Mang giày
Sakura mới biết mùi đời nhưng lại bị Syaoran liên tục ba ngày yêu cầu vô độ, khiến sắc mặt cô thoạt nhìn rất tái nhợt. Hơn nữa không thể đi thăm Nadeshiko, tâm tình của cô càng thêm bất ổn. Lúc ăn điểm tâm, cả người cô đều có vẻ uể oải, không phấn chấn.
Ăn một nửa Sandwich, cô vô ý thức dùng dĩa đâm rau xà lách, cả người như đi vào cõi thần tiên
Syaoran ánh mắt nhíu lại, lạnh giọng hạ lệnh: "Uống sữa!"
"A!"Sakura phục hồi tinh thần lại, bưng ly sữa lên uống một hơi cạn sạch.
Syaoran còn nói: "Ăn xong hết đi! Tôi không thích lãng phí."
Sakura nhìn trong mâm bữa sáng còn lại một nửa, cô yên lặng cầm lấy ăn.
Syaoran đã ăn xong, nhưng vẫn hí mắt nhìn cô , cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Cho đến khi cô ăn xong rồi, hắn mới như không có việc gì đứng lên, nói với bà Timoni : "Mua ít đồ bồi bổ cho cô ấy! Thân hình giống quỷ quá, nhìn thật chán!" Nói xong liền rời khỏi phòng ăn.
Sakura thân thể chấn động một chút, cương đờ tại chỗ.
"Lại đây!" Syaoran đứng ở cửa kêu, "Lại đây mang giày cho tôi."
Sakura khiếp sợ quay đầu, không thể tin. Hắn gọi cô làm cái gì? Mang giày? Cô làm người ấm giường còn chưa đủ, hắn còn muốn cô làm nô tì nữa sao?
Syaoran dưa lưng ở cửa nên hắn không nhìn thấy tình huống ở phòng ăn, tự nhiên cũng không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cô. Hắn rất tĩnh táo, nhưng thực nghiêm khắc lập lại một lần: "Lại đây!"
Sakura hít sâu một hơi đứng lên, đi qua, đứng trước mặt hắn, bất động.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô : "Mang giày."
Sakura môi giật giật, cái gì cũng không dám nói, yên lặng ngồi xổm xuống, mở tủ giày ra, thấy bên trong có vài đôi giày da, cẩn thận hỏi: "Anh mang đôi giày nào?"
Syaoran hỏi lại: "Cô nói tôi nên mang đôi nào?"
Sakura sửng sốt một chút, nhìn hắn đang mặc quần tây màu xanh đen nên cầm một đôi màu đen hỏi: "Cái này được không?"
Syaoran không nói chuyện, cô tự hiểu là hắn đồng ý.
Bởi vì một bàn tay bị thương, cô chỉ có tay kia hoạt động được. Cố sức nâng chân hắn lên nhưng nó vẫn nằm yên bất động. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt lấp lánh nhìn rất đáng thương.
Syaotan vừa thấy, nâng chân mình lên. Cô vội vàng cởi giày cho hắn, mang giày da vào. Lúc định mang chân còn lại thì Syaoran lại tự mình mang vào, ngược lại làm cho cô sửng sốt.
Hắn cúi đầu, nâng cằm của cô lên, môi mỏng hôn lên môi của cô , nặng nề mút: "Bảo bối hôm nay rất nghe lời, thưởng cho cô một chút —— chờ tay cô tốt hơn, sẽ cho cô trở về đi học!"
"Thật sự? !" Sakura ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cười: "Đương nhiên là thật ."
Sau khi hắn ra ngoài, Sakura ngồi trong phòng khách, nhìn tay mình chằm chằm đến xuất thần. Thật hy vọng, nó sẽ lập tức tốt lên. Đều do Yoshino ! Nếu không phải tại cô ta, cô có thể lập tức quay về trường học ! Chờ tới lúc tan học, là có thể đi gặp mẹ rồi. . . . . .
Đang nghĩ ngợi, từ phòng bếp bà Timoni tiến tới, cầm trên tay tiễn bao cùng cái chìa khóa, giống như phải xuất môn.
Sakura linh cơ vừa động, hỏi: " Bà Timoni, bà muốn đi ra ngoài sao?"
"Tôi đi mua đồ ăn." Bà Timoni nói, "Tiểu thư buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Tôi cũng không biết. Bằng không tôi với bà cùng đi đi, chúng ta có thể cùng nhau chọn!"
"Này. . . . . ." Bà Timoni khó xử. Tiên sinh giống như đối quản cô rất chặt, có thể tùy tiện đi ra ngoài sao?
Chính là lúc này, A Thành đi đến, nói: "Tiểu thư, tiên sinh có dặn, ngài không thể tùy tiện ra ngoài. Bà Timoni, bà tự đi một mình đi, A Hoa ở bên ngoài, gọi hắn lái xe đưa bà đi."
"Tốt!" Bà Timoni như được đại xá, đi giống như chạy.
Sakura tức giận liếc A Thành một cái, ngồi trên ghế sô pha xem báo.
A thành đi đến bên cạnh nàng, trên tay trịnh trọng lạ thường cầm một cái hộp: "Tiểu thư, đây là đồng hồ mà tổng giám đốc mua cho ngài."
Sakura dừng lại, để tờ báo xuống ngẩng đầu, thấy trên nắp hộp có ký hiệu hình cỏ bốn lá, phía dưới một hàng tiếng Anh: vacheron constantin…
Vacheron Constantin, một cái có thể lên đến mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn, là một trong những hãng đồng hồ nổi tiếng thế giới.
A Cách nói sẵn có: "Đây là kiểu dáng mà tổng giám đốc đặt cho hãng Vacheron Constantin làm, kiểu dáng này toàn cầu chỉ có một. Tổng giám đốc vốn tính hai tháng nữa tặng làm quà sinh nhật cho muội muội người, đại khái là thấy đồng hồ của tiểu thư quá đơn sơ, cho nên sáng sớm liền dặn tôi lấy đưa cho tiểu thư. . . . . ."
Sakura nói: "Tôi làm sao không biết xấu hổ mà nhận nó chứ?"
"Tiểu thư không cần khách khí, đây là tổng giám đốc phân phó."
Syaoran phân phó? Dù sao không thể không tuân theo, Sakura cầm lấy. Lấy tay mở hộp ra, vừa nhìn lập tức bị bề mặt khảm kim cương làm loá mắt.
Trừng mắt nhìn kỹ, nói không qua lời. Tuy rằng kim cương nhỏ được đính khá nhiều nhìn rất xa hoa nhưng cũng không kém phần thanh lịch, thật là một cái đồng hồ đáng được người ta yêu thích.
"Rất đẹp, tôi rất thích." Nàng cứng ngắc nói.
"Vậy tôi đây không quấy rầy tiểu thư nữa." A Thành xoay người, mới vừa đi tới cửa, di động vang lên.
Nhất định là tổng giám đốc gọi để hỏi chuyện đồng hồ thế nào! Xem ra, tổng giám đốc rất để ý Đinh tiểu thư đây. . . . . .
Hắn lấy di động ra xem, vừa nhìn lại phát hiện không phải Syaoran gọi, mà là số điện thoại Li gia đại trạch. Hắn mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện, bằng không người ở đại trạch sẽ không tìm hắn.
"Alô. . . . . ."
"A Thành, thiếu gia gần đây đang làm gì?" Gọi điện thoại tới là mẫu thân Syaorao—— Yelan.
"Thiếu gia đều đi làm rất đều đặn"
"Đừng gạt ta ! Đi làm đều đặn mà sáng sớm đã đi dạo phố? Nữ nhân bên cạnh hắn là ai? !"
A Thành sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được, ngày hôm qua Lí Syaoran mang Sakura mua đồ vật này nọ bị mấy chó săn* chụp tới rồi. Nhất định là phu nhân nhìn thấy tạp chí bát quái đăng tin, cố ý gọi điện hỏi.
*ở đây ý nói đến nhà báo đó
Gần nhất mấy người lớn bên kia rất lo lắng cho hôn sự của tổng giám đốc, liên tục an bài mấy thiên kim tiểu thư gia cảnh không tồi, nhưng tổng giám đốc một chút mặt mũi cũng để cho, ngay cả ăn bữa cơm cũng không xuất hiện, nên mọi người rất không cao hứng. Từ lúc đó, phàm là tổng giám đốc cùng tiểu minh tinh hay người mẫu nào đi ra ngoài ăn cơm, vừa lên báo phu nhân sẽ gọi điện thoại đến khởi binh vấn tội. . . . . .
"Thực xin lỗi phu nhân, ta không biết."
"Ngươi hội không biết? !"Yelan rống giận, "Ai chẳng biết ngươi cùng A Hoa là hai người hắn tín nhiệm nhất! Chuyện của hắn, lão thiên gia có thể không biết, nhưng các ngươi tuyệt đối sẽ không thể không biết! Ngươi có nói hay không? !"
"Ta thật sự không biết." A Thành bất đắc dĩ nói.
"Tốt lắm!" Yelan thở phì phì nói, "Ngươi cho dù không nói. Ngày nào đó bị ta bắt được, xem ta như thế nào thu thập các ngươi!"
A Thành nghe thấy tiếng điện thoại bị cắt đứt, lập tức gọi cho Syaoran: "Tổng giám đốc. . . . . .
End chap
angelwhitesakura giáo kèo đã xong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com