Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121: Xin chàng nói yêu ta

Ngoại truyện

Nghe thấy Mã Chiêu Đệ nói, Lục Tử Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Tốt rồi, không nói muội nữa, tóm lại, phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý thân thể! Có thời gian, hoan nghênh muội tới Lục phủ chơi. "

"Có rảnh, ta nhất định sẽ tìm đến Tử Thanh ca ca chơi. Đến lúc đó chỉ cần Tử Thanh ca ca đừng chê ta phiền là được.... " Chút nào không có chú ý một bên Khương Tử Nha hơi có vẻ biểu lộ không khoái, Mã Chiêu Đệ đáp ứng rất là sảng khoái.

"Làm sao sẽ đâu? Muội muốn lúc nào đến cũng có thể, ta đã phân phó quản gia, Lục phủ muội có thể tự do ra vào. Tốt rồi, ta tiễn đưa muội đi ra ngoài. " Nhìn xem Mã Chiêu Đệ, Lục Tử Thanh ngữ khí ôn nhu, hắn làm sao sẽ ngại nàng làm phiền? Nếu như có thể mà nói, hắn ngược lại muốn nàng làm phiền hắn, như vậy, muội có phải hay không có thể ở lại bên cạnh của ta, dù là......một chút cũng tốt.

Bất đồng Mã Chiêu Đệ kịp phản ứng, Lục Tử Thanh trước nàng một bước đi ra phòng trước, Khương Tử Nha nhìn xem bóng lưng của hắn như có điều suy nghĩ, một lát, ánh mắt trở lại Mã Chiêu Đệ trên người, Khương Tử Nha tiến lên nắm tay của nàng nói: "Chiêu Đệ, chúng ta trở về nhà. "

"A...? Tử Thanh ca ca như thế nào có điểm lạ? " Lôi kéo tay Khương Tử Nha, Mã Chiêu Đệ nghi hoặc thì thào tự nói.
Không để ý tới nghi vấn của nàng, Khương Tử Nha nắm tay nàng đi ra phòng trước, Na Tra Võ Cát hai người sau đó đuổi kịp.

Lục phủ cửa ra vào

Khương Tử Nha lần nữa đối Lục Tử Thanh tỏ lòng biết ơn: "Lục công tử, thật sự rất cảm tạ ngươi đã chiếu cố Chiêu Đệ, Khương mỗ tất nhiên hồi báo."

Lục Tử Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói: "Khương thừa tướng không cần phải khách khí, đây là Tử Thanh phải làm! Ngài không cần để ở trong lòng. "

Khương Tử Nha chuẩn bị nói thêm gì nữa, ai ngờ Mã Chiêu Đệ đột nhiên tiến lên ôm lấy lục Tử Thanh: "Tử Thanh ca ca, Chiêu Đệ thật sự rất cảm tạ huynh, cám ơn huynh một mực như vậy giúp đỡ ta! " Nhẹ nhàng ôm lục Tử Thanh, Mã Chiêu Đệ nghẹn ngào.

Lục Tử Thanh toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn xem người trong ngực nước mắt đã hiện ra trong mắt nàng, ôn nhu bất đắc dĩ nói: "Chiêu Đệ, đây là ta tự nguyện, muội không cần để ở trong lòng. Hiểu chưa? " Không thể ôm lại nàng, Lục Tử Thanh đành phải đưa ra một tay, trấn an tính vỗ nhè nhẹ trứ lưng của nàng.

Bầu không khí không nói ra được xấu hổ, Khương Tử Nha tuy nhiên sinh khí, nhưng là không tốt ở trước mặt người ngoài nói cái gì, Na Tra Võ Cát hai người càng là đối với tình huống hiện tại có chút sờ không được ý nghĩ.

"Tốt rồi, đừng khóc, tranh thủ thời gian mau về nhà, ta cũng không muốn tại lưu muội ăn cơm...! " Lục Tử Thanh vẻ mặt vui vẻ. Xem xét trước mắt thấy con ngựa cao to, Mã Chiêu Đệ ai oán nói: "Tướng công chàng đã quên ư? Ta không biết cưỡi ngựa! Đừng nói, nó lớn như vậy, ta cũng không thể leo lên...! " Còn có, nàng có con của hắn , có lẽ......không thể cưỡi ngựa?

"Nàng đã quên tướng công của nàng, biết cưỡi ngựa ư? Có ta cùng nàng, nàng còn lo lắng sẽ không cưỡi được ư " Vừa mới dứt lời, Khương Tử Nha cúi người, chặn ngang ôm lấy nàng, đi đến trước ngựa, đem nàng đặt ở trên lưng ngựa. Đối đãi nàng ngồi xuống, hắn hơi chút dùng sức, gọn gàng mà linh hoạt lên lưng ngựa, từ phía sau nhu hòa ôm nàng.

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải lên đường. " Cầm lấy dây cương, Khương Tử Nha cúi đầu hỏi nàng trong ngực.

Bị hắn quen thuộc khí tức chỗ vây quanh, Mã Chiêu Đệ có chút thẹn thùng, không dám quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Chuẩn bị xong, thế nhưng là tướng công, chàng có thể hay không cưỡi chậm một chút, ta có chút sợ hãi. "

"Tốt, ta không cưỡi nhanh, nàng không cần phải sợ. Chúng ta cứ như vậy chậm rãi trở về. " Xem nàng sợ hãi, Khương Tử Nha nhẹ giọng dụ dỗ nàng.

"... " Tựa ở trong ngực của hắn, Mã Chiêu Đệ nghĩ thầm, chỉ cần tướng công không cưỡi nhanh, tựu cũng không làm bị thương con a?

"Sư thúc, người cùng sư thúc mẫu cưỡi ngựa, chúng ta đây phải làm sao bây giờ...? " Na Tra nhìn xem trên lưng ngựa chán lệch ra hai người hỏi.

"Các ngươi..., muốn đi như thế nào, liền đi như thế đó. " Bỏ qua Na Tra Võ Cát oán niệm ánh mắt, Khương Tử Nha lạnh nhạt nói ra.

Tuy nhiên, Mã Chiêu Đệ rất không nhẫn tâm chứng kiến bảo bối Na Tra thương tâm, nhưng là nàng thật sự rất muốn cùng tướng công cùng một chỗ! Cho nên......Bảo bối Na Tra, sư thúc mẫu trở về sẽ làm rất nhiều ăn ngon đền bù tổn thất ngươi!

Một bên, Lục Tử Thanh bình tĩnh nhìn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, lòng hắn đau nhức, bất đắc dĩ. Thế giới của nàng hắn không biết, cũng vào không được, hắn chỉ có thể giữ ở ngoài cửa. Bất quá, không có sao, chỉ cần có thể chứng kiến nàng, ta cũng rất vui vẻ!

"Tử Thanh ca ca, ta đi đây. Huynh phải nhớ kỹ tìm ta chơi a.... " Quay đầu lại hướng Lục Tử Thanh khoát tay, Mã Chiêu Đệ lớn tiếng nói.

Cười đối với nàng gật gật đầu, Lục Tử Thanh nhìn xem nàng trên lưng ngựa cùng hắn dần dần từng bước mà đi, cười khổ nhiễm lên khuôn mặt của hắn. Cho đến nhìn không tới thân ảnh của nàng, hắn mới quay người hồi phủ.
Na Tra không có cách nào khác, chỉ phải gọi ra Phong Hỏa Luân, cầm lấy Võ Cát, đi phía trước đuổi theo.

Trên lưng ngựa, Mã Chiêu Đệ miễn cưỡng tựa ở trong ngực của hắn mà buồn ngủ, vốn là nàng cho rằng cưỡi ngựa là kiện chuyện rất khó, hiện tại xem ra cũng không hoàn toàn. Các loại về sau có thời gian, nàng muốn cùng tướng công học cưỡi ngựa.

Nhìn qua tiểu thê trong ngực chậm rãi ngủ, Khương Tử Nha tận lực hướng bằng phẳng trên đường cưỡi, để tránh làm cho nàng quá mức lắc lư.

Phải về Hầu phủ, khẳng định phải trải qua phố xá, làm Mã Chiêu Đệ bị thanh âm huyên náo đánh thức lúc, chung quanh đã có rất nhiều người đối với các nàng chỉ trỏ, đều nghị luận.

"Ai, ngươi xem, đây không phải là Khương thừa tướng ư? Oa, hắn rất đẹp trai ah! " Đứng ở bên đường quầy hàng trước một vị cô nương nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào Khương Tử Nha.

"Đúng vậy, Khương thừa tướng không chỉ có lớn lên đẹp trai, nghe nói còn văn võ song toàn, nếu có thể gả cho hắn thì tốt rồi. " Một vị khác cô nương cũng thốt lên.

"Các ngươi cũng đừng nằm mơ! Khương thừa tướng sớm đã cưới vợ, nếu ta đoán không lầm, hiện tại nữ tử được Khương thừa tướng ôm chính là thừa tướng phu nhân . " Nhìn xem bên cạnh hoa mắt si hai người, vị cô nương thứ ba cười nhạo nói.

"Vậy thì thế nào, hắn có thể nạp thiếp đó! " Bất mãn kia nữ tử khẩu khí, hoa mắt si  nữ tử phản bác. Châm chọc giống như nhìn xem hoa mắt si nữ tử, kia nữ tử khinh thường nói: "Nghe nói Khương thừa tướng vì vợ của hắn, cự tuyệt cùng Bắc Oa quan hệ thông gia! Công chúa người ta cũng không muốn, ngươi cảm thấy dựa vào cái gì muốn ngươi? "

"Ngươi......" Nữ tử bị nói một câu nói không nên lời, đành phải trừng mắt nàng.

Mã Chiêu Đệ bị cái này thanh âm bảy mồm tám miệng chõ vào náo tỉnh: "Tướng công, đến nhà ư? Tốt nhao nhao a. " Ngáp, mơ hồ hỏi Khương Tử Nha.

"Không có việc gì, nàng an tâm ngủ, về đến nhà ta gọi nàng. " Nhìn xem nàng trong ngực thụy nhãn mông lung, Khương Tử Nha ôn nhu dụ dỗ.

"Cái kia đến nhà, chàng phải nhớ kỹ bảo ta a.... " Một lần nữa dựa vào quay về trong ngực của hắn, Mã  Chiêu Đệ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lại hỗn loạn ngủ đi qua.

"Được. " Ôm sát nàng, hôn lên thái dương nàng, Khương Tử Nha vẻ mặt không nói ra được ôn nhu cùng thâm tình.

Bất quá, cái này vợ chồng ân ái hình ảnh lại làm cho dân chúng chung quanh xem mắt choáng váng, thì ra Khương thừa tướng yêu nàng như vậy, khó trách sẽ vì nàng một mực không chịu tại lấy nữ nhân khác. Thật sự là nam nhân tốt! Phu quân tốt a...!

"Thấy không, người ta Khương thừa tướng yêu thê tử như vậy, ngươi cũng đừng có nằm mơ nữa! " Kia nữ tử chỉ vào theo các nàng bên người đi qua Khương Tử Nha cùng Mã Chiêu Đệ, đối bên cạnh nữ tử nói ra.

"Hừ......" Không để ý tới nàng trào phúng, các nàng kia tại hâm mộ nhìn xem tại Khương Tử Nha cùng nữ nhân trong ngực đang ngủ say.

Đảo mắt, Tây Bá Hầu phủ đã ở trước mắt, nhìn thấy nàng trong ngực vẫn như cũ ngủ yên, Khương Tử Nha bất đắc dĩ cười cười. Xem nàng ngủ như vậy quen thuộc, hắn thật sự không đành lòng đánh thức nàng, đành phải nhẹ nhàng đỡ ổn thân thể của nàng, trước xuống ngựa, sau đó nhu hòa đem nàng theo trên lưng ngựa ôm xuống.

"Tướng công, chàng không nên rời đi ta. " Trong lúc ngủ mơ Mã Chiêu Đệ làm như mơ tới  cái gì, bất an ôm cổ Khương Tử Nha, mơ mơ màng màng nói.

Nha đầu ngốc này lại đang mộng ư...? Buồn cười nhìn qua nàng trong ngực đang cau mày, Khương Tử Nha cúi đầu dán tại bên tai của nàng nói: "Đồ ngốc, ta sẽ không rời đi nàng! Ta làm sao sẽ cam lòng bỏ rơi nàng chứ?! "

Trầm thấp ôn nhu lời nói truyền đến trong tai nàng, đã rơi vào trong lòng của nàng. Như là đã nghe được lời hứa của hắn, Mã Chiêu Đệ lông mày dần dần giãn ra, trên mặt thậm chí lộ ra mỉm cười.

Cứ như vậy, tại cửa lính canh giật mình biểu lộ hạ, Khương Tử Nha ôm Mã Chiêu Đệ bước vào Tây Bá Hầu phủ.

Hầu phủ bên trong, Na Tra Võ Cát đã sớm trước Khương Tử Nha một bước trở về, chứng kiến bọn hắn còn chưa trở về, không khỏi bắt đầu gấp lo lắng, đang chuẩn bị đi ra cửa tìm bọn hắn, đã nhìn thấy Khương Tử Nha ôm Mã Chiêu Đệ đi đến.

"Sư thúc, các người đã trở về! A...! Sư thúc mẫu làm sao vậy? " Chứng kiến Khương Tử Nha ôm Mã Chiêu Đệ, Na Tra lo lắng hỏi.

"Nàng ấy không có việc gì, chẳng qua là chỉ ngủ mà thôi, ngươi không cần lo lắng. " Ôm Mã Chiêu Đệ, Khương Tử Nha ôn hòa nói.

"Sư thúc, người cùng sư thúc mẫu hòa rồi ư? " Dương Tiễn nhìn sang Mã Chiêu Đệ trong ngực Khương Tử Nha, tò mò hỏi.
"Đã không sao! Cám ơn mọi người đã quan tâm. Mấy ngày nay cho các ngươi quan tâm, ta rất băn khoăn. " Nói xong, Khương Tử Nha hướng mọi người nói tạ.

"Thừa tướng không cần khách khí, chỉ cần phu nhân bình an trở về vậy là tốt rồi. Bắc Oa sự tình, cha ta nói, sẽ toàn lực ủng hộ thừa tướng quyết định! Mong thừa tướng chớ tự trách. " Cơ Phát mà nói lại để cho Khương Tử Nha trong nội tâm dễ chịu một điểm, dù sao cũng là hắn có thẹn với Tây Bá Hầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com