Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mì trứng cà chua và bánh ngọt

Tác giả:嗑俊哲专用灵魂出窍

Link raw: https://kejunzhezhuanyonglinghunchuqiao.lofter.com/post/4c65135a_1cc1e19b6

Edit: Canary

––•––

Mì trứng cà chua và bánh ngọt

Bác sĩ Lăng lần đầu cảm thấy tay mình có chút không linh hoạt, tay của hắn có sở trường cầm dao mổ năm sáu giờ đồng hồ cũng không run, cũng có thể nhẹ nhàng ôm đồm cả bàn thức ăn mỹ vị, nhưng hiện tại hắn quả thật không biết làm cách nào đảo lòng trắng trứng để cho không có bong bóng.

Đúng vậy, Lăng Duệ đang cố gắng làm thử chiếc bánh hắn làm lần đầu tiên trong đời, ngày 20 tháng 5 là ngày hắn và Vương Việt chính thức bên nhau.

Vương Việt rất thích ăn đồ ngọt, Lăng Duệ vào một lần mang bánh ngọt về nhà chú ý thấy ánh mắt hình cầu của Vương Việt và nhận ra nó đột nhiên phát sáng. Bánh ngọt kia được phát cho từng khoa vào ngày sinh nhật của đồng sự ở bệnh viện, hắn không thích ăn đồ ngọt, lại ngại vứt bánh của người khác đem tới hoặc bỏ nó ở văn phòng, chỉ có thể cầm về nhà, mang về cho người hiện tại vì hắn mà để lại ngọn đèn trong nhà.

Chiếc bánh này là một loại bánh kẹo mềm phổ biến, làm vô cùng tinh xảo nhưng vị thì không tốt lắm, lớp vỏ kẹo vừa ngọt lại vừa cứng, Lăng Duệ vốn định về nhà sẽ ném vào thùng rác, sau đó cùng Vương Việt ăn mì trứng cà chua do Vương Việt vì hắn mà nấu.

Ánh mắt Vương Việt sáng quắc, sáng theo mỗi loại nghĩa.

"Đây là bánh ngọt hả?" Vương Việt lúc nói chuyện với Lăng Duệ âm thanh vẫn luôn không lớn, nho nhỏ, mang một chút cảm giác hơi nước.

Có lẽ sinh hoạt trước kia luôn khắc nghiệt, Vương Việt âm thanh nói chuyện với ai cũng không quá lớn, giọng nói nhỏ mà mệt mỏi, sương mù mịt mờ. Nhưng Lăng Duệ rất thích nghe Vương Việt nói chuyện với hắn, chỉ có lúc cùng hắn nói chuyện trong giọng nói của Vương Việt mới có loại cảm giác hơi nước này, giống như sương mù mịt mờ, là sương mờ ướt sũng, đặc biệt là thời điểm buổi tối Lăng Duệ hung ác bắt nạt, loại hơi nước này có thể ngưng kết ra thực thể, nhẹ nhàng mà mang một ít nghẹn ngào: "Lăng Duệ...... Lăng Duệ...... Nhẹ...... Nhẹ chút......"

"Lăng Duệ?" Vương Việt không được đáp lại trong giọng nói mang theo chút chần chờ.

"À, là bánh ngọt, đồng sự trong khoa cho, em muốn ăn hả?" Lăng Duệ chợt kéo mình thiếu chút nữa bị hút hồn vì tối đêm qua ra, giơ bánh ngọt trong tay lên. "Bất quá ăn cơm trước, anh có thể ngửi được hương vị mà em làm, Tiểu Việt làm gì mà thơm vậy."

Vương Việt nhận lấy bánh ngọt và cặp công văn trong tay của Lăng Duệ, cậu từ khi chính thức cùng Lăng Duệ ở chung đã rút ngắn thời gian giao đồ ăn theo yêu cầu nửa hung hăng nửa làm nũng của Lăng Duệ, nhận đơn từ 9 giờ sáng tới tầm 3 giờ chiều, sau 3 giờ chiều phải đi viện điều dưỡng gặp ca ca của mình, đại khái 4 giờ có thể trở về nhà của cậu và Lăng Duệ.

Vương Việt bận bịu đã quen rảnh rỗi không được, cậu làm không được việc ngồi chờ Lăng Duệ về nấu cơm, trước kia đều là cậu chuẩn bị bánh bao cho ca ca hoặc là không cần chế biến đồ ăn, mình ở bên ngoài giao đồ ăn trên đường tùy tiện gặm mấy cái ứng phó là xong, ngồi chờ người khác làm cho một bữa ăn nóng hổi chỉ xảy ra khi cậu còn nhỏ, nhưng mà thời gian đã quá lâu, cậu cũng không nhớ rõ cái cảm giác đó là gì. Chẳng qua có sao nói vậy, Vương Việt cũng quả thật không có xuống bếp, không có cơ hội không có thời gian cũng không có thiên phú. Không có thiên phú được phát hiện sau khi cậu nói với Lăng Duệ mình sẽ chuẩn bị bữa tối.

Lần đầu Vương Việt thử nấu cơm, hệ thống cảnh báo khói trong nhà bếp vang lên khiến cậu sợ hãi, ngày đó Lăng Duệ đã về nhà sớm chờ trong phòng khách vì không muốn bỏ lỡ lần đầu tiên Vương Việt xuống bếp, trước khi ăn được cơm hai người phải đi mua bình chữa cháy......

"Tiểu Việt rất lợi hại nha, anh lần đầu xuống bếp khoa trương hơn nhiều, phòng bếp thiếu chút nữa nổ tung! Thêm bình chữa cháy như vậy trong nhà của chúng ta lại càng an toàn." Lăng Duệ ôm lấy Vương Việt nhẹ giọng trấn an. Lăng Duệ biết Vương Việt bất an, cho dù bọn họ bên nhau, sự tự ti và nhạy cảm bởi áp lực cuộc sống tra tấn cũng không hoàn toàn được loại bỏ, vì vậy Lăng Duệ sẽ sử dụng nhiều lời nói và hành động khác nhau khi Vương Việt có một chút tiêu cực để xoa dịu Vương Việt, Vương Việt của hắn.

Nói nghe là trấn an đâu đâu cũng có, nói trắng ra chút là đặt trong mắt người khác đều là cưng chiều. Mỗi khi Vương Việt mang ra những món ăn có màu đen vàng xanh và chưa chín nên có vị đắng, Lăng Duệ đều có thể ăn xong với nụ cười trên môi, hơn nữa còn khen ngợi hết lời. Vương Việt chậm rãi giãn ra nội tâm cuộn mình thành một cục bằng mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí còn sinh ra niềm tin đối với tài nấu nướng của mình ngày nào đó có thể tự tay làm một bữa ăn tròn vẹn.

Kết quả là, ngay cả một chút cũng không tốt lên được, Vương Việt từ ngày bắt đầu xuống bếp đến nay đã hơn nửa năm, có thể làm sắc hương đầy đủ chỉ có thể là mì trứng cà chua......

Mì trứng cà chua ăn một tuần lễ Lăng Duệ cũng vui vẻ.

Thời điểm đêm đó hai người đối mặt nhau ăn mì mắt Vương Việt luôn không tự chủ được nhìn về phía bánh ngọt để bên kia, Lăng Duệ không cho phép cậu ăn bánh ngọt trước, sợ cậu ăn bánh ngọt xong sẽ không ăn cơm.

"Tiểu Việt ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi rồi chúng ta ăn bánh ngọt há." Lăng Duệ nhìn Vương Việt mắt so với bình thường sáng hơn lòng có chút chua sót. "Tiểu Việt thích bánh ngọt đúng không, ngày mai anh mua cái bánh lớn hơn, chúng ta có thể ăn thường xuyên."

"Không, không cần." Vương Việt hơi vùng vẫy, kéo mắt từ chiếc bánh trở lại khuôn mặt như người mẫu của bác sĩ Lăng. Cậu theo thói quen cho rằng vị ngọt đối với mình là thứ đồ xa xỉ, Vương Việt tin rằng ngọt trong cuộc sống là có phần mặn, hiện tại ăn nhiều về sau sẽ ít đi, tựa như khi còn bé mình và ca ca sống một cuộc sống ngọt ngào, ba mẹ mỗi ngày sẽ dẫn mình và ca ca đi ra ngoài chơi mua kẹo, chính là lúc trước mật ngọt đã tiêu xài hết, về sau hai mươi mấy năm chỉ có thể sống khổ sở.

Hiện tại đã đủ ngọt rồi, Vương Việt nghĩ thầm. Ca ca có thể được chăm sóc tốt, chính mình có Lăng Duệ làm bạn đời như vậy đã đủ ngọt rồi, làm người không thể quá tham lam.

Lăng Duệ hiểu rõ tiểu tâm tư này của Vương Việt, Vương Việt mang âm thanh hơi nước nhào vào lòng hắn, sương mù mịt mờ ướt sũng, làm cho lòng Lăng Duệ chua xót đau nhức, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

"Tiểu Việt à chia cho anh nửa bát, hôm nay phẫu thuật làm anh đói muốn chết." Động thủ từ trong bát Vương Việt chia ra nửa bát, Lăng Duệ hiểu quá rõ lượng cơm của Vương Việt, thật sự để cho cậu ăn xong một chén lớn này, cậu sẽ ăn bánh ngọt không nổi.

Hai người cứ như vậy ở phòng khách ấm áp dưới ánh đèn vàng cùng nhau ăn xong bát mì trứng cà chua Vương Việt làm, "Tiểu Việt có lẽ ăn ngon hơn cái bánh ngọt mềm mại kia." Lăng Duệ nhìn cái miệng nhỏ đang ăn bánh ngọt của Vương Việt, trong lòng nói với chính mình.

Vương Việt nói không cần mua bánh ngọt lớn, Lăng Duệ dĩ nhiên sẽ không đi mua, hắn không muốn phản đối Vương Việt mỗi lần nói ra một câu, dù là những lời này không có ăn khớp gì. Nhưng hắn có thể tự mình làm nha, Lăng Duệ nhìn lịch trên bàn công tác bị khoanh một phòng đỏ nghĩ như thế.

520 đầu tiên, Lăng Duệ muốn cho Vương Việt cái bánh ngọt ngon nhất, bánh ngọt của một mình cậu.

Ý tưởng thì chỉ là ý tưởng, sự thật thực tế thì khác.

Sự thật chính là tay nghề của bác sĩ Lăng tốt, lại tinh thông món cay Tứ Xuyên, hắn cũng chưa từng làm bánh ngọt, thậm chí đối với lời nói bên trong sách chế biến bánh ngọt có chút khó hiểu. Lòng trắng trứng khó tạo bọt? Protein ở phía trên dựng theo hình tam giác thì sẽ không bị uốn cong? Cắt và trộn đều mà không bị tạo bong bóng?

Bác sĩ Lăng quả thật gặp được khó khăn lớn nhất trong đời, cần ngay Vương Việt một mình tới đây ôm một cái an ủi. Vừa nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Vương Việt sau khi nhìn thấy bánh ngọt, Lăng Duệ lại khẽ cắn môi tiếp tục thủ đoạn hiểm độc 1 đối 1 với trứng gà.

Bánh ngọt không có khó khăn, chỉ có Lăng Duệ dũng cảm.

Vương Việt về đến nhà còn chưa đến 4 giờ, đơn hôm nay chỉ có hoa hồng và những thứ lặt vặt để tặng quà, còn có một số lời yêu thương buồn nôn cần được chuyển lời của các Tiểu Ca, những điều này khiến Vương Việt nhận ra rằng hôm nay là ngày 20 tháng 5, một ngày đặc biệt có thể so sánh với ngày 14 tháng 2.

Nghĩ đến những chuyện phát sinh vào ngày 14 tháng 2 năm nay, Vương Việt không thể kiềm chế được luồng nhiệt trên mặt. Lần đầu bên nhau với Lăng Duệ, cậu hoàn toàn không có khái niệm lễ tình nhân, thẳng đến khi về nhà thấy bất ngờ mà Lăng Duệ chuẩn bị cho cậu. Mà hai tay cậu trống trơn không có chuẩn bị cái gì, chỉ có thể ở đêm hôm đó đáp ứng một ít yêu cầu bình thường tuyệt đối sẽ không đồng ý của Lăng Duệ......

Hôm nay không giống với lúc trước, Vương Việt sớm không có tiếp nhận đơn hàng nữa, giữa trưa đi đến viện điều dưỡng dàn xếp chăm sóc tốt cho ca ca, lại đi chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, cậu cũng muốn để cho Lăng Duệ cảm thụ sự khác biệt ngày hôm nay. Vương Việt thậm chí trên đường về nhà, mua một cành hoa hồng 25 tệ, phải biết rõ bình thường một cành hoa hồng chỉ có 5 tệ thôi.

Lúc Vương Việt mở cửa phôi bánh ngọt của Lăng Duệ chỉ mới vừa ra lò, trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng đậm của bánh ngọt, nhưng mà phôi bánh đã mềm và xẹp xuống, thậm chí chính giữa còn lõm một lỗ, Vương Việt cũng không ngại bị không khí mỹ vị này đánh cho đứng ở cửa không thể động đậy.

Nghe được tiếng mở cửa Lăng Duệ từ trong bếp nhô đầu ra: "Tiểu Việt? Hôm nay về sớm thế? Kem anh còn chưa bôi lên đâu......"

Giọng nói quen thuộc của Lăng Duệ kéo Vương Việt đang cứng ngắc trở về, rồi chậm rãi mềm xuống, mềm đến tay Vương Việt thiếu chút nữa không cầm được hoa hồng.

Lăng Duệ đương nhiên cũng nhìn thấy hoa hồng trong tay Vương Việt, hoa hồng làm lời nói còn lại của Lăng Duệ toàn bộ nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên, Vương Việt tặng hoa hồng cho Lăng Duệ.

Lăng Duệ cũng buông tay, mềm đến nổi không trét nổi kem, sức lực của hắn bây giờ chỉ đủ làm hắn đi tới cửa ôm lấy Vương Việt, ôm chặt lấy Vương Việt của hắn.

Đã qua rất lâu Vương Việt mới tìm lại được giọng nói của mình: "Buông...... Buông ra, để em làm cơm." Vẫn là âm thanh nho nhỏ như vậy, sương mờ ướt át như vậy.

"Cơm tối là mì trứng cà chua được không?" Lăng Duệ vùi đầu trên cổ Vương Việt, giọng nói rầu rĩ. "Lần đầu anh làm bánh ngọt có thể ăn không ngon lắm, chúng ta ăn xong mì trứng cà chua rồi mới đến bánh ngọt."

"Được...... Được." Vương Việt cuối cùng tích luỹ được sức lực, ôm lấy Lăng Duệ, một tay cầm hoa hồng, một bên xoa đầu đang chôn ở cổ mình. Lúc này đây, ăn bánh ngọt nhiều một chút cũng không sao, bác sĩ Lăng biết cách giữ gìn sức khoẻ, khẳng định sẽ không làm chúng quá ngọt.

Buổi tối ngày 20 tháng 5, trên một bàn cơm nho nhỏ, hai bát mì trứng cà chua, chính giữa có cái bánh ngọt bị lõm không đẹp lắm, cùng với mười ngón tay đan vào nhau.

––•––

Editor: Sorry mọi người vì sự sìn cp Lăng Việt này:(( tui biết đây mà list của Tuấn Triết nhưng mà vì quá lười lập list khác nên tui quăng vào đây luôn:(( xin lũi mọi người nhiều nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com