hiện lên trong đầu, khoé miệng Đới Lam đã kéo cao, hắn nở một nụ cười vui thích.

Nhưng suy nghĩ cười nhạo người khác vừa tan biến, trong đầu Đới Lam lại xuất hiện những chuyện khác, hắn thậm chí còn không thể tự cười nhạo chính mình.

Đới Lam ngẩng đầu nhìn Tống Ý, thử hỏi một câu thăm dò: "Vậy... chuyện trong nhà tôi, chắc cậu cũng biết được phần nào rồi chứ?"

Tống Ý "ừm" một tiếng thừa nhận: "Anh Bạch đã kể qua rồi. Tôi chỉ nghe đến đó, không hỏi thêm gì. Anh yên tâm, những gì anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi."

Đới Lam nói một câu "cảm ơn", một lát sau hắn mới tiếp lời: "Không phải tôi muốn giấu cậu, cũng không phải tôi không tin cậu, chỉ là tôi cảm thấy rất khó khăn để nói ra miệng, càng không muốn bắt cậu phải nghe những chuyện ấy."

Bàn tay Tống Ý vô thức siết chặt bàn tay Đới Lam, khi Đới Lam nhận ra điều này, hắn bèn thuận thế nghiêng đầu tựa lên vai Tống Ý, hắn như biến thành một con thú nhỏ rụt rè, cuộn mình trong hang ổ ấm áp chuẩn bị trú đông.

Hắn vùi mặt vào cổ Tống Ý, buồn bã nói: "Tôi rất sợ. Tôi sợ sau khi biết chuyện cậu sẽ coi thường tôi. Mặc dù tôi biết cậu sẽ nói "Không có chuyện đấy đâu", "Không sao đâu", "Anh đừng suy nghĩ nhiều", thế nhưng tôi vẫn sợ."

"Tống Ý, tôi sợ lắm."

Đèn trong phòng ngủ toả ra ánh sáng vàng nhạt, dịu dàng và ấm áp.

Đã lâu Đới Lam chưa bật ngọn đèn này lên, từ khi mắc bệnh, hắn liền nảy sinh sự chán ghét đối với những thứ phát ra ánh sáng.

Đèn trong phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn đều không muốn nhìn thấy.

Đới Lam đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

Nó không còn là sự bi quan, mà là thật sự tuyệt vọng.

Trong đầu hỗn loạn.

Nếu những gì Đới Minh An nói là sự thật, Đới Lam cảm thấy mình chính là trò hề; mà nếu những gì lão nói là giả dối, Đới Lam liền cảm thấy mình như biến thành một con lợn bị thổi phồng lên một cách lố bịch.

Chuyện đã đến nước này, hắn thậm chí không đủ sức lực và tâm trí để đi kiểm chứng.

Quá khứ xấu xí và khó chấp nhận, nó không còn là chuyện muốn hỏi hay không, muốn nói hay không. Nó đã biến thành một ngọn lửa được gói bằng giấy, nó cháy dữ dội, không ai có thể dập tắt.

Một thời gian dài mắc bệnh, hôm nay là lần đầu tiên Đới Lam cảm thấy tủi thân.

Hơn ba mươi tuổi, người bình thường yêu đương ở độ tuổi này đều là củi khô lửa bốc, đam mê cháy bỏng, tình cảm mãnh liệt.

Nhưng đến lượt hắn lại biến thành chết trong biển lửa, mà đương nhiên, chất xúc tác ở đây toàn bộ là sự điên cuồng và tuyệt vọng.

Lãng mạn ở đâu? Ngay cả một nửa bầu trời bị thiêu đến đỏ rực kia, cũng chỉ lộ ra sự thê lương của sinh mệnh.

Hận nhưng không thể giết, yêu nhưng không thể với.

Đới Lam không biết phải đi đâu mới tìm được dũng khí để sống tiếp.

Lời tác giả:

你是他最恨的世界里最爱的人/Em là người tôi yêu nhất trong thế giới tôi hận nhất

爱的人没可能/Người tôi yêu lại chẳng thể với tới

Lời bài hát《 爱人 》của 莉莉周她说, nghe bản gốc tại .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com