Quý Ông Cuối Cùng - Chương 23
Thật đúng là cơn ác mộng này nối tiếp cơn ác mộng khác, Khương Hồ nghĩ, có thể do cơ thể quá đau đớn nên khiến cho thần kinh cũng suy yếu theo, tất cả những chuyện này đều chưa rõ ràng, thông tin trong não vì chưa xử lý kịp mà rối lên, những khuôn mặt dữ tợn, những người đang cầu cứu trong vô vọng, các thi thể trong cống ngầm đang mở to hai mắt cầu cứu.
Cậu giống như đang đi trong một hành lang tối đen, bước đi khập khiễng và lảo đảo, có vô số người đang hãm sâu trong đó, họ đang khát cầu ánh sáng trợ giúp từ trên tay cậu, nhưng bản thân cậu cũng không thể tự lo cho mình. Cậu nhìn bọn họ đang từ từ hãm xuống, ở nơi tăm tối giãy dụa không ngớt.
Nhưng mà mỗi người đều có thể sa lầy, cậu thì không thể.
Khương Hồ nghĩ, thì ra đây chính là điểm yếu của chính mình, bởi vì cậu là bác sĩ, nên mọi người đều chờ cậu đến giúp đỡ, nhưng cậu lại bất lực trước bản thân mình.
Trung y cũng có câu, bác sĩ không thể tự chữa cho mình, Khương Hồ cảm thấy, bản thân chính là đang trải nghiệm câu nói này.
Cậu cảm thấy sau lưng mình như đang bị lửa thiêu cháy, nhưng cậu phải cắn chặt răng, không phát ra một tiếng, thật lâu thật lâu trước kia, cậu đã thành thói quen như thế – những người phạm tội, người bị hại, bọn họ đều đang nhìn cậu, đều chờ cậu, nên không thể tỏ ra yếu đuối, chỉ có thể đem sinh mệnh mình kéo dài ra, hoặc là chỉ có thể giảm đi.
Dưới ánh sáng nhỏ nhoi chỉ có thể nhìn thấy một chút đường đi, cậu trông thấy một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, hoặc có thể nhỏ hơn, hình như là người cậu chưa gặp qua, hoặc là nó – luôn ở nơi này, ánh mắt thẳng thắn theo dõi cậu. khương Hồ cảm thấy bản thân cũng trở nên rất nhỏ, rất nhỏ, tay cậu bắt đầu mất đi sức lực, thân thể co rút lại, cho đến khi giống đứa nhỏ kia. Sau đó cậu vươn tay, định nắm lấy đứa nhỏ bị nhốt đó, nhưng cậu với không tới, mặc cho thân thể cố gắng bao nhiêu cũng không được, Khương Hồ liều mạng chạy về phía trước, nhưng mà...
Tất cả giống như ánh sáng và ảo ảnh, ánh sáng ngày càng xa, ảo ảnh cũng mờ dần đi, Khương Hồ dừng lại, nhìn đứa nhỏ đang chảy nước mắt dần rơi xuống, cậu ý thức được – kỳ thực bọn họ càng ngày càng xa nhau.
Một khi đã bỏ lỡ cái gì đó thì vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được. Hối hận chưa bao giờ có ý nghĩa, những quá khứ đó sẽ trở thành một vực thẳm, chờ cậu một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, khi từ từ buông lỏng, thì sẽ có một nguồn lực kéo cậu xuống.
Thân ảnh đứa nhỏ càng ngày càng tối đi, Khương Hồ cảm thấy dưới chân mình bắt dầu buông lõng, như là giẫm lên cái gì đó mềm mại, giống như đầm lầy... Cậu mơ màng nghĩ, cái đó chẳng phải luôn là thứ cậu sợ hãi sao?"
Thâm thể không ngừng bị vùi lấp, chân, đùi, eo, ngực, cổ... cậu dần hít thở không được, Khương Hồ cảm thấy bản thân đặc biệt mệt, đặc biệt uể oải, cậu cam chịu nghĩ, cứ như thế này thì thật ra... cũng không sao cả?
Nhưng trên đời này cũng có một loại gọi là bản năng sinh tồn.
Đột nhiên, từ trong hư không xuất hiện một bàn tay, mạnh mẽ nắm lấy cậu, Khương Hồ mở to hai mắt, nhưng cậu không nhận ra chủ như của bàn tay đó, trong nháy mắt cậu cảm thấy, đau đớn một lần nữa lại bao phủ lấy cậu.
Bàn tay kia rất lớn, nhưng khớp xương rõ ràng, phi thường mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.
Là ai...
Bàn tay kia dùng sức túm lấy cậu, dần dần kéo cậu ra khỏi đầm lầy, bước ra khỏi đêm tối, ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện, ánh sáng liền xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Khương Hồ hé mở đôi mắt, thì ra là ánh sáng từ đèn giường chiếu vào người cậu.
Thẩm Dạ Hi đang dựa vào một bên ngủ, áo khoác đắp trên người, nhưng hình như anh vẫn cảm thấy lạnh, thân thể hơi co lại, bả vai rung lên, nhưng vẫn dùng tay nắm lấy cậu.
Khương Hồ vẫn không có sức để di chuyển, nhưng cậu vẫn thấy an tâm, giống như bản thân đã đi rất lâu rất lâu, đột nhiên trông thấy đồng loại, người nhà, có loại cảm giác trước đây bản thân thật cô độc.
Cậu nhớ Thẩm Dạ Hi từng nói – chúng ta là người một nhà, cùng nhau cố gắng, cùng nhau gánh chịu hậu quả.
Mình thật may mắn...
Ngày hôm sau khi Khương Hồ tỉnh lại, Thẩm Dạ Hi đã đi rồi, dù sao hiện tại lại xảy ra một vụ nổ, trên đầu mỗi người giống như đang treo một thanh kiếm
Vụ án diệt môn vốn là chuyện siêu cấp quan trọng, đáng tiếc hiện tại cũng chỉ có một mình Tô Quân Tử mang theo vài người mượn từ đội khác sang đang vội vàng điều tra.
Bác sĩ Hoàng dù sao cũng không giữ nổi Thịnh Diêu, y chỉ có một người, không có khả năng ở tới già trong phòng bệnh Thịnh Diêu được, mà các nữ y tá hiện tại đều đã bị cảnh sát Thịnh dùng lời nói dụ dỗ.
Cậu kiên quyết quấy rầy khiến Tô Quân Tử đồng ý đưa cậu cái máy tính, đối với việc con gái cứ vây lấy xung quanh mình cũng xem như bình thường, chuyện này với Thịnh Diêu là việc vô cùng dễ dàng.
"Trên đường giao thông số hai có máy theo dõi, mau tìm nhân viên kỹ thuật kiểm tra xem trước khi vụ nổ xảy ra thì có gì bất thường không!" Thẩm Dạ Hi bắt đầu tiến hành điều tra, "Di Ninh, giao cho cô, mau."
"Trên xe người chen chúc rất nhiều, như thế nào điều tra?" An Di Ninh hỏi.
"Trái bóm chết tiệt kia ở ngay trên xe, có lẽ có thể bắt được hắn." Thẩm Dạ Hi suy nghĩ một chút, "Đem máy quay đến xem có thể thấy được gì, đám người nào xuất hiện trong đó thì điều tra hết."
An Di Ninh le lưỡi, Thẩm Dạ Hi liếc mắt: "Le lưỡi cái gì? Làm không xong thì lên MSN tìm Thịnh Diêu, cậu ta khẳng định có thể giúp."
"Thịnh Diêu được tự do rồi?" Dương Mạn xen vào một câu.
Thẩm Dạ Hi cười: "Thịnh Diêu cùng Hoàng Kì đều là người chuyên làm bậy, tôi đoán Thịnh Diêu đã chuyển biến tốt rồi. Đúng rồi chị Dương, giao cho chị một chuyện, lập tức liên hệ với giới truyền thông, nói chúng ta cần sự trợ giúp của quần chúng, gom lại người chứng kiến vụ nổ, nếu có ảnh chụp hay cái gì tương tự như thế càng tốt, cho dù là trước hay là sau khi xảy ra vụ án, chỉ cần là ở hiện trường xảy ra vụ nổ đều được, sẽ có thưởng."
"Có thưởng?" Dương Mạn mở to hai mắt, "Thật hay giả?"
"Thật" Thẩm Dạ Hi đặc biệt bình tĩnh, "Chờ phá được vụ án này. Chúng ta phải làm cho cục trưởng Mạc hao tài một chút. Thuận tiện thông qua truyền thông nhắc nhở mọi người, buổi tối ra ngoài cẩn thận, hạn chế dùng xe công cộng, đừng nói có bao nhiêu người bị thương, cứ nói hiện tại không có chết người là được rồi. Tôi đi xem Quân Tử bên kia như thế nào."
Anh nói xong liền đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại, An Di Ninh và Dương Mạn liếc nhìn nhau, An Di Ninh lén nói: "Một mình đội trưởng Thẩm đồng thời lo hai vụ án, chị nói anh ấy có bị tinh thần phân liệt luôn không?"
Dương Mạn khoát tay: "Không có việc gì, chúng ta có bác sĩ."
An Di Ninh làm biểu tình thương tiếc nói: "Bác sĩ tâm lý vẫn đang nghỉ bệnh."
"Nga không" Dương Mạn cười đến rất tiện, "Em phải tin tưởng, cho dù cậu ta đứng hay nằm, vĩnh viễn là ngọn đèn sáng của chúng ta... nhất là đối với người nào đó."
Thẩm Dạ Hi đưa đầu nhìn vào trong: "Hai người nói thầm cái gì đó? Còn không mau làm việc, chút nữa lại nổ thêm một chiếc thì thị trưởng chắc chắn đến đây giết chúng ta!"
Hai cô gái liền làm mặt quỷ, rồi gấp gáp mà đứng lên.
Thẩm Dạ Hi liếc mắt khinh thường, chuyển sang nói chuyện với Tô Quân Tự: "Quân Tử, như thế nào rồi?"
"Không được tốt lắm, có một đứa nhỏ vừa mới tiến vào hiện trường vụ án, sau đó chạy ra ngoài ói một vòng rồi quay về. Dạ Hi, đây là việc báo thù điển hình, hiện trường lộn xộn rồi còn có hai chữ trên tường, cho dù là nợ máu trả bằng máu, nhưng đúng là kỳ dị, hai nhà xảy ra vụ án này đến một nửa quan hệ cũng không có.
"Anh khẳng định?"
"Khẳng định, một người ở thành Đông, một người ở thành Tây, vợ chồng ở gia đình thứ nhất đều là công nhân bình thường, làm việc trong một xưởng thực phẩm, đứa nhỏ trong nhà tám tuổi, học tiểu học. Còn một nhà khác, người vợ là lãnh đạo cấp cao, lúc vụ án xảy ra thì đang ở nước ngoài công tác, người chồng là giáo viên đại học, đứa con gái là học sinh cấp ba, sắp thi vào cao đẳng, đã thông báo cho ngưởi vợ rồi, hiện tại bọn họ đang hỏi chuyện, nhưng tâm tình của bà hiện tại đang rất suy sụp, chỉ sợ hỏi không ra cái gì, nhưng có một chuyện có thể xác định chính là bà ta không biết gia đình kia."
"Thông tin đã kiểm tra hết chưa?"
Tô Quân Tử thở dài, dừng một chút, giống như xác định xung quanh không có ai, lúc này mới khẽ giọng nói: "Đều đã tra qua, anh lo lắng nên đã tự mình đi kiểm tra."
"Quân Tử, vụ án này anh thấy thế nào?"
Tô Quân Tử nghĩ một chút mới nói: "Anh cảm thấy, cùng vụ nổ xe có điểm tương tự, nhưng mà không thể tưởng tượng được. Dạ Hi, hiện trường này rất rối loạn, nhưng cũng quá sạch sẽ, rối loạn chính là đồ vật trong nhà, đến cả thi thể cũng nát, sạch sẽ chính là tìm mãi cũng không thấy bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân nào hết."
"Anh nghi ngờ..."
"Xem thủ pháp có thể đoán đó là kẻ phạm tội nhiều lần, nhưng anh không rõ vì sao." Tô Quân Tử nói, dừng một chút, lại đè thấp âm thanh, "Đúng rồi dạ Hi, Thịnh Diêu muốn một cái máy vi tính, tôi không chịu nổi cậu ta năn nỉ nên sáng sớm thức dậy đã giúp cậu ta chuẩn bị..."
Thẩm Dạ Hi bĩu môi: "Hừ, em còn không rõ cậu ta sao, ai mà giữ được cậu ta chứ? Được rồi không có việc gì, yên tâm, Thịnh Diêu có chừng mực."
Hai vụ án đều giống như mò kim đáy biển, Thẩm Dạ Hi hít một hơi thật sau, cảm thấy đầu mình như muốn phình to ra.
Anh cúp máy với Tô Quân Tử, lên lầu tìm Mạc Thông, vừa bước vào liền nói: "Cục trưởng Mạc, chúng ta cần sự phối hợp của người dân."
Mạc Thông vẻ mặt bất động: "Cậu muốn phối hợp cái gì?"
"Tôi muốn bọn họ đều xem hết tất cả những việc gần đây là ngoài ý muốn, chuyện có người bị thương, còn có công khai thông tin, để cho bọn họ bình tĩnh hơn."
Mạc Thông cười: "Nói đùa, chỉ cần cậu có thể phá vụ án, còn lại tôi tự lo liệu."
Cái này cũng được! Thẩm Dạ Hi xoay người bước đi. Mạc Thông sửng sốt: "Cậu đi đâu?"
"Đến bệnh viện!" Thẩm Dạ Hi hùng hồn nói, đầu cũng không quay lại.
Mạc Thông bật cười, ở phía sau rống lên một câu: "Cậu tốt nhất đặt nhiều tâm tư lên vụ án đi, thị trưởng nói nếu chúng ta vẫn không phá án thì hắn liền ngồi lì trong cục, chờ đến khi nào phá xong mới về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com