[Tuấn Triết] Vào đoàn phim (1)
Tác giả: 芒非本意(搞俊哲ing)
Link raw: https://mangfeibenyi.lofter.com/post/31aeeaf4_1cbcfd9e1
Edit: Canary
- - • - -
[Tuấn Triết] Vào đoàn phim (1)
Ngây thơ cún con niên hạ công x tiền bối câu người mỹ nhân thụ
"Ngừng ngừng ngừng!" Đạo diễn thực sự hết nhìn nỗi rồi, hướng về phía Cung Tuấn hô: "Cung Tuấn, chú ý ánh mắt!"
"Nhìn thoáng qua một cái hiểu không? Phải diễn ánh mắt lôi kéo đó!"
Cung Tuấn cúi đầu, còn vụng trộm liếc mắt nhìn Trương Triết Hạn, thái độ thành khẩn: "Đạo diễn tôi xin lỗi, tôi sẽ chú ý. Lại làm một lần nữa."
Một bên, Trương Triết Hạn nhìn có chút hả hê mà cong lên khoé miệng: ai có thể nghĩ tới bên trong phim "Ôn Khách Hành" ngông cuồng tiêu soái, bên ngoài phim lại là người bạn nhỏ thành thật như thế.......
Ý trời đã định. Cung Tuấn vừa nghiêng mắt nhìn, đúng lúc đối mặt với nụ cười của Trương Triết Hạn, hô hấp cứng lại —— Cậu không phải là chưa từng nhìn thấy Trương lão sư cười, chẳng qua lần này cảm giác lại đặc biệt khác......
Cung Tuấn không có nhìn hoàn toàn, nhưng cậu lại nhìn ra ý nghĩa của cả đời.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trương Triết Hạn lặng lẽ như con mèo mà dùng cùi chỏ đụng đụng Cung Tuấn, hiếu kỳ hỏi cậu: "Lão Ôn, cậu vừa rồi diễn như thế nào?"
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Cung Tuấn, anh đành phải nói năng cẩn thận lại: "Cảnh quay đối mặt với tôi vừa rồi kia, ánh mắt của cậu rất tốt, có bí quyết gì không?"
Cung Tuấn trong đầu hiện lên bộ dáng tươi cười của Trương Triết Hạn, lỗ tai không tự chủ được mà đỏ lên.
"Không có, không có. Chắc là linh cảm trong nháy mắt đã tới rồi......"
"Như vậy à......" Trương Triết Hạn có chút buồn bực, anh quay đầu bình tĩnh nhìn Cung Tuấn, bỗng nhiên giống như phát hiện cái gì đó kỳ lạ nói:
"Ê, sao lỗ tai cậu hôm nay lại đỏ thế?"
Hoành Điếm hôm nay đã đỡ nóng hơn hôm qua, sao hôm nay tai lại đỏ thành cái dạng này?
Trương Triết Hạn tò mò lấy tay sờ lỗ tai Cung Tuấn, muốn biết cậu có nóng hay không, Cung Tuấn chợt cúi người lùi lại: "Trương lão sư, đạo diễn gọi chúng ta."
Tay của Trương Triết Hạn chạm vào khoảng không, nhưng anh lại không lộ ra vẻ mặt xấu hổ gì. Anh đứng dậy, giống như lúc quay phim, cười: "Lão Ôn, cùng đi đi."
Cung Tuấn gật đầu, tận lực giữ khoảng cách.
Cho dù Trương Triết Hạn có EQ cao và tính cách vui vẻ cỡ nào, cũng không hiểu hành vi của Cung Tuấn—— mấy ngày hôm trước khá tốt, làm sao lại đột nhiên xa cách rồi?
Nhưng anh thật sự rất vất vả mới mở tâm của tiểu bằng hữu này ra, còn chưa nhìn được, liền đóng lại như thế?
Ngành giải trí đã rất lâu không xuất hiện người có tính cách chân thành như vậy, cho nên Trương Triết Hạn theo bản năng mà muốn tiếp cận Cung Tuấn, muốn kết bạn với cậu.
Trương Triết Hạn nhớ Ôn Khách Hành cũng có câu thoại rất phù hợp với cậu, ngay từ đầu nhìn trúng cũng là câu kia:
"Trên người ngươi có ánh sáng, ta bắt lấy nhìn xem."
Đáng tiếc, đạo diễn chướng mắt anh diễn Ôn Khách Hành, đưa vai Chu Tử Thư kín đáo cho anh. Đại khái yêu ai yêu cả đường đi, về sau sau khi diễn, Trương Triết Hạn chậm rãi nhập vai vào nhân vật.
Ngày đó trời mưa, khó có thể được thời gian nghỉ ngơi.
Cung Tuấn đang đánh vương giả vinh diệu, cảm xúc mạnh mẽ mở mạch, Trương Triết Hạn đi qua tiếp cận nhìn cơ tay cậu, phần gáy vừa lúc đối diện với Cung Tuấn.
Trước lúc trời mưa oi bức, Trương Triết Hạn chỉ mặc một bộ áo mỏng. Từ góc độ này, Cung Tuấn có thể nhìn rõ làn da trắng trẻo bên trong của anh. Phần gáy hết sức mảnh mai, mỏng manh mang vẻ đẹp hút hồn.
Tay Cung Tuấn thoáng run một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị bị đối phương một viên lấy đầu người đi.
Có giọng nói phàn nàn trong đội vang lên: "Lão Cung, đừng có nhường. Cho dù cậu có rùa, nhưng này là đang trong bàn kim cương, đừng hố có được không?"
Cung Tuấn phục hồi tinh thần lại, hổn hển: "Tôi không rùa nha! Tôi rùa mà còn xưng Vương à."
"Lão. Cung?"
Cung Tuấn đang phản bác chợt ngừng lại, không thể tưởng tượng nổi mà quay đầu nhìn Trương Triết Hạn.
Âm thanh bị đánh chết lập tức vang lên.
"Lão Cung, sao cậu lại chết! Còn nói cậu không rùa, không rùa mà chết rồi kìa."
Trương Triết Hạn lần đầu cười đến không còn khí lực, anh chỉa chỉa điện thoại: "Bạn của cậu gọi cậu như thế này, tôi liền thử xem."
"Cậu đừng tức giận."
Làm sao lại tức giận.
Trái tim của cậu đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài.
Cung Tuấn vì ý nghĩ trong đầu mình mà khiếp sợ—— chính mình vậy mà không tức giận?
Ngoại trừ đóng phim cùng kiếm tiềm bên ngoài, sở thích lớn nhất của cậu là chơi game. Hôm nay bị người cắt ngang, còn chết tận 2 lần, không nóng nảy thì thôi đi, trái tim còn vui vẻ nhảy nhót?
Tật xấu này là gì vậy?
Cung Tuấn quyết định treo máy bình tĩnh một chút. Bạn cậu chứng kiến Cung Tuấn vạn năm không chết, hôm nay lại treo máy rồi, cục diện bốn chọi năm khiến bạn cậu không nhịn được bật thốt nên lời.
Bên kia Trương Triết Hạn vẫn còn hỏi: "Này là đánh xong rồi hả? Hôm nay nhanh như vậy sao?" Anh tuy không hiểu trò chơi, nhưng vẫn biết rõ một ván vương giả bình thường phải đánh tận hai mươi phút.
"Trương lão sư, em thua." Vẻ mặt Cung Tuấn không hiểu sao lại uỷ khuất. Trương Triết Hạn không khỏi nghĩ đến biểu tình "cún con ngốc" của Cung Tuấn, cảm thấy rất giống, vì thế vui vẻ mà mỉm cười.
Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Trương Triết Hạn, cũng cười theo một cách ngây ngô.
Vài ngày xa cách bị nụ cười này giội rửa sạch sẽ. Cung Tuấn ngay từ đầu xa cách Trương Triết Hạn, là bởi vì lúc trước cậu có diễn qua đam mỹ, sợ hãi nhập vai. Có thể cậu đã quên mình không biết cảm tình trên phương diện này, vì vậy đem hết tình cảm này quy vào nhập vai quá sâu.
Lúc trước tâm động cũng coi như ở trong đó.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là bên ngoài phim, rõ ràng Trương Triết Hạn gọi mình là......
Xưng......
Trái tim lại "bịch, bịch" nhảy không ngừng.
Người trì độn cũng nên có chút phản ứng rồi.
- - • - -
Editor: Truyện này tác giả viết cute muốn xỉu, nhiều chương lắm nên mình sẽ tranh thủ edit hết cho mng đọc, mình đọc bản raw còn muốn quắn quéo đây (T~T)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com