Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 299: Gặp nhau vui vẻ trước cổng thành




Sau khi đã an bài n tha hành trình hi kinh cho đám thương binh, Tô Yến cùng Kinh Hng Truy quyết đnh đi trước mt bước, sm ngày v ti kinh thành.

"Ngươi nói là, không dùng đường sông vn lương, cũng không cưỡi nga?" Tô Yến nhíu mày hi, "Vy ngươi đnh đi đường nào?"

Kinh Hng Truy cười đáp: "Khinh công."

Hai người ăn mc gn gàng như khi ra trn, ngoi tr thư tín cùng n tín trng yếu và hai ba lương khô, tuyt không mang thêm vt gì.

Lúc đóng gói hành trang, Kinh Hng Truy ly t ngc áo ra mt cun la, đưa cho Tô Yến: "Cái này, đi nhân xem có dùng được chăng?"

Tô Yến thy hn tu ý nhét đ vào ngc, cũng không quá đ tâm, đưa tay nhn ly, m ra xem lin biến sc: "Đây chng phi... chiếu thư hoàng gia triu Thái t hi kinh sao? Ti sao li nm trong tay ngươi?"

Kinh Hng Truy lin k rõ: tháng trước, lúc hn đi theo đoàn vn lương bên sông, tình c vt được mt s gi trôi sông. S gi t xưng được triu đình phái đi, đúng lúc huyn lnh không có nha môn vì v nhà ung rượu mng, huyn tha tm quyn không có mt nhìn, ng là k la đo nên đui đi.

S gi ch không ni huyn lnh hi ph, li vì ung nước sông mà phi nhim hàn, bnh càng lúc càng nng. Kinh Hng Truy không n thy người chết oan, bèn mi lang trung đến cu tr.

Thế s không th trì hoãn, thy Kinh Hng Truy là người đáng tin, s gi lin giao li chiếu thư cho hn, đng thi nh h tng v Nam Kinh.

Khi y, Ngy lão qu va qua đi, Kinh Hng Truy vn mun t chi, gp rút tr v kinh tìm Tô Yến. Nhưng nghe t ming s gi biết được, chng nhng Thái t đang Nam Kinh, mà Tô Yến cũng mi được điu nhm ti đm đương chc quan L b nơi đó.

Như sông ln quy v bin c, hai người lin cùng đường khi hành v Nam Kinh.

Nào ng s gi y s mnh bt hnh, nếu chu ngh ngơi dưỡng bnh ti huyn thành, e còn gi được tính mng. Nhưng vì biết chiếu thư quan trng, hn gng gượng lên đường, kết qu bnh phi tái phát, người chưa ti Nam Kinh đã lìa đi.

Trước lúc lâm chung, s gi căn dn Kinh Hng Truy, bng mi giá phi đem chiếu thư tn tay giao cho Thái t ti Chung Sơn lăng, còn thay mt triu đình ha hn ban thưởng hu hĩnh.

Kinh Hng Truy không hng thú vi thưởng bc, nhưng vì vic này trng đi, li nghĩ Tô Yến vn luôn dc lòng bo v Thái t, s rng sẽ b liên ly. Mt khác, vic đưa tin đi vi hn vn d như tr bàn tay, nên lp tc nhn li.

Đến lúc ti Chung Sơn lăng, hn thy quan ph nơi y đang khn trương chôn ct thi th ca Cm Y V, lin cm thy không n. Hi thăm mi hay Thái t đã dn mt đi quân bí mt ri Nam Kinh lên phía Bc t mười ngày trước. Hn ln theo du vết hành quân, đui ti Đường p, phát hin tung tích thích khách huyết đng trong mê tung lâm, đúng lúc nguy cp mà cu được Tô Yến.

Tô Yến nghe xong cm khái không thôi, cn thn đem chiếu thư ct vào hp g, trm ging nói: "Hin ti ta bt đu tin vào hai ch 'vn mnh'. Có lẽ... đó chính là lut nhân qu khp mi nơi."

Kinh Hng Truy không hiu "lut nhân qu" là gì, nhưng ch cn có th tr li bên Tô đi nhân, li mt ln na được y tiếp nhn, thì đó đã là vn mnh tt nht trong đi hn.

— Mãi đến sau này, hn mi biết, mình nói sm.

Tô đi nhân biết rõ chuyn năm xưa, v ngoài thì như đã tha th vic hn ri đi không t bit, cũng chu cùng hn trò chuyn, sc mt không còn lnh nht. Nhưng mi ln hn đưa ra ám ch tình ý, đi phương đu khéo léo t chi, c như th quan h gia hai người đã quay v vch xut phát — đơn thun là ch thượng và th v, không hơn.

Lý do vn là câu y:

Khi hn thi trin khinh công mang Tô Yến, thân th gn sát bên nhau, mun nhân cơ hi sáp li gn mt chút, lin b t chi: "Ta tht không quen."

Lúc dng chân ăn cơm, thy môi Tô Yến ướt át, lòng nga ngáy, mun hôn mt cái, li b cn: "Ta tht không quen."

Ngay c vic đưa tay chnh li tóc mai hay vt áo cho Tô Yến, cũng b ngăn li: "Ta tht không quen."

Kinh Hng Truy b t chi liên tc, cm giác như sp hc máu, ni thương khó tránh. Hn va m c va bt lc, hi: "Đại nhân khi nào mi 'quen' li thuc h đây?"

Tô Yến ngng đu nhìn tri, cúi đu nhìn đt, đáp: "Ta là người có trách nhim, không mun liên ly người khác. Dù là thân nhân, có đôi chuyn vì mun tt cho đi phương, ta sẽ la chn giu kín, t mình quyết đnh. Vy nên vn đ ngươi hi, ta cũng mun giu. Bng không... ngươi th dành hai năm t tìm đáp án xem sao?"

Kinh Hng Truy: ...

Trong li nói này, oán khí và hàm ý sâu xa đan xen, nếu hn còn không hiu thì đúng là đ ngc.

Nhưng thì sao? Cũng không th cưỡng ép Tô đi nhân. Dù sao người có li trước vn là hn. Cc din hin gi, ch có th nói là gieo gió gt bão. Hn ch đành kiên nhn d dành, chm rãi bi đp lòng tin và cm giác an toàn nơi Tô đi nhân, đ mi th tr li như xưa. Ngoài ra... còn có th làm gì?

Kinh Hng Truy đành đem u oi giu kín trong lòng, chôn vùi nhng dc vng mun th l, ngy trang thành mt th v thành tht, ngoan ngoãn, hết lòng phc v. Mt ln na mang theo lý tưởng "chân thành có th lay chuyn c st đá" mà gánh ly chc v xưa kia.

Kinh thành, đêm khuya. Bên ngoài ph D Vương, Kim Ngô V do Ngũ quân đô đc ph phái đến vn nghiêm ngt trn gi.

Người thng lĩnh truyn li khu d Thái hu:

"Gn đây Hoàng thượng thân th bt an, tm dng chu sm. Triu đình bt đu có người manh nha d ý, mưu cu lon thế. Thành nhi không cn chu nh hưởng. Mu hu đc bit phái Kim Ngô V đến tăng cường h v Vương ph, đ con yên tâm tuyn phi, np hin."

D Vương lĩnh ch t ơn, ngoài mt không l na phn bt mãn, nhưng ngm triu vài tâm phúc tin cy, mt bàn trong thư phòng.

"Gn đây hai tháng, khí tc trong cung và triu đình khiến bn vương nh ti mt câu chuyn xưa—" D Vương gõ ngón tay lên mt bàn, "Vic gì d thường, t có yêu tà."

Thng lĩnh th v ph vương, Hoa Linh gt đu: "Thuc h đã b trí năm trăm th v, đ đ bo v toàn ph, nào cn Kim Ngô V. Tình thế trước mt quá qu d, thuc h xin nói li đi nghch — trn bao vây này, là h v, hay là giam lng?"

D Vương không trách, mà quay sang hi trưởng s trong ph: "Tông tiên sinh, ý ngài thế nào?"

Tông trưởng s, mt thư sinh trung niên mt trng, nguyên là văn thư quan trong Tĩnh Bc quân, dù chc không cao nhưng được D Vương tin cy, sau được điu v ph nhn chc trưởng s. Hn vut râu, trm ngâm chc lát ri nói:

"H quan có ba điu nghi hoc, Vương gia xin nghe k

Mt là, trong cung lan truyn tin Hoàng thượng bnh nng, mun triu Thái t hi kinh, nhưng ni các li không nhn được chiếu ch. L lùng th nht.
Hai là, Thái hu vn luôn xưng hu cung bt can chính s, nay li nhiu ln triu kiến các trng thn trong triu. L lùng th hai.
Ba là, V gia vn suy vi hai năm qua, nay li bt đu can d triu chính, ging như gà mái hc gáy, ch s thiên h không nghe tiếng. L lùng th ba."

D Vương thm hiu, li nói tuy kín kẽ nhưng n cha hàm ý sâu xa—

Th nht, nếu Hoàng thượng tht s mun triu Thái t hi kinh mà chiếu ch không đến nơi, thì tc là đã không còn kim soát triu cc.

Th hai, Thái hu nhúng tay vào triu chính, rt có th là k đng sau cn đường Thái t.

Th ba, V gia vn da vào Thái hu và Nh hoàng t. Nếu Thái t không v được, Nh hoàng t t thành người được chn kế v. V gia thy thi cơ đến, dã tâm lin tri dy.

D Vương nhíu mày, bt cười: "Mu hu qu thc thương ta. Ta ln bng này tui, bà vn lo che ch; còn Nh hoàng t, đu chưa có tóc, đã th hn ra đu sóng ngn gió."

Hoa Linh chưa hiu n ý, tưởng Vương gia oán trách mu hu thiên v. Nhưng Tông trưởng s sc mt cht biến, đã nghe ra điu khác.

D Vương chăm chú nhìn Tông trưởng s, hi: "Tông tiên sinh thy thế nào?"

Tông trưởng s như rơi vào cơn ging xé trong lòng, càng nghĩ càng đ m hôi, cui cùng chp tay nói: "Thân là thn t, vn phi dc sc phò tá ch công. Ch không biết, Vương gia là đã có ch ý, hay ch là dò hi th?"

D Vương thu lim ý cười, chm rãi đáp: "Tht lòng mà nói, ta đang do d. Đây có lẽ là cơ hi ln nht trong đi — nm ly vn mnh ca chính mình. Nhưng..."

Hoa Linh cui cùng cũng hiu ra hai người đang nói đến chuyn gì, toàn thân lnh but.

Suy nghĩ còn chưa kp rõ ràng, khát vng công danh đã dâng trào, hn ôm quyn nói: "Vương gia, thi cơ có mt, không th b l!"

"Ngươi nói sao?" D Vương nhìn sang hn.

Hoa Linh đáp: "Thuc h là k thô l, li nói chng hoa m như Tông tiên sinh, nhưng đu xut phát t tâm can. Nếu Vương gia thy không thun tai, mun chém đu ta, ta cũng không oán!"

D Vương cười nht: "Ngươi là người cũ dưới trướng ta, li là biu đ Hàn Bôn, bn vương sao n chém đu ngươi?"

Hoa Linh không thèm gi ý t, ln tiếng nói:
"Trên đi này làm gì có chuyn đa tr ba tui còn bú sa mà ngi trên ngai vàng, nói đo lý tr quc? Nếu đã như thế, chng phi cn có người nhiếp chính sao? Nếu người đó là Vương gia thì h quan không có gì đ nói, nhưng nếu là người khác, h quan dù chết cũng không phc!"

D Vương cười như không cười:
"Đã nói là nhiếp chính ri, sao ngươi li bo 'không có gì đ nói'?"

Hoa Linh sm mt li:
"Nhiếp chính, rt cuc cũng ch là đ đa bé không biết gì đó ngi lên danh nghĩa hoàng đế mà thôi. Nhưng sau này nó ln ri, chưa chc đã biết ơn Vương gia. Nếu không khéo, nó còn thy quyn lc ca Vương gia quá ln, khó mà thu hi! T xưa đến nay, nhiếp chính vương dù trung thành tn ty đến my, có my người kết cc tt đp? Có my người được tin tưởng?"

Tông Trưởng s dưới bàn lén đá hn mt cái. Nhưng ri li nghĩ:
Mình chng phi cũng có ý đó sao? Ch là Hoa Linh nhanh ming quá, dám nói toc ra mà thôi.

D Vương rơi vào trm mc. Mt lúc lâu sau, hn chm rãi hi:
"Thế nào, các ngươi đu nghĩ ta tht s ôm mng quyn lc?"

Hoa Linh đáp:
"Theo h quan thy, nếu hoàng thượng còn ti v, Vương gia tuyt đi không tranh đot. Nhưng hin ti cc din ri ren... Tri ban cơ hi mà không nm ly, có khác gì t chuc ha vào thân đâu, Vương gia!"

D Vương thn nhiên nói:
"Các ngươi quên Thái t ri sao? Hn mi là người kế v hp l nghi, hp danh phn."

Hoa Linh sng người, há ming mà không nói nên li.

Tông Trưởng s m li:
"Thái t đã b đy khi kinh thành, hin đang biên cnh – mt nơi nhy cm trong cc din triu đình. Nếu hn tiến thêm được mt bước, có lẽ còn hy vng; nhưng nếu lùi mt bước, thì coi như rơi xung vc sâu. Khi đó, dù núi có cao đến đâu, hn cũng chng còn liên quan gì na."

D Vương ngi lng như núi, nhưng ánh mt li sc lnh như st thép gia mùa đông – mt lung khí thế khiến người khác không dám nhìn thng. Hn không nhúc nhích, nhưng cm giác như ch cn mt cái chp mt, là có th lp tc ra tay.

Tông Trưởng s và Hoa Linh đu quen vi dáng v này – trước mi trn đi chiến, D Vương luôn như thế. Nhưng cũng vì vy, bn h li chng th đoán được trong lòng hn đang nghĩ gì.

Mt lúc sau, D Vương chm rãi lên tiếng:
"Đêm qua ta lén ri khi ph, đnh âm thm dò xét tình hình trong kinh. Vô tình bt gp Dương Đình – đi thn ni các – cùng L b Thượng thư Nghiêm Hưng, đang ci trang gp mt trong mt quán trà nh. Ta thy k l, lin lén nghe trm cuc nói chuyn gia hai người..."

Hoa Linh và Tông Trưởng s hi hp ch đi hn tiết l ni dung cuc mt đàm. Không ng D Vương li đt nhiên mím môi, không nói tiếp.

"...Các ngươi lui xung đi, ta cn suy nghĩ thêm." D Vương nói.

Dù trong lòng có trăm ngàn câu hi, Hoa Linh và Tông Trưởng s cũng ch đành cúi người cáo lui.

Thư phòng li rơi vào tĩnh lng.

D Vương nghe tiếng th dài u ut vang vng gia không gian – dài và nng như hơi th ca mt mãnh thú đang ng say.

— Gi có nên đánh thc con mãnh thú y, trong thi khc lon thế này hay không?

Sau mt hi trm mc, D Vương đng dy, đy giá sách, l ra mt ca ngm dn vào mt tht.

Mt tht không ln, trên tường treo đ loi vũ khí, trên giá đt vài b giáp cũ – tt c đu tng theo hn ra chiến trường, được lau chùi cn thn. Nhng vết ct trên đó vn còn rõ ràng. Nếu ghé sát tai vào, dường như còn có th nghe thy âm vang binh khí chm nhau trên chiến trường.

Hn m mt t g, bên trong có hai chiếc mũ giáp: mt chiếc dát vàng, thuc v đế vương; mt chiếc khác có hình cánh phượng bng bc, là ca mt thng soái quân đi.

Mười ba năm đã trôi qua, thi gian ph bi lên hai chiếc mũ này, nhưng D Vương vn nh như in hình dáng khi chúng va được rèn xong.

Hn ngm nghía nhng vết st trên chiếc mũ dát vàng, dùng ngón tay gõ nh, ri thp ging hi:
"Nh ca, huynh vn n ch?"

Chiếc mũ không đáp.

D Vương tiếp tc:
"Dương Đình và Nghiêm Hưng đã cm được di chiếu tht s ca huynh. Nhưng ta không rõ, trong đó huynh viết gì? Huynh có dn con trai kế v xong thì tiếp tc giam lng ta trong cái lng này không?"

Chiếc mũ vn im lng.

"Ta nếu giúp con ca huynh, e là t hi mình.

"Huynh c đi mưu sâu kế xa, c đi đ phòng người khác. Đến gi phút cui cùng còn mun đ ta đng trước la chn khó x!

"Đúng, ta đang chi huynh – dù chúng ta cùng m sinh ra. Nhưng người m đó cũng chưa chc đáng tin. Vi huynh, vi ta, đu như nhau c thôi.

"My ngày trước, ta ln vào Dưỡng Tâm đin ban đêm – phòng b nghiêm ngt, không d vào, mà ta li chng gii khinh công.

"Ta đó gn na canh gi, huynh cũng không tnh. Là mun đ ta t quyết đnh sao?

"Vy huynh đng hi hn..."

Dt li, hn hít sâu mt hơi, đóng t li, ri khi mt tht.

Sau khi ri thư phòng, hn thay y phc d hành, chun b t mt góc ho lánh trong ph đ leo tường xut hành. Đúng lúc y, Hoa Linh vi chy đến, thì thm vào tai:
"Thái t đã hi kinh!"

"Cái gì?" D Vương ngc nhiên, nhưng li lp tc nghĩ đến vic mt tháng trước Thm Tht lng lẽ ri kinh – có lẽ chính là đi đón Thái t.

Xem ra Hoàng huynh ta, cũng đ phòng mu hu t lâu ri.

Hn hi:
"Là do Cm Y V h tng v?"

"Ch có Thm Tht đi theo. Hai người mt nga, đy thương tích, trông như đã chu không ít kh. Khi đến cng thành, suýt b lính canh tưởng gi mo mà bt li."

D Vương vi hi:
"Ch có Thm Tht? Tô Yến đâu?"

"Không thy tung tích Tô đi nhân, chc còn Nam Kinh?"

D Vương lc đu:
"Không th nào. Vi cái tính như gà m bo v con ca hn, làm sao dám đ Thái t mt mình hi kinh? Chc gia đường gp biến c, tách đoàn... Hai tên ngc đu óc toàn tinh trùng, lo gp gáp tr v, có khi vt luôn Tô Yến gia đường ri! Nếu tht vy, ta không đánh chết bn h không được! H đang đâu? Dn ta đi gp!"

Màn đêm va buông, t xa, Tô Yến đã thy cng thành kinh đô nguy nga, rc sáng dưới ánh la ca nhng bếp than hng hc.

Kinh Hng Truy ôm eo hn, va thi trin khinh công va nói:
"Cng thành đóng, lính canh đang kim tra nghiêm ngt. Chúng ta leo tường vào cho nhanh, khi phi trình giy t."

Hai người vòng quanh chân tường, tìm được ch vng v ri vượt tường vào trong.

Nh khinh công siêu phàm ca Kinh Hng Truy, dù mang theo Tô Yến, hn cũng không gây đng tĩnh gì, lính canh không h hay biết.

Va h xung đt, hai người đi men theo tường thành, bng nghe phía trước có tiếng n ào – hình như có k đang tranh chp.

Đang tính lánh đi, thì mt người b đánh văng ra, lăn thng v phía h.

Kinh Hng Truy lp tc che chn cho Tô Yến, đnh rút lui. Nhưng Tô Yến mt tinh, lp tc nhn ra người va b đánh:

"Là Thm Tht!"

Kinh Hng Truy nhìn k, h lnh:
"Chó cn chó, toàn lông văng đy tri."

Tô Yến quan sát tình hình, ri thng tht:
"Kia là D Vương mc áo đen phi không? Sao li đánh nhau vi Thm Tht và Tiu Gia ngay ti cng thành? Tri ơi, h còn b thương na! Nhanh lên, A Truy, chúng ta xung khuyên can!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com