Quyển 1
Trích trong quyển 1 sách "Những ngôi nhà ma ám" - Nhị Thập Tam được xuất bản tại Việt Nam.
Người dịch: Ngọc Trang
Hiệu đính: Thanh Hương
-------------------------
(Mở đầu quyển 1)
Tôi tắt điện, kéo ghế ngồi xuống, chọn cho mình một tư thế thoải mái rồi mới ngẩng đầu nhìn chín người bên kia đèn bàn trà, nam nữ đều có, tuổi tác tương đương, tất cả đều đang chờ tôi lên tiếng. Dưới ánh đèn tù mù, mỗi người lại nhìn tôi bằng một vẻ mặt khác nhau. Tôi không quen họ, thật ra đây cũng là lần đầu chúng tôi gặp gỡ, nguyên do là bởi ngôi nhà mà chúng tôi đang ngồi đây.
Tháng trước, tôi có đăng tin trên một diễn đàn, hứa rằng sẽ sang tên ngôi nhà này cho ai dám tới nghe tôi kể chuyện một đêm. Topic ấy tương tác khá đông, nhưng cuối cùng chỉ có chín người đến.
Tôi đã đoán trước được điều này. Xã hội bây giờ ai cũng cảnh giác, với những chuyện như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, họ sẽ coi là trò bịp bợm, đại đa số đứng xa xem trò vui, số còn lại thì chẳng để tâm vì nghĩ tôi đang khoác lác. Thậm chí ngồi ở đây rồi họ cũng chưa chắc đã tin vào lời hứa hẹn đó, có thể họ chỉ tới tìm cảm giác mạnh mà thôi.
Lời tôi là sự thực 100%, nhưng tôi cũng chẳng phải kẻ coi tiền như rác. Tôi làm thế là để thực hiện giao kèo với một người bạn.
Ngôi nhà này rất lớn, phòng khách đang có mười người mà vẫn trống trải. Đây là ngôi nhà có giá trị nhất của tôi, phải đến mấy triệu tệ. Tôi mua khá nhiều nhà trên cả nước nhưng không phải để ở mà để kinh doanh, cụ thể là đầu tư bất động sản. Chuyện đêm nay tôi muốn kể cho chín người kia nghe chính là vài trải nghiệm trong nghề của mình.
Trước khi bắt đầu câu chuyện tôi đã thông báo, rằng ngôi nhà này hơi có vấn đề, bọn họ nên cân nhắc cẩn thận, một khi đã quyết định ở lại thì dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tự chịu trách nhiệm.
Chín người đưa mắt nhìn nhau, không ai rời vị trí, thậm chí có hai người còn bật cười. Tôi thở dài, nói cho họ hay, tôi sẽ kể liền một tiếng đồng hồ rồi nghỉ một lát, trong lúc nghỉ họ có thể đi vệ sinh hoặc hoạt động thư giãn gân cốt, nhưng quan trọng nhất là tôi muốn họ chụp một bức ảnh tập thể. Nếu có ai muốn rời đi thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng tôi sẽ chụp một bức ảnh toàn thân của người đó.
Có người nghe xong rất ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Không biết là ngôi nhà này quá hấp dẫn hay bởi loài người vốn không kháng cự nổi sự hiếu kì mà trông bọn họ rất háo hức. Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc bắt đầu nên rót cho mỗi người một ly nước, rồi châm cho mình điếu thuốc, rít một hơi sâu mới mở lời.
***
(Cuối Q1 Chương 8 sách xuất bản, tương ứng với cuối Q1 Chương 14 bản online)
Nghe kể đến đây, những người ngồi đối diện tôi dường như đã đờ đẫn hết cả. Có lẽ với bọn họ, câu chuyện này quả thực vô cùng ly kì. Nhưng nghĩ lại thì hồi mới vào nghề, thái độ của tôi cũng tương tự. Tôi lại cầm máy ảnh chụp cho bọn họ một bức hình chung. Mấy người đó vẫn thấy khó hiểu, nhưng không ai dám mở miệng hỏi lý do.
Đêm về khuya, cửa sổ chưa đóng, đúng lúc có cơn gió thổi qua, dù nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng tôi thấy lạnh cả sống lưng. Vừa nãy trong thoáng chốc khi ánh đèn lóe lên, hình như tôi đã nhìn thấy gì đó. Bình tĩnh nghĩ kỹ, lại không nhớ được là gì. Căn bệnh đa nghi của tôi lại tái phát rồi. Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh, kể chuyện ma vào thời khắc thế này thì khó tránh khỏi rùng mình. Chín người ngồi đối diện với tôi mặc dù không quen biết nhau, nhưng giờ cũng ngồi sát lại theo bản năng. Tôi đứng dậy vươn vai duỗi lưng, muốn phân tán sự chú ý của mọi người, sau đó bảo bọn họ tranh thủ đi vệ sinh.
Trong chín người có hai cô gái, họ nhìn nhau, có lẽ đã muốn đi vệ sinh rồi, nhưng lại bị câu chuyện dọa đến mức không dám cử động. Tôi mỉm cười nhìn họ, bảo một anh chàng cùng đi, bọn họ nhìn tôi cảm kích rồi vội vã rời phòng. Những người còn lại theo tâm lý đám đông cũng lục tục kéo nhau về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng khách tạm thời chỉ còn một mình, tôi nhìn đồng hồ, từ giờ đến bình minh hẵng còn sớm, đêm nay chắc chắn sẽ dài. Tôi châm một điếu thuốc, vừa mới đặt lên môi, chưa kịp hút thì thấy nổi da gà, vì lúc tôi châm thuốc, cả phòng khách cũng bừng sáng lên một cách kì quái. Loại ánh sáng này quả thật chói mắt, cũng ngắn ngủi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhận ra từ hướng nào chiếu đến nhưng đó chính là ánh đèn flash của máy ảnh. Máy ảnh của tôi vẫn còn đang nằm yên trên bàn trà, hơn nữa quay lưng về phía tôi. Dù đột nhiên trục trặc thì đèn flash cũng không thể hắt lên mặt tôi được. Không lẽ ở trong ngôi nhà này còn có ai khác sao? Và người đó cũng có một cái máy ảnh? Nhưng hắn chụp cái gì chứ? Hay là cũng chụp thứ giống như tôi muốn chụp?
Lòng tôi tràn đầy nghi vấn, cũng thật sự sợ hãi, nhưng tôi đã nhận lời bạn, bất kể đêm nay xảy ra sự cố gì cũng phải kể cho hết chuyện. Bây giờ tôi chỉ còn cách giả vờ tỉnh rụi, tiếp tục dựa vào ghế hút thuốc. Tôi rít liên tục mấy hơi mới trấn tĩnh lại được. Đột nhiên phía nhà vệ sinh có tiếng la thất thanh, xé rách cả màn đêm yên bình. Song tôi cũng chẳng đứng dậy đi xem thế nào, bởi biến cố đó cũng nằm trong dự liệu của tôi.
Ngay lập tức, một người đàn ông hoảng loạn chạy đến báo với tôi về chuyện kì lạ vừa xảy ra. Tôi mỉm cười, bảo anh ta hãy gọi tất cả vào phòng khách, chỉ lát sau chín người đã đứng thành một vòng tròn xung quanh tôi. Một cô gái vừa khóc vừa nói, bọn họ xếp hàng đi vào nhà vệ sinh, ở lầu một có hai cái, cách nhau không xa, bọn họ tự động chia thành hai bên nam nữ, ai cũng hành động nhanh nhẹn, không để chậm trễ chút nào. Khi đến lượt cô ta đi vào, đèn đột nhiên tắt ngúm, cô ta cứ tưởng người bên ngoài tắt đèn nên la lên, đèn liền sáng lại. Nhưng lúc cô ta rửa tay, nhìn vào gương mới thấy bản thân hình như có gì khác lạ.
Nói đến đây, cô gái phát run, khóc nấc lên, hình như còn nói thêm được một câu, "Tóc của tôi đã bị cắt mất! Mà trong nhà vệ sinh chỉ có mình tôi!"
Nói xong cô ta ngã quay ra sàn, còn những người khác đều sợ đến mức không thốt nên lời.
Tôi cẩn thận quan sát cô gái này, tuy lúc trước tôi không chú ý nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy, tóc của cô ấy đúng là đã bị cắt mất. Tôi nghĩ chắc cũng không có cô gái trẻ nào tự nhiên muốn để kiểu tóc này.
Tôi bảo bọn họ hãy ngồi xuống, nói rằng đã giao hẹn trước, bất kể xảy ra chuyện gì bọn họ đều phải tự gánh chịu hậu quả. Nếu không muốn nghe tiếp chuyện thì bây giờ có thể rời đi. Lời còn chưa dứt, không chỉ có hai cô gái nắm tay nhau ra về mà còn có một người đàn ông run rẩy nữa. Cả ba nói lời tạm biệt với tôi, tôi gọi họ lại, nhắc họ làm đúng như giao ước ban đầu, buộc bọn họ mỗi người phải chụp một tấm ảnh toàn thân.
Ba người nọ tỏ vẻ không muốn, có lẽ ở lâu trong ngôi nhà này đối với bọn họ đã là một cực hình. Cuối cùng thuận theo lời giao ước, họ lần lượt đi về hướng bàn trà rồi đứng lại để tôi chụp ảnh, sau đó vội vã rời khỏi ngôi nhà. Tuy rằng sáu người còn lại vẫn đang ngồi trên sofa, nhưng tất cả đều có vẻ hoảng loạn. Tôi cũng không lãng phí thời gian an ủi họ, vì tôi phải tiếp tục kể câu chuyện của mình.
***
(Cuối Q1 Chương 10 sách xuất bản, tương ứng với cuối Q1 Chương 21 bản online)
Một tiếng trôi qua thật nhanh, trên sofa đối diện chỉ còn lại sáu người, tôi ngừng lời, ngôi nhà lập tức lặng ngắt như tờ. Có lẽ là do chuyện kì quái xảy ra với cô gái ban nãy, chẳng có ai rời khỏi vị trí nữa, đều ngoan ngoãn chờ tôi chụp ảnh xong mới liếc mắt nhìn nhau. Có một thanh niên đeo kính xem chừng nhiều tuổi nhất trong bọn, do dự một lát rồi nói không muốn nghe tôi kể tiếp nữa, hi vọng tôi thả cho cậu ta đi. Tôi nghe mà buồn cười, nào có ai bắt cóc tống tiền, sao lại biến thành màn cầu xin thả người thế này? Tôi khẽ gật đầu, bảo cậu ta đứng thẳng, chụp một bức ảnh toàn thân rồi ra hiệu cậu ta có thể đi, thanh niên thở phào như được đặc xá rồi gọi người bên cạnh. Người kia lom khom đứng lên trước mặt tôi. Tôi lấy máy ảnh, ấn nút chụp, đèn flash lóe sáng như xé toang màn đêm. Trong nháy mắt tôi lại mang máng nhìn thấy thứ gì đó, như thể một cái bóng. Tôi không biết mình có nhìn nhầm hay tưởng tượng ra không, bởi tôi đã từng nhìn thấy một cái bóng giống như thế. Đáng tiếc tôi không thể xem ảnh để xác nhận có kịp chụp lại nó hay không, chỉ đưa mắt nhìn hai người kia rời khỏi ngôi nhà.
Trong phòng khách này, tôi bày một chiếc sofa dài, đặt làm riêng dùng cho việc đêm nay, hai người đã đi khỏi, chiếc ghế trống ra một khoảng, thế nhưng những người còn lại vẫn túm tụm một chỗ. Tôi liếc mắt nhìn họ, nhưng ai nấy đều đưa mắt đi chỗ khác. Tôi dụi điếu thuốc trong tay, chuẩn bị kể tiếp thì một người lào khào cất tiếng, giọng nửa cảm thán nửa thắc mắc. Anh ta nói tôi biết vì sao hai người vừa rồi lại bỏ đi, bởi vì tôi cũng đã nhìn thấy.
Tôi không đáp dù trong lòng lúc này chẳng khác nào biển lặng sóng ngầm, rất muốn biết có phải anh ta cũng nhìn thấy một cái bóng không, nhưng không thể hỏi, đành tiếp tục kể chuyện.
***
(Cuối Q1 Chương 12 sách xuất bản, tương ứng với giữa Q1 Chương 28 bản online)
Theo lệ cũ, lúc tôi tạm ngừng kể chuyện thì sẽ chụp ảnh. Nhưng còn chưa đợi tôi cầm máy ảnh lên, một người đã nhảy ra khỏi sofa, cứ thế cắm đầu chạy ra ngoài. Gọi anh ta không dừng lại, tôi cũng chẳng kịp chụp ảnh người nọ. Trên sofa giờ chỉ còn lại ba người, đều đang ngạc nhiên nhìn theo anh ta, rồi lại nhìn tôi, thấy tôi cầm máy ảnh thì do dự nhưng vẫn ngồi ngay ngắn lại, tôi chỉnh ống kính hướng về phía họ.
Đợi đèn flash chớp tắt, có người đột nhiên hỏi tôi làm thế để làm gì, mong tôi đừng giả thần giả quỷ.
Tôi quăng cho anh ta một điếu thuốc, ném cả bật lửa lên bàn. Anh ta đón lấy điếu thuốc nhưng không vội châm, như thể đang chờ câu trả lời.
Tôi đốt một điếu, "Nếu anh không muốn nghe tiếp thì có thể đi, nhưng tôi sẽ không trả lời câu hỏi trừ phi anh trụ được đến sáng. Lúc đó tôi sẽ tùy tâm trạng mà quyết định."
Người này vừa nghe thế giọng liền run lên, "Tôi lại thấy câu chuyện không phải do anh kể! Anh chỉ đang nói nhép thôi! Rốt cuộc các người muốn gì?"
Nói xong anh ta bật dậy, quay về phía những người ngồi sofa quát lớn, "Mọi người không nhìn thấy sao? Hắn rõ ràng có lúc không mở miệng nhưng tiếng lại không hề ngắt quãng! Mọi người mù hết cả rồi à?" Ngừng lời, anh ta túm tay áo của người ngồi bên cạnh, muốn kéo người đó đứng dậy, nhưng người kia chỉ nhìn anh ta rồi hất tay ra. Anh ta lắc đầu, lùi về phía sau vài bước, rồi cứ thế chạy ra phía cửa.
Khi tôi nghe thấy câu hỏi cũng đã chuẩn bị sẵn, cho nên lần này không để cho anh ta kịp chạy thoát bèn chụp lại dáng vẻ khiếp sợ đó. Nhìn anh ta bỏ đi, tim tôi chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì lo lắng khi mất đi một thính giả mà vì khi chụp, tôi thấy dường như có một thứ gì đó sáp vào lưng anh ta. Ngôi nhà này đúng là nơi xảy ra những việc kì quái, hơn nữa anh ta khi hỏi tôi đã dùng từ "các người". Nghĩ đến đó, tôi không kìm được, hơi quay đầu lại. Sau lưng trống không, không hề có ai khác. Lúc này tôi mới yên tâm hơn. Còn lại có hai người, xem ra bọn họ thực sự muốn trụ đến sáng, bây giờ với họ mà nói có lẽ nghe chuyện chỉ còn là giày vò chứ hứng thú đã bay biến cả rồi. Nhưng đây cũng chẳng phải điều tôi quan tâm, tôi lại tiếp tục kể.
***
(Cuối Q1 Chương 13 sách xuất bản, tương ứng với giữa Q1 Chương 36 bản online)
Kể đến đây chưa hết một tiếng, nhưng tôi không thể không ngừng lại. Vì ba người ngồi trên ghế sofa không biết vì chuyện gì lại đột nhiên đánh nhau, hơn nữa còn nhắm mắt nhắm mũi tấn công nhau, bạo lực thuần túy. Tôi ngồi đó không hề can ngăn, còn kiên nhẫn chờ đợi. Tôi biết trận ẩu đả này nhất định sẽ dừng lại, bất kể là mệt đến mức không đánh tiếp được hay có người chết, nhìn chung không ai có thể đánh nhau mãi được. Mấy người đó đánh trong vài phút, không hẹn mà dừng lại, mặt ai cũng đầy máu, thậm chí có một người máu mũi vẫn đang chảy.
Tôi không hỏi nguyên nhân, chỉ nói, giờ có thể tiếp tục nghe kể chuyện? Hai người trong số đó lắc đầu, cũng nhớ quy tắc, đứng dậy cho tôi chụp ảnh toàn thân, sau đó lần lượt rời đi, chỉ còn một thính giả đang ngồi trên sofa xoa cằm. Tôi nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại nhìn tôi cười, ra hiệu tôi hãy tiếp tục kể chuyện.
Nhìn đồng hồ, trời sẽ sáng nhanh, không ngờ có người chịu ngồi nghe đến giờ phút này. Tôi dùng máy ảnh để chụp thính giả duy nhất ấy, có điều tôi chờ lâu mới ấn nút chụp. Tay tôi hơi run, nhìn qua ống kính, khuôn mặt thính giả khá khó coi, vì lần này không chỉ mình tôi thấy, trước khi ánh đèn flash của tôi kịp sáng, trong phòng đã có một ánh đèn flash khác lóe lên. Tôi đặt máy ảnh xuống, thấy anh ta nghi ngờ nhìn tôi thêm vài lần, nhưng cũng không hỏi. Tôi đưa cho anh ta điếu thuốc, rồi tiếp tục kể.
***
(Cuối Q1 Chương 15 sách xuất bản, tương ứng với cuối Q1 Chương 44 bản online)
Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu chuyển màu trắng bạc. Tôi kể chuyện cả đêm, người đã thực mệt mỏi, nhưng dù sao trời vẫn chưa sáng, tôi lại tiếp tục kể.
***
(Cuối Quyển 1)
Tia nắng mai đầu tiên theo cửa sổ chiếu vào, tôi đứng lên vươn vai, ánh mặt trời như rửa đi sự bất an trong lòng. Người ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên, im lặng nhìn tôi hồi lâu. Tôi nói cho anh ta biết, hôm nay tôi có thể cùng anh ta đi làm thủ tục sang tên. Anh ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi, "Anh đã nói đến hừng đông sẽ trả lời một câu hỏi. Vậy chiếc máy ảnh của anh rốt cuộc đã chụp cái gì?"
Tôi mỉm cười, "Tôi cũng đã nói, tùy thuộc vào tâm trạng, xin lỗi, hiện tại tôi không có hứng trả lời câu hỏi của anh."
Anh ta ừ một tiếng rồi nói, "Nếu như tôi cũng có thể trả lời anh một vấn đề thì sao? Ví dụ như, trước đó vì sao chúng tôi lại phải đánh nhau."
"Nếu anh muốn hỏi diễn biến tiếp theo, thì xin thứ lỗi, hiện tại trời đã sáng. Muốn nghe tiếp thì anh phải đợi, hơn nữa cũng đừng ra điều kiện với tôi. Anh đã thông đồng với hai người họ, lại còn diễn trò để kích thích lòng hiếu kì của tôi, tôi chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được."
Anh ta giơ ngón tay cái về phía tôi, "Chính tôi khi đọc báo đã từng thấy tin tức, có người dùng thủ đoạn tương tự anh lừa đảo một nhóm người, cuối cùng những người đó đều bị cắt mất nội tạng. Tôi chỉ không ngờ, anh không ra tay, hơn nữa, câu chuyện cũng hay. Nếu như tôi đoán không lầm, trong ngôi nhà này còn có đồng bọn của anh, vì sao hắn lại muốn chụp ảnh? Hơn nữa, các anh có thiết bị công nghệ cao nào có thể phân biệt được ai là cảnh sát không?"
Tôi không trả lời, mỉm cười nhìn anh ta, "Anh là cảnh sát sao?"
Anh ta gật đầu, "Nếu như anh không phải kẻ buôn nội tạng, vậy anh là Giang Thước?"
Tôi khẽ gật đầu, nhìn chiếc máy ảnh trên tay thầm rủa, mẹ kiếp, đồ khốn, rốt cuộc cậu muốn tôi chụp cái gì hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com