Chương 85: Tư vị
Sau khi Mã Chiêu Đệ bị thương trở về sau, Dương Tiễn quay trở về đại doanh của Triều Ca liền tỏ vẻ nghĩ ngờ. Cơ Phát biết được tin Song Nhi ở quân doanh Triều Ca hắn liền đích thân ra ứng chiến, tuy nhiên hắn không phải là đối thủ của bọn chúng liền bại trận.
Khương Tử Nha biết tin lập tức giúp hắn chữa thương. Khương Tử Nha bất đắc dĩ nhìn Cơ Phát nói: "Nhị công tử,
Ngươi có phải hay không đều muốn đi tìm Song Nhi cô nương. "
Cơ Phát gật đầu: "Đúng vậy, thừa tướng, ta chỉ phải đi nhìn xem nàng, chỉ thấy mặt nàng liền cũng được. "
Khương Tử Nha nhắm lại mắt sau đó tránh ra một câu một câu nói: "Nhị công tử, ta biết rõ ngươi lo lắng cho Song Nhi cô nương, thế nhưng là mgươi là Tây Kỳ Nhị công tử, cho nên ta không thể để cho ngươi đi mạo hiểm. "
"Thế nhưng là thừa tướng.. "
"Tốt rồi, đừng nói nữa, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không đồng ý. " Khương Tử Nha biết rõ hắn muốn nói cái gì nhưng hắn vẫn là cự tuyệt. Về sau tiểu muội bưng đồ ăn đi đến, Khương Tử Nha chi sau rời khỏi phòng, trong phòng chỉ để lại Lôi Chấn tử Thổ Hành Tôn Na Tra ba người, Cơ Phát sau khi dùng bữa Tiểu muội cùng mọi người đều rời khỏi phòng.
Khương Tử Nha sau khi rời khỏi liền trở về gian phòng của, mở cửa phòng đi vào kết quả là chứng kiến Mã Chiêu Đệ ghé vào trên mặt bàn ngủ, Khương Tử Nha đi đến bên cạnh nàng, nhìn xem nàng ngủ, trong nội tâm an tâm không ít, hắn nói: "Là ta quá bận, thực xin lỗi, luôn để nàng lo lắng quan tâm đến ta! " Khương Tử Nha vươn tay vuốt ve tóc nàng, sau liền nhẹ nhàng vuốt ve đôi má nàng.
Tuy nhiên ánh mắt của nàng bị băng gạc che lại, nhưng là Khương Tử Nha vẫn là có thể tưởng tượng ánh mắt của nàng bộ dạng khẽ thở dài một cái, Khương Tử Nha nhẹ nhàng đem Mã Chiêu Đệ ôm lấy, sau đó đi đến giường trước, đem Mã Chiêu Đệ đặt ở trên giường, lại cẩn thận vì nàng đắp kín mền, động tác là ôn nhu như vậy,
Sợ đánh thức nàng, về sau liền đi tiến vào nội thất.
Sau đó không lâu Khương Tử Nha chỉ mặc áo trắng mỏng đi ra, trông thấy mã đã tỉnh tay vẫn còn trên không trung lắc lư, Khương Tử Nha đi qua bắt lấy tay lắc lư của nàng ôn nhu nói: "Chiêu Đệ, làm sao vậy. "
Mã Chiêu Đệ cười trở về nói: "Tướng công, chàng đã trở về. "
Khương Tử Nha cười khẽ vịn Chiêu Đệ nằm xuống, sau đó mình cũng lập tức nằm ở bên người nàng: "Chiêu Đệ, mắt của nàng như vậy có lẽ nên nghỉ ngơi thật nhiều, không cần chờ ta. "
Mã Chiêu Đệ đáng yêu mỉm cười, đầu cũng tựa ở lồng ngực hắn ngọt ngào nói: "Không, ta muốn chờ chàng, chàng không tại ta ngủ không được. "
Khương Tử Nha ôn nhu hôn một cái trán nàng: "Ánh mắt của nàng còn không có khôi phục, đối nàng như vậy không tốt. "
Mã Chiêu Chào đệ hướng Khương Tử Nha lồng ngực dựa dựa, bĩu môi nói: "Ta muốn chờ chàng, ai kêu chàng là tướng công của ta! "
Khương Tử Nha lôi kéo chăn,mền, đưa tay nắm lấy tay nàng mà vuốt, tay của nàng có chút thô ráp, hẳn là làm công việc rất nhiều, về sau vẫn nên đừng cho nàng làm việc: "Nha đầu ngốc, nàng như vậy để cho ta như thế nào yên tâm đây. "
"Tướng công, chàng không cần lo tâm, ánh mắt của ta tuy nhiên xem không thấy, thế nhưng là gian phòng từng nơi hẻo lánh ta cũng biết. " Mã Chiêu Đệ có nghịch ngợm nói.
"Chiêu Đệ, thực xin lỗi, nếu không phải bởi vì ta, mắt nàng cũng sẽ không,..... " tay nàng liền đặt lên miệng hắn: "Tướng công, không nên nói như vậy, vì chàng, ta chấp nhận tất cả. "
"Đồ ngốc. " Khương Tử Nha cảm động hết sức, nhìn qua Mã Chiêu Đệ trong nội tâm hắn khó chịu nóng nảy, cuộc đời này có thể lấy được nàng là phúc khí của hắn, hắn cúi đầu trực tiếp hôn lấy cặp môi đỏ mọng kia, mềm như quả đông lạnh, lại để cho hắn kìm lòng không được hôn nàng, hắn còn muốn nàng, thế nhưng là hắn không thể làm như vậy, tiểu thê tử của hắn đang bị thương, hắn nhẹ giọng nói: "Chiêu Đệ, mau ngủ đi! "
Mã Chiêu Đệ chỉ cảm thấy có cảm giác gì đó, nàng đương nhiên biết rõ đó là cái gì, gương mặt của nàng thoáng cái liền đỏ lên: "Tướng công, chàng,, chàng lưu manh. "
Khương Tử Nha buồn cười nhìn xem tểu thê tử của mình bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là phản ứng bình thường của nam nhân sao? "
Mã Chiêu Đệ bĩu môi: "Lưu manh chính là lưu manh, còn phản ứng bình thường cái gì, thời điểm đêm tân hôn ta cũng đối chàng như vậy, chàng cái gì một chút cũng không có, bây giờ nói là bình thường, có heo mới tin chàng. "
Khương Tử Nha kéo ra khóe miệng, nha đầu kia lại vẫn nhớ rõ, hắn bất đắc dĩ nói: "Chiêu Đệ, vậy là nàng muốn ta hiện tại đem nàng ăn hết. "
Mã Chiêu Đệ lập tức lắc đầu: "Không nên. " Nàng mới không cần đâu? Nàng biết rõ mắt mình đang bị thương, căn bản là không được...!
"Vậy nàng bây giờ có muốn hay không ngoan ngoãn ngủ. " Khương Tử Nha rõ ràng biết còn cố hỏi mà hỏi.
"Thế nhưng là ta thật sự ngủ không được, ban ngày ta đã ngủ rất nhiều. "
Mã Chiêu Đệ hướng trong ngực Khương Tử Nha cọ xát bĩu môi ủy khuất nói.
"Vậy nàng có đói bụng không. " Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói.
"Có chút. " Mã Chiêu Đệ gật đầu.
"Tốt, ta đây dẫn nàng đi phòng bếp. " Khương Tử Nha đem Mã Chiêu Đệ nâng dậy giúp nàng mặc quần áo tử tế, bản thân cũng mặc quần áo tử tế, nhưng sau liền ôm ngang lấy Mã Chiêu Đệ hướng phòng bếp đi đến, đi vào phòng bếp lại phát hiện trong phòng bếp có người, hơn nữa còn là một xanh một tím, Khương Tử Nha nhìn bọn họ không biết nên lưu lại, hay là nên rời đi.
"Tướng công làm sao vậy, đến phòng bếp rồi sao? Chàng mau để ta xuống! " Mã Chiêu Đệ khó hiểu, như thế nào không đi, chẳng lẽ đã đến phòng bếp thế nhưng là không nên a...! Nếu như đã đến tướng công có lẽ sẽ đem mình buông xuống, nhưng là bây giờ lại cũng không nhúc nhích, đây là có chuyện gì a...!
Lâm Chỉ Thanh trừng mắt Lục Thần Hiên nói: "Thần Hiên, mau buông ra, Chiêu Đệ bọn hắn đã đến. "
Lục Thần Hiên nhìn xem Khương Tử Nha ôm Mã Chiêu Đệ bộ dạng lạnh yên tĩnh nói: "Sợ cái gì, dù sao chúng ta cùng bọn hắn cũng giống nhau, hắn ôm của hắn, ta ôm của ta. " Vừa nói một bên cánh tay cũng ôm chặc hơn.
Lâm Chỉ Thanh bị ôm có chút không thông tức giận, nàng bất đắc dĩ nói: "Thần Hiên, chàng ôm ta ta thở không được. "
"Như vậy có thể hay không tốt hơn. " Lục Thần Hiên nghe xong lập tức thả lỏng một tí, ngữ khí ôn nhu.
Lâm Chỉ Thanh bất đắc dĩ, nàng đối Khương Tử Nha nói: "Thừa tướng, các người mau vào, thức ăn sẽ có ngay. " Vừa nói vừa tiếp tục động tác trong tay.
Khương Tử Nha gật đầu về sau liền mang theo Mã Chiêu Đệ vào phòng bếp đem nàng đặt ở trên ghế liền nói với nàng:
"Chiêu Đệ trước chờ một chút được không. "
Mã Chiêu Đệ gật đầu: "Tướng công, trách không được chàng vừa mới không nói chuyện nguyên nhân là nhìn thấy thúe không nên nhìn, bất quá tướng công vừa rồi chàng nhìn thấy gì, nói cho ta nghe đi! " Nói xong cũng thò tay
đụng Khương Tử Nha, bởi vì ánh mắt của nàng nhìn không thấy, cho nên tại không trung sờ chỗ phương hướng không đúng, vẫn là Khương Tử Nha đưa tay mắm lấy bàn tay nhỏ bé kia giữ tại trong tay mình: "Ta ở chỗ này. "
Mã Chiêu Đệ có chút không có ý tứ, nàng cười khổ nói: "Tướng công, ta có phải vụng về lắm hay không a...! Rõ ràng biết rõ ngươi đang ở đâu lại vẫn là nghĩ sai rồi. "
Khương Tử Nha gặp Mã Chiêu Đệ như vậy, biết rõ nha đầu kia lại đang loạn tưởng, hắn có chút tức giận nói: "Chiêu đệ, nàng còn như vậy ta sẽ tức giận. " Mã Chiêu Đệ nghe xong quả nhiên nóng nảy, nàng bối rối đều muốn đứng lên nói cái gì đó, thế nhưng là lại không biết nói cái gì, nàng hai tay bắt đầu phát run lên: "Tướng công, không nên tức giận, ta cái gì tất cả nghe theo chàng, ta không nói nữa còn không được ư? Chàng không nên tức giận được không."
"Tốt rồi, ta không tức giận. " Khương Tử Nha trực tiếp đưa tay sau đó nắm ở eo nàng, Mã Chiêu Đệ vội vàng không kịp chuẩn bị, khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp đập lấy bộ ngực của hắn, Khương Tử Nha tranh thủ thời gian vuốt vuốt ngạch buồn cười nói: "Thế nào, đụng có đau không? "
Mã Chiêu Đệ thập phần nhu thuận lắc đầu sau đó hai tay chăm chú dắt lấy vạt áo trước ngực Khương Tử Nha về sau liền cúi đầu một câu cũng không nói.
"Thật không có? " Khương Tử Nha trên mặt bí mật mang theo nụ cười nhìn xem Mã Chiêu Đệ.
"Chỉ cần tướng công không tức giận là tốt rồi. " Mã Chiêu Đệ đích ngữ khí trong thập phần thành khẩn, hơn nữa còn có một ít không xác định, nàng không xác thực rằng tướng công đến cùng có hay không sinh khí, nàng trước kia bái kiến hắn sinh khí, nàng thật sự sợ hãi. "Đồ ngốc. " Khương Tử Nha cúi đầu tại trán Mã Chiêu Đệ hôn thoáng một phát, sau đó dùng ngón trỏ vuốt một cái mũi nhỏ của nàng, tràn đầy cưng chiều giọng điệu, hắn làm sao có thể sinh khí, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đối nàng sinh khí.
"Tốt rồi, đồ ăn đã đến. " Lúc này Lâm Chỉ Thanh Lục Thần Hiên hai người phân biệt bưng hai cái chén lớn đã đi tới, đem chén để tại trên mặt bàn, Mã Chiêu Đệ Khương Tử Nha hai người đã ngửi được hoa vị của hành, Mã Chiêu Đệ theo Khương Tử Nha trên người đi xuống, Khương Tử Nha vịn nàng ngồi xuống, sau đó cầm lấy thìa bắt đầu chậm đút nàng.
Mã Chiêu Đệ theo ngửi thấy được hương vị bắt đầu sẽ chờ đã không kịp, nàng ngọt ngào mà hỏi: "Thanh tỷ tỷ, tỷ làm chính là sủi cảo ư? Ta ngửi thấy được một cổ hành thái vị. "
Lâm Chỉ Thanh cười nói: "Không phải sủi cảo, ta làm chính là mì hoành thánh, muội bị thương cho nên tận lực ăn chút ít thanh đạm. "
Lục Thần Hiên cầm lấy thược tử cắn một cái sau đó dùng vả vào mồm thổi, các loại độ ấm không sai biệt lắm đích thời điểm liền thay đã đến Lục Thần Hiên miệng bên cạnh, Lâm Chỉ Thanh bất đắc dĩ nói: "Chính chàng tự ăn đi! Ta tự .ình ăn thì tốt rồi. "
Lục Thần Hiên không để ý tới nàng tiếp tục cầm lấy thược tử các loại chờ Lâm Chỉ Thanh há mồm, Lâm Chỉ Thanh chỉ đành chịu há miệng ăn, vừa nhai vài cái chỉ nghe thấy thanh âm Mã Chiêu Đệ sốt ruột nói: "Tướng công, nhanh lên
, ta còn muốn ắn. "
Khương Tử Nha bất đắc dĩ vội vàng cầm lấy thìa, múc một cái, sau đó giúp nàng thổi mát, đặt ở miệng Mã Chiêu Đệ, ý bảo nàng giương miệng, Mã Chiêu Đệ cũng rất tự nhiên tiếp nhận Khương Tử Nha phục thị,
"Ăn thật ngon, Thanh tỷ tỷ, thủ nghệ của tỷ càng ngày càng tốt. "
Khương Tử Nha cười cười, đem súp đút cho Mã Chiêu Đệ, Mã Chiêu Đệ ăn canh tiếp tục khích lệ nói: "Liền súp cũng tốt như vậy. "
Lâm chỉ thanh cười nói: "Ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, đừng các loại hạ ngủ không được. " Mã Chiêu Đệ gật đầu lại ăn không sai biệt lắm mười cái, cũng uống không ít súp, nàng đối Khương Tử Nha thỏa mãn nói: "Tướng công, ta ăn no rồi, không muốn ăn nữa. "
Khương Tử Nha gật đầu đành phải cầm qua chén sau đó bắt đầu tự mình ăn lấy, Mã Chiêu Đệ đối Lâm Chỉ Thanh nói: "Thanh tỷ tỷ, ngày mai tỷ làm cái này cho ta ăn có thể chứ? "
Lâm Chỉ Thanh gật đầu, cười nói: "Được rồi! Muội thích ăn là tốt rồi, ta đây đưa muội trở về phòng nghỉ ngơi! " Nói xong muốn đi đỡ Mã Chiêu Đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com