Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 + 6

Minh Trạm là thần nhân.

Điểm này ngay cả Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Kiền đều tán thành.

Phượng Cảnh Kiền thấy hoàng cung của mình mỗi ngày đều có các lão thái thái đầu đầy sương tuyết ra ra vào vào, ngự hoa viên trở thành nơi các lão thái thái hội họp. Hơn nữa hiện tại Minh Trạm và Ngụy thái hậu rất hòa thuận, mỗi ngày sau giờ ngọ đều cùng các cáo mệnh lão thái thái ở đế đô xem diễn một chút. Bây giờ Ngụy thái hậu mở miệng sẽ là Minh Trạm thế này, Minh Trạm thế kia, khiến cho Phượng Cảnh Kiền cũng có chút ghen tị nho nhỏ.

"Sở thích của Minh Trạm thật không giống người thường." Phượng Cảnh Kiền nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, cảm thán, "Tám mươi tuổi cũng không lo bị thất sủng." Nhìn Minh Trạm nhiệt tình cỡ nào đối với các lão thái thái! Cho dù Minh Trạm có ý đồ nhưng cũng có thể thoải mái hòa mình cùng các lão thái thái, đây không phải người bình thường có thể làm được! Phượng Cảnh Kiền tự nhận hắn không có bản lĩnh này!

Nguyễn Hồng Phi hận nhất là người khác nhắc đến niên kỷ cách biệt của hắn và Minh Trạm, nghe vậy nhưng trên mặt không lộ ra tức giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, "Làm phiền Thái thượng hoàng lão nhân gia quan tâm đến chuyện của ta và Minh Trạm, không biết lão nhân gia ngài tính khi nào sẽ di giá đến Vân Nam?" Thoái vị mà còn đứng ngay hầm cầu, hại tiểu mũm mĩm nhà hắn phải đi đường vòng cứu quốc! Bằng không Hoàng thượng cứ đón mẫu thân tiến cung, ai cảm thấy không được thì cứ mang ra đánh chết! Cần gì phải khó khăn khổ sở như vậy!

Phượng Cảnh Kiền mỉm cười ung dung, "Trẫm có Vương đệ ở trung cung, làm sao mà nỡ rời đi như vậy chứ." Khác với các đại thần, Phượng Cảnh Kiền đồng ý Vệ vương phi tiến cung. Cho dù Vệ vương phi họ Vệ nhưng cũng là tức phụ Phượng gia, nhất là Vệ vương phi chỉ có một mình Minh Trạm là nhi tử. Các đại thần kiêng kỵ Vệ vương phi có khả năng, nhưng Phượng Cảnh Kiền lại muốn dựa vào sự khôn khéo của Vệ vương phi, bằng không Minh Trạm bị tên yêu nghiệt này mê mẩn, chịu thiệt thòi thì tính thế nào đây!

Vệ vương phi là mẫu thân, làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn nhi tử chịu thiệt cơ chứ?

Không ngoài dự đoán của thần tử, sau khi Minh Trạm cùng các lão thái thái giao hảo thì lại xuất ra chiêu mới. Sáng sớm canh bốn thì hắn đã dậy, sau đó ngồi liễn xe, phía trước là hộ thành quân, phía sau là ngự lâm quân, chậm rãi đến Trấn Nam Vương phủ hầu hạ Vệ vương phi rời giường.

Cũng không trì hoãn việc lâm triều.

Sau đó buổi tối, trước khi đi ngủ sẽ tiếp tục ngồi liễn xe, phía trước là hộ thành quân, phía sau là ngự lâm quân, chậm rãi đến Trấn Nam Vương phủ hầu hạ Vệ vương phi an giấc.

Trời ơi đất hỡi! Vạn tuế gia đang đùa hay sao! Chư vị đại thần đều bị đả kích!

Minh Trạm nói, "Xưa nay ta lấy hiếu trì thiên hạ, lúc này trẫm lấy thân mình ra làm gương, nhân tử chi hiếu, há có thể sơ sẩy. Nếu trẫm chẳng quan tâm đến mẫu thân ở bên ngoài thì thật uổng công làm nhi tử."

"Bệ hạ đã là tử tự của Thái thượng hoàng, theo lễ pháp thì không thể tính là nhi tử của Vương phi nương nương."

"Lý đại nhân nói sai rồi." Minh Trạm nghiêm mặt nói, "Trước khi được lập làm Thái tử, trẫm đã nói, kế thống không thừa tự. Chính là vì vậy mà trẫm mới lập lời thề không lưu con nối dõi, đợi ngày sau hoàng tôn kế vị. Nếu trẫm thừa tự thì trẫm cần gì phải làm như thế. Nhi tử của trẫm có quyền thừa kế phía trên hoàng tôn, vì sao trẫm không lưu tự?"

"Bởi vì trẫm vẫn nhớ rõ lời thề của mình." Minh Trạm trịnh trọng nói, nhìn đám quần thần một cách thất vọng rồi thở dài, "Chẳng lẽ các khanh đã quên những gì mà mình từng nói hay sao?"

Thanh lưu luôn chuộng sĩ diện, nặng nhất là danh tiếng, đây lại là lần đầu tiên bị Minh Trạm hỏi cứng lưỡi, mặt mũi đỏ ửng.

Phượng Cảnh Kiền lén nói như thế nào thì bọn họ đương nhiên nhớ rõ, Minh Trạm cũng biết.

Minh Trạm thản nhiên nói, "Nếu như thế, các ái khanh không nên ngăn cản trẫm bày tỏ lòng hiếu thảo với mẫu thân. Mấy ngày nay trẫm đã gặp mẫu thân của các khanh, biết các khanh đều là hiếu tử. Lý đại nhân bôn ba ngàn dặm để tẫn chữ hiếu, Chu đại nhân luôn lo lắng cho mẫu thân, Lâm đại nhân lại cõng nương cầu y, đủ loại báohiếu, khiến trẫm vô cùng cảm động. Trẫm chỉ là thức dậy sớm, so với các ái khanh thì còn kém rất xa."

Minh Trạm cứ làm theo ý mình.

Hoàng đế phô trương như vậy, không che giấu hành tung. Chưa quá hai ngày thì toàn bộ đế đô đều biết: Mẫu thân của Vạn tuế gia ở Trấn Nam Vương phủ, Vạn tuế gia mỗi ngày hai lần xuất cung vấn an hầu hạ mẫu thân.

Vạn tuế gia của chúng ta thật sự là đại hiếu tử.

Mọi người bắt đầu cân nhắc, vì sao Thái hậu nương nương không được ở trong cung?

Tiếp theo là đủ loại lời đồn lan truyền khắp đế đô.

Dù sao lỗi cũng không phải ở Vạn tuế gia, Vạn tuế gia bận rộn quốc sự mà mỗi ngày vẫn xuất cung hai lần để làm tròn chữ hiếu, Vạn tuế gia hiếu thảo như vậy, vì sao lại không đem mẫu thân vào trong cung?

Chuyện này khiến các lão thái thái có giao hảo với Minh Trạm đều phải suy nghĩ, nói với nhi tử nhà mình, "Hoàng thượng thật nhân nghĩa, các ngươi làm thần tử thì phải phân ưu vì Hoàng thượng. Dâng tấu chương khuyên Hoàng thượng đi, sớm nghênh đón Thái hậu vào cung."

Lão nương của Lý Bình Chu là người có văn hóa tiêu chuẩn cao nên mới nói như vậy.

Trong khi lão nương của Vương đại nhân thì ngay cả mặt chữ cũng không biết, chỉ nói thẳng, "Hoàng thượng tài đức sáng suốt, lão thái bà như ta mặc dù không biết chữ nhưng cũng biết rõ đạo lý! Thiên hạ không có đạo lý nào lại ngăn cản mẫu tử người ta gặp nhau! Ngươi là Ngự sử, nên làm chuyện mà Ngự sử nên làm!"

Thái độ của các lão nương như vậy, làm nhi tử càng không dám để lão nương biết chính mình là đầu sỏ không cho Thái hậu tiến cung, cả đám giấu diếm thật kỹ, một chút kẽ hở cũng không cho lọt ra ngoài, để phòng ngừa có gia biến.

Cứ như vậy, thanh lưu trong triều vẫn đứng ngồi không yên. Khuyên Minh Trạm thì Minh Trạm ném gạch, cầu kiến Phượng Cảnh Kiền thì Phượng Cảnh Kiền nói, "Trước kia trẫm đã nói với các ngươi, các ngươi tự xem lại mình đi. May mà Minh Trạm là minh quân, nhớ lại tiền triều Dương đế, chuyện khảm đầu như vậy cũng không phải là không có đâu!"

Đám thanh lưu hung hăng giậm chân, đi Trấn Nam Vương phủ thỉnh gặp Vệ vương phi.

Vệ vương phi lại chịu gặp bọn họ.

Chẳng những gặp, mà cũng không hề buông rèm linh tinh này nọ.

Chính đại quang minh!

Vệ vương phi chưa đến bốn mươi tuổi, từ nhỏ nàng đã sống trong phú quý và an nhàn, cũng không bạc đãi chính mình, khí hậu Vân Nam rất thích hợp, nhìn Vệ vương phi trẻ tuổi đến kinh người, bất quá chỉ như mới ba mươi. Đôi mắt như băng như tuyết làm cho người ta sinh ra cảm giác khó lường.

Mọi người đều chỉ nghe nói đến Vệ vương phi, đây mới là lần đầu tiên chân chính được diện kiến.

Quả nhiên không hổ là nữ nhân đã sinh hạ Hoàng đế bệ hạ, Lâm Vĩnh Thường lặng lẽ suy nghĩ.

Lý Bình Chu đã gặp qua Phương hoàng hậu, bởi vì người này nếm qua đau khổ từ Phương hoàng hậu cho nên lúc này cũng nhịn không được mà phải cân nhắc. Tuy rằng Vệ vương phi là điệt nữ của Phương hoàng hậu, nhưng dung mạo và phong thái lại hoàn toàn khác hẳn. Phương hoàng hậu lã lướt phong lưu, từ trước đến nay luôn mang theo vài phần ốm yếu, sống dựa vào dược. Tướng mạo của Vệ vương phi thì lại trang nghiêm lãnh đạm, thậm chí khi ở trước mặt của Vệ vương phi thì sẽ khiến người ta bất giác xem nhẹ dung mạo của nàng. Nữ nhân này khí thế kinh người.

Lý Bình Chu không phải là chưa gặp qua những người có vai vế trong hoàng thất, ngược lại, thậm chí là hắn đã được diện kiến thái nãi nãi của Minh Trạm. Bấm tay tính toán, tam triều tam đế, cũng đã thấy không ít các Hoàng hậu.

Nhưng không có ai có thể mang đến cảm giác áp lực như Vệ vương phi đang mang lại cho hắn.

"Các ngươi muốn gặp ta, có chuyện gì hay sao?" Vệ vương phi thản nhiên mở miệng.

Tính cách của Minh Trạm không giống như Vệ vương phi, Minh Trạm như một ngọn lửa, yêu ghét rõ ràng, Vệ vương phi lại giống như huyền băng ngàn năm, cái loại bình tĩnh này của nàng đã ăn vào trong máu, ngay cả Minh Trạm cũng không sánh bằng.

Bất quá mẫu tử hai người thỉnh thoảng lại nói chuyện cực kỳ tương tự.

Điều này cũng đơn giản thôi, thuở nhỏ Minh Trạm lớn lên bên cạnh mẫu thân. Tuy hắn có chút kinh nghiệm của kiếp trước là điều dễ hiểu, bất quá đối với địa vị hiện tại của hắn thì vẫn không đủ. Vô hình trung hắn sẽ bắt chước thói quen và động tác của Vệ vương phi.

Nghe Vệ vương phi hỏi, Lý Bình Chu vội vàng đứng dậy nói, "Bẩm nương nương, mấy ngày nay bệ hạ mỗi ngày ngoại trừ lâm triều xử lý chính vụ thì buổi sáng canh bốn sẽ để đến nơi này của nương nương mà hầu hạ nương nương thức dậy, buổi tối giờ Thân lại hầu hạ nương nương nghỉ ngơi. Chúng thần thật không đành lòng thấy bệ hạ vất vả như vậy, nương nương là thân mẫu của bệ hạ, nhất định thương xót bệ hạ hơn chúng thần trăm ngàn lần. Thứ thần nói thẳng, tuy nương nương là mẫu thân của bệ hạ, nhưng cũng là thê tử của Trấn Nam Vương, phu vi thê cương, nương nương nên sớm ngày phượng giá hồi Vân Nam." (phu vi thê cương=chồng là giềng mối của vợ)

"Ta phụng chỉ đến đế đô, không có chiếu chỉ thì sẽ không trở về." Vệ vương phi hỏi lại, "Lý đại nhân cảm thấy vì sao Hoàng thượng lại phải dậy sớm thức khuya để xuất cung đến nơi này của ta mà làm tròn chữ hiếu như vậy?"

Lý Bình Chu trốn tránh không đáp, chỉ nói, "Hoàng thượng đương nhiên là nhi tử của nương nương, nhưng Vương gia cũng là trượng phu của nương nương. Nương nương vào cung thì sẽ trở thành Thánh mẫu hoàng thái hậu. Ngày sau Výõng gia ðến ðế ðô gặp nýõng nýõng thì nên lấy lễ gì để thăm viếng?"

Vệ vương phi nhếch môi, không nhanh không chậm mà nói, "Lý đại nhân làm Thượng thự, đương nhiên mẫu thân của ngươi sẽ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Ta nghe nói phụ thân của Lý đại nhân chỉ là trí sĩ ngũ phẩm lang trung. Như vậy ở trong nhà của Lý đại nhân thì phụ thân của ngươi gặp mẫu thân của ngươi sẽ lấy lễ gì để thăm viếng?"

Lão thần tứ triều, kiến thức rộng rãi như Lý đại nhân bị Vệ vương phi nói vài ba câu liền câm miệng.

"Từ đại nhân." Ánh mắt của Vệ vương phi dừng trên người của Thượng thư Từ Tam, bình tĩnh nói, "Nghe nói Từ đại nhân khi nhậm chức Hộ bộ Thượng thư thì chuyện đầu tiên phải làm đó là thỉnh phong cáo mệnh phu nhân cho mẫu thân. Nay phụ thân và đích mẫu của Từ đại nhân đều ở quê nhà tại Giang Nam, trong khi Từ đại nhân đã sớm đón mẫu thân của mình đến đế đô để sớm chiều phụng dưỡng, không biết có đúng hay không? Từ đại nhân là lão sư do Thái thượng hoàng ban cho Hoàng thượng, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đương nhiên sẽ là tấm gương cho Hoàng đế!"

Vệ vương phi thản nhiên cười mỉa mai một tiếng, "Các ngươi đều là thần tử hiếu thảo, nay lại ngăn cản Hoàng thượng làm tròn chữ hiếu, quả thật là vớ vẩn!" Khiến đám lão nam nhân này xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ.

Lúc này Từ Tam, Lâm Vĩnh Thường, Vương Duệ An ít nhiều hiểu được nỗi băn khoăn của Lý đại nhân.

Nữ nhân này thật sự quá lợi hại!

Vệ vương phi nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp, thỉnh thoảng lại vuốt ve miếng ngọc trên bàn tay, thản nhiên nói, "Có lẽ trong lòng của các ngươi cảm thấy Hoàng thượng là hoàng điệt mà có thể kế vị là điều quá có lợi. Đối với một mẫu thân mà nói thì long ỷ ở Chiêu Đức điện chẳng thể quan trọng bằng nhi tử của ta. Cho đến nay ta thật hối hận vì đã để Minh Trạm kế vị! Ai làm Hoàng đế ở đế đô thì có liên quan gì đến Trấn Nam Vương phủ? Nhi tử của ta ở Vân Nam cũng là người thừa kế Vương vị danh chính ngôn thuận! Nay vì đế vị mà ngay cả tử tự cũng không thể lưu lại, còn bị đám lão thần cậy già ép bức mẫu tử chúng ta phải chia lìa! Thế cho nên nhi tử không thể làm tròn chữ hiếu, mẫu thân lại không thể xót nhi tử của mình!"

"Các ngươi thật sự nghĩ rằng Hoàng thượng không thể động vào các ngươi hay sao?" Vệ vương phi lạnh lùng nói, "Năm đó Thái tổ hoàng đế vì vụ án ở Sở Hoài mà bãi miễn bốn vị Thượng thư, ba mươi vị tam phẩm quan viên, Đại Phượng vẫn không hề bị suy sút!"

"Nay Hoàng thượng lương thiện, vậy mà các ngươi lại được một tấc tiến thêm một thước, ép mẫu thân của Hoàng thượng ở ngoài cung, để cho Hoàng thượng mỗi ngày phải xuất cung làm tròn chữ hiếu!" Vệ vương phi nói tiếp, "Để ta nói thẳng! Lý Bình Chu, năm đó ngươi dâng tấu chương chỉ trích Phương hoàng hậu can thiệp chính vụ, bị Tiên đế bãi nhiệm đến Kiềm Châu làm tiểu quan lại! Khi ta còn bé đã lớn lên trong cung của Hoàng hậu, có phải ngươi ghi hận chuyện Phương hoàng hậu năm đó hay không!"

"Thần không dám!"

"Là không dám! Hay là không có! Thì trong lòng của ngươi tự biết rõ!" Giọng nói của Vệ vương phi vô cùng lạnh lùng, "Ta tự hỏi xưa nay chưa từng làm chuyện thất đức!"

"Đừng nói là ta phụng chiếu chỉ đến đế đô, cho dù không có chiếu chỉ thì ta cũng sẽ đến!" Vệ vương phi nói, "Ta không chỉ ở lại! Mà còn thiên trường địa cửu cho các ngươi mở to mắt mà nhìn, rốt cục là ai làm kẻ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!"

Lý Bình Chu, Công bộ Thượng thư.

Từ Tam, Lại bộ Thượng thư.

Vương Duệ An, Đô sát viện tả Đô ngự sử.

Lâm Vĩnh Thường, Lý phiên viện Thượng thư.

Mấy người này có thâm niên giống như Lý Bình Chu, lão thần tứ triều. Có học vấn giống như Từ Tam, thủ khoa trạng Nguyên, là chủ nhân của tam nguyên. Mồm mép gọn gàng như Vương Duệ An Lâm Vĩnh Thường, một người là đương nhiệm Ngự sử, một người là tiền Ngự sử. Vậy mà hiện tại ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Mấy tên đại nam nhân này quyền cao chức trọng, lại bị một nữ lưu mắng cho thúi đầu, mặt mày xám xịt bước ra khỏi Vương phủ, cùng nhau đi đến Lý phủ.

Lâm Vĩnh Thường lau mồ hôi trên trán, nói một cách thổn thức, "Thái hậu nương nương quả nhiên là lợi hại." Lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị cả bụng đạo lý lời hay ý đẹp, nhưng nhìn thấy Lý đại nhân bị Vệ vương phi hỏi vài ba câu thì mặt xám mày tro á khẩu không thể trả lời, Lâm Vĩnh Thường liền thức thời không dám đụng vào cái gai này.

Từ Tam trầm ngâm nói, "Muốn ta nói thì chúng ta đừng nên ngăn cản nữa. Dù sao Thái hậu cũng là mẫu thân của Hoàng thượng, nay xem ra Thái hậu sẽ không quay về Côn Minh. Hoàng thượng đối đãi trọng hậu đối với mẫu thân của chúng ta, suy bụng ta ra bụng người, chuyện này chúng ta không có lý rồi."

Việc Minh Trạm ân thưởng cho mẫu thân của các vị đại nhân rốt cục cũng lộ ra ưu điểm, tuy rằng Minh Trạm chưa nói gì, bất quá đám đại thần có thể đứng ở Tuyên đức điện đều không hề ngốc, ý của Minh Trạm chính là: Trẫm đối đãi như vậy với mẫu thân của các ngươi, các ngươi nên đền đáp thế nào cho trẫm đây!

Ở thời này nữ nhân không hiểu chính sự.

Các lão thái thái đã được Hoàng thượng ân thưởng, đương nhiên chỉ có cao hứng. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nhi tử của mình ở trong triều phạm phải cái gì mà khiến Hoàng thượng lại đối đãi trọng hậu với bọn họ như vậy.

Đương nhiên cũng có lão thái thái nghĩ sâu xa một chút. Bất quá chỉ cần là tam phẩm cáo mệnh phu nhân ở đế đô thì đều được Hoàng thượng triệu kiến. Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, nhi tử trong nhà giải thích khó hiểu, các nàng cũng không biết được chuyện trong triều, chỉ cần nhận được ân điển của đế vương là đủ.

Chiêu này của Minh Trạm rất hay, vừa ban ân cho mẫu thân của thần tử, vừa tát vào mặt của đám thần tử, hơn nữa còn tát rất đã tay.

Minh Trạm tát xong, đến phiên Vệ vương phi tát.

Sau khi gặp mặt các vị đại thần, Vệ vương phi bảo Minh Trạm đem trà yến chuyển đến Trấn Nam Vương phủ.

Vệ vương phi thuở nhỏ được giáo dục tử tế, giao tế là bài học quan trọng nhất, huống chi nàng là nữ nhân, tìm một chút đề tài chung giữa các nữ nhân với nhau cũng không tính là khó khăn.

Hơn nữa trà yến của Vệ vương phi không chỉ giới hạn trong các lão thái thái, tôn thất Công chúa cũng không phải đám thanh lưu đại thần ngoan cố này, các nàng đương nhiên rất vui vẻ đến lấy lòng mẫu thân của Hoàng thượng.

Huống chi mấy vị đại Công chúa có quan hệ khá tốt với Vệ vương phi. Mặt khác Minh Diễm và Minh Nhã thì càng không cần phải bàn đến, trong khi ba vị Công chúa mà Phượng Cảnh Kiền đã gả cho người ta cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ càng dụng tâm ủng hộ.

Trong lúc nhất thời xã hội thượng lưu ở đế đô đều vinh hạnh vì nhận được thiếp mời của Vệ vương phi.

Đám thanh lưu càng không ngờ Vệ vương phi lại từ phòng thủ chuyển sang chủ động tấn công, vì vậy càng cảm thấy nữ nhân này không hề đơn giản. Mặc dù mất mặt nhưng bọn họ vẫn vô sĩ không chịu nhắc đến chuyện nghênh đón Vệ vương phi vào cung.

Đương nhiên cũng có thần tử đầu cơ bí mật dâng tấu chương cho Minh Trạm, nói đến điểm này, Minh Trạm đáp thẳng "Sẽ nghị luận sau." Đây là trận đấu đầu tiên giữa hắn và đám thần tử thanh lưu, nếu sử dụng bạo lực, mặc dù có thể nghênh đón mẫu thân tiến cung, nhưng kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.

Minh Trạm sẽ không làm ra sự kiện "Đại lễ nghi" như thời Gia Tĩnh, có nhiều lúc người đọc sách tuy rằng cổ hủ ngoan cố, nhưng người đọc sách cũng là người có lương tâm. Hơn nữa, nay Phượng Cảnh Kiền ở đây, đám đại thần hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn tình cảm quân thần. Minh Trạm xuống tay quá thẳng thừng thì chỉ làm cho quân thần đối nghịch, làm cho bọn họ càng thêm hoài niệm thời gian mà Phượng Cảnh Kiền chấp chính. Cho nên mặc dù phiền toái một chút thì Minh Trạm vẫn phải đi đường vòng.

Minh Trạm đến trao đổi với lão nương của mình, "Sắp đến kỳ ân khoa rồi, ta muốn mô phỏng Thiện Nhân đường, mở một gian dược đường ở đế đô, có thể cho đại phu ở Thái y viện ra đó khám chẩn bệnh. Lão nhân ở đế đô từ sáu mươi tuổi trở lên thì lấy một nửa phí chẩn bệnh, trên tám mươi tuổi thì miễn phí. Chuyện này cứ lấy bạc từ trong tư khố, mẫu thân ra mặt, ta gọi đám tôn lão trong Thái y viên ra thương lượng cùng mẫu thân. Vừa lúc tỷ phu đang ở đế đô, hắn cũng có thể giúp đỡ một tay. Lúc trước chuyện ở Thiện Nhân đường là do Lý Thành và Phạm Duy lo liệu, ta sẽ bảo bọn họ đem kế hoạch dự trù và kinh phí xây dựng bàn bạc tỉ mỉ với mẫu thân, những người trong phủ đều ngóng trông có thể thăng tiến, dù sao cũng không thiếu người đâu."

Vệ vương phi nói, "Đám triều thần luôn sợ ta tham dự vào chính sự, nay chuyện tốt như vậy chẳng phải sẽ khiến bọn họ nắm lấy nhược điểm có sẵn hay sao?"

"Hầy, bởi vì mới đăng cơ nên không tiện xử lý đám ngu ngốc cứng đầu kia mà thôi." Minh Trạm cầm lấy miếng bánh hạnh nhân rồi bỏ vào mồm, "Mẫu thân còn trẻ như vậy, đi ra ngoài làm chút chuyện cũng tốt, cứ mặc kệ bọn họ. Sớm muộn gì bọn họ cũng nhắc đến, ta sẽ đơn giản giải quyết cùng một lúc! Chẳng lẽ dựa vào mấy cái trứng thúi như bọn họ lại có thể làm ra cái bánh ngon hay sao!"

"Mẫu thân yên tâm đi, chuyện này ta sẽ phái người ra ngoài dán lên bản vàng của đế đô. Thứ nhất, không sử dụng bạc của bất kỳ kẻ nào; thứ hai là lợi quốc lợi dân. Dân chúng nhất định sẽ không phản đối, nếu trong đám đại thần có ai ý kiến gì thì bảo bọn họ đi giải thích với dân chúng đế đô, để cho hắn muôn đời chịu tiếng xấu!!" Minh Trạm rút củi dưới đáy nồi, cười một cách gian tà, "Văn nhân luôn trọng danh, bảo đảm bọn họ sẽ câm điếc ăn hoàng liên thôi."

Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm vừa ăn vừa cười một cách xấu xa, bột bánh hạnh nhân rơi vương vãi xuống y phục, mà mấy thứ này lại đầy dầu mỡ, đảo mắt một cái thì toàn thân đã dính dầu mỡ. Thầm nghĩ, nếu tiểu mũm mĩm không làm hoàng đế thì có thể đi chiên điểm tâm cũng được lắm.

Nguyễn Hồng Phi có chút ưa sạch sẽ, thật sự chịu không nổi cách ăn uống thế này của Minh Trạm, bèn nhét cho Minh Trạm chiếc khăn tay rồi nói với Vệ vương phi, "Sao không lôi kéo đám cáo mệnh phu nhân làm cùng, không cần bọn họ bỏ bạc ra, chỉ cần mượn cái danh là được rồi. Nếu ai phản đối thì cứ về nhà thu phục lão nương của mình trước đã rồi tính sau."

"Ôi chao ôi chao, Phi Phi, chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng của ta ư!" Minh Trạm cười to ba tiếng một cách tự đại, "Quả nhiên không hổ là người mà ta đã chọn!" Một tay giơ nửa miếng bánh vẫn chưa ăn xong, một tay ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, vỗ vỗ sau lưng của Nguyễn Hồng Phi, quay đầu, vui rạo rực nói với mẫu thân, "Quyết định như vậy đi."

Vệ vương phi nhếch môi, nhịn không được mà nở nụ cười, nháy mắt ra hiệu cho Minh Trạm.

Minh Trạm quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Nguyễn Hồng Phi, nếu không phải có Vệ vương phi ở đây thì nhất định đã nổi đóa. Tiểu Minh ù chết tiệt, dám dùng cả bàn tay đầy mỡ vỗ vào sau lưng hắn, nhất định đã để lại dấu ấn! Chết tiệt!

"Phi Phi, ngươi làm sao vậy?" Minh Trạm vội vàng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, thân thiết nắm lấy y mệ của Nguyễn Hồng Phi, đang êm đang lành lại khó chịu là sao.

Trán của Nguyễn Hồng Phi nổi bật gân xanh, nắm lấy cổ tay của Minh Trạm rồi gạt ra ngoài, nhìn thấy trên y mệ của mình quả nhiên xuất hiện vài dấu tay mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi cách ra xa một chút đi!"

Vệ vương phi chậm rãi bưng lên tách trà nhỏ mà uống.

Lúc này Minh Trạm mới hoàn hồn, hóa ra Phi Phi ngại hắn tay bẩn. Minh Trạm cẩm thấy thật mất mặt, bĩu môi nói, "Ngay cả con chuột cũng dám ăn mà còn ngại người khác ở bẩn ư? Với lại chỉ có chút dầu mỡ thôi, có gì đâu mà dơ!" Nói xong, hắn còn liếm liếm ngón tay rồi đưa cho Nguyễn Hồng Phi xem, "Nè, sạch rồi chứ!"

Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã bị Minh Trạm chọc tức đến nghẹn họng, đẩy tay Minh Trạm ra rồi cau mày, "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không biết xấu hổ hay sao?"

Minh Trạm giận dữ nói, "Buổi tối ngay cả ngón chân của ta mà ngươi cũng liếm, ta liếm tay có chút xíu mà bày đặt bảo là ghê tởm!"

Vệ vương phi bất ngờ bị sặc.

Nguyễn Hồng Phi cảm thấy một đời anh minh của mình đã bị hủy trong tay của tiểu mũm mĩm chết tiệt này, thật sự là da mặt dày tám trượng mà, cái gì cũng nói ra được!

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Nguyễn Hồng Phi tái ngắt, không hề nhiều lời, trực tiếp nhấc Minh Trạm lên rồi nói với Vệ vương phi, "Trời sắp tối rồi, xin cáo từ trước."

Minh Trạm lúc lắc thân mình mà kêu gào, "Ta phải cùng mẫu thân dùng bữa a a a a a! Ô–" Bị Nguyễn Hồng Phi bịt mồm.

Nguyễn Hồng Phi là người rất trọng sĩ diện, hơn nữa lúc trước hắn và Vệ vương phi xem như có chút giao tình, tuy rằng bắt được tiểu Minh ù nhưng Nguyễn Hồng Phi cũng là tương giao ngang hàng với Vệ vương phi. Nay ở trước mặt nữ nhân này mà lại gặp phải chuyện mất mặt như vậy, Nguyễn Hồng Phi cảm thấy chính mình ít nhất một tháng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Vệ vương phi.

Minh Trạm bị Nguyễn Hồng Phi lôi về trong cung, hắn còn có chút mất hứng đối với chuyện Phi Phi bịt mồm hắn ở trước mặt mẫu thân, nói thầm, "Chỉ có ngươi muốn thể diện thôi sao, ta không cần thể diện chắc?"

Nguyễn Hồng Phi giận tái mặt, "Vì sao ngay cả chuyện giường chiếu mà ngươi cũng nói ra ngoài? Ngươi có ngốc không vậy!"

"Có gì đâu mà nói không được, chỉ là liếm chân mà thôi." Với da mặt dày cỡ Minh Trạm thì hoàn toàn chẳng cảm thấy có gì là quá, đắc ý nhấc lên cái cằm đầy thịt, "Ngươi còn hôn mông ta nữa kìa."

Nguyễn Hồng Phi thật sự chỉ muốn chết, nắm lấy Minh Trạm, thái dương giật giật, "Ngươi có nói với ai chuyện này hay chưa?"

"Nếu ngươi còn làm cho ta mất mặt nữa thì ta sẽ nói ra ngoài." Minh Trạm rất chướng mắt đối với thái độ này của Nguyễn Hồng Phi, bĩu môi nói, "Lên trên giường thì chuyện hạ lưu như thế nào cũng dám làm. Mặc vào xiêm y thì giả vờ nhân nghĩa! Hừ! Ít giả vờ dùm ta đi!"

"Cũng không phải chuyện hạ lưu kia chỉ có một mình ta làm." Nguyễn Hồng Phi biết Minh Trạm xưa nay ăn mềm không ăn cứng, bèn hỏi hắn, "Chuyện giường chiếu là chuyện rất riêng tư, ngươi ra ngoài nói lung tung như vậy mà không cảm thấy mất mặt hay sao?"

"Ai bảo ngươi chê bai ta làm chi? Ta cũng không phải cố ý, chẳng phải là chỉ vô ý lưu lại dấu tay trên người của ngươi hay sao? Ngươi đối với ta như vậy là có ý gì?" Minh Trạm tức giận, "Nhất định mẫu thân sẽ cho rằng ta là phu cương bất vựng, bao nhiêu thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!" Hay là chỉ có một mình ngươi cần thể diện thôi!

Ngươi có cái quái gì mà đòi phu cương!

Nguyễn Hồng Phi biết rõ nếu nói như vậy thì chỉ thêm dầu vào lửa, đành phải dỗ dành Minh Trạm, "Được rồi, lần này xem như ta cũng có lỗi, sau này nhất định sẽ chừa lại thể diện cho ngươi. Chẳng qua những chuyện như vậy cũng không nên ồn ào, biết chưa?"

Minh Trạm được lợi còn khoe mẽ, "Phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã." Đi viết nhật ký thôi.

Vì để lưu lại cuộc sống hạnh phúc của mình và Nguyễn Hồng Phi mà hiện tại mỗi ngày Minh Trạm đều viết nhật ký.

Nội dung đủ loại, ngoại trừ số lần công thụ thì còn có những chuyện như "Phi Phi khen miệng hắn xinh đẹp", "Phi Phi nói hắn thật đẹp mắt", "Phi Phi nói tiểu Minh ù có khí khái nam tử hán"...

Có trời mới biết có nhiều câu đều là lời ngon tiếng ngọt khi Nguyễn Hồng Phi dỗ dành hắn ở trên giường, Minh Trạm có trí nhớ tốt, chẳng quá trí nhớ tốt chẳng thể sánh bằng ngòi bút quá thối nát, hắn ghi tạc vào sổ, mỗi khi xem qua sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nếu là ở đời trước thì Minh Trạm thật không dám mong có thể tìm được bạn đời xuất sắc như Nguyễn Hồng Phi. Nay hắn may mắn ngồi trên vị trí này, lại chiếm được tình ý của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm cảm thấy mỗi người đều có phúc phận khác nhau, hắn có thể sống hai cuộc đời đã là đại phúc, nay còn có bạn đời như ý như vậy thì nhất định phải tích phúc mới có thể bền vững lâu dài, cho nên hắn muốn đối xử với Nguyễn Hồng Phi tốt gấp bội.

Mỗi lần tiểu Minh ù viết nhật ký đều lén lúc giống như ăn trộm, sau đó đặt nhật ký vào trong hộp rồi khóa lại, đề phòng Nguyễn Hồng Phi nhìn lén.

Bất quá chỉ cần hắn lén lút một chút thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Nguyễn Hồng Phi.

Vì vậy, tiểu Minh ù viết một trang thì Nguyễn Hồng Phi sẽ đọc một trang.

Về phần tiểu Minh ù rốt cục có biết Nguyễn Hồng Phi nhìn lén hay không thì ai biết được? Dù sao cái hộp kia được đặt lồ lộ trên cái giá lót gấm trong phòng ngủ của bọn họ, tiểu Minh ù còn cài thêm ổ khóa bằng đồng sáng loáng nặng nửa cân. Hừ hừ, như vậy mà nhìn không ra thì Nguyễn Hồng Phi đi làm người mù là được rồi!

Cho nên, mỗi lần như vậy Nguyễn Hồng Phi lại cảm thán, có khi làm trộm cũng là một loại tình thú.

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com