Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 72 - Thẳng tính muốn chết

Tạ Trúc Tinh nhìn mặt mũi hắn trắng bệch, giọng nói không khỏi chậm lại: "Em chọc tức anh chỗ nào? Chẳng phải anh cứ một hai muốn hỏi?"

Vương Siêu hùng hùng hổ hổ nói: "Bình thường muốn nghe em nói một chút, vậy mà hồi lâu đến một cái rắm em cũng không thả! Lúc không muốn nghe em nói, vậy mà em lại nói đến trôi chảy! Em muốn khoe khoang chuyện trước thì cứ khoe đi, chuyện làm người ta mang thai mà em cũng nói!"

Đây là cái gì với cái gì? Tạ Trúc Tinh cau mày nói: "Anh đủ rồi, đừng có nói huơu nói vượn."

Vương Siêu giận đến ngũ tạng câu thương, vỗ phạch phạch lên đùi: "Con mẹ nó em còn mất kiên nhẫn! Chiều em quá rồi! Em cả ngày đánh anh! Trước kia em cũng đánh cô ta sao?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Anh cũng biết cô ấy là phụ nữ mà."

Vương Siêu cả giận nói: "Là phụ nữ thì hay lắm sao? Lúc anh với em lên giường sao không thấy em chê anh không phải phụ nữ?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Em chê anh không phải phụ nữ khi nào?"

Vương Siêu suy nghĩ một chút, người ta thật sự cũng chưa từng chê mình, nhưng ngoài miệng lại không buông tha: "Em không chê anh, bố đây còn chê em kìa. Nếu em là phụ nữ, bố đây cả ngày đánh em 800 lần! Dám không tin bố đây như hôm nay liền tát cho vài bạt tai!"

Tạ Trúc Tinh: "..." Em cũng chưa từng bạt tai anh.

Vương Siêu mỗi khi xả giận xong đều xẹp lép như quả bong bóng, thở phì phò vài tiếng, lửa giận xả ra hết sẽ không còn gì, lúc này tiêu tán cũng gần hết, bực tức bay đi, cũng không vỗ đùi nữa, mắng xong còn hơi mệt, dựa vào ghế phó lái, bắt đầu phần giảng đạo lý, suy nghĩ hồi lâu mà ủ rũ nói: "Thật sự anh không có trêu chọc cô bạn học nữ kia. Anh thấy ở cổ chân của cổ có một hình xăm ngôi sao rất đẹp, anh cũng muốn xăm mới nói chuyện phiếm đôi câu với cô ấy. Cổ lại thích khoe khoang, bảo anh đến xem hình xăm đĩa bay nhỏ trên bụng cổ, còn ra sức thổi phồng là nghệ sĩ xăm hình của cổ kĩ thuật tốt thẩm mĩ cao, không biết còn tưởng cổ đi làm "gà". Hơn nữa, anh trêu cổ làm gì, chỉ nhìn trang phục và khí chất thôi, tám phần mười là một lesbian, anh trêu cổ để cổ đến làm anh em tốt với anh à? Vậy thì anh rảnh rỗi quá rồi."

Hắn cũng chỉ muốn bình tĩnh nói chuyện, Tạ Trúc Tinh vẫn tin hắn. Giọng hắn khi nói dối và nói thật rất khác nhau. Hình xăm trên mắt cá chân bạn học nữ, Tạ Trúc Tinh cũng từng thấy."

Tay cầm vô lăng của Tạ Trúc Tinh cũng buông lỏng hơn so với lúc nãy, bình tâm tĩnh khí hỏi: "Có phải anh giở túi của em ra, thấy được hóa đơn mua nhẫn kim cương?" Cái túi này cũng không phải là mới, lúc cậu chưa debut đã dùng rồi, sau đó cũng chưa lấy ra lại. Bây giờ đi học tiện tay cầm ra, thấy kích cỡ phù hợp mới bỏ sách và laptop vào.

Vương Siêu bĩu môi, bắt chéo hai chân, đầu ngón chân còn cà lơ phất phơ mà đu đưa, giả bộ một chút cũng không quan tâm nhưng trong lòng đã sớm chua đến hấp tấp rồi.

Tạ Trúc Tinh nói: "Em mua nhẫn kim cương, còn chưa gặp được người, cô ấy đã nhắn tin bảo chia tay. Đáng tiếc chiếc nhẫn kia không thể trả lại, nếu có thể trả, em đã sớm trả rồi."

Nói nghe cũng thảm, vậy mà Vương Siêu một chút cũng không đồng tình với cậu, còn cười trên nỗi đau của người khác: "JJ mạnh thì đáng đời, ai bảo trước kia em mắt mù? Đừng có tìm người yêu trong đống rác."

Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, trước kia? Bây giờ tìm được người này cũng muốn phát nghẹn thật sự.

Vương Siêu lại hỏi: "Chiếc nhẫn kia ở đâu rồi?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Để ở nhà ấy."

Vương Siêu nói: "Đi về lấy ra đưa cho anh."

Tạ Trúc Tinh nói: "Nhẫn con gái, anh cũng không đeo được."

Vương Siêu tức giận: "Ai cmn muốn đeo cái thứ rách nát mà em mua cho cô ta?"

Tạ Trúc Tinh cũng không hỏi, hắn muốn thì cứ đưa cho hắn đi, hắn thích ném hay thích tặng ai cũng được, dù sao để đó cũng không dùng, cũng đỡ phải vừa nhắc đến cái đó lại cãi nhau.

Vương Siêu còn nhớ tới chuyện khác, hỏi: "Năm ngoái cô ta vay tiền em, sau đó cũng không vay nữa à?"

Tạ Trúc Tinh nói: "Sớm đã không vay nữa, nhưng tổng cộng cô ấy cũng không có vay bao nhiêu."

Vương Siêu không tin lắm, lại không có chứng cứ, hắn ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không biết, làm sao biết thu chi Tạ Trúc Tinh như thế nào, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Tốt nhất là thực sự không vay nữa, nếu không..." Hắn nghẹn lời, trời ơi tôi đệt, nói lời dọa dẫm cũng không chuẩn bị một cái lí do hay ho, nếu không thì sao đây?

Tạ Trúc Tinh: "...Nếu không thì anh muốn làm gì?"

Vương Siêu bí quá nói một câu: "Bố đây thay em đi tìm cô ta!"

Tạ Trúc Tinh suýt nữa bật cười, lại cố nhịn lại. Mới vừa cãi nhau xong liền chê cười hắn, chẳng phải sẽ cái thêm một trận nữa sao.

Vương Siêu ngượng ngùng không quá vài giây, rất nhanh lại không biết xấu hổ, đưa tay lần mò trên đùi Tạ Trúc Tinh.

Tạ Trúc Tinh nói: "Quanh đây có nhiều xe, đừng làm rộn."

Vương Siêu sờ soạng vài cái liền thu tay về, thầm thì nói: "Chúng ta tình cảm trong thời gian dài thế rồi, sao em vẫn vừa ngốc vừa thẳng tính như vậy?"

Trong lòng Tạ Trúc Tinh nói, anh mới ngốc.

Hai chân Vương Siêu vẫn bắt chéo, còn đung đưa qua lại, nói: "Anh thật sự cũng không quá so đo với cái nhẫn kia, chỉ cần em nói vài câu êm tai, anh sẽ không có nhàm chán như vậy mà náo loạn với em về cái này."

Tạ Trúc Tinh nói: "Nói vài câu êm tai là thế nào? Anh hỏi em cái gì em nói cái đó, vậy còn không được?"

Vương Siêu độc mồm nói: "Nói em là một tên vừa ngốc vừa thẳng tính chẳng đúng còn gì? Vừa nãy anh bị chọc tức mới nói nếu em dám đi thì chúng ta chia tay, con mẹ nó em còn không quay lại, còn nói vậy thì chia tay đi? May mà bố đây không phải người thường, xoay chuyển được tình thế ở thời khắc mấu chốt, nếu không thì chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi? Nếu chia tay thật, em không hối hận sao?"

Không nói thì không sao, nhưng nhắc tới Tạ Trúc Tinh cũng tức điên lên, nói: "Anh biết giận, vậy em không biết giận sao? Anh còn nói cái gì mà chia tay? Nếu thật sự vì chuyện này mà chia tay, chờ đó xem ai hối hận."

Vương Siêu: "..."

Tạ Trúc Tinh: "..."

Hai người lúc này vừa nghĩ cũng thấy rất hối hận.

Vương Siêu quay mặt sang một bên nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng lầm bầm: "Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng coi như là vợ, em dỗ dành anh một tí sẽ chết sao?"

Tạ Trúc Tinh trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Là em sai, đã biết anh độc miệng rồi mà còn không hùa theo anh, đúng là ăn no rửng mỡ."

Vậy mà là dỗ dành? Con mẹ nó em mới độc miệng! Họ Tạ đúng là không thuốc chữa, thẳng tính muốn chết!

Vương Siêu cũng hết cách, nói: "Được rồi, sau này anh cũng không nói càn nữa."

Nhưng hắn vẫn còn ấm ức, lại hầm hừ nói: "Anh không ngăn được cái miệng bép xép, nếu có thể chia cho em một ít thì tốt rồi, em có thể nào đừng có im lặng suốt như vậy không? Vốn lúc đầu cũng không quá giận, nhưng em lại một câu cũng không nói, có biết như vậy là đổ thêm dầu vào lửa không? Sau này em có gì thì nói thẳng ra được không?"

Tạ Trúc Tinh: "...Được."

Thái độ tạm được, cứ vậy đi.

Vương Siêu lại sờ đùi cậu một cái, nói: "Sau này ai lại nói chia tay, người đó chính là cháu trai."

Vào đến cửa nhà, hắn đi tiểu, lúc ra thấy Tạ Trúc Tinh đang cởi áo, nửa thân trên để trần, chuẩn bị thay đồ, đường cong cơ bắp ở lưng và sườn vừa săn chắc lại đẹp.

Hai mắt hắn ngắm từ trên xuống dưới, kêu một tiếng: "Lão công."

Tạ Trúc Tinh nói: "Ừ?"

Hắn đi tới túm lấy quần áo không cho mặc, sốt ruột nói: "Đợi lát nữa mặc, bắn một pháo trước đã."

Lúc này hắn lẳng lơ đến chảy nước, Tạ Trúc Tinh một chút ý đó cũng không có, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em hỏi anh cái này."

Hắn: "...Cái gì?"

Tạ Trúc Tinh bặm môi, nói: "Bạn học thời đại học kia của anh có thể phát hành đĩa đơn, có phải là nhờ anh giúp không?"

Đã nói hắn đừng có giấu cái gì trong lòng, vừa đúng lúc, cái chuyện này hắn cũng nghẹn đủ lâu rồi.

Vương Siêu chớp mắt hai cái thật nhanh, nói: "Đĩa đơn nào? Bạn học nào?"

Tạ Trúc Tinh nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh giả bộ."

Vương Siêu ra vẻ, hắn diễn kịch hay nói dối cũng không giỏi, không thể làm gì khác hơn, khai ra: "Anh nói một tiếng với công ty."

Tạ Trúc Tinh nói: "Không phải anh thấy cậu ta phiền sao?"

Vương Siêu vẻ mặt chột dạ, cẩn thận nói: "Anh nói cái này em cũng đừng giận."

Tạ Trúc Tinh nhìn hắn chằm chằm.

Vương Siêu nói: "Cái kia... Ca khúc chủ đề album thứ hai của chúng ta là do tên đó viết. Người phụ trách phòng của cậu ta sửa tên thành tên hắn, nộp cho công ty. Cậu ta từ đầu đến cuối đều không biết, mãi đến khi ca khúc của chúng ta hot lên rồi, cậu ta mới hay rằng đồ của mình đã bị người ta ăn cắp."

Chuyện như thế này thật ra rất phổ biến ở ngành ghi âm trong nước, nếu một ca khúc đã hot mà có tranh chấp bản quyền, cho dù ca sĩ không biết chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực. Chẳng nói đâu xa, việc bài hát này có thể tiếp tục dùng để trình diễn cho mục đích thương mại hay không cũng là một vấn đề rất lớn.

Tạ Trúc Tinh nói: "Chuyện này có gì khó nói? Anh cần gì phải giấu em?"

Vương Siêu vò đầu nói: "Chẳng phải là anh... không muốn để cho em biết bài hát này là do cậu ta viết sao."

Đó cũng coi như là một nửa bài hát định tình của họ.

Nhây một hồi cuối cùng không ngờ lại là do người này viết, thực sự hơi khó xử.

Hết chap 72

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com