Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Lorazepam

---

edit bihyuner. beta bihyuner

Không biết qua bao lâu sau, Tống Ý đột nhiên gọi một tiếng: "Lam ca*."

*khi Tống Ý gọi Đới Lam mình sẽ giữ nguyên là "Lam ca" cho tình cảm nhé, dịch ra là anh Lam nghe xa cách quá

Đới Lam "hửm?" một tiếng theo bản năng.

Đáp lời xong hắn mới nhận ra xưng hô này thật mới lạ, vừa rồi khi Tống Ý và Chử Tri Bạch trao đổi, hắn mới lần đầu nghe thấy cách gọi này, còn tưởng mình nghe nhầm.

"Đừng sợ."

Tống Ý vỗ đều đều lên vai Đới Lam, vừa vỗ vừa nói: "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Sự bi quan trên người anh, tôi cảm thấy nó rất đẹp. Đừng tự ghét bỏ chính mình, có đôi khi anh không nhận ra mình là người tuyệt vời thế nào, nhưng người bên cạnh ai cũng nhìn thấy."

Đới Lam thực sự không biết mình tuyệt vời thế nào, hắn cảm thấy mình còn thấp hơn cả mức tồi tệ.

Lúc này đây, người đang ngồi dựa vào lòng Tống Ý một cách tham lam là hắn, mà người đang vắt óc nghĩ cách đẩy Tống Ý ra một cách khéo léo cũng là hắn.

Quá khốn nạn, cũng quá mâu thuẫn.

"Nhưng tôi cảm thấy nó rất xấu xí, Tống Ý, tôi không muốn bị cậu coi là bệnh nhân, cậu dùng cách này dỗ dành tôi, trong lòng tôi rất khó chịu."

Đới Lam đột nhiên nói như vậy khiến Tống Ý không kịp phản ứng lại, anh không rõ lời này bắt nguồn từ đâu. Khi anh hỏi lại Đới Lam, ngữ điệu đã có chút lạnh nhạt: "Tôi coi anh là bệnh nhân bao giờ?"

Đới Lam hơi sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện hôm nay Tống Ý đeo kính gọng kim loại màu bạc, cặp kính này khiến đôi mắt anh bớt đi vài phần ấm áp, xuyên qua tròng kính là sự lạnh lùng khiến Đới Lam có chút áy náy.

Những lời tiếp theo, hắn đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.

Nhưng Tống Ý không phải là người IQ thấp, cho dù Đới Lam không nói gì, chút tâm tư của hắn vẫn dễ dàng bị đoán ra.

Nếu đã đoán ra, làm gì có chuyện không tức giận, Tống Ý nghiêm mặt, trong đáy mắt dần lộ ra tia giận dữ, sau đó chúng tràn ngập trong đôi mắt anh: "Cho nên anh muốn đuổi tôi đi sao?"

Đới Lam không nói gì, hắn mím chặt môi thành một đường thẳng, chột dạ chớp chớp mắt. Hắn muốn tiếp tục vùi đầu vào lòng đối phương, nhưng hắn biết mình đã không còn tư cách làm chuyện này, vì thế hắn xấu hổ cúi gằm mặt như học sinh tiểu học bị giáo viên trách phạt.

"Hai ngày vừa qua, anh Bạch đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của anh. Anh ấy nói Đới Lam anh là người lạnh nhạt, tôi không tin, tôi đã nghĩ thầm, cho dù lạnh nhạt đến đâu cũng không thể bằng tôi! Nhưng anh ấy lập tức đoán ra suy nghĩ của tôi. Anh Bạch đã cười nói rằng, tôi chỉ lạnh ngoài mặt, còn anh là người lạnh trong tim, là sự vô tình không thể che giấu."

"Hiện giờ tôi mới hiểu, anh Bạch nói đúng rồi. Anh không chỉ không che giấu sự vô tình, thậm chí anh còn muốn dập tắt chậu than mà người khác mang đến sưởi ấm cho anh. Đới Lam, anh rốt cuộc chán ghét tôi đến vậy sao?"

Tống Ý xoè tay trước mặt Đới Lam, mỗi câu nói ra anh sẽ gập một ngón tay xuống: "Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã tỏ rõ thái độ không muốn đến tái khám, có lẽ anh ước rằng sẽ không bao giờ phải gặp lại tôi."

"Thật vất vả mới khuyên được anh đến tái khám, sau đó một viên thuốc anh cũng không uống. Đừng nói là hai tuần, nếu tôi không vô tình gặp anh tại quán bar, có lẽ từ đó về sau anh sẽ không bao giờ tìm gặp tôi."

"Trong lúc uống rượu trò chuyện được vài câu, anh hận không thể vạch rõ ranh giới rồi ném biển cảnh báo vào mặt tôi."

"Tôi nghĩ cho dù chúng ta không phải bạn bè, ít nhất cũng coi là người quen đi. Kết quả anh thậm chí không thèm trả lời tin nhắn của tôi, anh lẩn tránh như gặp phải một loại ôn dịch nào đó."

"Lần này..." Tống Ý nói đến đây thì hơi ngừng lại, ngữ điệu đã không còn sự phẫn uất mà thay vào đó là một chút tủi thân: "Lần này tôi đã đứng trước mặt anh rồi, vậy mà anh vẫn cố tìm cách đuổi tôi đi."

Năm lần vi phạm đã được liệt kê chi tiết, bàn tay Tống Ý cuộn chặt thành nắm đấm, sau đó anh nhẹ nhàng mở tay ra, đặt lên vị trí trái tim của Đới Lam.

"Có đôi lúc tôi muốn mở toang lồng ngực anh ra, nhìn xem rốt cuộc trái tim anh làm bằng gì."

Theo bản năng Đới Lam bắt lấy cánh tay của Tống Ý, mở miệng hồi lâu cũng không nói được lời gì.

Cuối cùng vẫn là Tống Ý hỏi hắn: "Đới Lam, câu này nếu hỏi ra miệng thực sự rất mất mặt. Nhưng anh đã nói rồi, thể diện đâu còn quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi anh là, anh cảm thấy tôi coi anh là người bệnh, vậy anh thì sao? Anh coi tôi là gì?"

Lại là một câu bày tỏ trực tiếp.

Thẳng thắn đến nỗi Đới Lam không kịp bịa thêm một lời nói dối nào khác.

Đới Lam cảm thấy Tống Ý là khắc tinh của mình.

Hắn không nói lời nào, Tống Ý lại tiếp tục chất vấn: "Anh không nói gì là bởi không thể tìm được một thân phận thích hợp dành cho tôi đúng không. Là bạn bè sao? Anh chán ghét tôi cơ mà. Hay là bác sĩ? Từ trước đến nay anh chưa từng tôn trọng ý kiến của tôi. Bây giờ tôi cho anh thời gian suy ngẫm, anh bịa ra một từ nào đó đi, để tôi yên tâm ra về khi bị anh đuổi đi."

Đới Lam cảm thấy mình phát sốt đến hồ đồ rồi.

Lúc này hắn mới hiểu Tống Ý muốn nói gì.

Tống Ý thông minh như vậy, sự mập mờ của Đới Lam đã bị Tống Ý nhìn thấu, anh đã thấy rõ từ rất lâu, chỉ là anh vờ như không hiểu mà thôi.

Nếu đã ngửa bài với nhau, Đới Lam không muốn quanh co nữa.

Quá mệt mỏi, kiệt sức, không còn lực chiến đấu.

Những lời tiếp theo có chút sát thương, Đới Lam nhắm mắt không nỡ nhìn Tống Ý bị hắn làm đau lòng.

"Không phải bạn bè, cũng không phải bác sĩ."

"Tôi nói rồi, tôi cũng có tư tâm." Hắn ấn bàn tay Tống Ý, đập nhẹ lên nơi ngực trái của mình: "Bí mật cất giấu ở đây, tôi không thể coi cậu như bạn bè được. Cậu rất tốt với tôi, tôi biết chứ, cho nên tôi không thể đối xử với cậu như với đám người Chử Tri Bạch được, không thể cứ thờ ơ và xuề xoà cho qua, mà tôi buộc phải suy nghĩ rất nhiều."

"Cậu rất thông minh, tôi có tâm tư gì cậu đều biết. Trước kia tôi luôn cố khắc chế nó, nhưng có đôi lúc tôi không thể kìm nén mà để lộ ra ngoài. Khi tôi trốn tránh cậu, cậu cũng biết đó là do tôi chủ động tránh né."

Nói đến đây Đới Lam đẩy tay Tống Ý rời khỏi lồng ngực mình: "Nếu đã biết đó là ý muốn chủ quan của tôi, cậu hãy tránh xa tôi ra một chút. Tống Ý à, cậu không nên đến đây, cậu thật sự không nên bước vào căn nhà này."

Hai người rơi vào trầm mặc.

Đới Lam biết khi lời này đã thốt ra khỏi miệng, hắn và Tống Ý sẽ vĩnh viễn không thể làm bạn được nữa.

Nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn không muốn để Tống Ý hiểu lầm, không muốn làm liên luỵ người ta, càng không muốn bắt đầu một đoạn tình cảm trong trạng thái tiều tuỵ như thế này.

Thật vô nghĩa, dựa vào cái gì mà ép một người bình thường phải yêu một bệnh nhân tâm thần như hắn?

Hồi lâu sau, hai người Chử Tri Bạch ở phòng ngoài cứ liên tục trêu đùa ồn ào rồi lại im lặng một trận, Tống Ý rốt cuộc cũng ngẩng đầu đẩy mắt kính, anh thản nhiên nói: "Thôi được rồi, Đới Lam à, vẫn nên chờ anh khỏi bệnh rồi tính."

Giọng nói anh có chút mệt mỏi khiến Đới Lam đau lòng, hắn chống người ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Ý, cười khổ nói: "Khỏi bệnh cũng có khác gì đâu? Đều giống nhau mà thôi, nhàm chán, vô nghĩa, cứ như vậy thôi."

Tống Ý đón nhận ánh mắt của Đới Lam, hỏi: "Chuyện gì cũng vô nghĩa sao?"

"Ừm, chẳng điều gì có ý nghĩa." Đới Lam gật đầu.

Tống Ý vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Kể cả tôi sao?"

Lý trí nói với Đới Lam, nếu lúc này muốn đuổi Tống Ý đi, hắn phải dứt khoát đưa ra một đáp án khẳng định, nhưng hắn không nói nên lời.

Hắn có thể đẩy Tống Ý rời xa mình nhưng không thể dùng cách hạ thấp giá trị đối phương. Không phải chỉ một mình hắn không có quyền làm như vậy, mà bất kì ai cũng không được phép làm như vậy.

Đới Lam nhìn về phía Tống Ý, đột nhiên hắn cảm thấy mình như hoá thành một quả bóng bay trôi nổi giữa không trung— trong suốt, không ai có thể nắm giữ, gió thổi qua liền bay đi, sau đó xẹp dần rồi từ từ rơi xuống.

Mà Tống Ý như người cầm dây buộc bóng, anh gỡ nút buộc, từng chút từng chút một, thả hết khí ra khỏi quả bóng.

Động tác của anh rất chậm, rất dịu dàng, rất cẩn thận. Có thể tưởng tượng người này không chỉ muốn lưu giữ lại quả bóng, mà còn cầu toàn đến mức không muốn để lại một vết rách nào.

Đới Lam thở dài một hơi, muốn vươn tay nắm góc áo Tống Ý, nhưng rốt cuộc nâng được một nửa lại thu tay về. Bàn tay hắn trống rỗng, cô đơn rũ xuống giường.

Tống Ý nhận ra hành động nhỏ này, anh rất hiểu tính Đới Lam, mỗi khi lời nói và suy nghĩ không thống nhất, hắn sẽ sử dụng rất nhiều ngôn ngữ cơ thể.

Anh nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa: "Bao gồm cả tôi à?"

Đới Lam vẫn giữ im lặng như trước, lần này ánh mắt hắn né tránh Tống Ý.

Nhưng Tống Ý truy đuổi theo ánh mắt hắn đến cùng, nhất định không để hắn trốn thoát.

Vì không thể trốn tránh, Đới Lam đành dứt khoát cúi đầu, dùng ngón tay nghịch tấm ra trải giường.

Tống Ý nhìn chằm chằm sườn mặt Đới Lam một hồi, anh nhìn tấm ra bị hắn vò nhàu rồi lại vuốt phẳng.

Tối nay bọn họ chẳng nói với nhau được mấy câu, vẫn cứ rơi vào trầm mặc như vậy.

Không khí tĩnh mịch, nặng nề đến mức khiến người ta ngột ngạt.

Tống Ý đương nhiên biết Đới Lam đang nghĩ gì, cũng biết "bí mật" mà hắn chôn giấu là gì.

Trong tình cảnh này, Tống Ý có vô vàn phương thức biểu đạt cảm xúc— anh có thể tỏ ra phẫn nộ, tỏ ra dịu dàng, hoặc là giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh không làm như vậy.

Nếu nó đã xảy ra, anh sẽ dùng kính lúp phóng đến cực đại, đem hết những suy nghĩ không nên xuất hiện trong đầu Đới Lam ra mà tiêu diệt đến cùng.

Tống Ý trầm giọng nói: "Không cần nói nữa, tôi đã hiểu rồi. Bây giờ anh không cần tôi nữa."

"Lúc phát bệnh, nửa đêm anh có thể chạy tới khoa cấp cứu tìm tôi, kéo tay xin tôi đừng đi, tôi vừa đến nhà, anh lập tức khóc lóc van vỉ không cho tôi về. Hết bệnh rồi, đầu óc tỉnh táo trở lại, anh lập tức ném tôi sang một bên, tìm đủ mọi cách để né tránh tôi."

"Ban đầu tôi còn chưa nghĩ kĩ, không hiểu sao anh chỉ muốn uống Lorazepam trong số tất cả những loại thuốc tôi kê cho anh. Hiện tại tôi đã hiểu rồi, trong mắt anh tôi cũng chỉ là một viên Lorazepam, không xứng đáng để anh uống ba lần mỗi ngày, chỉ trong trường hợp khẩn cấp mới nhớ đến mà thôi."

Tống Ý buông lỏng tay, chỉnh lại quần áo chuẩn bị đứng dậy: "Anh đã hạ sốt rồi, tôi cũng nên ra về thôi. Bên cạnh thầy Đới đâu có thiếu người, làm gì đến lượt tôi đuổi theo và tiếp cận? Là tôi không biết lượng sức mình."

Tống Ý nói xong thì rời đi.

Đới Lam choáng váng. Mặc kệ là những lời vừa rồi hay là việc Tống Ý thực sự bỏ đi đều khiến hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai, hoá ra một đoạn tình cảm chưa bắt đầu đã vội vã kết thúc sẽ đem lại cảm giác như thế này.

"Tống Ý! Cậu đợi đã!"

Đới Lam xốc chăn lên, đứng bật dậy khỏi giường, ngay cả dép cũng không xỏ, cứ thế chạy chân đất ra ngoài.

Vì đứng lên đột ngột nên Đới Lam có chút chóng mặt giống như tụt huyết áp, não không được cung cấp dưỡng khí kịp thời, hai mắt chợt tối đen, trong đầu một mảnh ong ong.

Hắn vịn tường đứng vững trở lại, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng miệng lại hoạt động rất nhanh: "Không phải! Tống Ý, em chờ đã, tôi không có ý đó, em nghe tôi giải thích đã."

Tiếng hô của Đới Lam không nhỏ, đôi tình nhân đang nấu cháo trong bếp nghe được lập tức chạy tới.

Vừa rồi khi Tống Ý ghé qua bếp tạm biệt để ra về, Chử Tri Bạch định ngăn anh lại, người đang yêu ấy mà, liếc mắt liền nhận ra bọn họ vừa cãi nhau. Nếu thực sự để Tống Ý bước ra khỏi cửa, vậy thì quả là có lỗi với người anh em phế vật hơn ba mươi năm vẫn chưa thoát ế của y.

Chử Tri Bạch đứng dựa vào mép bàn ăn, nhíu mày cao giọng nói: "Yo, làm sao thế này? Đới Lam, anh bắt nạt người ta đấy à? Bắt nạt xong còn mặt dày đuổi theo ra đây? Thậm chí còn không đi dép?"

Hai ngày ở chung vừa qua, Chử Tri Bạch đã gần như hiểu rõ con người Tống Ý, y biết anh là kiểu người cực kì tốt bụng, chỉ là mặt lạnh tâm nóng mà thôi. Hai câu mà y vừa hô lên thoạt nghe có vẻ quái gở, kì thực đều là nói có chủ đích để người nào đó nghe thấy.

Quả nhiên Tống Ý nghe vậy thì lập tức quay đầu, thấy Đới Lam đứng chân trần dưới sàn nhà thì không nói hai lời, anh nhanh chóng quay lại kéo người bước vào thảm.

Tống Ý vừa tiến lại gần, phản ứng đầu tiên của Đới Lam chính là túm chặt tay người ta, giống hệt hai ngày phát sốt vừa qua, hắn nắm chặt không buông tay Tống Ý: "Tống Ý, em nghe tôi giải thích đã, vừa rồi tôi chưa nói xong, cho tôi nói lại một lần nữa."

"Không cần." Tống Ý xoay người cầm đôi dép lê mà Chử Tri Bạch vừa mang tới, thả xuống bên chân Đới Lam ý bảo hắn tự xỏ vào: "Tôi hiểu ý anh rồi."

"Em không hiểu."

Đới Lam mặc kệ chuyện đi dép, hắn trợn tròn mắt, đôi ngươi vằn tơ máu, bàn tay vẫn túm chặt Tống Ý.

"Vậy anh nói đi, tôi nghe."

"Tôi thích em." Đới Lam không quan tâm chuyện gì nữa, hổ thẹn với không hổ thẹn, thể diện với mất thể diện, ốm đau với khoẻ mạnh, tất cả đều bị hắn tống cổ! Hắn lặp lại một lần nữa: "Tôi thích em, tôi đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp nhau."

Lời tác giả:

Chúc các bảo bối Tết Đoan ngọ bình an~

Nhiệm vụ tỏ tình của thầy Đới (1/n)

Đúng vậy, các bạn không nhìn nhầm đâu, tôi sẽ không để Đới Lam tỏ tình chỉ một lần duy nhất (tôi thật xấu xa)

Đố vui không có thưởng: vậy là thầy Đới bên này đã tỏ tình rồi, bác sĩ Tống bên kia sẽ đáp lại như thế nào nhỉ? Ai đoán đúng sẽ nhận được danh hiệu cao quý "Nhà Tiên tri" do Ngư Ngư đích thân khen bằng miệng (nó chẳng có tác dụng gì đâu hhh, nhưng tôi lại thích làm mấy trò vô tri này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com