Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tuấn Triết] Sương mù

Tác giả: 蕊龘矗矗众

Link raw: https://kaiikai.lofter.com/post/31fa9400_1cbfff614

Edit: Canary

——•——

[Tuấn Triết] Sương mù

Rất thích isn mới của lão bà về một câu của quyển sách kia

Cho nên viết một chút

Tất cả đều là não động của tôi...... hy vọng mọi người thích ಥ_ಥ

Đạo diễn liên tục thúc giục nhân viên đoàn phim rối rít chạy đến dưới lều, tìm chỗ có thể tránh mưa. Trương Triết Hạn theo thói quen chạy lên phòng xe của Cung Tuấn, nếu muốn hỏi vì cái gì, dù sao ở chỗ nào gần thì tránh chỗ đó~

Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Cung Tuấn cùng đệ đệ còn có mọi người đang chen lấn ở dưới lều giữ lấy để nó không bay đi, Trương Triết Hạn kêu Cung Tuấn một tiếng để cho cậu lên xe, có thể nhường ra một vị trí để nhân viên công tác có chỗ tránh mưa.

"Em ngốc à, gió lớn như vậy còn chạy tới lều."

Thấy Cung Tuấn lên xe mà còn cười ngây ngô nói rất thú vị, Trương Triết Hạn thuận tay cầm khăn lau nước mưa trên mặt Cung Tuấn, một bên bảo cậu mau cởi quần áo ướt ra miễn cho không bị cảm.

"Tóc của Trương lão sư ướt rồi." Cung Tuấn đưa tay vuốt vuốt trán của Trương Triết Hạn, cầm lên tay áo không bị ướt lau lau cho Trương Triết Hạn.

"Anh bị cảm thì làm sao bây giờ." Cung Tuấn một bên lau vừa nói, tay kia cũng không có rảnh rỗi mà kéo Trương Triết Hạn ngồi xuống, muốn tìm khăn giúp anh lau tóc.

"Không cần, đàn ông thì sợ cái gì, một lát nữa sẽ tự khô thôi."

Trương Triết Hạn xê dịch vào bên trong, nhường ra một vị trí cũng kéo Cung Tuấn để cậu ngồi xuống, không ngờ người nọ đột nhiên dùng một tay giữ chặt hai cánh tay mình cùng một chỗ, cau mày, trong mắt từ lâu không còn nét hăng hái khi mới vừa gặp mưa nữa, cũng không còn hiện lên ánh sáng nhu hoà khi xoa tóc cho mình.

Không ổn rồi, thật sự chọc cho cún con tức giận thì sẽ muốn cắn người.

"Trương lão sư phải chăm sóc chính mình thật tốt."

Ngoài ý muốn chính là Cung Tuấn chỉ ngồi xổm nửa người trước ghế ngồi, một tay nắm chặt hai tay Trương Triết Hạn, một tay đặt lên đầu gối trái của Trương Triết Hạn xoa nhẹ.

Nếu như nói Trương Triết Hạn yêu như mưa to tầm tã kèm theo tiếng sấm, trắng ra lại làm cho người ta có chút trở tay không kịp, Cung Tuấn yêu chính là mưa phùn liên tục, ẩm ướt lại yên lặng, là sẽ làm cho người đang ở đây bất tri bất giác bị cậu thấm ướt về thể xác lẫn tinh thần.

Kể cả hiện tại, Trương Triết Hạn đã không biết là lần thứ mấy cảm thấy Cung Tuấn rất thần kỳ, mặc kệ Cung Tuấn đang làm cái gì đều có thể lập tức chú ý tới tình trạng của anh, rõ ràng rất chăm chú chơi điện thoại nhưng vẫn có thể cùng anh đồng bộ đứng dậy.

Hoặc là khi anh không đứng vững thì sẽ vững vàng mà bắt lấy tay anh, sẽ ở lúc chân bị thương của anh tái phát đúng lúc đưa túi ấm cho anh, sẽ ở lúc anh nóng đến muốn ngất đi sẽ dùng góc độ kỳ quái giúp anh quạt mát, sẽ ở lúc anh bị cảm nắng chân mềm nhũn tiếp được phía sau anh vẫn luôn dùng bả vai đỡ lấy anh, còn có buổi tối bưng một nồi canh gà đi vào phòng anh nói là nấu nhiều, sau đó cười hì hì nhìn anh ăn hết canh mới rời đi với vẻ mặt thoả mãn, giống như người ăn canh không phải Trương Triết Hạn mà là Cung Tuấn vậy.

Rất nhiều thời điểm không cần nói, một ánh mắt cùng một động tác có thể làm cho đối phương biết được tấm lòng này.

"Anh muốn uống coca." Trương Triết Hạn rút một tay ra, dùng ngón tay vuốt lên lông mày nhíu chặt của Cung Tuấn, hơi hơi nghiêng đầu nhếch miệng cười, nhìn qua vô cùng nhu thuận.

Cung Tuấn bất đắc dĩ buông anh ra, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy coca lại tìm thêm cái khăn, mở coca đưa cho anh sau đó giúp anh lau tóc.

"Được rồi, đã sớm khô rồi." Trương Triết Hạn kéo tay Cung Tuấn ra, để cậu ngồi bên cạnh.

"Triết Hạn."

"Hửm?"

Trương Triết Hạn quay đầu muốn nhìn Cung Tuấn, lại bị cậu trước một bước dựa lên cổ, Trương Triết Hạn đối mặt với cậu đột nhiên tới gần cũng không nói cái gì, chẳng qua là để cậu dựa vào, mặt cũng nhẹ nhàng dán lên đỉnh đầu cậu.

"Anh sẽ đi sao?" Giọng nói Cung Tuấn rầu rĩ, cũng không biết có phải bởi vì nguyên do mặt chôn ở trên người mình hay không, nghe vào rất đáng thương.

Trương Triết Hạn biết rõ Cung Tuấn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, không chỉ bởi vì tính cách của cậu chậm nhiệt, còn có cậu luôn không có đủ tự tin với chính mình, anh biết rõ cậu vô cùng cần cảm giác được công nhận, anh cũng rất nguyện ý dạy cậu tất cả những gì mà anh biết, khi cậu có lúc không đọc được lời thoại như ý sẽ ở bên trêu chọc cho cậu vui vẻ, giảm xuống tâm tình khẩn trương trong lòng của cậu.

"Mưa lớn như vậy đi không được rồi~" Trương Triết Hạn vươn tay vuốt vuốt đầu của cậu.

"Em không phải nói cái này." Cung Tuấn ngẩng đầu tức tối mà trừng anh, khoé mắt hồng hồng.

"Anh nói, mưa lớn quá, đi không được."

Trương Triết Hạn từ tóc giả của cậu trượt đến đôi má, hai tay bưng lấy mặt của cậu, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Một trận mưa, đem tôi vây ở nơi này.

"Trương lão sư......" Cung Tuấn thuận thế tiếp cận về phía trước, ở trên môi Trương Triết Hạn ấn xuống một nụ hôn sau đó lui về, uỷ khuất mà nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhìn cún lớn trước mặt chờ đợi đáp án, khoé mắt đã sớm đỏ lên một mảnh hiện lên lệ quang.

Mưa ngoài xe rơi xuống tầm tã, trong xe cũng mưa xuân mênh mông.

Trương Triết Hạn ôm gáy Cung Tuấn kéo cậu về phía mình, tiếp tục nụ hôn đơn giản vừa rồi, mặc dù nghe nói Cung Tuấn đóng cảnh hôn rất đáng sợ, nhưng Trương Triết Hạn cảm thấy năng lực học tập của Cung Tuấn càng dọa người, vừa hôn xong, người bị chọc cho thở hồng hộc sắc mặt ửng hồng lại là mình.

Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn, đột nhiên như nghĩ đến cái gì rồi đứng lên, từ trong tủ lấy ra một cái túi chườm nóng, xem chừng nước ấm nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của Trương Triết Hạn, còn thỉnh thoảng vươn tay xác nhận độ ấm sợ anh bị phỏng.

Trương Triết Hạn cũng không có từ chối, chẳng qua là híp mắt nhìn bộ dạng cậu bận lên bận xuống, giống như một con mèo thỏa mãn.

Ngoài xe hết mưa rồi, trên mặt nước bay lên một tầng sương mù, thấy không rõ cảnh tượng bờ bên kia, trong xe Trương Triết Hạn cũng hiểu được người ở trong sương mù, bị ấm áp bao vây lấy nhưng~

Yêu là đầy trời lấp mặt đất, so với sương mù còn đậm đặc hơn.

Hết.

——•——

Chuyên mục tâm sự của editor:

Thật ra là khi bắt đầu series edit Tuấn Triết này mình đã có kế hoạch sẽ dừng ở chương 50 vì không muốn nó quá nhiều khiến mắt nhìn mọi người bị rối. Series này đối với mình giống như kỷ niệm vậy á, mình trân trọng nó nhất, sau này sẽ có nhiều series khác nữa nhưng nơi này là một ký ức đẹp nhất đối với mình.

Chẳng qua là mình nghĩ sắp kết thúc nó rồi, còn mấy chương nữa thôi, cho nên mấy ngày nay cứ liên tục tìm raw hay để edit, cũng có một phần không muốn kết thúc nhưng mỗi lần chuẩn bị edit lại thấy không nỡ, tiếc nuối vô cùng.

Nói những lời này để thông báo là series này sắp kết thúc rồi, để mọi người sắp tới không thấy mình ra chương nữa không thắc mắc.

Tất nhiên mình sẽ đào thêm một series mới nữa, nhưng mà nói trước bước không qua cho nên cứ theo tự nhiên đi _

Bonus một câu chuyện éo le đời tôi:

Bỗng nhiên hôm kia vào một ngày đẹp trời toi vì thấy Tuất Triết real quá cho nên đi tìm Ôn Chu đọc cho thay đổi khẩu vị:))) chuyện sẽ chẳng có gì khi toi là một cu pé đọc truyện hok bao giờ để ý tên truyện:)) chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mng à:)))

Troi oi toi đọc gần 10 fic CHU ÔN!!!!!!!!!!!!!!

Còn bonus thêm một em TRIẾT TUẤN!!!!!!

Đến khi tôi chờ nó load, toi nhìn lên tên truyện thì oi troi oi mọi chuyện đã quá muộn:))))

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mấy nay toi không edit được:)) ám ảnh tâm lý, sang chấn, bất ngờ ngỡ ngàng và bật ngửa:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com