Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Giăng tơ bắt lấy hoàng hôn

---

edit bihyuner. beta bihyuner

"Tôi thích em, từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã thích em rồi."

Đây là gì chứ?

Một lần nữa Đới Lam khiến Chử Tri Bạch được mở mang kiến thức về người anh em của mình.

Thật kinh khủng, hoá ra một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi còn ngây thơ trong trắng, khi tỏ tình sẽ có bộ dạng này.

Ngốc chết mất.

"Ôi chịu hết nổi—" Chử Tri Bạch túm ống tay áo của Trần Huyền Mặc, kéo cậu bước ra cửa: "Mặc Nhi, đi thôi, đi cùng anh ra mua túi dưa chua, cháo hơi nhạt."

Hai người bọn họ vội vàng chuồn đi, trong phòng chỉ còn lại Đới Lam và Tống Ý.

Nhưng Đới Lam căn bản không để ý có những người khác hay không, khi tiếng đóng mở cửa vang lên, bộ não hắn bắt đầu tuôn trào tất cả những tâm tư cất giấu mấy tháng nay: "Tôi không ngờ mình sẽ nói ra những điều này trong hoàn cảnh như thế này, nhưng nếu còn chậm trễ, em sẽ bước ra khỏi cửa, và tôi sẽ hối hận đến chết. Đợi tôi nói hết em hẵng đi, em nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi không thể để em đến đây với một trái tim ấm áp, rồi lại ra về với một trái tim nguội lạnh."

"Tôi không tin mấy lời dối trá như là nhất kiến chung tình, em rất đẹp, ai nhìn cũng thích, tôi cũng vậy. Tôi chưa từng yêu đương, chưa từng phóng túng trong thời thanh niên nổi loạn, không phải tôi cố giữ mình trong sạch, mà chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không có hứng thú với chuyện tình cảm. Nhưng em là ngoại lệ, cho nên tôi mới nói rằng tôi không có ý kia, em hãy nghe tôi giải thích đã."

Nói đến đây Đới Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, lời vừa rồi có chút gấp gáp, hắn kích động đến mức khuôn mặt đỏ ửng, phải ngừng lại hai giây, trong lúc dừng lại lấy hơi, hắn vẫn nhìn chằm chằm Tống Ý không hề rời mắt.

Tống Ý vuốt nhẹ sau lưng Đới Lam, dịu dàng vỗ về theo nhịp thở của hắn.

"Đừng cuống, tôi chưa nói là sẽ về ngay."

Nói xong Tống Ý vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng Đới Lam càng siết chặt tay anh hơn, không rõ hắn lấy đâu ra khí lực sau trận sốt cao vừa rồi, dường như hắn hận không thể niết bàn tay đối phương đến tận xương tuỷ.

Đới Lam hít thở mấy hơi, sau đó hổn hển nói tiếp: "Tôi không tin vào những mối quan hệ thân thiết. Em nói tôi lạnh lùng, Chử Tri Bạch nói tôi là loài sói mắt trắng nuôi mãi không thân, những điều này tôi đều biết, từ bé đến lớn tôi vẫn như vậy. Tôi không biết tình yêu là thứ gì, nếu bắt tôi nói ra lời "tôi yêu em", với tôi mà nói, đó là một chuyện rất khó. Đới Minh An nói lão sẽ yêu mẹ tôi suốt đời, câu nào cũng chân tình tha thiết, kết quả bọn họ vẫn rơi vào một kết cục thê thảm."

Nhắc tới chuyện không hay của thế hệ trước, lệ khí trong mắt Đới Lam nặng thêm vài phần, ngữ điệu cũng trở nên hằn học, hắn phải há miệng hít sâu hai lần, tự cổ vũ tinh thần rồi mới nói tiếp: "Cho nên tôi cảm thấy tình yêu là một điều giả dối, ghê tởm, là ham muốn không thể cưỡng lại, nó chẳng tốt đẹp hơn căn bệnh trầm cảm là bao. Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu một người nào đó, nhất là sau khi mắc bệnh trầm cảm. Thật nực cười, đã là người muốn c.hết, sao có thể đem lòng yêu người khác cơ chứ? Tôi thậm chí còn không yêu bản thân mình."

"Bởi vậy tôi không thể hình dung tình cảm mà tôi dành cho em. Em đã cứu mạng tôi hai lần, nói như vậy không hề quá lời. Sự tồn tại của em làm tôi cảm thấy mình như một hồn ma đang quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống và cái c.hết. Tôi sợ em, cũng khao khát được gặp em; tôi muốn chết, nhưng lại muốn được em cứu sống. Mãi tới bây giờ, tôi vẫn mơ mộng hão huyền rằng mình có thể gây ấn tượng với em bằng thứ ngôn từ vụn vỡ và hỗn loạn này."

Nói đến đây, Đới Lam bật khóc, là thực sự trào ra nước mắt sinh lý.

Từ khi mắc bệnh đến này, hắn từng trải qua cảm giác buồn bã và mất kiểm soát rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Đới Lam muốn khóc, không phải vì là đàn ông nên khó rơi nước mắt, mà là vì hắn không thích cách giải toả áp lực này.

Nhưng hôm nay, cánh cửa để giải thoát cảm xúc đã sụp đổ rồi, như một con đê bị vỡ.

Con người mà, dồn nén quá lâu sẽ nổ tung, người bình thường đều như vậy huống chi là người mắc bệnh trầm cảm.

Vỡ tan tành rồi, thật sự là, chuyện tình yêu vốn là một điều đẹp đẽ, cuối cùng bị hắn phá hỏng toàn bộ.

Đới Lam cảm thấy chính mình như một con nhện, cả đời không ngừng giăng tơ kết lưới, nó muốn bắt được hoàng hôn, muốn bắt được tình yêu.

Chỉ là mặt trời rồi cũng biến mất ở phía Tây, tình yêu cũng bị bào mòn rồi tan biến thành hư vô trong chuỗi ngày tuyệt vọng.

Một trận mưa bão quét qua, tấm lưới mà con nhện vất vả giăng kết đã bị cuốn trôi. Cả thế giới thu nhỏ thành ảnh ngược trong vũng nước đọng, một viên đá rơi trúng vũng nước, thế giới lập tức vỡ tan.

Đới Lam khóc nức nở, nước mắt to như viên đậu tương trào ra từng giọt từng giọt, nhưng hắn không hề cảm thấy ngại ngùng, thậm chí hắn căn bản không ý thức được rằng mình đang khóc.

"Em nói cái gì mà xứng với không xứng. Nếu tôi không mắc căn bệnh này, tôi vẫn cảm thấy mình chẳng xứng với em, huống hồ với tình cảnh hiện nay, sao tôi dám đứng bên cạnh em."

"Tống Ý, em đi đi, đừng đối xử tốt với tôi như vậy. Em sẽ làm tôi cảm thấy luyến tiếc, một khi luyến tiếc, tôi không dám chắc mình sẽ làm ra hành động điên cuồng gì, tôi không muốn làm tổn thương em."

Nói nhiều như vậy, rốt cuộc vẫn là đuổi người đi.

Tống Ý bị hắn chọc tức nổ phổi, nghe đoạn đầu, trái tim anh đã tan ra thành nước, nhưng khi Đới Lam nói xong hai câu cuối, vũng nước ấy lập tức đông cứng thành băng.

Tống Ý lạnh mặt sau đó gạt bỏ cánh tay Đới Lam, dùng thái độ bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân, nói: "Thật ra tôi rất tò mò, rốt cuộc anh cho rằng tôi sợ cái gì? Sợ bệnh của anh hay là sợ con người anh? Hay là sợ cả hai."

Đới Lam không trả lời được.

Hắn không biết đáp án.

Có thể là cả hai, có thể cả hai đều không phải, có thể là hắn tự sợ chính mình, chẳng liên quan gì đến Tống Ý.

Đới Lam đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Tống Ý trong phòng khám, bản thân hắn trả lời quanh co vòng vèo, vậy mà bác sĩ Tống chỉ viết ra hai câu liền khái quát hết toàn bộ sự thật.

Bây giờ cũng như vậy, hắn than thở khóc lóc, giải thích xin lỗi một hồi, cuối cùng vẫn không trả lời được vấn đề đơn giản mà Tống Ý đưa ra.

Phải, đơn giản chính là ba đáp án: muốn ở bên nhau, không muốn ở bên nhau, không muốn không ở bên nhau. Đới Lam cứ tỏ ra chảnh choẹ đến mức chưa nói đến Tống Ý, ngay cả hắn cũng không chịu nổi chính mình.

Đới Lam không đáp lời, Tống Ý cũng không muốn cho hắn thêm thời gian suy nghĩ, anh nói tiếp: "Đới Lam, quả là tôi đã quá mềm lòng với anh. Nếu tôi thực sự coi anh là bệnh nhân, anh sẽ không coi bản thân là trung tâm vũ trụ như vậy."

"Anh nói cái gì mà nổi điên, cái gì mà đánh tôi, làm tôi bị thương, những chuyện này vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra với tôi. Xem ra anh chẳng hiểu gì về tôi hết."

"Hiện tại anh đã nói xong rồi, anh đuổi tôi, vậy tôi sẽ đi. Cho dù là bác sĩ tâm thần hay cố vấn tâm lý cũng không nên quá thân cận với bệnh nhân, càng thân càng không thể điều trị. Lần sau tới bệnh viện số 3, anh đừng đăng kí khám với tôi nữa. Bệnh của anh, hiện tại tôi không thể chữa được."

Tống Ý nói xong liền thật sự rời đi.

Đới Lam không giữ người nữa, một lần nữa hắn rơi vào cơn choáng váng, toàn thân ngây ngẩn.

Khi Tống Ý đã rời đi được một lúc, hắn mới ý thức được mình đang khóc, lần này hắn càng mất kiểm soát, trực tiếp biến từ khóc thành gào thét, hắn gào trong tuyệt vọng và khổ sở, cảnh tượng không khác gì lúc Trần Thanh Giác nổi cơn điên loạn.

Nhưng hắn không nhận ra một điều, kì thực đây không phải sự tái phát bệnh, mà là hắn đang đau lòng đến phát khóc.

Rất đau, sao có thể đau xé tâm can như vậy?

Trái tim như bị băm nhỏ, những mảnh vỡ chặn lại nơi cổ họng khiến hắn khó thở.

Sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng, những từ ngữ trừu tượng ấy dần được cụ thể hoá.

Bóng lưng Tống Ý rời đi biến thành một hình ảnh khắc sâu vào thị giác, ghim chặt trong đầu Đới Lam, muốn nhổ ra cũng không được.

Tống Ý thực sự tức giận rồi.

Chính mình ép một người tốt bụng như vậy phải nổi giận.

Em ấy không khám bệnh cho mình nữa rồi, em ấy nói không thể chữa bệnh cho mình được nữa.

Em ấy nói khi mình phát sốt, mình đã khóc lóc kéo tay cầu xin em ấy ở lại.

Hiện tại mình van xin em ấy quay về, liệu còn kịp không?

Sống thực sự là một việc quá mệt mỏi...

Đới Lam ngồi xổm dưới sàn, hai chân tê nhức.

Hắn co quắp trên mặt đất, vòng tay ôm lấy đầu gối, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, nước mắt rơi không thể kiềm chế.

Rốt cuộc Đới Lam đã thực sự sống theo đúng nghĩa cuộc sống của một bệnh nhân trầm cảm— sụp đổ, khóc lóc, la hét, gào thét.

Cứ như vậy đi.

Chẳng thú vị chút nào.

Có được là do may mắn, mất mát mới là nhân sinh.

Khi Chử Tri Bạch và Trần Huyền Mặc trở về, Đới Lam vẫn đang khóc, hắn vẫn ngồi im lặng trong góc tường, không hề nhúc nhích.

Bọn họ về khá sớm, khi rời đi Tống Ý lập tức gọi cho Chử Tri Bạch để y quay về chăm sóc Đới Lam, bằng không bọn họ đã dự định đêm nay không về, thậm chí còn đặt xong phòng khách sạn rồi.

Chử Tri Bạch nhận xong cuộc điện thoại thì hoàn toàn ngơ ngác.

Tống Ý sẽ rời đi, điều này nằm trong dự đoán của y, tuy rằng anh rời đi ngay sau khi Đới Lam tỏ tình, điều này khiến y có chút bất ngờ, nhưng y thực sự không hiểu, một ngày thiên thời địa lợi nhân hoà như hôm nay, sao Đới Lam lại biến câu tỏ tình thành nông nỗi này?

Hai người tình trong như đã, ngoài mặt còn e, vậy mà vẫn tỏ tình thất bại sao?

Nhìn Đới Lam ngồi xổm dưới đất gào khóc, Chử Tri Bạch trầm mặc hồi lâu.

Y từng chứng kiến tình trạng phát bệnh của Trần Huyền Mặc, người thân của bệnh nhân tâm thần thường có năng lực thừa nhận mạnh hơn những người khác. Về lý mà nói, Chử Tri Bạch không hề kinh ngạc khi nhìn thấy biểu hiện của Đới Lam.

Nhưng hình ảnh này tác động quá mạnh vào thị giác của y.

Chử Tri Bạch có thể lý giải sự ngốc nghếch và lỗ mãng của người chưa từng yêu ai như Đới Lam, nhưng y không chấp nhận bộ dạng tự ti và yếu đuối của hắn.

Trong mắt y, Đới Lam là người luôn có tinh thần hăng hái, cho dù phát hiện mắc bệnh trầm cảm, sự phóng khoáng và thoải mái của hắn vẫn khiến người khác liếc nhìn một cái liền khó có thể rời mắt.

Nhưng lúc này đây, Đới Lam tự tra tấn bản thân đến mức rơi vào cảnh thê thảm hơn cả một kẻ điên.

Một bệnh nhân tâm thần sẽ cảm thấy vui sướng trong cơn điên, còn Đới Lam chỉ biết tự làm đau chính mình.

Chử Tri Bạch xắn tay áo, quay đầu nói với Trần Huyền Mặc: "Tiểu Mặc, lát nữa cho dù anh làm gì em cũng đừng ngăn cản, nhìn không thoải mái cũng mặc kệ anh."

Nói xong y tiến lại gần, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống, sau đó y cúi người túm cổ áo ngủ của Đới Lam, xách người anh em của mình đứng dậy.

Chử Tri Bạch nghiêng đầu nhìn người anh em đang bị mình túm cổ áo, vốn y chỉ định mắng nhiếc vài câu rồi cho qua, song, khi nhìn thấy cặp mắt đờ đẫn như cá chết của Đới Lam, lửa giận trong lòng y càng bùng cháy. Y vung cánh tay ném người lên sofa.

Tuy đã được dặn trước, Trần Huyền Mặc cũng không có ý định xen vào chuyện giữa hai anh em, nhưng động tĩnh lớn như vậy, cậu vẫn nhịn không được mà khuyên một câu: "Bạch ca anh bình tĩnh một chút, dù sao anh Lam cũng là người bệnh."

"Người bệnh?" Chử Tri Bạch cười lạnh một tiếng: "Anh thấy anh ta còn khoẻ lắm."

Chử Tri Bạch bước tới bên cạnh Đới Lam, hận rèn sắt không thành thép, nói: "Anh có biết đêm giao thừa, Tống Ý mặc cả đồ ngủ tới đây không? Vừa nghe tin anh đổ bệnh, không nói hai lời, chỉ hỏi địa chỉ rồi lập tức chạy đến. Anh sốt cao hôn mê hai ngày, sống chết nắm chặt tay người ta, Tống Ý không than phiền nửa câu, trừ lúc ăn cơm và đi WC, còn lại người ta vẫn luôn nắm tay túc trực bên giường anh."

"Anh không biết gì hết, thế nhưng sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm là đuổi người ta đi. Mấy người trầm cảm các anh đều yêu đương kiểu đấy à? Anh nói anh thích người ta, anh cũng đánh giá quá cao bản thân rồi đấy, tấm lòng của anh đáng giá hơn tâm ý của người ta à?"

Khi Đới Lam quay đầu nhìn về phía Chử Tri Bạch, y rốt cuộc vẫn mềm lòng, y không mắng chửi nữa mà hạ giọng khuyên nhủ, dù sao bọn họ đều là thầy giáo, ít nhiều đều thích giảng giải đạo lý: "Hai ta là chỗ anh em thân tình, em cũng nên bênh anh mới đúng, nhưng nói gì thì nói, nếu anh thực sự sống thoáng đến thế thì cư xử như hồi còn ở bên Mỹ ấy, mắt để trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng không hài lòng, vậy thì tốt rồi, em chẳng cần bận tâm nữa. Đuổi người ta đi rồi phải tỏ ra thật hả hê, sống một mình tự do tự tại, sung sướng biết bao. Nhưng bây giờ anh nhìn anh xem? Trông có nhục nhã thảm hại không? Em cũng thấy xấu hổ thay cho anh."

"Đã sống thì sống cho đàng hoàng, đời người cũng chỉ tính bằng năm thôi, muốn làm gì phải làm luôn. Đến cái chết anh còn không sợ, thế mà cứ sợ bóng sợ gió, lo trước lo sau cái gì vậy? Bày mưu tính kế rồi khóc lóc than thở các kiểu, có ý nghĩa gì không? Anh nghĩ bản thân mình vĩ đại và thâm tình lắm à?"

"Anh tưởng mình là cái rốn của vũ trụ hay sao? Đới Lam à, không có anh, trái đất vẫn quay, anh chán ghét nó đến đâu, nó vẫn cứ quay. Nhưng anh cứ làm bộ làm tịch như vậy, những người anh thích và những người thích anh chỉ là một con số rất ít trên thế giới này, bọn họ rồi cũng bị anh giày vò mà bỏ đi hết."

Đúng vậy, không có Đới Lam, trái đất vẫn sẽ quay như cũ.

Nhưng không có Tống Ý, Đới Lam cảm thấy mình chẳng khác nào đã chết.

Rõ ràng trước khi gặp Tống Ý, Đới Lam chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy...

Cuộc đời mà hắn đang sống là một chuỗi những ngày tháng tầm thường và vô vị, chẳng khác là bao so với cuộc sống của Đới Minh An và Trần Thanh Giác.

Lời tác giả: Đã hết phần ngược, từ chương sau bắt đầu lại ngọt, tình yêu phải đủ đắng cay ngọt bùi mới đáng để nếm thử (mềnh thật xấu xa...)

你知道/Người biết chăng

就算大雨让整座城市颠倒/Cho dù mưa giông xô đổ cả toà thành

我会给你怀抱/Tôi vẫn sẽ ôm lấy người

受不了,看见你背影来到/Không cầm được lòng khi hình bóng người xuất hiện

写下我度秒如年难捱的离骚/Viết ra nỗi đau ly biệt trong những tháng năm dài đằng đẵng

Lời bài hát《 小情歌》của Sodagreen, nghe bản vietsub tại

我拥有的都是侥幸啊/Có được là do may mắn

我失去的都是人生/Mất mát mới là nhân sinh

Lời bài hát《 关于我爱你 》của Anpu, nghe bản gốc tại 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com