Chương 140: Khương Tử Nha
Nghe được tin tức hắn liền tức tốc đến gặp nàng. Sau khi Khương Tử Nha rời đi hắn liền nghe thấy thanh âm từ xa truyền đến: "Tử Nha, Chiêu Đệ đang tại Ngọc Hư cung." Rất nhanh hắn liền chạy đến núi Côn Luân, bên ngoài Ngọc Hư Cung, Khương Tử Nha không biết vì lý do gì hắn lại do dự không dám đi vào, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là lo lắng, có lẽ là không biết nên như thế nào đối mặt nàng và con của hắn.
Thiên tôn chậm rãi từ bên trong đi ra, nhìn qua đồ nhi của mình, dáng vẻ tiều tụy, quả thật chữ tình khó tránh khỏi, Thiên tôn liền nói: "Người đang ở bên trong, còn không mau vào."
Khương Tử Nha nhìn thấy Thiên tôn liền cuối đầu hành lễ, bước chân chậm rãi tiêu sái bước vào cánh cửa, khi vừa vào bên trong Khương Tử Nha tựa hồ cảm thấy hơi thở của Mã Chiêu Đệ tại nơi này, Khương Tử Nha lập tức tiến vào bên trong thạch thất. Hắn đẩy ra cánh cửa, phá bỏ phong ấn trận pháp, cửa đá liền mở ra.
Rơi vào trong ánh mắt của Khương Tử Nha chính là hình ảnh của nàng lẳng lặng nằm ở nơi đó, yên tĩnh bên cạnh còn có hai đứa trẻ đang ngủ rất ngoan. Hắn có chút sợ hãi, có chút vui mừng đi vào.
Thiên tôn lúc này đi đến, nhìn qua Mã Chiêu Đệ đang nằm trên giường đá, đối Khương Tử Nha nói: "Chiêu Đệ kỳ thật đã tỉnh, chẳng qua là sợ hãi nên không thể mở mắt ra, tâm thức kia sợ hãi, khiến cho Chiêu Đệ không thể tỉnh lại."
Khương Tử Nha nghi hoặc nhìn Thiên tôn, Thiên tôn liền giải thích: "Lúc bị ném xuống đáy sông, Chiêu Đệ đã tỉnh, nhưng là bởi vì quá sợ hãi, trong lúc tính mạng bị uy hiếp, nguyên thần bên trong đã thức tỉnh, phong ấn tiềm thức, cho nên đến bây giờ Chiêu Đệ vẫn còn hôn mê chưa thể thức tỉnh."
"Nguyên thần..." Khương Tử Nha càng thêm nghi ngờ, trừ phi Tiên Thai mới có nguyên thần, Khương Tử Nha liền nói: "Sư phụ vậy nàng ấy... có thể..."
Thiên tôn liền lắc đầu: "Đây là thiên cơ, Khương Tử Nha, con có lẽ sẽ hiểu những lời của vi sư."
Khương Tử Nha nhìn qua Chiêu Đệ và con của hắn: "Sư phụ, đồ nhi phải làm như thế nào mới có thể khiến nàng tỉnh dậy?"
Thiên tôn cười khẽ: "Đem tâm thức của Chiêu Đệ tỉnh dậy."
Khương Tử Nha cúi đầu trầm tư hắn nhìn hai đứa trẻ đang say sưa ngủ, lần nữa ngẩng đầu, Thiên tôn rời đi từ lúc nào. Khương Tử Nha đi đến bên cạnh hai đứa trẻ hắn đưa tay chạm vào đây là con của hắn và nàng, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng, trong khoảnh khắc này hắn không còn kìm chế được cảm xúc của mình nữa. Khương Tử Nha nhẹ tay sờ lên đôi má của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Chiêu Đệ, có thể gặp lại nàng thật tốt."
Khương Tử Nha đầu nhẹ nhàng tựa ở trán Mã Chiêu Đệ, cười yếu ớt: "Đúng thật là nàng, nương tử của ta."
Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc nôi nhưng lập tức lại im lặng. Khương Tử Nha sửng sốt một chút tiến đến bên cạnh bế lấy đứa trẻ tức cười ra tiếng: "Con là đang trách phụ thân đã tới chậm sao?" Đứa trẻ lặp tức mỉm cười, hắn đem tiểu bảo đến bên cạnh nàng không quên đắp chăn cho đứa trẻ đang ngủ ngon trong nôi.
"Chiêu Đệ nàng mau tỉnh lại nhìn xem con của hai chúng ta, chúng rất đáng yêu, giống như nàng." Khương Tử Nha nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, hắn nói khẽ: "Yên tâm phụ thân nhất định sẽ làm cho mẫu thân các con tỉnh lại." Hắn đem đứa trẻ đặt vào nôi, sau đó liền đến bên cạnh nàng, Khương Tử Nha nhìn qua Mã Chiêu Đệ, thấp giọng nói: "Chiêu Đệ, nàng tỉnh lại có được hay không, chẳng lẽ nàng lại muốn một mực ngủ say, chẳng lẽ nàng không muốn nhìn xem con của chúng ta, nàng có biết hay không, chúng rất giống nàng, nàng không phải nói, nàng một mực chờ mong con của chúng ta sao, ngày hôm đó đều trách ta không tốt, ta không nên để nàng một mình."
Khương Tử Nha nghĩ những lúc nàng ở bên cạnh, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở trên mặt: "Chiêu Đệ, ta từng nói ta yêu nàng? Đã từng nói qua cũng được, chưa nói cũng được, ta đây hiện tại sẽ nói cho nàng biết cả đời của ta chỉ yêu Mã Chiêu Đệ, nàng có biết hay không, Chiêu Đệ, nàng nghe ta, mau tỉnh lại có được hay không?"
Mã Chiêu Đệ vẫn không có động tĩnh, vẫn im lặng như trước Khương Tử Nha thở dài: "Chiêu Đệ, nàng có phải hay không đang giận ta liền không muốn tỉnh, Chiêu Đệ, ta sẽ ở đây chờ nàng."
Đêm đã khuya, tiết trời đã vào thu, Khương Tử Nha đã lúc này chờ đợi hồi lâu, Na Tra liền đi đến, Khương Tử Nha liền nói. Na Tra hỏi Khương Tử Nha, thật sự không xuống núi? Khương Tử Nha liền nói: "Đợi đến lúc Trung thu, nếu như nàng còn không có tỉnh lại, ta liền mang theo mẹ con nàng xuống núi, ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta, dù cho cả đời này, nàng không tỉnh, ta cũng sẽ chờ nàng cả đời, chỉ cần ta mỗi ngày có thể trông thấy nàng. Mọi chuyện ở Tây Kỳ tạm thời giao cho Lý tướng quân thay ta quyết định."
Khương Tử Nha cứ như vậy một mực bên cạnh Chiêu Đệ, ban ngày như trước không quên ngồi xuống tu luyện đạo pháp, ban đêm ngay tại bên cạnh nàng, lẳng lặng dừng ở bên nàng.
Đêm nay, ánh trăng sáng dịu dàng, chập chờn dáng người, nhìn qua Khương Tử Nha hắn đã ngủ say bên cạnh nàng.
Trong mộng, hắn đi đến cửu thiên, một nữ tử tường hòa yên lặng ngồi ở phía xa bên trên còn có hào quang tỏa sáng phát ra, mặt mỉm cười nhìn qua người đang tới, nói khẽ: "Khương Tử Nha, ngươi cũng biết ta vì sao gọi ngươi đến."
Khương Tử Nha liền quỳ xuống nói: "Đệ tử ngu muội, kính xin Nữ Oa Nương Nương chỉ bảo."
Nữ Oa cười khẽ liền hỏi: "Ngươi bây giờ đang nghĩ đến điều gì?"
Khương Tử Nha trong mắt xẹt qua một tia không rõ, Nữ Oa ngồi yên vung tay lên: "Đây là kiếp trước của nàng và ngươi."
Hình ảnh ngược lại trở về viễn cổ...
"Thế nhưng là Hoa ca ca, thân thể của chàng như thế nào chịu nổi, chàng cho ta đi cùng chàng được không?" A Anh thầm nghĩ cùng tại Hoa ca ca bên người.
Một nữ tử nhìn giống Mã Chiêu Đệ nhẹ giọng khẩn cầu nam tử, nam tử kia cùng Khương Tử Nha kì thật rất giống nhau.
Nữ Oa nhìn Khương Tử Nha liền nói: "Đây chính kiếp trước của ngươi và Mã Chiêu Đệ."
Hình ảnh không ngừng chuyển động.
......
"Hoa ca ca, chàng mau tỉnh, chàng mở mắt ra nhìn ta, mau mở mắt ra nhìn ta... Hoa ca ca... Hoa ca ca... A Anh cầu xin chàng... A Anh cầu xin chàng mau tỉnh dậy..." Nàng đau khổ ôm lấy nam tử.
......
"Phụ thần. Ta còn một nửa cơ hội, nếu, lần này A Anh thất bại, nếu... mong phụ thần nói cho Hoa ca ca, A Anh rất thương chàng, mong hắn bảo vệ chính mình, bảo vệ tốt... chúng sinh tam giới, mạng này của ta coi như đáng giá." Nữ tử nhìn qua thanh kiếm trong tay, một hàng nước mắt lưu lại, rơi xuống, nữ tử chậm rãi ngã xuống cầm lấy kiếm trong tay chống đỡ, suy yếu: "Hoa ca ca...Nếu có kiếp sau... Kiếp sau ta muốn được gả..." Nữ tử mỉm cười, nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt cơ thể dần dần tan biến.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại lúc nam tử tỉnh lại, biết được nàng đã qua đời, đau khổ nhìn qua bài vị của nàng, lúc này nước mắt của Khương Tử Nha cũng đã rơi xuống, ngã vào phàm trần.
Nữ Oa hòa ái nhìn qua Khương Tử Nha, đối Khương Tử Nha nói: " Khương Tử Nha, ngươi cần biết trên đời này mọi sự vạn vật, có nhân liền có quả, ngươi phải thừa nhận thiên mệnh trọng trách, một người năng lực có bao nhiêu, trách nhiệm sẽ có bấy nhiêu, một chữ duyên, nếu hiểu được, tâm tư sẽ rõ." Nói xong, Nữ Oa liền rời đi, để lại Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha nhớ lại hình ảnh lúc nãy, thì ra, Chiêu Đệ, chúng ta ở kiếp này, Khương Tử Nha trong nội tâm kiên định hơn, ở kiếp này, ta sẽ không phụ nàng.
......
Đêm đã trải qua rất sâu, Khương Tử Nha mở hai mắt ra, Mã Chiêu Đệ vẫn là lẳng lặng nằm đó. Kéo ra tay nàng hắn nói: "Chiêu Đệ, thì ra chúng ta đã yêu nhau từ kiếp trước, nàng xem, trời cao đối với chúng ta vẫn rất tốt, cho ta và nàng có thể bên nhau ở kiếp này."
......
Bàn tay bị Khương Tử Nha nắm bỗng nhúc nhích, Khương Tử Nha sửng sốt một chút, khuông mặt liền xuất hiện vui vẻ, Khương Tử Nha khẽ gọi: "Chiêu Đệ.... Chiêu Đệ.... Nàng tỉnh rồi... Nàng có phải hay không nghe được ta nói chuyện... Nàng mau mở mắt nhìn xem... Ta là tướng công của nàng, là Nha Nha của nàng..."
Mã Chiêu Đệ nằm trên giường lông mi động đậy, chậm rãi mở ra hai mắt, đập vào mi mắt đầu tiên chính là khuôn mặt mừng rỡ của Khương Tử Nha đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Mã Chiêu Đệ nghi ngờ nói: "Tướng công, chàng như thế nào, tại sao lại nhìn ta như vậy?" Mã Chiêu Đệ cười yếu ớt lại nói: "Tướng công, chàng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào ta, người ta sẽ rất xấu hổ."
Khương Tử Nha nghe thấy âm thanh đã rất lâu hắn không nghe được, nước mắt rơi xuống, kích động ôm chằm lấy Mã Chiêu Đệ.
"Chiêu Đệ, nàng rốt cục đã tỉnh, nàng rốt cục đã tỉnh."
Mã Chiêu Đệ càng thêm vui mừng, đột nhiên, nàng phát hiện bụng dưới của mình rất phẳng, vội vàng đẩy ra Khương Tử Nha, cái này đẩy không quan trọng, Mã Chiêu Đệ ngây người hoảng sợ hét to: "Bảo bảo của ta, con của ta..."
Mã Chiêu Đệ vội vàng đứng dậy, tay lập tức giữ chặt Khương Tử Nha tay bật khóc nói: "Tướng công..., con của chúng ta..."
Khương Tử Nha nhìn qua nàng dở khóc dở cười.
Mã Chiêu Đệ nhìn Khương Tử Nha nở nụ cười, hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Khương Tử Nha, chàng như thế nào còn cười được."
Khương Tử Nha mỉm cười, nhìn thoáng qua Mã Chiêu Đệ: "Con ở đằng kia."
Mã Chiêu Đệ vui mừng đang chuẩn bị rời đi Khương Tử Nha liền đem nàng kéo vào trong ngực, thiển lời nói: "Chiêu Đệ, bảo bảo vừa ngủ say, nàng nghe lời, nàng hãy nghe ta nói, nàng hôn mê sáu tháng, còn con của chúng ta đã bình an chào đời."
Khương Tử Nha nhìn xem người trong ngực không nói gì, có chút ngoài ý muốn, cúi đầu xuống mới phát hiện, Mã Chiêu Đệ đang ngẩn người.
"Chiêu Đệ... Chiêu Đệ..."
Mã Chiêu Đệ mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn qua Khương Tử Nha rồi đi đến bên nôi.
"Tướng công, chàng nói là... Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta bị Hồ Tiên Nhi đánh bất tỉnh sau đó cái gì cũng không biết..."
"Đây là con của chúng ta, là con của chúng ta." Nàng òa khóc, nàng khóc là vì đang rất hạnh phúc.
"Tướng công... Chiêu Đệ không có... Không có cho làm cho chàng thất vọng..." Khương Tử Nha đối với Mã Chiêu Đệ gật đầu, trong mắt lệ nóng doanh tròng: "Chiêu Đệ, nàng vĩnh viễn không có làm ta thất vọng, nàng xem con của chúng ta... Rất giống nàng, cứ như vậy làm cho người ta trìu mến."
Mã Chiêu Đệ nhìn qua hai đứa trẻ liền mỉm cười: "Đương nhiên rồi, nương tử chàng xinh đẹp như vậy..."
Tại Ngọc Hư Cung ở bên trong, Mã Chiêu Đệ tay ôm đứa trẻ tay còn lại dỗ đứa trẻ đang nằm trên giường, không biết đang nhìn cái gì. Khương Tử Nha bưng một chén cháo đi đến, trên mặt nở nụ cười, nhìn qua kiều thê, liền cười ra tiếng: "Chiêu Đệ, đến, ăn một chút."
Mã Chiêu Đệ tự nhiên là nhìn thấy, đem đứa trẻ ngủ say đặt ở trên giường, ngồi vào trước bàn, vừa ăn bên cạnh có chút nghi hoặc nhìn qua Khương Tử Nha.
"Tướng công..., vì cái gì con của chúng ta trừ ăn ra chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là ăn."
Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: "Chiêu Đệ, nàng hy vọng ở tuổi này con của chúng ta có thể làm được gì?"
Mã Chiêu Đệ gật gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới, tướng công là thừa tướng của Tây Kỳ hiện tại cả ngày đều tại bên cạnh nàng, tuy tướng công chưa từng nói, nhưng là trong mắt chàng tràn đầy lo lắng, nàng liền nghĩ tới tướng công lòng mang thiên hạ, mình không thể làm phiền chàng, vì vậy đối Khương Tử Nha nói ra: "Tướng công, đến lúc phải xuống núi rồi."
Khương Tử Nha sững sờ: "Chiêu Đệ như thế nào, ở chỗ này cảm thấy nhàm chán sao?"
Mã Chiêu Đệ lắc đầu: "Nơi đây rất tốt, nhưng là tướng công, chàng cảm thấy vui vẻ sao?"
Khương Tử Nha đang muốn nói Mã Chiêu Đệ liền cắt ngang hắn: "Thê tử của chàng, tại bên cạnh chàng đã lâu, ta còn nhớ rõ ngày ấy lúc ta và chàng thành thân, chàng liền nói cho ta biết, giữa phu thê không có giấu diếm, tướng công, chàng bây giờ nói cho ta biết, chàng vui vẻ sao?"
Khương Tử Nha thở dài, nhìn qua thê tử vốn vô lo vô ưu, trải qua nhiều chuyện nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tong lúc nhất thời không biết đây là may mắn hay là khổ sở.
Mã Chiêu Đệ lại nói: "Tướng công, tuy nhiên ta không quan tâm chàng là làm cái gì, nhưng là, Chiêu Đệ hy vọng nàng có thể làm điều mà chàng muốn."
Khương Tử Nha gật gật đầu, nắm chặt tay nàng: "Chiêu Đệ, nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng và con của chúng ta."
Mã Chiêu Đệ hai tay nắm lấy tay hắn, cảm động gật đầu: "Nha Nha của ta là giỏi nhất." Nàng còn muốn nói thêm nhưng Khương Tử Nha nhanh hơn, hắn dùng môi dừng lời nói của nàng. Hương vị này hắn đã chờ đợi rất lâu. Khoảnh khắc mà hắn luôn mong đợi. Mã Chiêu Đệ ngây người nhưng cũng kịp đáp lại nụ hôn yêu thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com