Chương 69 + 70
Sau khi đem thư giới thiệu của Lâm Vĩnh Thường cho Hộ bộ nha môn thì đều tự về nhà chờ đợi tin tức. Muốn gặp Hoàng thượng cũng phải chờ Hoàng thượng an bài thời gian.
Tuy diêm thương từ Hoài Dương đến đế đô, bất quá bọn họ là đại thương nhân, đều có phân hào buôn bán ở đế đô, vì vậy bọn họ cực kỳ nhanh nhạy đối với tin tức đế đô. Sau khi triều đình đăng tin cảng Thiên Tân chiêu thương trên Tập san Hoàng thất thì thương nhân các nơi đều tụ tập về đế đô.
Thiên hạ cũng không chỉ có diêm thương mới có bạc, ba trăm sáu mươi ngành, đám lão đại đều không bỏ phí cơ hội này.
Nay đám diêm thương thể hiện thủ đoạn giao tế siêu đẳng của bọn họ, Trầm Thái Bình và Trình Diệu Chi đương nhiên đi hỏi thăm tin tức ở chỗ đám đệ tử làm quan trong tộc. Chẳng qua đệ tử hai nhà Trầm Trình ngoại trừ Trầm Đông Thư ở tận Hồ Quảng thì thật sự không có kẻ nào quá xuất chúng để có thể trợ lực trước mặt ngự tiền. Vì vậy bọn họ không thể hỏi thăm tin tức của Hoàng thượng.
Bất quá Minh Trạm giao chuyện chiêu thương cho Ngô Uyển phụ trách, khiến cho diêm thương cảm thấy may mắn chính là Ngô Uyển xuất thân từ diêm thương Ngô gia.
Tộc trưởng Ngô gia là Ngô Chẩn gần đây phải đi bái phỏng vị chất nữ không bình thường này của gia tộc.
Người bình thường không gặp được Ngô Uyển, Ngô Uyển cũng không thích gặp những kẻ linh tinh. Thứ nhất Ngô Uyển là nữ nhân, không tiện đi lại. Cho dù có người không để ý đến lễ nghi quy củ mà mặt dày đăng môn thì Ngô Uyển người ta cũng không chịu gặp, lấy lý do cũng rất chính đáng: Trong nhà đều là nữ nhân, không tiện đón khách lạ.
Vì vậy, tuy rằng cảng Thiên Tân chiêu thương cực kỳ náo nhiệt nhưng trước cửa nhà Ngô Uyển lại có chút vắng vẻ.
Việc này Minh Trạm cũng biết, hắn càng thêm bội phục nữ nhân này. Thanh tỉnh thấu triệt, không chỉ nữ nhân, mà ngay cả nam nhân bình thường cũng chưa hẳn có được ánh mắt nhạy bén như Ngô Uyển.
Lần này người đăng môn Ngô gia lại không tiện đuổi ra ngoài.
Ngô Kinh là tộc trưởng Ngô gia, tuy rằng lúc trước không quan tâm đến chuyện tranh đoạt sản nghiệp của Ngô Uyển, nhưng cũng vì vậy mà không đắc tội ức hiếp Ngô Uyển. Sau này Ngô Uyển làm thủ hạ cho Vệ thái hậu, Ngô Kinh lại càng thêm thức thời, nhiều lần tỏ ra tốt đẹp. Ngô Kinh không hề để Ngô Uyển thiệt thòi trong mớ sản nghiệp của Ngô Uyển ở Hoài Dương, thể hiện rất rõ phong độ của một tộc trưởng.
Ngô Kinh đích thân đăng môn, Ngô Uyển đương nhiên phải gặp.
Lúc trước ngô Kinh cũng không có ấn tượng gì đối với Ngô Uyển. Khuê nữ bên dòng họ, nhất là quan hệ huyết thống giữa Ngô Uyển và Ngô Kinh khá xa, Ngô Kinh cũng không thể chiếu cố nàng.
Lần này là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ngô Uyển so với nữ thì cao hơn so với nam thì gầy hơn, trên người mang theo vài phần kiều diễm, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan tú lệ, ánh mắt nhẹ nhàng dần dần rút lại, thay vào đó là sự bình tĩnh và kiên định.
Mọi người bảo rằng tướng từ tâm sinh, Ngô Kinh vừa tiếp xúc với đôi mắt lạnh như băng của Ngô Uyển thì liền biết đây không phải nữ nhân dễ sống chung, Ngô Kinh liền sinh ra cảm giác khách khí và dè dặt thận trọng.
Ngô Kinh thấy Ngô Uyển tiến vào, liền đứng dậy cười nói, "Nghe nói hiền chất nữ ở tân trạch, ta mới đến đế đô, quấy rầy hiền chất nữ thanh tĩnh rồi."
"Tộc thúc quá khách khí." Ngô Uyển mặc thanh y cổ cao, phần vạt áo kéo dài từ cổ xéo xuống thắt lưng lộ ra một phần sa tanh màu hồng nhạt, tăng thêm một chút màu sắc, rất xứng với làn da bẩm sinh như ngọc của nữ tử Giang Nam, nhất thời làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Ngô Uyển cũng không cho rằng nữ nhân gặp phải chuyện bi thảm thì nên xem chính mình giống như quả phụ, nàng ăn mặc rất tươm tất, tiếp xúc nhiều người, lòng dạ đương nhiên cởi mở, mỉm cười thỉnh Ngô Kinh an tọa, chính mình ngồi ở chủ vị, cười nói, "Sớm nghe nói tộc thúc muốn đến, so với ta tính toán thì chậm hơn một chút."
Ngô Kinh nói, "Nay thuế muối cải cách, diêm thương chúng ta cũng phải cầm sổ sách ruộng muối để giao nộp xong xuôi thì mới tiện đến đế đô, vì vậy mới muộn một chút."
Ngô Uyển cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ hỏi, "Tộc thúc có tính toán gì không?"
"Không dối gạt hiền chất nữ, Hoàng thượng triệu ta đến đế đô, tộc nhân chúng ta nhiều thế hệ buôn muối, mặc dù còn có chút cửa hiệu, bất quá chỉ là cỏn con mà thôi. Hôm nay tân cảng mở ra để kinh thương với người ngoại quốc, ta cũng không thông thạo chuyện này." Ngô Kinh khiêm tốn thỉnh giáo, "Nghe nói hiền chất nữ ở đế đô được Hoàng thượng ủy thác trọng trách, ta phải thỉnh cầu hiền chất nữ chỉ điểm một hai câu."
Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ phụng lệnh làm chút việc vặt, hai chữ trọng dụng thật không dám nói đến."
"Cảng Thiên Tân xưa nay Hoàng thượng giao cái gì thì chúng ta đi làm cái đó." Ngô Uyển nói, "Không ai có thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng. Thuế muối cũng không phải bỗng nhiên lại cải cách, Vân Quý sớm có tiền lệ, lại nhìn sang tình hình diêm thương Vân Quý liền biết ân điển của Hoàng thượng đặt ở đâu! Chuyện này cũng không khó đoán." Vân Quý, đế đô đều là con dân của Hoàng thượng, theo bản tính khôn khéo của Hoàng thượng thì tuyệt đối không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ngô Uyển có thể lý giải chuyện này.
"Muốn ta nói thì Hoàng thượng sẽ không để các diêm thương chịu thiệt." Ngô Uyển nhìn về phía Ngô Kinh mà nói, "Có lẽ tộc thúc cũng biết, Hoàng thượng xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, lần này cũng có thương nhân hai tỉnh Vân Quý đến đây, ước chừng cũng muốn chia xẻ bác cơm."
Ngô Kinh nhất thời áp lực.
Ngô Uyển thở dài, "Ta chủ trì chuyện chiêu thương, tộc thúc, nếu các ngươi có thể đến sớm thì nhất định có thể chiếm tiên cơ trước mặt Hoàng thượng. Nay đại thương nhân đến đế đô, không quá một ngàn thì cũng tám trăm, người nào mà không có bạc, người nào mà không có thế?" Diêm thương đương nhiên là giàu có, nhưng đem diêm thương đặt trong số thương nhân cả nước thì chưa hẳn là xuất chúng nhất.
Diêm thương giàu là vì triều đình cho bán muối, vì triều đình mà giàu. Ngô Kinh cũng biết bọn họ đã đến muộn, nhưng đến lúc này thì cũng bất chấp là sớm hay muộn. Đến chiến trường chỉ có thắng hoặc bại.
Sắc mặt của Ngô Kinh khẽ biến, hỏi thẳng, "Như vậy phải làm sao đây?"
Ngô Kinh đường đường là tộc trưởng gia tộc Ngô thị, không phải người không có chủ ý, hắn trắng trợn hỏi như vậy bất quá là muốn biết ý tứ của Ngô Uyển mà thôi.
Ngô Uyển thấu hiểu, "Nếu Hoàng thượng triệu tộc thúc đến thì tộc thúc cứ nghe theo Hoàng thượng là được."
Ngô Kinh hơi thất vọng, hắn đến đây là hy vọng có thể có được tin tức xác thực hơn, nhưng nay xem ra Ngô Uyển quá kín miệng, chẳng lẽ Ngô Kinh không biết những điều mà Ngô Uyển vừa chỉ ra hay sao?
Chẳng qua chuyện cảng Thiên Tân quan hệ đến sự hưng suy tồn vong của Ngô thị gia tộc, cho dù là hắn thì cũng có chút do dự không chắc.
Xét đến cùng, lời của Ngô Uyển chính là: Đi theo Hoàng thượng đi.
Ngô Uyển ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ khi Vân Quý được cải cách thuế muối thì liền nhìn ra: Đi theo Minh Trạm sẽ không tệ.
Nay ngay cả tình nhân cũ của Minh Trạm: Sở Ngôn cũng đã đến đế đô, muốn đục nước bèo cò, kiếm thêm một số.
Quan hệ giữa Sở Ngôn và Minh Trạm cũng không tính là bí mật ở Vân Quý. Từ khi Minh Trạm là Thế tử Trấn Nam Vương phủ thì đã được vạn chúng chú ý. Lúc ấy, trong diêm thương, Sở gia không có danh hào gì nhiều, huống chi Sở Ngôn vừa mới đá chất tử xuống, tự mình lên làm gia chủ, mông còn chưa ngồi ổn thì thuế muối lại diễn ra cải cách.
Lúc ấy không có người xem trọng Sở gia, cơ hồ những người biết rõ nội tình đều cho rằng Sở gia đang tuột dốc.
Nhưng cũng không biết Sở Ngôn sử dụng yêu thuật hay mị lực gì mà dám dựa vào vài phần nhan sắc để lên giường của Thế tử điện hạ, liên tục ở trong biệt viện của điện hạ ba ngày, khiến cho đám thượng lưu ở Vân Quý phải chú ý.
Tiếp theo Sở Ngôn lại chiếm được rất nhiều lợi ích trong việc cải cách thuế muối, nay ở Vân Quý nhắc đến Sở gia thì không ai mà không gật đầu tán thưởng.
Cho dù Sở Ngôn người ta dùng bất cứ thủ đoạn gì thì vẫn có khối người ghen tị hoặc thật sự khinh thường. Bất quá con người dù sao cũng phải cúi đầu trước sự thật. Sở gia phát đạt, dựa vào bát cơm của Sở gia để nuôi gia đình thì ngươi phải khom lưng bội phục.
Nay Sở Ngôn vừa đến đế đô, thật sự có không ít người tìm hắn để lôi kéo quan hệ.
Tướng mạo và phong phạm cử chỉ của Sở Ngôn cũng làm cho người ta thấy tuy Vân Quý nhiều man di nhưng với phẩm hạnh của Sở công tử được Hoàng đế bệ hạ coi trọng thì cũng không phải không có đạo lý.
Sở Ngôn gặp được Hoàng đế bệ hạ ở Hành cung.
Minh Trạm thích người xinh đẹp, tướng mạo của Sở Ngôn rất khá, lại có phong thái khí phách, biết hành xử, càng biết lấy lòng Minh Trạm. Ở một trình độ nhất định, Minh Trạm vẫn nguyện ý mở ra một chút cơ hội cho Sở Ngôn.
"Bệ hạ càng ngày càng khoan thai." Sở Ngôn hành lễ, sau đó Minh Trạm cho an tọa. Mở đầu liền mỉm cười nịnh hót Minh Trạm, vì hắn bẩm sinh đã tuấn tú, ngữ khí lại chân thành, cho dù lời nói bình thường phát ra từ miệng của hắn thì cũng đặc biệt trở nên mị lực.
Minh Trạm cười ha ha, "A Ngôn, ngươi chớ nịnh hót trẫm. Nịnh hót cũng vô dụng, trẫm cũng không thể nhận hối lộ của ngươi đâu."
"Thảo dân nói lời chân thật, không phải là nịnh hót." Bị Minh Trạm nói thẳng như vậy, Sở Ngôn cũng không sốt ruột, ôn hòa nói, "Lần này thảo dân đến đây là muốn nói vài lời, Vân Nam cũng có không ít thổ sản, tuy kém hơn đế đô rừng vàng biển bạc, nhưng cũng có vài phần đáng chú ý. Thảo dân muốn mượn ngọn đông phong của bệ hạ khi mở cửa cảng Thiên Tân để làm chút buôn bán."
"Bệ hạ là vua của một nước, nay đế đô có trăm ngàn thương nhân, đều là con dân của bệ hạ. Tuy lúc trước thảo dân may mắn nhận được thể diện từ bệ hạ, nhưng cũng không dám bởi vì vậy mà làm bừa làm bậy, càng không thể để bệ hạ vì thảo dân mà phá hỏng quy củ lễ nghĩa." Lần này Sở Ngôn tiến đến đương nhiên không phải vọng tưởng bằng chính mị lực của mình có thể chiếm được sủng ái này nọ. Người khác hiểu lầm chuyện hắn và Minh Trạm, nhưng bản thân hắn thì rất thanh tỉnh. Mặc dù hắn hy sinh thanh danh, bất quá có được lợi ích thực tế.
Càng làm cho hắn vui sướng là Hoàng đế bệ hạ cũng không chán ghét hắn, Sở Ngôn tự nhận là có bạc có người, có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm bác cơm. Sở Ngôn nói một cách khẩn thiết, "Bệ hạ, thảo dân cũng đến chiêu thương ở cảng Thiên Tân, có gặp qua Ngô đại nhân. Thảo dân đã nhìn thấy đủ loại điều lệ mậu dịch cực kỳ tỉ mỉ và chặt chẽ ở cảng Thiên Tân. Bệ hạ anh minh, thật sự là hiếm thấy."
Nịnh nọt một câu, thấy sắc mặt Minh Trạm ôn hòa, Sở Ngôn chỉnh trang lại tinh thần rồi nói tiếp, "Bệ hạ, thứ thảo dân nói thẳng, bệ hạ là vua của một nước, Trấn Nam Vương phủ cũng nằm trong phạm vi quản hạt của ngài. Ngài từng là Thế tử Trấn Nam Vương phủ, ngay cả thương nhân như thảo dân cũng từng đắm chìm trong ân đức của ngài. Nay cảng Thiên Tân mở ra đủ loại mậu dịch, bệ hạ dường như cố ý gạt Vân Quý sang một bên."
"Thứ thảo dân nói thẳng, cảng Thiên Tân thịnh thế cơ nghiệp cũng có nghĩa bệ hạ đang ban ân cho Thiên triều dân chúng, dân chúng hai tỉnh Vân Quý đều là con dân của bệ hạ, cũng đang chờ bệ hạ thi ân cho Vân Quý." Sở Ngôn cẩn thận nhìn Minh Trạm, trên mặt của Minh Trạm cũng không có gì khác thường, lúc này Sở Ngôn mới yên lòng.
Minh Trạm là người hỉ nộ lộ ra ngoài, hắn tuyệt đối không phải loại người có thể chịu được uất ức, vốn đã muốn tức sùi bọt mép mà vẫn giả trang không có việc gì. Minh Trạm cảm thấy phẩm chất này chẳng có gì tốt đẹp cả, hắn chính là một quả pháo, đụng vào sẽ nổ.
"Là dân chúng nghĩ như vậy hay chỉ có ngươi nghĩ như vậy?"
Sở Ngôn vừa nghe liền cảm thấy có hy vọng, vội vàng khiêm tốn thưa, "Bệ hạ, thảo dân không dám nói chính mình có thể đại diện cho bất kỳ ai. Theo ý kiến thiển cận của thảo dân thì dân chúng Vân Quý ngoại trừ làm ruộng, đọc sách, thì chỉ có thể đến cửa hiệu làm tiểu nhị. Nếu bệ hạ có thể mở ra mậu dịch ở cảng Thiên Tân cho Vân Quý thì thương nhân như thảo dân đương nhiên sẽ kiếm được nhiều bạc. Tiểu nhị dưới trướng chưởng quầy cũng có thể kiếm thêm vài đồng bạc nuôi gia đình. Thảo dân nghĩ, tuy rằng người đọc sách là những người thanh cao, không đặt thương nhân chúng ta vào mắt, cũng không xem trọng ngân lượng, nhưng dù sao có thêm ngân lượng cũng không phải chuyện xấu. Ăn cơm đọc sách nuôi nhà, có cái nào mà không cần bạc?"
"Thảo dân cảm thấy có bạc thì dân chúng mới có thể an ổn sống qua ngày."
Tháng sáu tiết trời thay đổi bất thường. Mới vừa rồi trời vẫn quang đãng, vậy mà gió nhẹ đưa đến vài áng mây đen thì chỉ trong nháy mắt ngoài đình đã mưa rơi tí tách.
Nắng nóng dần dần hạ nhiệt, vài đợt gió lạnh làm tóc mai phất phơ, Minh Trạm nhìn nửa bên mặt nhún nhường của Sở Ngôn rồi thở dài, "A Ngôn, tuy ngươi là thương nhân. Bất quá rất nhiều mệnh quan triều đình không có ánh mắt như ngươi."
Sở Ngôn nhịn xuống sự mừng thầm trong lòng, khiêm tốn nói, "Bệ hạ quá khen, thảo dân làm sao dám nhận."
"Có gì đâu, ngươi làm tốt lắm." Minh Trạm cười một cái, thoải mái ngồi trên ghế, hai tay đặt lên tay vịn, biểu hiện sự thư giãn của mình, Minh Trạm nói, "Hôm nay, trẫm đã nghe thấy những gì ngươi nói. Bất quá nếu thương nhân Vân Quý muốn tham dự vào cảng Thiên Tân thì cũng không đơn giản như vậy, trẫm và Trấn Nam Vương phủ sẽ bàn bạc lại."
Sở Ngôn vội nói, "Bệ hạ có lòng như vậy chính là phúc khí của chúng thảo dân."
Minh Trạm cười, "Tốt lắm, nói cho trẫm biết, nay mậu dịch ở biên giới Vân Nam Tây Tạng thế nào?"
Thương nhân là gian tế tốt nhất, có đôi khi bọn họ còn biết nhiều chuyện hơn cả triều đình.
Minh Trạm có được không ít tin tức từ Sở Ngôn, bèn giữ Sở Ngôn ở lại dùng bữa, cho đến khi trời quang mây tạnh thì mới lệnh cho người tiễn Sở Ngôn xuất cung.
******
Như lời Sở Ngôn, thương nhân Vân Quý cũng chú ý đến việc Minh Trạm cho xây cảng, bọn họ đương nhiên hy vọng có thể chiếm một phần trong các giao dịch ngoại thương. Cho dù chỉ là một chút bạc, nhưng chỉ cần có chút lãi thì thương nhân cũng không sợ tiêu bạc.
Nhưng khó ở chỗ, Vân Quý xưa nay luôn độc lập, có chế độ và pháp quy của chính mình, muốn nhúng tay vào cảng Thiên Tân ở đế đô cũng không dễ dàng.
Sở Ngôn triệu tập những thương nhân đầu não của Vân Quý để nghị sự, hơn nữa còn tự nguyện đến đế đô tìm hiểu tin tức. Đương nhiên Sở Ngôn sẽ không đại công vô tư đến tận đây, hắn nguyện ý ra mặt là vì muốn lấy thể diện trước Chu gia.
Chu gia cũng lâu đời như Vân Quý.
Hiện tại Sở gia xưa đâu bằng nay, cửa hiệu của Chu gia đã lâu đời.
Sở Ngôn muốn trở thành người thống lĩnh trong giới thương nhân thì phải dựng nên uy vọng mà Chu gia không thể sánh bằng.
Thiên Tân là cơ hội của hắn.
Chỉ cần hắn ra mặt thúc đẩy Vân Quý có được cơ hội tham dự mậu dịch ở cảng Thiên Tân thì hắn đã có được địa vị hết sức quan trọng ở trong giới thương nhân Vân Quý mà Chu gia không thể sánh bằng.
Minh Trạm vừa nhìn liền biết mục đích của Sở Ngôn.
Bất quá Minh Trạm vẫn rất tán thưởng Sở Ngôn, Sở Ngôn tuổi trẻ lại có dã tâm và động lực, theo quan điểm của Minh Trạm thì giữ quan hệ với Sở Ngôn cũng không phải chuyện xấu.
Vừa mới tiễn bước Sở Ngôn thì Minh Trạm nhận được tin: Bắc Uy Hầu Nguyễn Hạo Phong qua đời.
Minh Trạm nhẹ nhàng thở dài, trở về rồi báo chuyện này cho Nguyễn Hồng Phi biết.
Nguyễn Hồng Phi chỉ thản nhiên nói, "Rốt cục hắn cũng chết."
"Đúng vậy." Minh Trạm quả thực không có một lời bình nào thỏa đáng đối với Nguyễn Hạo Phong, người này nói đáng thương thì xác thực cũng đáng thương, nói đáng giận cũng thật đáng giận, cả đời Nguyễn Hồng Phi gặp chuyện bất trắc đều có liên quan đến người này. Nguyễn Hạo Phong từng gặp Nguyễn Hồng Phi trong cung, người làm chuyện đuối lý đương nhiên sợ quỷ kêu cửa, huống chi Nguyễn Hồng Phi thật sự đáng sợ còn hơn cả quỷ, Nguyễn Hạo Phong bị dọa đến đột quỵ, nằm trên giường hơn nửa năm, hôm nay rốt cục tắt thở.
Nguyễn Hồng Phi trầm mặc một lúc thì mới hỏi Minh Trạm, "Phải xử trí tước vị của Bắc Uy Hầu thế nào?"
"Hiện tại Nguyễn Hồng Vũ là trưởng tử, cứ giao cho hắn đi." Minh Trạm nói, "Nguyễn Hồng Vũ cũng không có công trạng, ta định giáng xuống tước vị."
"Ngươi tự định đoạt đi."
Trên đời có một loại người, hắn sống thì ngươi cảm thấy ghê tởm, hắn chết thì ngươi cũng không cảm thấy quá thoải mái.
Minh Trạm nắm chặt tay của Nguyễn Hồng Phi, có chút lo lắng, "Phi Phi."
Nguyễn Hồng Phi nắm vai Minh Trạm rồi than nhẹ, "Thật hy vọng trên đời không còn người nọ."
Nguyễn Hạo Phong qua đời, Nguyễn Hồng Vũ và Nguyễn Hồng Nhạn cùng lúc từ quan giữ đạo hiếu. Minh Trạm giáng xuống tước vị của Bắc Uy Hầu phủ trở thành Tử tước phủ, triều thần đương nhiên nhìn ra Hoàng thượng lãnh đạm đối với Bắc Uy Hầu phủ, vì vậy tang sự của Bắc Uy Hầu phủ cũng vắng vẻ điều hiu.
Bất quá một thánh chỉ khác của Minh Trạm lại làm người ta khó hiểu.
Lúc này Minh Trạm lại chỉ hôn tôn nữ của Bắc Uy Hầu là Nguyễn Gia Duệ cho Hàn lâm biên soạn, đương kim Bảng nhãn, xuất thân từ Phúc Mân: Triệu Thanh Di.
Nguyễn Hồng Phi đã sớm lo lắng tìm một mối hôn sự thật tốt cho Nguyễn Gia Duệ, Nguyễn Hồng Phi cũng đã chọn được vài người, trong đó có biểu điệt của hắn: Võ Trạng nguyên Tống Diêu. Tống Diêu là người tài cán, lại xuất thân là Trạng nguyên, Nguyễn Hồng Phi lo lắng Tống Diêu khó tránh khỏi sẽ rất tự cao. Nếu để cho Tống Diêu thú Nguyễn Gia Duệ, tuy rằng Tống Diêu phải tuân theo thánh chỉ mà thú Gia Duệ, nhưng sau khi thú xong thì sao?
Tống Diêu có ghét bỏ Nguyễn Gia Duệ vô thân vô thích hay không....
Nghĩ như vậy, Nguyễn Hồng Phi liền chuyển mắt sang Bảng nhãn Triệu Thanh Di chưa có hôn ước.
Minh Trạm thì thoải mái, Trạng nguyên và Bảng nhãn có kém nhau bao nhiêu đâu, Trạng nguyên tâm cao khí ngạo, chẳng lẽ Bảng nhãn sẽ bình dị gần gũi? Minh Trạm quả thật không hiểu suy nghĩ kỳ lạ này của Nguyễn Hồng Phi? Nhưng nếu Phi Phi nhà hắn chọn Triệu Thanh Di thì Minh Trạm vì muốn lấy lòng mỹ nhân cũng chỉ đành ban hôn mà thôi.
Cuộc sống đều do con người tự điều khiển. Hắn ban hôn cũng chỉ là ban hôn mà thôi, Nguyễn Gia Duệ cơ trí và khôn ngoan hơn Nguyễn Thần Tư rất nhiều, có lẽ sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
******
Hôn sự này quả thật không tệ.
Công danh của Triệu Thanh Di đang mở ra, còn Nguyễn Gia Duệ thì lại là người vô thân vô thích, nói trắng ra thì là khắc mệnh, khắc phụ khắc mẫu, người bình thường quả thật không dám thú.
Sau đó lại vì sự kiện Phượng gia huynh đệ bị Nguyễn Hồng Phi bắt cóc khiến thanh danh của Nguyễn Hồng Phi còn thối hơn hầm cầu tháng sau gấp ba lần.
Lời đồn khi đó đều là do Minh Trạm phái người lan truyền, nay hắn thật sự muốn nói vài lời hay cho Nguyễn Hồng Phi nhưng cũng không thể nói.
Đáng thương cho Nguyễn Hồng Phi, cứ như vậy mà bị thủ đoạn độc ác của Minh Trạm làm cho thanh danh để lại tiếng xấu muôn đời. Kẻ bị hại trực tiếp trong chuyện này chính là Nguyễn Gia Duệ, nhất là Nguyễn Gia Duệ đang còn trẻ, đã đến tuổi xuất giá.
Theo tình thế biến ảo của đế đô, Bắc Uy Hầu phủ gặp phải hiểm cảnh. Làm sao còn có ai dám thú tiểu thư Bắc Uy Hầu phủ, huống chi Nguyễn Gia Duệ còn có một phụ thân tai tiếng vang xa.
Nguyễn Gia Duệ không treo cổ chính là vì nàng có tố chất tốt.
Nay, đột nhiên Hoàng thượng lại ban hôn cho Nguyễn Gia Duệ, hơn nữa lại là Bảng nhãn Triệu Thanh Di có tiền đồ mở rộng đang được mọi người xem trọng.
Hoàng thượng không ngờ hành động của mình thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.
Cho dù nói như thế nào thì hôn sự này là một điều hiếm có đối với Nguyễn Gia Duệ. Lại là Hoàng thượng đích thân ban hôn, Bắc Uy Hầu phu nhân mang theo Nguyễn Gia Duệ dâng lệnh bài xin tiến cung tạ ơn.
Vệ thái hậu không có hứng thú đối với việc gặp Bắc Uy Hầu phu nhân, bất quá nghĩ đến vận mệnh và thân thế nhấp nhô của Nguyễn Gia Duệ thì cũng đành ưng thuận gặp mặt. Vệ thái hậu cũng không để ý quá nhiều đến Bắc Uy Hầu phu nhân, tuy nhiên nàng lại rất dịu dàng đối với Nguyễn Gia Duệ.
"Ta vẫn nhớ ngươi thích uống Thiết Quân Âm, trùng hợp ở đây của ta có phần trà mới, ngươi cứ mang theo một chút, ngày thường cứ pha uống, nếu thấy ngon thì cứ đến nói với ta lấy thêm." Vệ thái hậu cười, "Trà thì ở đây còn rất nhiều."
Nguyễn Gia Duệ nhẹ nhàng nói, "Tạ Thái hậu nương nương ban thưởng." Triệu Thanh Di đương nhiên là người hiền lành, bất quá Nguyễn Gia Duệ thật sự không dám tin mọi việc lại diễn biến đến nước này, nàng có một phụ thân như vậy, Thánh thượng không trách tội đã là khai ân, vì sao còn ban cho nàng hảo hôn sự như thế.
"Triệu Thanh Di là Bảng nhãn năm nay, Hoàng thượng từng khen văn chương của hắn." Vệ thái hậu cười nhàn nhạt, vô duyên đúng là vô duyên, kỳ thật lúc trước nàng chọn người không phải là Nguyễn Thần Tư mà chính là Nguyễn Gia Duệ. Vệ thái hậu thích Nguyễn Gia Duệ điềm đạm nho nhã lại có cơ trí, bèn nhiều lời thêm vài câu, "Người ta nói văn như người, chắc hẳn nhân phẩm của Bảng nhãn không tệ. Ngươi là người thông minh, đương nhiên sẽ có chút đa nghi. Hoàng thượng ban hôn cho ngươi là hy vọng ngươi có thể sống tốt. Ngươi sống tốt thì cũng xứng đáng với nỗi khổ tâm của Hoàng thượng."
Mấy câu đó khiến Nguyễn Gia Duệ cảm thấy lời nói của Thái hậu có gì đó, chẳng qua nàng làm sao có thể mở lời hỏi lại, chỉ cúi đầu dạ một tiếng.
Vệ thái hậu thưởng cho nàng vài xấp tơ lụa, cũng ban cho hai hộp trà rồi bảo Bắc Uy Hầu phu nhân và Nguyễn Gia Duệ lui xuống.
Tổ phụ qua đời, theo lý Nguyễn Gia Duệ phải thủ hiếu một năm.
Người cổ đại cũng không phải không có tiền lệ thủ hiếu trong thành hôn. Trước thành thân sau đó giữ đạo hiếu.
Chẳng qua Nguyễn Hồng Phi từng bắt cóc Hoàng thượng và Vương gia, Nguyễn Hạo Phong vì muốn gia tộc thoát khỏi hiềm nghi mà đã thẳng tay gạch bỏ Nguyễn Hồng Phi ra khỏi gia phả.
Nguyễn Hồng Phi bị trục xuất khỏi Nguyễn gia, Nguyễn Gia Duệ là nữ nhi của Nguyễn Hồng Phi thì đương nhiên cũng không thể ở lại Nguyễn gia.
Vì vậy từ khi xảy ra chuyện của Nguyễn Hồng Phi thì Nguyễn Gia Duệ phải đến từ đường của Bắc Uy Hầu phủ mà ở. Nay bỗng nhiên Hoàng thượng ban hôn cho Nguyễn Gia Duệ khiến Nguyễn gia kinh ngạc không biết phải làm sao, Bắc Uy Hầu phu nhân đành phải nơm nớp lo sợ cùng Nguyễn Gia Duệ tiến cung tạ ơn. Nhưng trên thực tế thì Nguyễn Gia Duệ thật sự đã không còn được xem là người của Nguyễn gia.
Hiện tại Nguyễn Hạo Phong đã chết, Nguyễn Gia Duệ cũng không cần phải thủ hiếu cho hắn.
Thậm chí Nguyễn Gia Duệ không biết nên trở về từ đường Bắc Uy Hầu phủ hay là nên đến nơi nào khác? Tuy Hoàng thượng ban hôn nhưng nàng hoàn toàn không có của hồi môn, vô thân vô thích, phải gả đi từ đâu mới phải đạo?
Cho dù Nguyễn Gia Duệ có ung dung trấn tĩnh như thế nào thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, bình thường chỉ ru rú trong phòng, làm thế nào có được chủ ý thỏa đáng?
Bắc Uy Hầu phu nhân cũng suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Gia Duệ trở về từ đường, nhưng trong nhà còn đang bận lo tang sự, làm sao có thể lo liệu hôn sự cho Nguyễn Gia Duệ? Chuyện này thật sự là một việc khó.
Tổ tôn hai người trầm mặc theo thái giám dẫn đường xuất cung, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đứng chờ ngoài cung, có hai vị ma ma lớn tuổi và bốn vị thị nữ đứng trang nghiêm bên cạnh xe.
Một vị ma ma khoảng chừng bốn mươi tiến lên thi lễ với Bắc Uy Hầu phu nhân và Nguyễn Gia Duệ, "Bái kiến Hầu gia phu nhân và Nguyễn tiểu thư, nô tỳ là nô tài của phủ Thục Nghi đại Công chúa, phụng lệnh đại Công chúa tiến đến đón Nguyễn cô nương đến phủ Công chúa chuẩn bị hôn sự."
Nguyễn Gia Duệ tất nhiên rất giật mình, Bắc Uy Hầu phu nhân không dấu nổi sự ngạc nhiên, "Ma ma, chuyện này là sao?"
"Phu nhân, thứ lão nô nói thẳng, phụ thân của Nguyễn tiểu thư đã không còn là người của Nguyễn gia, Nguyễn tiểu thư đương nhiên cũng không phải người của Nguyễn gia. Nay Hoàng thượng ban hôn, Nguyễn tiểu thư sắp xuất giá, Nguyễn phủ đang có tang, nếu Nguyễn tiểu thư ở tại tôn phủ thì cũng không thích hợp." Ma ma nói đâu ra đấy, "Đại Công chúa cũng phụng lệnh bệ hạ nghênh đón Nguyễn tiểu thư đến phủ Công chúa chuẩn bị hôn sự."
Mặc dù Bắc Uy Hầu phu nhân đầy bụng nghi ngờ nhưng cũng không biết phải làm sao cho đúng.
"Nô tài là ma ma của đại Công chúa, huống hồ đây là lệnh của vạn tuế gia, cho nô tài tám lá gan thì nô tài cũng không dám nói năng lung tung."
Trong lòng của Bắc Uy Hầu phu nhân trầm xuống, mặc dù bà ta không phải đích thê của Nguyễn Hạo Phong nhưng cũng cùng Nguyễn Hạo Phong sinh hai nữ một nam, phu thê hòa thuận. Có một chút chuyện, tuy rằng Nguyễn Hạo Phong không nói với bà ta nhưng Bắc Uy Hầu phu nhân cũng biết sơ sơ.
Bao gồm cả thân thế có chút mơ hồ của Nguyễn Gia Duệ.
Nay hoàng thất ban hôn, Bắc Uy Hầu phu nhân cơ hồ lập tức nghi ngờ đến thân phận của Nguyễn Gia Duệ. Chẳng qua vị ma ma này đã nói Hoàng thượng có lệnh nghênh đón Nguyễn Gia Duệ đến phủ Công chúa chuẩn bị hôn sự, cho dù Bắc Uy Hầu phu nhân có hoài nghi thì cũng không thể làm được gì.
Nếu không thể làm được gì thì cho dù có muôn vàn điểm khả nghi thì bà ta cũng hiểu rõ đây là chuyện không thể nói.
Bắc Uy Hầu phu nhân đã suy nghĩ thông suốt, cầm lấy bàn tay của Nguyễn Gia Duệ, ánh mắt ôn hòa quan sát ngũ quan vẫn chưa phát triển trọn vẹn của Nguyễn Gia Duệ rồi nhẹ nhàng nói, "Hài tử, đã có ân điển như vậy thì ngươi cứ đi đi. Được ân đức của Hoàng thượng và sự nhân từ của đại Công chúa, ngươi quả thật là có phúc. Trong nhà còn có vài thứ của ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho người mang đưa qua, ngươi đừng ghét bỏ là được. Lúc trước Hầu phủ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Nói đến câu cuối, Bắc Uy Hầu phu nhân nhớ đến phu quân đã qua đời của mình, liền liên tục rơi vài giọt lệ. Nguyễn Gia Duệ cũng không nói gì, đầu cũng không gật mà chỉ nhìn Bắc Uy Hầu phu nhân.
Bất đắc dĩ, trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Khi ở từ đường, Nguyễn Gia Duệ biết rõ Nguyễn gia vô cùng trông mong nàng tự kết liễu đời mình, như vậy cũng có được mỹ danh. Nhưng nàng không chết, nói nàng tham sống sợ chết cũng được, nàng vẫn muốn sống, cho dù mỗi ngày cơm rau canh nhạt, vải thô tăng y thì nàng vẫn muốn sống.
Nay nàng đã có tiền đồ, hết thảy đều trở thành bất đắc dĩ.
Nguyễn Gia Duệ đợi Bắc Uy Hầu phu nhân buông tay nàng ra thì nàng mới khẽ gật đầu đối với Bắc Uy Hầu phu nhân rồi xoay người lại, thị nữ của phủ Công chúa tiến đến hầu hạ, chân đạp lên chiếc ghế nhỏ tinh xảo, bước vào chiếc xe ngựa đẹp mắt.
******
Thư của Minh Trạm đến Trấn Nam Vương phủ rất nhanh.
Phượng Cảnh Kiền thấy trong thư Minh Trạm nhắc đến việc thương nhân Vân Quý đến đế đô thương nghị, bèn nói, "Minh Trạm lòng dạ phóng khoáng, không ai có thể sánh bằng." Cảng Thiên Tân mở ra, đối với triều đình, đối với dân chúng, đối với thương nhân là một sự kiện cực kỳ có lợi. Trước kia Phượng Cảnh Kiền cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc xây hải cảng mở rộng hàng hải, nhưng mấu chốt là triều đình không có đủ bạc. Nay Minh Trạm khua chiêng gióng trống, cho dù người ta có gặp khó khăn cỡ nào thì người ta vẫn dự tính xây cảng.
Minh Trạm đồng ý cho thương nhân Vân Quý nhúng một tay vào, thật sự là phóng khoáng.
Đương nhiên Phượng Cảnh Nam vô cùng hài lòng, cảm thấy năm ngàn con ngựa của mình thật không uổng phí, cười nói, "Nghe nói Sở thương nhân tự mình đến đế đô, không biết tìm Minh Trạm rồi nói cái gì mà Minh Trạm lập tức gửi thư này đến. Hầy, cũng không biết làm sao mà tên yêu nghiệt kia lại khoan dung như thế?" Yêu nghiệt đương nhiên là chỉ Nguyễn Hồng Phi.
Phượng Cảnh Kiền nói, "Để ý làm gì đến chuyện hài tử bọn họ?" Nếu để Phượng Cảnh Kiền nói thì chuyện giữa Minh Trạm và Sở thương nhân thật giả rất dễ phân biệt. Đương nhiên Minh Trạm có chút tật xấu háo sắc, nhưng quan trọng là tên yêu nghiệt kia cũng không phải dễ đối phó! Minh Trạm chưa hẳn có thể chiếm lợi được từ Nguyễn Hồng Phi. Nếu hiện tại bảo rằng Minh Trạm còn giữ quan hệ ám muội với Sở thương nhân thì Phượng Cảnh Kiền hoàn toàn không tin.
Phượng Cảnh Nam đặt tay lên bức thư của Minh Trạm rồi cười nói, "Đây là chuyện tốt, đương nhiên ta sẽ không từ chối. Như vậy cứ để Chu Tử Chính đến đế đô một chuyến, vừa lúc có thể nghĩ ra điều khoản, về sau thương nhân muốn đến đế đô kinh thương thì cứ ấn theo điều lệ này."
Phượng Cảnh Kiền cũng có chung ý kiến.
******
Minh Trạm bỏ rơi đám diêm thương Hoài Dương nửa tháng trời thì mới chịu diện kiến bọn họ.
Đám diêm thương tự biết đuối lý, vừa bị lãnh đạm lại vừa được diện kiến quân vương, vì vậy trong lòng rất lo sợ.
Đương nhiên Minh Trạm rất có thanh danh, hắn tăng lương bổng cho quan viên binh lính, lại đối xử cực kỳ ôn hòa với các thư sinh, xây Đồ thư quán, hơn nữa còn mở Thiện Nhân đường, tuy rằng rất nhiều chính sách hiện tại chỉ mới dừng lại ở đế đô, bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của dân chúng dành cho Minh Trạm.
Ngược lại với nền chính trị nhân từ của Minh Trạm thì bản thân hắn cũng có rất nhiều hành động bị dị nghị.
Chuyện thứ nhất chính là vụ án quan binh giết dân giả mạo công trạng ở Chiết Mân, lúc ấy Minh Trạm dùng phương thức đẫm máu để xử lý, đến nay vẫn khiến người ta hãi hùng; Chuyện thứ hai là Minh Trạm có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt đối với đệ tử con nhà quyền thế, điển hình là vụ án Triệu Hỉ, biểu huynh của Vĩnh Ninh Hầu, sau đó là vụ án của Nam Phong Bá phủ Lục bát gia, kết quả không cần phải lắm lời; Chuyện thứ ba là Minh Trạm cực kỳ cảm thông cho nữ nhân.
Cho nên ấn tượng của Minh Trạm lưu lại cho người ta cũng không phải đơn thuần tốt hoặc là xấu, mà có vẻ càng giống cảm giác quỷ dị thì đúng hơn.
Minh Trạm cũng không có thói quen trò chuyện trong khi hắn ngồi còn cả đám người phải đứng, hắn làm biếng ngưỡng cổ nhìn người ta. Vì vậy tuy rằng hắn bất mãn đối với diêm thương nhưng cũng không phạt bọn họ phải đứng. Chẳng qua diêm thương vừa ngồi xuống thì Minh Trạm liền nói, "Nghe nói các ngươi ở Hoài Dương ngóng trông tình hình một hồi lâu thì mới chịu đến đế đô, đáng lý trẫm không tính gặp các ngươi, chẳng qua vì lời nói lúc trước, xưa nay Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, nếu trẫm đã nói sẽ gặp các ngươi thì đương nhiên giữ đúng lời."
"Hôm nay đã gặp, nhưng không biết nên nói cái gì với các ngươi thì mới tốt." Minh Trạm lạnh lùng nói, "Các ngươi không tin tưởng trẫm. Đương nhiên cũng chẳng có tổn thất gì đối với trẫm. Hiện tại ở đế đô có bao nhiêu thương nhân tiến đến tìm kiếm cơ hội, các ngươi không trân trọng cơ hội trẫm ban cho các ngươi thì trẫm cũng giảm bớt một chuyện phải lo toan."
Đám diêm thương thật sự chưa ngồi nóng đít thì liền cùng nhau quỳ xuống đất, tự xưng là hoàn toàn không có chuyện này, bọn họ tuyệt đối không dám coi rẻ thánh ân. Cũng có kẻ thề thốt biểu lộ lòng trung thành.
Minh Trạm liếc mắt nhìn đám người đang quỳ dưới đất, "Nay các ngươi đến đây, có thể thấy được là đã thông suốt."
Minh Trạm đánh đòn phủ đầu với thủ đoạn lôi đình khiến lão làng như Trình Diệu Chi và Trầm Thái Bình có chút nuốt không trôi, không biết Minh Trạm có ý thế nào. Nghe Minh Trạm hỏi như vậy thì Trình Diệu Chi liền nói, "Thảo dân một lòng trung thành với bệ hạ."
"Chữ trung này nói thì dễ mà làm thì khó." Minh Trạm lạnh lùng nói, "Lúc trước thuế muối Vân Quý là do trẫm một tay chủ trì cải cách, các ngươi có thể đi xem thử trẫm có từng bạc đãi ai chưa?"
"Các ngươi ở Hoài Dương nhiều thế hệ làm diêm thương, nay triều đình thu hồi ruộng muốn, trẫm lo lắng các ngươi đánh mất bát cơm không thể sống nổi, nay trùng hợp có cơ hội ở cảng Thiên Tân, thưởng cho các ngươi một bát cơm. Trẫm nhấc tay lo liệu nhưng các ngươi không cảm kích thì trẫm cũng không còn lời hay để nói." Minh Trạm tiếp tục, "Nói tóm lại, nay chỉ có hai cơ hội. Thứ nhất, bến cảng Thiên Tân là một công trình đồ sộ, cùng ba mươi bến đỗ, tương lai sẽ có tàu bè ngoại quốc cập bến ở Thiên Tân, tất nhiên phải thu bạc. Các ngươi có bạc, có thể nhận thầu bến đỗ, ngồi không kiếm tiền cũng chẳng vất vả như buôn muối. Thứ hai, giống như lúc cải cách thuế muối ở Vân Quý, các ngươi có thể chọn một loại hàng hóa để tham gia mậu dịch ở hải cảng, trong vòng ba năm, trẫm không thu thuế."
Minh Trạm nói một cách thản nhiên, "Thủ tục cụ thể thế nào thì các ngươi có thể đi hỏi thăm Ngô Uyển. Triều đình đã chuẩn bị thỏa đáng các loại quy chế. Các ngươi có thể xem kỹ các điều lệ bảo hộ thương nhân."
Đám người Trình Diệu Chi chỉ có thể tạ ơn.
Minh Trạm cũng không tốn nhiều lời lẽ với diêm thương, nay địa vị của hắn khác với khi ở Vân Nam. Hiện tại hắn làm chủ, hơn nữa sau khi tuyên truyền thông qua Tập san Hoàng thất thì đám thương nhân có uy tín danh dự ở đế đô không có ai mà không nghĩ đến việc nhúng tay vào mậu dịch ở hải cảng.
Thứ hai, nhiều thương nhân đến đây như vậy là để tiêu bạc, chỉ cần các thương nhân có thể dâng bạc lên thì Minh Trạm sẽ có bạc xây cảng Thiên Tân, con đường phía trước đã mở ra một nửa.
Thứ ba, ở Vân Quý, địa phương nhỏ nên đương nhiên diêm thương là đại thương nhân số một số hai. Nhưng đến đế đô, chiết thương, huy thương, tấn thương cũng đều là thương nhân có danh tiếng, tài lực chẳng hề kém cỏi so với diêm thương. Có được nhiều con dê béo thì Minh Trạm cũng không cần đặc biệt coi trọng một con, ngược lại càng thích bọn họ tranh chấp, hắn làm ngư ông đắc lợi.
Minh Trạm nói hai ba câu rồi đuổi đám người Trình Diệu Chi lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com