Chương 44: Giết Người Diệt Khẩu
GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU
Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com
✡ ✡ ✡ ✡ ✡
“Duyệt… Duyệt Duyệt, chắc chắn là mắt mẹ có vấn đề, nhìn thấy ảo giác đúng không? Sao mẹ lại thấy con liên tục biến ra đồ đạc từ không khí thế này?!” Tô San hoảng sợ nhìn Tô Duyệt, ngón tay run rẩy chỉ về núi đồ trước mặt, lắp ba lắp bắp.
Tô Duyệt thoáng ngừng động tác, buồn cười nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của mẹ, nắm lấy đôi tay đã hơi nhăn nheo của bà, nói: “Lão mẹ của con ơi, mẹ không nhìn thấy ảo giác đâu, hồi đó khi con biến thành zombie, cũng đồng thời sở hữu một không gian. Không gian này có thể tích trữ vô số vật liệu, có thể trồng trọt rau quả, có thể chăn nuôi gia súc gia cầm. Trong đó còn có nước có phòng ở. Bất quá đáng tiếc là tạm thời trước mắt chỉ có một mình con vào được, người khác không cách nào tiến vào không gian.”
Tô San ngơ ngác nhìn Tô Duyệt, mất một lúc lâu bà mới tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ, sau đó đứng bật dậy quan sát tứ phía, không có người, tốt lắm, không bị nghe lén. Quay lại ngồi bên Tô Duyệt, bà sốt ruột đè thấp giọng nói: “Con nhỏ tiếng chút, đừng có oang oang như thế, nếu bị người khác nghe được, vậy phải làm sao? Thân phận zombie của con và việc con có không gian còn ai khác biết không?”
Thấy dáng vẻ này của lão mẹ, Tô Duyệt cười trấn an: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, cũng chỉ có mấy người cùng con quay về biết chuyện này thôi. Hiện tại có thêm mẹ, chỉ từng này người biết.”
“Cái gì?! Bọn họ cũng biết?” Nghe Tô Duyệt nói vậy, Tô San tức giận nhìn Tô Duyệt, lớn tiếng rống lên.
Ài… Tô Duyệt giờ mới phát hiện thính giác quá tốt cũng chẳng phải chuyện hay, ví như hiện giờ, tiếng gầm sư tử Hà Đông của mẹ thiếu chút hét rách lỗ nhĩ cô. Xoa xoa đôi tai bị hành hạ, Tô Duyệt bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều là đàn em của con, biết cũng chẳng có vấn đề gì mà, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói lộ ra đâu, mẹ 120% yên tâm đi!” Còn chưa hết câu, lỗ tai cô đã bị lão mẹ xách lên. Tô Duyệt đau quá hét lên: “Á! Mẹ, rách tai con rồi!”
Tô San phừng phừng lửa giận trừng Tô Duyệt đang đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không nỡ mà thả tay, có điều miệng vẫn không thôi mắng mỏ: “Hừ, xem con còn dám bất cẩn thế này không! Lại dám tùy tiện nói những chuyện quan trọng như thế này với người khác. Mẹ thấy não con ngấm nước rồi. Càng sống càng thụt lùi!”
“Ôi dào, mẹ à, mẹ đừng lo, con cũng đâu còn là trẻ con, biết chừng mực giới hạn mà!” Dái tai rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo, Tô Duyệt vừa xoa tai vừa lầm bầm kháng nghị.
Tô San trừng Tô Duyệt một cái, sau đó nhìn cửa phòng đóng chặt, cúi lại gần bên tai cô, thì thào bàn bạc: “Con xem nếu mấy người đó không hữu dụng lắm, hay là giết người diệt khẩu đi, bí mật của con chỉ còn hai mẹ con mình biết, như vậy sẽ tuyệt đối an toàn.”
Tô Duyệt trong lòng âm thầm vì đám người Từ Quân mặc niệm. Xem ra bọn hắn bất tri bất giác đã khiến lão mẹ nổi sát tâm. Ài… mẹ của cô hủy thi diệt tích thành nghiện luôn rồi.
Để ngăn lão mẹ tiếp tục càng nghĩ càng xa, Tô Duyệt liền nghiêm túc giải thích chuyện hạ khế ước với nhóm người Từ Quân cho mẹ. Tô San sau khi nghe xong, trái tim lơ lửng mới có thể trở về chỗ, bỏ qua cho Tô Duyệt.
Bà bực bội lườm Tô Duyệt một cái, nói: “Hừ! Nãy không nói sớm, hại lão mẹ của cô lo lắng thế này đây! Nhưng còn hai người con chưa thu làm đàn em, con phải tranh thủ thời gian thu phục họ cho mẹ, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Bất chợt nghĩ đến, Tô San huých nhẹ vai Tô Duyệt, tặc lưỡi cười gian nói: “Với cả nam nhân dị năng giả Không khí cấp ba con nói nữa, người tên Khúc Lãnh ấy, trông thật tuấn tú, tính cách thì ổn trọng, năng lực lại mạnh, con phải đoạt hắn về làm con rể cho mẹ, nghe rõ chưa?!”
Tô Duyệt câm nín trợn trắng mắt, cũng lười phản bác, vì dù có phản bác thế nào, kết quả sau cùng đều như nhau, nên biết thế gian này người có thể trị được cô, chẳng còn ai ngoài lão mẹ.
Chợt như nhớ ra điều gì, Tô Duyệt lên tiếng: “Nam nhân đó, sau khi tận thế đến, có từng tìm mẹ chưa?”
Nghe vậy, Tô San chẳng mảy may động tĩnh, thờ ơ nói: “Không có, nhưng có nghe nói ông ta với nữ nhân kia đi thành phố B rồi, như vậy cũng tốt, về sau không cần lượn lờ ngứa mắt mẹ con ta. Được rồi, không nói nữa, để mẹ thay toàn bộ số ga gối này, cũng cần dọn dẹp phòng ốc một chút, buổi tối bọn họ có thể nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng, không nói nữa. Con làm cùng mẹ, bảo cả bọn họ lên giúp một tay, đàn em chính là để sai làm việc nặng còn gì. Về sau mẹ của con cứ thoải mái hưởng phúc đi!” Vừa nói vừa cùng Tô San ra khỏi phòng, tập hợp mấy người Từ Quân thu dọn lại một lượt căn nhà.
Sau đó lại lấy ra một đống thực phẩm đưa cho Trương Hành, bảo hắn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn thết đãi mọi người. Tô lão mẹ cũng là một người có sức tiếp nhận mạnh mẽ, nhìn Tô Duyệt luôn tay lôi đồ ra cũng chẳng còn ngạc nhiên.
Tô Duyệt bên này vừa bận rộn vừa ấm áp, bên kia lại đang diễn ra một cảnh tượng hoàn toàn khác.
“Cốc cốc cốc!”
“Vào đi!”
“Báo cáo trưởng quan, vừa rồi trên đường đột nhiên có hai người tử vong, trên người không có dấu vết bị thương. Đã đưa đến phòng khám nghiệm tử thi rồi.”
Nghe lời binh sĩ nói, nam nhân được gọi là trưởng quan kia mới ngẩng đầu. Một thân quân phục thẳng thớm chỉnh tề, vì ánh sáng hắt rọi sau lưng, ngũ quan khuất trong bóng tối, nhìn không rõ, duy nhất có thể thấy chính là cặp kính loé vàng và đôi môi đỏ thắm.
Chỉ thấy cánh môi ấy nhẹ nhàng khép mở, thanh âm trầm thấp ôn thuần vang lên sau làn môi ấy: “Vậy hả? Lại còn có sự việc như vậy sao? Dẫn ta đi xem!” Nói xong liền đứng dậy, đi ra từ sau bàn làm việc, đôi ủng màu đen giẫm xuống đất tạo nên âm thanh nặng nề. Hắn cầm đôi găng da màu đen trên bàn lên ưu nhã đeo vào tay, khí chất ôn nhuận thanh tao vô hình trung tản phát, đi kèm bộ quân phục tề chỉnh không loạn, hắn mặc lại toát ra một phong vị cấm dục. Sự kết hợp tương phản giữa dịu dàng và nghiêm cẩn này lại khiến người nhìn sản sinh ra một cỗ lửa kỳ lạ trong lòng, khiến lòng ngươi thiêu đốt bốc cháy khó chịu. Chỉnh đốn xong xuôi, hắn đưa mắt lên ra hiệu binh sĩ trước mắt dẫn đường.
Trong căn phòng một toà biệt thự xa hoa, đang diễn ra một tiết mục không phù hợp với trẻ em.
“Ưm ~ A… Huống ca… người ta không chịu nổi, tha cho người ta đi, Huống ca ngươi lợi hại quá!” Một nữ nhân kiều mị rên rỉ dưới thân một nam nhân cao lớn đang mạnh mẽ lên xuống ra vào vận động.
“Tiện nữ này, không chịu nổi còn hút chặt ta như vậy sao!” Nói đoạn liền bóp bắp đùi nữ nhân kia, lại điên cuồng đâm vào rút ra.
Đột nhiên tiếng đập cửa bang bang gián đoạn một màn kích tình giữa hai người, “Đại ca, vừa rồi trên đường phát hiện thi thể của Văn ca và Mai tỷ, giờ quân đội đang chuẩn bị đưa bọn họ đi khám nghiệm.”
“Cái gì? Ngươi nói Văn tử và Mai tử đã chết? Là kẻ nào không thiết sống dám giết người của Chu Huống ta!” Nam nhân ngẩng đầu, không ngờ dung mạo hắn rất đẹp, bờ môi hồng nhuận, dáng mắt hẹp dài. Rõ ràng là một nam nhân mỹ lệ như vậy, nhưng đôi mắt kia lại âm trầm đáng sợ, lúc này nghe báo cáo của đàn em bên ngoài, đáy mắt kia liền lộ ra tàn nhẫn cùng khát máu. Kẻ này chính là ca ca của Chu Văn, lão ba của Chu Nhu, Chu Huống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com