Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ngày thứ ba giả thần giả quỷ

[Dựa theo quan hệ của tôi với anh, anh nên kêu tôi một tiếng chồng mới đúng]

Đoạn Phí nhìn Giang Nhất Minh, như là đang nhìn một con quái vật.

"Mày rốt cuộc biết cái gì?!" gã thét lên, thanh âm vừa khó nghe lại bén nhọn, chói tai vô cùng.

Đoạn Phí chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên lén gặp mặt, Giang Nhất Minh liền một câu nói toạc ra bí mật gã che giấu mấy năm nay.

Gã nguyên bản chỉ nghĩ dò hỏi nên như thế nào vãn hồi hôn nhân giữa mình và vợ, chưa từng nghĩ tới lại cùng chuyện kia có quan hệ.

Ánh mắt Giang Nhất Minh bình tĩn nhìn Đoạn Phí, không chút nào bị đối phương cuồng loạn ảnh hưởng.

Hắn dựa vào quầy bar phía sau, liếc mắt nhìn rượu trong quầy, nhẹ nhàng nhếch miệng.

"Đoạn Phí lão sư, mệnh ông không tiền không quyền, vốn nên kham khổ cả đời, nhưng hiện tại tùy tiện lấy ra một chai rượu, ít nhất cũng là năm con số đi, số tiền này từ đâu ra?".

"Mày nói bậy! Mày dựa vào cái gì......" sắc mặt Đoạn Phí hết trắng lại đỏ, siết chặt nắm tay quát lớn.

Giang Nhất Minh cắt đứt lời gã, không nhanh không chậm nói "Chỉ dựa vào tướng mạo này của ông".

"Phần trán ông hẹp và thấp, là phúc khí nông cạn, xương gò má trũng xuống, là do dự không quyết đoán. Với sự nghiệp, ông lưỡng lự, lại đua đòi, với sinh hoạt, ông nhận không ra người tốt, bỏ đá xuống giếng" Giang Nhất Minh nói không nhanh không chậm, giọng nói còn mang theo đặc điểm mềm mại của người phương nam, bất quá lời nói ra lại như gai nhọn đâm thấu tim gan.

"Mày đánh rắm!" Đoạn Phí bị kích thích đến mức đập bàn đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh nhẹ nhàng gạt ngón tay Đoạn Phí qua một bên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt gã "Ông mười tuổi mất cha, 18 tuổi mất mẹ, tài sản trong nhà vì cha mẹ bệnh nặng mà tiêu sạch sẽ".

Đoạn Phí run run môi, "Mày nhất định là ở trên mạng tra qua......!".

"26 tuổi bước vào ngành sản xuất âm nhạc, tuy được người thưởng thức, lại bởi vì tính toán chi li mà chọc giận nhà đầu tư, nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu. Nhưng lại nhờ họa được phúc, gặp được người vợ hiện tại, 30 tuổi kết hôn, 35 tuổi có một đứa con, 37 tuổi trở thành người 'có tài nhưng thành đạt muộn'  trong giới chế tác âm nhạc" Giang Nhất Minh tiếp tục nói, hắn mỗi lần nói một câu, sắc mặt Đoạn Phí liền càng khó coi.

Người biết quá khứ của gã không nhiều lắm, càng ít có người biết gã cùng vợ hiện tại từng quen biết nhau thế nào.

Đoạn Phí lung lay thân thể, ánh mắt nhìn Giang Nhất Minh mang theo một chút kinh hoảng "Mày làm sao biết? Mày là ai?".

"Là ông tìm tôi, vậy mà lại không biết tôi là người như thế nào?" Giang Nhất Minh hơi nhướng mày, trong lời nói có phần ngoài ý muốn cùng trào phúng.

Đoạn Phí khép miệng, trong lòng lộp bộp hoảng hốt.

Sau khi gã ở trên sân khấu bị Giang Nhất Minh chọc phá tâm sự, buồn bực nghi hoặc đối phương như thế nào biết được, sau lại được một người bạn trong giới giới thiệu, mới biết được Giang Nhất Minh trừ bỏ một cái thân phận là thí sinh tham gia tuyển tú, còn có một thân phận khác.

16 tuổi liền cho người xem tướng định phong thuỷ, ngay cả người giàu có ở Hồng Kông không tiếc đi phi cơ đường xa đến đây, chỉ vì có thể gặp được hắn, nhờ hắn chọn ra nơi tốt để mở cửa hàng.

Còn có Chung Nghĩa ông vua không ngai của sòng bạc ngầm, một hồi bệnh cấp tính đi hơn phân nửa cái mạng, Giang Nhất Minh di chuyển mấy bồn hoa trước nhà, sửa lại bố cục phong thủy trong sân, bất quá mới ba ngày, ông vua không ngai kia liền mặt mày hồng hào trở lại.

Về một tay bản lĩnh vô cùng kỳ diệu kia của Giang Nhất Minh, Đoạn Phí từ chỗ bạn gã nghe được không ít, từ làm giàu đến cứu người, lại đến trên tiết mục Giang Nhất Minh một câu nói toạc ra cuộc hôn nhân đang có nguy cơ tan vỡ của gã, Đoạn Phí khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, theo bản năng đem đối phương coi như thần côn có thể giải quyết các loại vấn đề, chỉ nghĩ tìm đối phương giải quyết vấn đề hôn nhân của mình.

Nhưng lúc này, Đoạn Phí hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, nếu Giang Nhất Minh có thể giải quyết nhiều phiền toái như vậy, thì những bản lĩnh này bất quá là một góc của tảng băng chìm mà thôi......

Phàm là điều hắn muốn biết, đều có thể biết, phàm là bí mật hắn muốn tìm, đều có thể tìm được.

Đoạn Phí nhìn ảnh ngược của bản thân phản ánh trong cặp mắt màu caramel của Giang Nhất Minh, thấy chính mình sắc mặt tái nhợt lại chật vật, gã đột nhiên run lên, lùi về sau hai bước, đụng ngã cả bàn trà thủy tinh, té vào những mảnh vỡ.

Giang Nhất Minh nhíu mày, trên người Đoạn Phí bị mảnh vỡ cắt ra vài đạo vết máu, còn có mảnh vỡ đâm thẳng vào da gã.

Hắn móc điện thoại ra gọi 120, sau đó nhìn về phía Đoạn Phí, "Trong mạng ông vốn nên 37 tuổi mới có một tử, ông lại làm đứa bé kia đến sớm hơn hai năm, lấy bát tự thuần dương mà ra đời. Người có bát tự thuần dương, khắc thê khắc mẫu, vợ ông tuy rằng khó sinh, lại là quý nhân phúc hậu, nên mẹ con đều bình an. Ông mượn dương khí của huyết nhục thân sinh, rửa sạch vận đen của bản thân, sửa mệnh sửa vận. Ông tuy có tướng mạo nghèo kiết hủ lậu, nhưng vẫn dần dần có tiền tài vào túi".

Hắn nói xong, hỏi ngược lại "Tôi nói đúng chứ?".

Sắc mặt Đoạn Phí hết đỏ lại trắng, không có trả lời, gã gắt gao nắm chặt cổ tay, máu từ nơi vết thương ào ạt chảy ra, phân không rõ là do đau hay gì khác mà đôi mắt gã đều đỏ lên.

"Đứa bé kia sinh sớm hai năm, dương khí lại bị cha ruột cướp đi, không sống qua một tuổi liền chết non. Thuần dương chi tử chết non......tướng chết của đứa bé kia nhất định thực đáng sợ đi?" Giang Nhất Minh nhìn Đoạn Phí.

Đoạn Phí hai mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm máu trên cổ tay, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng "Ngày đó lúc nửa đêm, tôi như có dự cảm, trời xui đất khiến đứng dậy đi nhìn nó. Nó nằm trong nôi, đầu to như bị thổi phồng, đôi mắt trắng dã, làn da sưng phồng lên thành màu đỏ tím, nóng đến dọa người".

"Tôi vội vàng duỗi tay ôm nó, không nghĩ tới khi bế lên giống như là ôm một cái bàn ủi, nóng đến mức tôi theo bản năng ném nó ra".

Gã nói tới đây, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Giang Nhất Minh, gằn từng chữ một lặp lại "Tôi ném chính con mình ra ngoài cửa sổ".

Gã nói xong, bỗng dưng cười thảm một tiếng, lại rũ mắt, thấp giọng tiếp tục nói "Lúc ấy chúng tôi còn ở nhà cũ, tận trên tầng 17, cả người tôi đều dại ra đại não không nghĩ được gì, không thể tin mình đã làm điều đó".

"Tôi vội vàng kêu vợ dậy, chỉ vào chiếc nôi trống không, lại đứng đực ra không biết làm sao giải thích ......cô ấy cho rằng con tự bò ra khỏi nôi, sau lại tưởng bị người khác bắt cóc, nơi nơi tìm kiếm, rồi lại báo cảnh sát".

"Tôi nhân cơ hội vội vàng xuống dưới lầu tìm thi thể của nó, nhưng như thế nào cũng không tìm được".

"Đứa bé không thấy, nó biến mất không để lại dấu vết nào như chưa từng tồn tại" Đoạn Phí nhẹ giọng nói, đôi mắt không chớp nhìn cổ tay đang chảy máu của mình.

Gã lúc trước nói cho Giang Nhất Minh đứa bé không thấy, đều không phải là nói dối, gã còn không có thấy qua thi thể của con mình, chẳng sợ khi trời sáng, chẳng sợ qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói có người phát hiện xác trẻ con.

"Sau lại chúng tôi dọn nhà, tôi cùng vợ cũng vô pháp tiếp tục ở lại nhà cũ".

"Qua hai năm, tôi phát hiện vợ mình thường mang mấy thứ kỳ quái về nhà, khi thấy mấy thứ này, tôi liền nghĩ đến đạo sĩ già lúc trước nói cho tôi làm thế nào để đổi vận...... nếu tôi từ lúc bắt đầu liền biết đây là lấy mạng con mình đổi lấy, tôi tuyệt đối sẽ không hưng phấn như vậy! Chết cũng sẽ không......" Đoạn Phí thấp giọng lẩm bẩm, bất tri bất giác cả khuôn mặt đều là nước mắt, nước mũi.

"...... phú quý tiền tài hiện tại của ông, đều là ở tiêu hao quá mức phúc vận sau này, thậm chí là của kiếp sau, trên thực tế, ông tiêu hao nhiều đến nỗi phú quý tiền tài cũng sắp cạn" Giang Nhất Minh nói, ánh mắt hắn dừng trên cổ tay chảy máu của Đoạn Phí.

Đoạn Phí lắc đầu, trên thực tế mấy năm nay chẳng sợ tiền tài lại nhiều, cũng như cũ vô pháp bổ khuyết nội tâm trống rỗng của gã.

"Tôi chỉ nghĩ đền bù cho vợ mình...... Tôi chỉ nghĩ lại ôm con mình một cái......".

Bên ngoài truyền đến tiếng xe cứu thương, Giang Nhất Minh đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xe cứu thương đang đi vào con hẻm nhỏ của tiểu khu.

"Tôi muốn hỏi ông một vấn đề" Giang Nhất Minh mở miệng, "Ông là như thế nào tìm được đạo sĩ già kia dạy ông cách đổi vận?".

"Không phải tôi tìm được lão, là lão tìm tới tôi".

Đoạn Phí ngẩng đầu, nhìn Giang Nhất Minh, trong mắt một mảnh đỏ tươi "Lão là sự bắt đầu của cơn ác mộng đời này của tôi".

Gã vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, nhân viên lên lầu, Giang Nhất Minh mở cửa cho bọn họ.

Hai hộ sĩ cầm túi cấp cứu nhìn đến một mảnh hỗn độn trước mắt, theo bản năng phóng nhẹ hơi thở, vội vàng cầm máu cho Đoạn Phí.

Giang Nhất Minh có thể đoán được, phỏng chừng chiều nay sẽ có lời đồn học sinh cùng đạo sư vung tay đánh nhau cho xem, không chừng hắn còn phải bị nói là cố ý đả thương người.

Chờ đến Đoạn Phí đã xử lý khẩn cấp xong vết thương, hai hộ sĩ đỡ gã đang muốn xuống lầu, Đoạn Phí bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Minh, chần chờ mở miệng hỏi "...... ngài biết nó ở đâu sao?".

Giang Nhất Minh biết Đoạn Phí hỏi chính là đứa bé chết non kia, hắn không trả lời, nhìn sự mong đợi trong mắt Đoạn Phí nháy mắt trở nên ảm đạm, bị người đỡ vào thang máy.

Giang Nhất Minh đi đến bên cửa sổ, móc điện thoại ra cùng chính mình người đại diện đơn giản nói một chút tình huống bên này, nghe thấy đầu bên kia người đại diện cơ hồ hét lên, hỏi hắn như thế nào bị kêu đi tính cái mệnh đều có thể ra tin tức lớn như vậy.

Giang Nhất Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ trả lời "Có thể là người thường không thừa nhận được cú đánh của vận mệnh đi".

"...... cút".

Giang Nhất Minh hơi nhếch khóe miệng, đứng bên cửa sổ chung cư của Đoạn Phí, rũ mắt, trong tay nhéo ốp lưng màu đen của điện thoại, lông mi so với nữ nhân còn dài còn cong, tạo ra bóng râm che khuất cả đôi mắt.

Liền trầm mặt đứng đó vài phút, Giang Nhất Minh mới xoay người rời đi, phát ra một tiếng thở dài như có như không.

Hắn nói đều là dựa vào kinh nghiệm để nói, cố tình không ai muốn tin.

Hắn đi thang máy xuống lầu, một người từ tòa nhà tối tăm ra tới, không biết vì cái gì lộ ra một cổ lãnh đạm cô đơn bị thời gian quên đi.

Ngoài tòa nhà dừng một chiếc xe việt dã màu đen, ở thời điểm hắn từ trong tòa nhà đi ra liền chậm rãi nổ máy, chạy đến trước mặt hắn.

Cửa sổ của ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn sắc bén.

Tóc đen hơi dài của nam nhân được buộc gọn sau đầu, trên chiếc mũi cao thẳng mang một cái kính râm, từ đầu tới đuôi đều tản ra một cổ cấm dục lại quyến rũ.

Nam nhân nhìn Giang Nhất Minh "Lên xe".

Trong mắt Giang Nhất Minh nổi lên một tia ý cười, cả người đều trở nên nhu hòa ấm áp, hắn lên xe thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nhếch môi trêu chọc chào hỏi "Công Chúa Tóc Dài, anh như thế nào biết tôi ở đây?".

Biệt danh này là từ nhỏ đã có. Khi còn nhỏ nam nhân để tóc đen dài tới vai, vừa lạnh lùng lại đẹp trai, diện mạo tinh xảo, giống như búp bê Tây Dương.

Cứ việc để tóc dài, lại không ai xem anh thành bé gái, cũng chỉ có Giang Nhất Minh dám như vậy trêu ghẹo mà gọi anh.

"Hôm nay Chung gia cùng Giang gia cùng nhau ăn cơm, bá mẫu nói cho tôi em ở chỗ này" nam nhân nghe thấy thanh âm trêu ghẹo của hắn, cảm xúc cũng không dao động, anh kiên nhẫn giải thích, nghiêng người chỉnh đai an toàn bị xoắn lại cho Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh cúi đầu nhìn đai an toàn được chỉnh lại ngay ngắn trước ngực.

"Còn có, dựa theo bối phận, em nên kêu tôi một tiếng chú" nam nhân khởi động xe, nhàn nhạt nói.

Giang Nhất Minh chớp chớp mắt, ha, câu này là để phản kích cái tên "Công Chúa Tóc Dài" à.

"Dựa theo quan hệ của tôi với anh, anh nên kêu tôi một tiếng chồng" Giang Nhất Minh nói.

"Kêu cái gì?".

"Chồng".

"Nga".

"......".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com