Bồ Tát nhỏ sáp ở trên tay của tôi [rps]
Tác giả: 一大碗鸡翅
Link raw: https://xiaohao346.lofter.com/post/1ead1f34_1cbe3820c
Edit: Canary
––•––
Bồ Tát nhỏ sáp ở trên tay của tôi [rps]
Tuyến thời gian đại khái là trước tháng ba năm nay.
Bối cảnh hiện tại, người truyền đạt Tiểu Vũ, tôi viết đều là sự thật.
––
"Tôi thực sự cảm thấy cậu ta cười rất đẹp."
Trương Triết Hạn một bên dùng đĩa xiên bông cải xanh trong hộp đựng cơm một bên nói, sau đó nhét một đống bông cải xanh vào trong miệng, má phồng lên, tay trái lướt trên điện thoại, mắt nhìn chằm chằm màn hình, vẫn còn tiếp tục nói chuyện: "......Cậu nói có phải không?"
"Ai cười cơ?" Tiểu Vũ ngồi ở đối diện đang khẩy mì thịt bò, tìm hai mảnh thịt mỏng như cánh ve ở dưới đáy chén, điều này làm hắn cảm giác vô cùng thành công, tạm thời không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Là cậu ấy đó." Trương Triết Hạn dùng ngón tay nhấn vào màn hình, "Tôi nói Cung Tuấn đó, còn có thể là ai được chứ. Cười rất đẹp, tôi chia sẻ cho cậu nè, bạn trên mạng nói cậu ta như con cún vậy, cười chết mất." Sau đó cũng không hỏi thêm câu nào về việc Tiểu Vũ có muốn xem hay không, trực tiếp chia sẻ qua Wechat, xong rồi còn từ bên trong khung đối thoại nhấn vào URL, chính mình vui tươi hớn hở mà nhìn Cung Tuấn cùng con cún lại một lần nữa.
Tiểu Vũ ngay cả điện thoại cũng lười cầm, ừ một tiếng sau đó bắt đầu hút mì sợi, ăn đến miệng bóng loáng, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lừa gạt: "Lần này là loại cún nào? Golden Retriever? Satsuma?"
"Đều không phải, là Bianmu, khen cậu ấy thông minh nữa đó." Trương Triết Hạn buông đĩa ăn xuống, hết sức chuyên chú mà bắt đầu chơi điện thoại, "Bianmu thông minh, dù sao so với Luffy của tôi thì thông minh hơn nhiều, cậu nói xem chó với chó sao lại khác biệt lớn như vậy."
Tiểu Vũ muốn trợn mắt trừng một cái, lại không dám làm thật, khoé mắt co giật một chút, thoạt nhìn rất ức chế, nhưng Trương Triết Hạn không có chú ý tới.
"Anh khẳng định là đang khen người ta sao, đại ca, chưa từng thấy có người dùng chó nhà mình để đi khen người ta đó." Hắn ngẩng đầu lên, Trương Triết Hạn đã cười đến tự động bị nghẹn lại, liếc nhìn qua cũng có thể thấy cuống họng của anh. Tiểu Vũ không nói nên lời, nhớ đến tám bài đăng trên Weibo về Cung Tuấn mà Trương Triết Hạn chia sẻ trong tuần này đặc biệt buồn cười, nghĩ thầm hay là quên đi, đi thì cuối cùng cũng phải đi, liên tục giữ không được, vẻ mặt đành phải ôn hoà mà khuyên nhủ: "Chúng ta ăn cơm trước, được không?"
"Tôi ăn xong rồi, không ăn nữa." Trương Triết Hạn cười, đậy nắp hộp lại, Tiểu Vũ vừa ăn hết nửa bát mì, như một lão già thị sát mà nhìn về đáy chén của Trương Triết Hạn: "Anh ăn như mèo vậy? Ăn có một chút như vậy? Anh hay uống nước để no bụng à?"
"Không phải, bông cải xanh khó ăn quá, món dinh dưỡng lần sau đừng cho tôi ăn bông cải xanh nữa." Trương Triết Hạn lau lau miệng, cả người đều có cảm giác như tắm gió xuân, một chút cũng không giống biểu tình nên lộ ra của người vừa ăn xong bông cải xanh, Tiểu Vũ nhìn bộ dáng của anh như vậy liền biết ngay: "Cung Tuấn vừa nhắn tin cho anh?"
Trương Triết Hạn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hắn làm sao biết được, Tiểu Vũ lần này quả thật nhìn người bằng nửa con mắt: "Cậu ta lại cho anh trà sữa? Sao cậu ta không tự mình đưa đến cửa cho anh?"
"Không phải trà sữa, tuần trước mới uống rồi, cuối tuần này không uống nữa. Cậu ấy mới không tới đây đưa đến cửa đó......" Trương Triết Hạn nói, "Ăn nhanh lên đi...... Oh, cậu ấy nói muốn tôi đến nhà cậu ấy ăn cơm."
Tiểu Vũ uống một ngụm súp, xoang mũi cả người như bốc hoả, cảm thấy mình như Ngưu Ma Vương chuyển thế, vô cùng bực bội: "Hảo tiểu tử, cậu ta vốn là người giao mình đến tận cửa chứ gì!" Hắn muốn bình tĩnh một chút, nhưng cảm giác thấy Trương Triết Hạn như cây cải thìa nhỏ trồng trong nhà tình nguyện bị con chó tha đi, trong lòng rốt cuộc bắt đầu tức giận, khẩu khí đặc biệt như gậy đánh uyên ương: "Anh cũng kiềm chế chút đi, cậu ấy là bạn tốt của anh, có thể chơi trò mập mờ với anh sao?"
"Chỉ là bạn tốt thôi." Trương Triết Hạn cười đến vô cùng không giống bạn tốt tí nào, đầu đinh vừa cắt ngắn xong, khí chất cả người vô cùng giống như chiến lang, quay đầu lại cho Tiểu Vũ một ánh mắt: "Bạn tốt thì không thể cùng nhau ăn cơm tối à? Tôi và cậu mỗi ngày đều ăn cùng nhau, sao cậu lại không nói đi?"
"Điều này có thể giống nhau hả?" Tiểu Vũ nghiêng đầu liếc anh, "Vậy anh tối nay cùng em đi ăn cơm tối, em mời anh ăn đồ mắc nhất, anh đẩy Cung Tuấn ra đi."
Trương Triết Hạn ai nha một tiếng, nhíu mày: "Nói cái gì đó, ăn mì đi."
Tiểu Vũ mặc kệ anh, tiếp tục ăn mì, ăn xong rồi sau nửa ngày mới nghe thấy Trương Triết Hạn yếu ớt truyền đến câu tiếp theo: "Vừa rồi Cung Tuấn nói muốn cho cậu ly trà sữa, hỏi cậu muốn uống loại gì."
Tiểu Vũ chần chừ một chút như người kiêu ngạo của nhà mẹ đẻ, có chút lễ phép nói một câu cút đi, nghĩ nghĩ lại cảm thấy được lợi mà không chiếm thì quá uổng phí, vì vậy cầm điện thoại của Trương Triết Hạn gửi thoại qua cho Cung Tuấn, chọn một ly trà mà người thành phố thường hay mua.
***
Cung Tuấn tạm thời ở Bắc Kinh, thuê một phòng ở ngắn hạn, diện tích không lớn, một phòng khách một phòng bếp, hiếm khi dành thời gian quyết định sử dụng phòng bếp, vì vậy sáng sớm đã đi ra ngoài mua thức ăn, lúc chiều gọi Wechat cho Trương Triết Hạn tới đây ăn cơm tối. Trương Triết Hạn cũng không khách khí với cậu, sau khi thảo luận xong thì chọn ra ba món ăn, Cung Tuấn phát hiện nguyên liệu làm gà cay không đủ, vì vậy đành phải chạy một chuyến ra chợ bán thức ăn.
Lúc đang đi về nhà phát hiện trợ lý Tiểu Vũ của Trương Triết Hạn gửi tin cho cậu, hỏi quan hệ của cậu và Trương Triết Hạn đến cùng là gì, Cung Tuấn một tay cầm đồ ăn một tay cầm điện thoại, đứng ở dưới lầu dùng một tay tra chìa khoá:
[Quan hệ cái gì?]
Tiểu Vũ gửi ảnh vẻ mặt Chu Tử Thư im lặng, đánh một đoạn chữ gửi qua:
[Tôi hỏi quan hệ của cậu và Trương Triết Hạn, mặc dù tôi biết trực tiếp hỏi như vậy là bất lịch sự, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất là cậu nên nói rõ ràng ra, dù sao Trương Triết Hạn lúc ở chung với cậu cũng rất vui vẻ]
Nụ cười của Cung Tuấn ở bên trong khẩu trang lộ ra rất càn rỡ, một lát sau chầm chậm mà trả lời:
[Vui vẻ bao nhiêu?]
Đầu kia Tiểu Vũ trầm mặc mấy phút, gửi tới một đoạn thoại dài 10 giây, Cung Tuấn bật âm thanh để sát bên tai, chỉ nghe thấy tiếng chửi đổng như tiếng sấm: "Tôi khinh bỉ cậu Cung Tuấn, bây giờ là lúc nói cậu không hạnh phúc sao? Đoán chừng Trương Triết Hạn rất nhanh sẽ đến dưới lầu nhà cậu, chính cậu tự xem rồi xử lý đi, đánh ghét quá, sau này cũng đừng mua trà sữa nữa, Trương Triết Hạn sắp vào đoàn, nghe không."
Cung Tuấn sửng sốt trong chốc lát, tiêu hoá những lời trọng yếu này một chút, đang chuẩn bị mang đồ ăn lên lầu, Trương Triết Hạn lái xe tích tích đến trước mặt. Bắc Kinh đầu tháng ba có gió thổi mạnh, Trương Triết Hạn bao mình rất kín, trên đầu đội mũ ngư dân, thoạt nhìn rất giống chiếc đèn bàn. Kỳ thật người này căn bản nhìn không biết, nhưng Cung Tuấn nhìn cái mũ ngư dân trên đỉnh đầu đi xuống xe, cậu liền biết Trương Triết Hạn đã đến.
––•––
Lời của editor: Sau khoảng thời gian gặm đường ngập mặt thì giờ mình quay lại gặm fic tiếp đây (T_T) Fic này tác giả viết vừa dài mà có mấy từ rất khó hiểu, edit tạm mọi người thông cảm nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com