Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 (beta)

TTTCTCĐ - Chương 32

(dreamhouse2255)

Chương 32:


Sau khi ra khỏi phòng, Vạn Dương Trạch bình tĩnh rời khỏi Chiều Hôm.


Không lưu luyến chút nào.


Đem hình tượng Alpha cặn bã biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.


Bảo tiêu giám thị vừa lòng trở lại, "Tên kia đi rồi, chỉ còn lại Tiểu Ngư."


Du Việt nằm ở trên giường thật lâu thật lâu.


Nhiệt độ ấm cháy trên người Vạn Dương Trạch, lông mi của hắn chỉ gần trong gang tấc.


Bộ dáng nghiêm túc của Vạn Dương Trạch khi hôn y.


Tất cả làm cho Du Việt cảm thấy mình được yêu sâu sắc.


Vạn Dương Trạch hôn cẩn thận như vậy, Du Việt thậm chí cảm thấy hắn không phải đang hôn Tiểu Ngư, mà là Du Việt y.


Du Việt lại xoa xoa miệng, hậu tri hậu giác, m*, nụ hôn đầu tiên của lão tử mất rồi?


Là mất rồi đi? Cứ như vậy? Chỉ một chút như vậy thôi sao?

(dreamhouse2255)

Hình như đúng thế.


Thật là một phút dài đăng đẳng, ngón tay bắt lấy sau lưng cũng đã quên buông ra.


Tâm tình của Du Việt phức tạp cực kỳ, thiên ngôn vạn ngữ hối thành một câu: Vạn Dương Trạch thật biết chơi.


Du Việt phẫn hận nghĩ, trên phương diện này y xác thật không bằng Vạn Dương Trạch.


Kỹ xảo của Vạn Dương Trạch, cảm giác đầu lưỡi tàn sát bừa bãi, xúc cảm ướt ngọt giao triền, mang tới cho Du Việt cảm giác mới lạ cùng vui sướng chưa từng có.


Thì ra hôn môi có thể vui sướng như vậy sao?


Đại não thật hưng phấn.


Du Việt không hiểu, hay đây là tín hiệu mà pheromone của Alpha mang tới cảm giác vui sướng cho y?


Nhưng đổi thành Alpha khác, cho dù hương vị của pheromone có vui sướng tới đâu cũng sẽ bị y một chân đá ra xa đi?


Vạn Dương Trạch trở lại bờ biển, sáng sớm, trên bờ biển rất lạnh.

(dreamhouse2255)

Thời điểm rời đi hắn vốn định đánh dấu tạm thời cho Du Việt, nhưng lại sợ người kia nổi lên nghi ngờ cái gì, liền lựa chọn một cách đánh dấu đối với hắn rất nguy hiểm đối với Du Việt lại rất an toàn.


Hôn môi.


Nguy hiểm chính là có thể vì mạnh mẽ cướp đi nụ hôn đầu tiên của đối phương mà bị Du Việt truy sát.


Nhưng cũng may Du Việt có vẻ không tức giận.


Lấy tính cách của Du Việt cũng có thể là quá đỗi tức giận cho nên mới không kịp phản ứng lại.


Đầu óc của Vạn Dương Trạch hỗn độn thật lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận: Du Việt thật ngọt.


Thật muốn một ngụm nuốt vào trong bụng.


Tâm tình của Du Việt đang khiếp sợ, phẫn nộ, dư vị, a, hình như cảm giác cũng không tệ lắm? Trong lúc bồi hồi, cuối cùng cũng vẫn là cảm kích Vạn Dương Trạch trời xui đất khiến tạm thời đánh dấu giúp y.


Cho dù đối phương cũng không biết là mình đã từng giúp.


Bảo tiêu đến gõ cửa, Du Việt vội vàng ra mở.


"Chú?" Tiểu Ngư xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, "Sao ngài lại tới sớm như vậy?"

(dreamhouse2255)

"Đám tiểu hài tử các con đúng là đều thích ngủ nướng, mặt trời đã lên cao rồi." Bảo tiêu nhìn khắp phòng một vòng, yên tâm hỏi, "Bạn trai con đi rồi?"


Tiểu Ngư cũng quay đầu lại nhìn phòng ngủ trống rỗng, bất đắc dĩ gãi đầu, "Phải, anh ấy sớm đã muốn chia tay, nhưng lại cảm thấy bỏ lại con một mình không yên tâm, hiện tại vất vả lắm mới thấy con có một nơi để ở, tự nhiên là muốn đi."


Bảo tiêu một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Loại bạn trai ấy con còn thích hắn làm gì?"


"Sao có thể không thích, anh ấy chính là Alpha, nói nữa, cũng bởi vì con không phải Omega bọn con mới chia tay, nếu con phải, anh ấy nói không chừng đã không chia tay với con." Tiểu Ngư không cam lòng nói, "Giữa bọn con vẫn có tình cảm."


Tuy rằng bị bạn trai đá, nhưng y có thể nói xấu người nọ, người khác lại không thể.


Bảo tiêu làm bộ lơ đãng nhìn dấu vết trên cổ Tiểu Ngư, đều là do tiểu tử thối Dương Trạch kia để lại, phải nhanh khiến y quên Dương Trạch kia đi.


Cho dù sau này liên hệ lại, Dương Trạch tới gặp y cũng phải lấy tiền ra mới được.


Chờ Tiểu Ngư mê người hơn một chút, dẫn tên Dương Trạch kia tới đây, thời gian lâu dài, Dương Trạch cũng quen thuộc với Chiều Hôm.


Tiểu tử kia tuy rằng là Alpha, phân hóa suất lại thấp đến đáng thương, nhưng vẫn có rất nhiều người thích kiểu như vậy.

(dreamhouse2255)

Chỉ biết thối một khuôn mặt, cũng không biết có cái gì hiếm lạ.


Nhưng Dương Trạch kia rõ ràng không dễ khống chế, chỉ có thể dựa vào Tiểu Ngư.


Tiểu Ngư tựa hồ còn chưa rõ quan hệ giữa y với Chiều Hôm, đơn giản rửa mặt xong mới hỏi, "Vậy con quét tước vệ sinh cuối tuần có thể chứ? Con rất chăm chỉ."


Bảo tiêu xoa xoa cằm, khó xử nói: "Con thiếu 900 đồng phí ghế dài cùng 300 đồng tiền ăn ở, quét tước vệ sinh hai ngày không đủ được, lương của công nhân vệ sinh rất thấp."


"Tổng cộng hơn 1300? Phí ăn ở là cái gì?" Tiểu Ngư kinh ngạc cực kỳ, "Không phải chú đã nói phòng ở miễn phí sao?"


"Phòng ở miễn phí, nhưng mấy thứ mà các con dùng trong phòng, như nước khoáng, điểm tâm đều phải trả tiền, còn có cả bao cao su trong ngăn kéo nữa, các con có dùng không? Nếu không dùng vậy có thể tiện nghi một chút." Bảo tiêu làm bộ quan tâm hỏi.


Mặt Tiểu Ngư đỏ bừng, xấu hổ không thôi, "Dùng, dùng, thật xin lỗi, con không biết những thứ đó có thu phí."


Cố ý lôi toàn bộ đồ có thể ăn dùng trong phòng ra, chỉ bởi vì muốn tăng thêm chút tiền phải trả nợ, còn đóng gói một đống đồ ăn vặt đưa cho Dương Trạch nuôi thả ở bên ngoài.


Bao đắt nhất, hai người cố ý làm hỏng một cái, dư lại cũng để Vạn Dương Trạch đóng gói mang đi.

(dreamhouse2255)

Bảo tiêu kéo Tiểu Ngư ngồi xuống giường, còn muốn vỗ vỗ tay y mấy cái, nhưng Tiểu Ngư lại lập tức đứng lên, "Chân con tê quá, con đi dạo trong phòng một chút."


Bảo tiêu tâm nói, đúng là một đứa nhỏ không chịu ngồi yên, "Chú sẽ không lừa con, chú có đứa con trai tuổi cũng không chênh lệch với con lắm, đáng tiếc khi còn nhỏ đã không còn, chú vừa nhìn thấy con liền cảm thấy quen thuộc, hiện tại con tới nơi này làm, nghe chú, chú sẽ không hại con, con cũng có thể nhanh kiếm ra tiền, bằng không hai ngày này con cái gì cũng không biết, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Chờ ông chủ nơi này biết con thiếu nhiều như vậy lại không trả liền chậm."


Tiểu Ngư nghe nói ông chủ muốn tới đòi nợ liền luống cuống, "A? Xin lỗi, con không cố ý...... Con khẳng định sẽ trả, nhưng con không biết cái gì hết, con chỉ là một Beta, cũng không có tiền......"


Bảo tiêu: "Con dự định sau khi trả nợ xong đi nơi nào?"


Tiểu Ngư biểu tình hoảng hốt, "Con không biết, vốn dĩ con cùng Dương Trạch tính toán cùng nhau làm công kiếm tiền, tiết kiệm mở một cửa hàng, siêu thị nhỏ gì đó, nhưng anh ấy phân hóa thành Alpha, bộ dáng cũng đẹp, có Omega trong trường viết thư tình thổ lộ với anh ấy...... Sau đó anh ấy nói với con bọn con sớm muộn gì cũng chia tay, con lên kế hoạch gì cũng vô dụng."


"Ba mẹ con đâu?" Bảo tiêu quan tâm hỏi, "Trong nhà còn thân thích gì không?"


"Con là cô nhi, lúc trước vẫn do chính phủ nuôi dưỡng, con cùng Dương Trạch là bạn học trường công, mới vừa tốt nghiệp thành niên, vốn Dương Trạch nói sẽ nuôi con đi học tiếp, nhưng thành tích của con không tốt, con cũng không thích học, anh ấy nói con không có bản lĩnh, cuối cùng vẫn là ghét bỏ con kéo chân tiền đồ tốt đẹp của ảnh mà thôi." Tiểu Ngư tức giận bất bình.


Chính mình không có chí tiến thủ còn ngại bạn trai Alpha hùng tâm tráng chí.

(dreamhouse2255)

Bảo tiêu thở dài, "Hài tử, con đường các con phải đi không giống nhau, nếu con không còn chỗ nào khác, không bằng ở lại Chiều Hôm đi."


Tiểu Ngư điên cuồng xua tay, "Không được! Sau này Dương Trạch mà biết khẳng định sẽ không để ý đến con nữa, anh ấy không thích con chơi loạn bên ngoài, Chiều Hôm cũng không phải nơi đứng đắn gì......"


Sắc mặt bảo tiêu hơi trầm xuống.


Tâm nói hài tử này đúng là không được giáo huấn.


Nhưng hắn biết, loại tiểu hài tử này vừa tiến vào Chiều Hôm ngày đầu tiên đều là một bộ thanh cao vô cùng, vừa làm chút việc bẩn việc mệt liền ủy khuất.


Ngày hôm sau có thể dùng phương thức nhẹ nhàng hơn kiếm được bó lớn tiền liền bắt đầu dao động.


Ngày thứ ba sẽ không cam lòng chỉ làm phục vụ sinh bồi rượu, muốn kiếm được càng nhiều tiền hơn.


Rất dễ dỗ.


Quả nhiên, ngày đầu tiên Tiểu Ngư rất quật cường, sống chết không chịu trường kỳ ở lại Chiều Hôm, nói chỉ muốn làm kiêm chức kiếm chút tiền trả nợ xong liền đi.


Bảo tiêu tức giận đưa y lên trên dọn phòng.

(dreamhouse2255)

Vừa để y lên lầu ba gấp chăn, vừa đi thu thập bồn vệ sinh vừa bị khách nhân dùng, cái chỗ kia bị khách nhân say rượu xong nôn bừa rất khó dọn dẹp.


Tiểu Ngư từ ban đầu yên lặng làm việc đến sau đó khóc lóc ra khỏi phòng.


Bộ dáng trộm gạt lệ kia, quá chọc người trìu mến.


Bảo tiêu tâm nói, đáng đời.


Du Việt xác thật khóc, nước mắt là cố ý khóc, nhưng cũng là thật tình muốn khóc.


Y bởi vì gấp vỏ chăn tức khóc.


Khi ở trường chăn của y đều do Vạn Dương Trạch thu thập, y chưa từng thành công gấp vỏ chăn lấy một lần, hôm nay Chiều Hôm lại phái một người giống như là quản gia tới trông chừng y làm việc.


Ngại y không nhanh nhẹn, ngại y chân tay vụng về cũng không biết xấu hổ làm dọn vệ sinh.


Cuối cùng thẳng đến khi thấy Du Việt gấp xong vỏ chăn mới xem như là ngưng dùng ngôn ngữ công kích.


Lúc này Tiểu Ngư đã yếu ớt không chịu được, thật tâm thật lòng hao hết công sức làm việc, kết quả lại bị mắng đến máu chó đầy đầu, cả một buổi sáng cuối cùng chỉ cho y 20 đồng tiền.

(dreamhouse2255)

Tiểu Ngư cầm 20 đồng tiền, ủy khuất hỏi, "Có hơi ít quá không......"


Quản gia lạnh mặt nói, "Lấy hiệu suất của cậu, một buổi sáng chỉ thu dọn được hai gian phòng, giữ cậu lại xem như là nuôi ăn mày."


Tiểu Ngư nhìn phục vụ sinh cách vách mỗi ngày chỉ đứng ở cửa nói "Hoan nghênh quang lâm" một buổi sáng liền thu được 200 đồng tiền, tức khắc liền chua, "Vì sao bọn họ lại có thể lấy được nhiều như vậy, công việc bọn họ làm cũng không mệt."


Quản gia cố ý úp úp mở mở, "Ha hả, cậu làm vệ sinh hai tháng cũng không kiếm được bằng nửa tháng tiền lương của người ta, người ta còn có thể lấy tiền boa, lương công một tháng hơn cậu nhiều."


Thời điểm ăn cơm trưa, Tiểu Ngư thương tâm rơi lệ nhớ Dương Trạch, bảo tiêu lại tới khuyên nhủ y, "Có phải rất mệt không?"


Tiểu Ngư gật đầu, "Con không biết khi nào mới có thể trả lại đủ tiền."


"Con không phải ngại Chiều Hôm không đứng đắn sao? Nhưng phục vụ sinh mỗi ngày chỉ đứng ngoài cửa nói hoan nghênh quang lâm liền có thể kiếm được rất nhiều tiền, cũng không có làm giao dịch bán đứng thân thể cùng linh hồn gì, nếu con không thích làm dọn vệ sinh, vậy đi làm cái kia?" Bảo tiêu nhìn như lơ đãng hỏi.


Tiểu Ngư mắt đầy hâm mộ, "Có thể sao?"


Bảo tiêu: "Có thể, nhưng con muốn làm phải được huấn luyện trước, nếu con thật sự muốn ở lại Chiều Hôm, vậy càng phải bàn bạc kỹ hơn. Chúng ta không thể huấn luyện tốt cho con xong liền thả con chạy, bằng không chúng ta liền lỗ vốn. Thế này đi, con ký cái hợp đồng, giữ vốn làm nửa năm, chú bảo đảm con lãi lớn."

(dreamhouse2255)

Tiểu Ngư do dự, "Con phải nghĩ lại."


Bảo tiêu trở về báo cáo cho Cửu ca, "Xác thật là một tiểu hài tử đáng thương, không có nhà để về, hôm nay em giữ nó lại, nó không muốn, nói chỉ muốn làm vệ sinh trả nợ."


Cửu ca nhìn chằm chằm ảnh chụp Du Việt nửa ngày, "Tư sắc xác thật có thể, quan sát thêm hai ngày xem nó có hành động bất thường gì hay không, nếu có thể tín nhiệm, dẫn nó tới tầng hầm số 2 xem, cho dù không tiêm pheromone bắt chước, nói nó là Omega cũng có thể, trước dỗ một chút, để nó phối hợp được là tốt nhất."


Bảo tiêu cao hứng cực kỳ, "Vâng!"


Hài tử Tiểu Ngư kia chính là cây rụng tiền, giai đoạn trước dạy dỗ một trận, chờ nó tan nát cõi lòng lại cho nó một chút hi vọng cùng ngon ngọt, nó tự nhiên sẽ khăng khăng một mực với Chiều Hôm.


Du Việt nghĩ thầm, chờ y ra khỏi chỗ này nhất định sẽ tận diệt toàn bộ sản nghiệp đen của Chiều Hôm! ** **, y cư nhiên thật sự làm dọn vệ sinh ba ngày, đem mình mệt sống mệt chết cuối cùng lại chỉ kiếm được 100 đồng tiền.


Ngày thứ tư Tiểu Ngư khóc lóc tìm bảo tiêu, nói muốn làm phục vụ sinh giữ cửa.


Cho dù bị người tới sờ hai lần y cũng có thể tiếp thu, làm dọn vệ sinh thật sự quá mệt mỏi, trả giá cùng thu hoạch căn bản không cân bằng.


Hơn nữa thời điểm y dọn phòng không biết vì sao mất mất một chai rượu vang đỏ trân quý, thế nên lại thiếu Chiều Hôm thêm một vạn đồng tiền.

(dreamhouse2255)

Vẫn là bảo tiêu tốt với y, giúp y trả 2000 trước, nhưng hiện tại y vẫn thiếu Chiều Hôm hơn 9000 đây.


Nếu có thể giống như phục vụ sinh, bán mấy bình rượu là có thể kiếm trở lại thì tốt rồi, còn không phải là bồi người khác uống vài chén thôi sao.


Bảo tiêu đắc ý, hắn biết Tiểu Ngư sẽ tới cầu tình mà.


Không ai làm việc bẩn nhất mệt nhất lại không muốn đi lối tắt.


Thứ tự trên bảng xếp hạng của Đế Đằng liên tục thay đổi, xếp thứ nhất cùng thứ hai là Phùng Mễ Đế cùng Ngụy Phàm Lĩnh.


Ngoại trừ ban đầu Vạn Dương Trạch dẫn trước, Du Việt theo sát phía sau, kế tiếp liền không còn tin tức gì về hai người bọn họ.


Ngụy Phàm Lĩnh nhìn chằm chằm động tĩnh của hai người trên bảng xếp hạng, phát hiện cả hai đều không có biến hóa gì, chẳng lẽ là Du Việt tao ngộ bất trắc?


Không thể.


Đang lúc tò mò, Ngụy Phàm Lĩnh gặp Vạn Dương Trạch đang làm nhiệm vụ ở Cửa Đá.

(dreamhouse2255)

Trước Cửa Đá có mấy khối tượng phật, lớn vô cùng, không biết thả ở đâu hai cái bàn cờ, yêu cầu nhất định phải tìm được một trong số chúng.


Sau lưng mấy khối tượng phật có các loại huyệt động, bên trong rất nhiều kỳ trân dị thú, yêu cầu thăm dò toàn bộ huyệt động tìm ra được bàn cờ kia.


Alpha thể lực kém ngay cả leo lên trên vai tượng phật cũng không thể làm được.


Ngụy Phàm Lĩnh cùng Vạn Dương Trạch đồng thời tìm tới hai bàn cờ, Ngụy Phàm Lĩnh không nhanh bằng Vạn Dương Trạch.


Ngụy Phàm Lĩnh hỏi Vạn Dương Trạch, "Người anh em, để lại một đường sống cho người khác, nhiệm vụ của cậu cũng là tìm được một bàn cờ đi?"


Vạn Dương Trạch: "Ừm."


Sau đó cất cả hai bàn cờ vào trong ba lô.


Ngụy Phàm Lĩnh nóng nảy, "Không phải, cậu lấy một bàn là được, lấy hai bàn làm gì?"


"Tôi cần dùng tới."


Ngụy Phàm Lĩnh làm ra tư thế ngăn trở, "Phân hóa suất của chúng ta rất gần, đánh lên chỉ có thể lưỡng bại câu thương, cậu để lại cho tôi một bàn."


Vạn Dương Trạch: "Không có khả năng."

(dreamhouse2255)

Du Việt từng vì muốn phương thức liên lạc của Ngụy Phàm Lĩnh mà lên tận diễn đàn trường học, hiện tại trên đó vẫn còn đồng nhân văn của hai người bọn họ đây, Vạn Dương Trạch đã xem đủ rồi.


Ngụy Phàm Lĩnh cho rằng Vạn Dương Trạch chỉ đơn thuần là không muốn cho hắn lấy điểm này, liền khuyên nhủ, "Cậu chia cho tôi một bàn, nhiệm vụ này chỉ hai người có thể lấy điểm, tôi cầm sẽ đảm bảo Du Việt thất bại nhiệm vụ này, cuối cùng số một Đế Đằng Đông giáo vẫn là cậu."


Vạn Dương Trạch cảm thấy người châm ngòi ly gián là không có nhân phẩm nhất.


Nếu hiện tại người ở đây là Du Việt...... Được rồi, nói không chừng sẽ thống khoái đưa cho Ngụy Phàm Lĩnh.


Vạn Dương Trạch: "Quan hệ giữa tôi cùng Du Việt không có kém như vậy."


"Sao có thể, điểm của y vẫn luôn đếm ngược liên tục bốn ngày, y chính là đang thử xem cậu rốt cuộc có thể hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, Vạn Dương Trạch, sao cậu có thể thiên chân giống Du Việt như vậy?" Ngụy Phàm Lĩnh khó hiểu, "Hai người chúng ta lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi chính là Du Việt."


Vạn Dương Trạch: "Ừm."


Nếu mềm không thể lấy được bàn cờ kia, Ngụy Phàm Lĩnh chỉ có thể cứng đối cứng với Vạn Dương Trạch.


Nhưng Vạn Dương Trạch căn bản không để cho hắn bất luận cơ hội nào, cuối cùng Ngụy Phàm Lĩnh vì bảo trì thể lực, bị Vạn Dương Trạch dẫn trước một bước tới điểm tập kết.

(dreamhouse2255)

Ngụy Phàm Lĩnh theo sát sau đó, nhưng Vạn Dương Trạch đã giao vật phẩm lên rồi.


Trơ mắt nhìn Vạn Dương Trạch cầm tín vật của sáu nhiệm vụ liên tục nộp lên, nháy mặt trở thành số một trên bảng xếp hạng.


Ngụy Phàm Lĩnh trợn tròn mắt.


Càng há hốc mồm hơn là, Vạn Dương Trạch lại cầm bảy phần tín vật khác giao nộp lên, "Cái này là của Du Việt."


Vạn Dương Trạch báo lên mã số sinh viên của Du Việt, sau đó, Du Việt biến thành số một Đế Đằng.


Còn đè ép thành tích của Vạn Dương Trạch xuống.


Ngụy Phàm Lĩnh: "?" what?


Đã từng hãm hại Du Việt một tờ đơn tử, Ngụy Phàm Lĩnh tỏ vẻ, đây chẳng lẽ là cảnh giới cao nhất của tương ái tương sát?


Không biết chính mình đã cầm thành tích số một Đế Đằng, hiện tại Du Việt còn đang suy xét làm sao tấn chức từ dọn vệ sinh lên phục vụ sinh.

(dreamhouse2255)

Bảo tiêu: "Chiều Hôm là quán bar, là quán bar đứng đắn, nói nữa, vì sao con lại chia tay với Dương Trạch, còn không phải bởi vì con không phải là Omega thôi sao?"


"Con biết là quán bar đứng đắn...... Con không muốn làm dọn vệ sinh, tiền lương quá thấp, con chỉ muốn làm phục vụ sinh giữ cửa, vì sao lại không được?" Tiểu Ngư ủy khuất.


Bảo tiêu cố ý đè thấp thanh âm nói với Tiểu Ngư, "Con tới đây, chú nói cho con chuyện này, con đừng nói cho người khác, chú không cho con làm phục vụ sinh giữ cửa là vì có công việc càng tốt hơn cho con, con tin chú không?"


"Ừm?" Tiểu Ngư cảnh giác tới gần hắn.


Bảo tiêu thấp giọng nói, "Con ở lại Chiều Hôm, sau khi trả lại đủ tiền, chú giúp con trở thành Omega, tốt hơn làm phục vụ sinh giữ cửa nhiều."


Tiểu Ngư hít sâu một hơi, "Sao có thể! Con là Beta, không thể tiếp tục phân hóa nữa, con đã làm kiểm tra rồi."


"Con yên tâm, đừng nói ra ngoài, chú là thấy con đáng thương lại không có nhà để về, con vốn dĩ còn có thể dựa vào Dương Trạch, nhưng hiện tại hắn đi rồi, nếu con trở thành Omega, con thấy hắn ta sẽ thế nào? Có thể trở về với con không?" Bảo tiêu tận lực biểu hiện giống như một đại ca tri tâm tri kỷ.


Tiểu Ngư nghe nhắc tới Dương Trạch đi liền mất mát, "Con không biết, con chỉ biết Beta sẽ không thể trở thành Omega, loại mộng tưởng này con cũng không phải là chưa từng làm, Dương Trạch cũng nói con nằm mơ."


"Vậy chú mang con đi xem, xem một ít Beta có thể động dục." Đáy mắt bảo tiêu tỏa sáng nói.


Tiểu Ngư lại lui ra sau một bước, "Con không tin......Beta sao có thể động dục được? Chính con cũng không thể."


Bảo tiêu: "Hài tử, con đừng sợ, chú chỉ mang con đi xem mà thôi, cũng không có làm cái gì hết."

(dreamhouse2255)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com