18
Sau giờ ngọ (11:00 - 13:00)
Nhờ có thẻ bài dịch chuyển tức thời, Giản Việt có thể đưa nữ quỷ đi cùng. Thế là cậu thân thiện nói với cô bé:
"Cô chỉ cần dẫn hai người bọn tôi đi là được."
Nghe xong những lời này, cô bé Điềm Điềm liền bật khóc. Dù bạn trai cô bên cạnh liên tục an ủi, Điềm Điềm vẫn nức nở không ngừng, nhìn thấy nữ quỷ thì run rẩy, cả người như hoàn toàn sụp đổ
Giản Việt đi đến trước mặt cô bé nói: "Cô không sao chứ?"
Giản Việt thở dài nói: "Nếu cô không thể dẫn ba người đi, thực ra vấn đề cũng không lớn."
Điềm Điềm nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra chút hy vọng, nhìn về phía Giản Việt, cho rằng mình có thể thoát được kiếp này. Giản Việt liền cười cười nói: "Dù sao mặt cũng đã thấy rồi, chờ nhiệm vụ này của tôi thất bại, cô ta lại tìm đến người, đến lúc đó cô không cần dẫn ba người đi, có thể trực tiếp ở riêng với cô ta, tốt quá còn gì."
Trong nhà, lời cả cậu ừa dứt, mọi thứ im lặng đột ngột.
Điềm Điềm độtt ngột nói từng chữ rõ ràng: "Tôi có thể, tôi sẽ dẫn các anh đi!"
Giản Việt liền hài lòng ,vỗ vai cô bé: "Vất vả cho cô rồi."
Ba người họ muốn đi, bạn trai Điềm Điềm có chút không yên tâm nhìn lại.
Giản Việt nói: "Tôi không thể đảm bảo nơi đó sẽ an toàn, cũng không dám hứa rằng nhất định sẽ đưa cô ấy trở về an toàn. Thực ra bản thân tôi cũng không thể xác định mình có thể trở về an toàn, nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng, chỉ cần tôi còn sống, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ không bỏ lại cô ấy mà chạy trốn một mình."
Lời này khiến hai người kia ít nhiều đều cảm thấy hổ thẹn.
Dù sao hôm qua, khi đối mặt với hiểm nguy, chính họ đã chọn cách bỏ rơi Giản Việt.
Điềm Điềm dụi dụi nước mắt nói: "Tôi, tôi sẽ đi cùng anh, nhưng tôi cần biết địa điểm cụ thể mới có thể dịch chuyển tức thời qua đó."
Giản Việt gật đầu. Cậu nói với nữ quỷ: "Ngươi biết địa điểm cụ thể, có thể miêu tả cho chúng ta một chút không?"
Nữ quỷ chậm rãi gật đầu, giọng cô ta lạnh lẽo rợn người, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu được. Hai người bên cạnh vốn dĩ có chút sợ nhưng khi thấy Giản Việt lại còn nhíu mày yêu cầu cô ta "nói rõ hơn chút", nhìn cảnh tượng hoang đường này, họ lại có một cảm giác bình tĩnh kỳ quái trong lòng, điên rồi, điên rồi, cuối cùng cũng điên rồi, dù sao cũng không thể điên hơn nữa được.
Khán giả phòng livestream nhìn thấy biểu cảm của hai người họ mà cười điên:
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng có người khác sợ rồi."
"Thế giới này rốt cuộc cũng điên rồi."
"Tôi biết ngay là vẫn còn người bình thường mà!"
Sau hơn một giờ, mọi người vẫn từ lời miêu tả của nữ quỷ mà biết được vị trí đại khái. Hai ngày nay các thành viên đội khảo cổ cũng chạy khắp thôn, đã có bản đồ chi tiết, kết hợp với miêu tả, có thể xác định được khu vực. Điềm Điềm nói: "Vậy, vậy tôi bắt đầu đây."
Giản Việt: "Ừ, làm phiền cô."
Điềm Điềm liền sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt cậu và nữ quỷ, khẽ nói: "Cần nắm tay nhau."
Cô bé nắm tay Giản Việt,nhưng hiển nhiên là không dám chạm vào tay nữ quỷ. Giản Việt thì lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt — dù sao lúc còn làm pháp y, cậu cũng từng tiếp xúc với không ít người chết, nên dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của nữ quỷ, cậu gần như không chút do dự nắm lấy bàn tay trắng bệch, đáng sợ của cô ta, còn có chút cảm thán nói: "Ngươi có hơi quá gầy, ngày thường tốt nhất nên ăn nhiều cơm một chút, tập luyện nhiều hơn, nói không chừng trí nhớ sẽ không kém như vậy."
Nữ quỷ / người xem / Điềm Điềm: "..."
Giản Việt nói xong còn không quên quay sang nhắc Điềm Điềm:
"Nắm tay cho chặt vào, bây giờ có thể đi rồi."
Ba người nối thành một hàng. Giản Việt vốn tưởng kỹ năng thẻ bài của cô bé chỉ cần suy nghĩ là có thể khởi động, ai ngờ lại thấy Điềm Điềm hít sâu một hơi, rồi khe khẽ niệm nói:
"Tôi muốn bay, tôi muốn bay, tôi muốn bay cao hơn!"
"..."
Ngay sau đó, thế giới trước mắt họ liền thay đổi.
Khi dịch chuyển tức thời có một cảm giác ngắn ngủi như bị rút sạch trọng lực, nhưng khi mở mắt ra họ đã đứng dưới một mái hiên. Đây là một tòa nhà nhỏ năm tầng, lợp mái ngói, trông có vẻ đã khá lâu năm, bên ngoài trông đổ nát, trên còn có một bảng hiệu lung lay sắp đổ, ghi: Thư viện.
Điểm chú ý của Giản Việt không phải là khung cảnh xung quanh mà lại là: "Kỹ năng thẻ bài của cô khi sử dụng còn phải đọc khẩu hiệu sao?"
Điềm Điềm khẽ gật đầu ta nói: "Anh Đao nói mỗi thẻ bài ngoài kỹ năng chính ra, đều sẽ có khẩu hiệu khi kích hoạt kỹ năng. Ví dụ như bạn trai tôi, sét của anh ấy có thể kích hoạt dòng điện để đạt hiệu quả tấn công, nhưng mỗi lần sử dụng, anh ấy đều phải kêu một câu, 'Hướng trời lại mượn 500 năm' mới được."
Giản Việt: "..."
Trước đây Giản Việt từng nghĩ thẻ bài của mình đã đủ kỳ quặc rồi. Nhưng khi tận mắt chứng kiến người khác phải hô để kích hoạt kỹ năng, cậu lại cảm thấy thẻ bài của mình hình như cũng không tệ.
Điềm Điềm tò mò nói: "Anh, thẻ bài của anh không cần khẩu hiệu sao?"
Giản Việt nghĩ nghĩ nói: "Không cần."
Lúc này cũng nhắc nhở khán giả phòng livestream:
" Thẻ bài của streamer này thật sự không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào."
"Vô nghĩa,đó là thẻ vàng mà."
"Nhưng tác dụng phụ của nó là gì?"
"Thật sự không chú ý!"
Mỗi lần Giản Việt đều vô cớ gặp dữ hóa lành, khán giả cũng vội vàng xem náo nhiệt, không chú ý đến điểm này, chỉ là cảm thấy mỗi lần thẻ bài kích hoạt, biểu hiện của đám quỷ rất kỳ lạ!
Giản Việt trong lòng cũng đang cân nhắc chuyện này, nhưng cậu cũng không kịp nghĩ quá nhiều.
Điềm Điềm liền nói: "Anh ơi, anh muốn tìm nơi này sao? Chúng ta bây giờ đang ở trong ngôi nhà đó rồi, anh muốn tìm gì?"
Giản Việt liền quay đầu nhìn nữ quỷ nói: "Người ngươi muốn tìm, trước đây ở đây sao?"
Nữ quỷ gật đầu.
Thư viện này bên ngoài trông vô cùng cũ nát, nhưng Giản Việt thử đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong vô cùng sạch sẽ. Từ cửa có thể nhìn thấy trên kệ sách bên trong xếp đầy các hộp tài liệu dán nhãn cũ kỹ!
Ngay khi nhìn thấy hộp tài liệu trên kệ sách.
Thông báo của hệ thống hiện ra:
[Nhiệm vụ chính tuyến]: Tiến độ cốt truyện bí mật thôn Vạn Phúc- 20%!
Đôi mắt Giản Việt lập tức trợn tròn.
Đến đúng rồi.
Chính là nơi này!
Tưởng tượng đến khi tiến độ cốt truyện đạt 100% cậu liền có thể rời khỏi thế giới này, Giản Việt cả người đều hăng hái.
Cậu nói với nữ quỷ bên cạnh: "Ở đây có quá nhiều tài liệu, tài liệu của người ngươi muốn tìm ở đâu, ngươi có biết không?"
Nữ quỷ chậm rãi lắc đầu.
Giản Việt: "..."
Không khác gì mò kim đáy bể!
Cậu biết mà, làm gì có chuyện đơn giản thế.
Tuy nhiên cũng đã đến rồi, tiến độ cốt truyện cũng được cập nhật, điều này chứng tỏ cậu không đến nhầm chỗ, nơi đây nhất định có thứ cậu cần. Giản Việt đi đến trước hộp tài liệu, mở một hộp trong đó, phát hiện bên trong là các tập hồ sơ, chữ viết trên đó có chút ố vàng, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể biết được viết gì.
Điềm Điềm thò đầu qua, đọc chữ trên đó: "Đội khảo cổ Tuần Tích, tài liệu nhân viên năm 1521..."
Một năm rưỡi trước!!
Giản Việt và Điềm Điềm nhìn nhau một cái, mở tập hồ sơ ra. Bên trong ngoài việc ghi lại tên người ra, điều hấp dẫn sự chú ý hơn cả là, sau tên của những người này, không ngoại lệ đều bị người ta dùng bút đỏ gạch chéo!
Phải biết trong giới ghi chép có một quy tắc, nếu một người qua đời, sẽ gạch ngang sau tên. Giản Việt nhanh chóng lật hết một tập, dù sao không ngoại lệ, tất cả đều là dấu gạch chéo!
Giản Việt khép tập hồ sơ lại, lật xem phía dưới. Phía dưới có rất nhiều tập hồ sơ, chữ viết trên mỗi tập tài liệu đều khác nhau, tất cả đều không ngoại lệ, đều là tài liệu nhân viên của các đội khảo cổ đã vào thôn Vạn Phúc suốt nhiều năm qua! Họ ngẩng đầu, trên kệ sách tầng một lầu đặt vô số hộp hồ sơ. Trước đây chỉ cảm thấy "nơi này có vẻ lưu trữ khá nhiều", bây giờ chỉ thấy da đầu tê dại!
Cả người Điềm Điềm đều run rẩy, thân phận của cô lần này chính là thành viên đội khảo cổ. Cô đưa tay che miệng , khóc không thành tiếng: "Chết rồi, bọn họ đều chết rồi... Không ai có thể sống sót rời khỏi đây."
Sắc mặt Giản Việt cũng có chút nghiêm túc.
Nếu nói một đội khảo cổ không may hy sinh thì không sao, nhưng nếu tất cả các đội khảo cổ đều không ai sống sót thì sao? Làm sao có thể coi là tai nạn?
"Trước đừng vội kết luận." Giản Việt bình tĩnh nói: "Chúng ta còn chưa xem xong tất cả tài liệu ở đây, nói không chừng có người sống sót, cô bây giờ khóc tang là khóc sớm."
Lời này xem như đã giúp cô bé tìm lại chút lý trí.
Nỗi sợ hãi ban đầu của Điềm Điềm cũng tan biến đi một chút. Cô phát hiện Giản Việt thật sự rất lợi hại, bất kể trong tình huống nào anh cũng có một loại cảm giác thoải mái siêu việt. Bạn ở bên cạnh anh ấy, bất kể ban đầu có sợ hãi đến đâu cũng có thể bị vài câu nói hóa giải, hơn nữa sẽ vô thức rất tin tưởng anh , cảm thấy ở bên cạnh anh vô cùng an toàn!
Mặc dù người này còn mang theo một con quỷ lang thang khắp nơi...
Điềm Điềm vừa định nói chuyện, bỗng nhiên —— tiếng bước chân từ bên ngoài ngôi nhà nhỏ truyền đến!
Nơi đây hẻo lánh như vậy, ngày thường căn bản không thể có người đến. Cô còn chưa kịp nói chuyện, toàn bộ cửa phòng tài liệu liền bỗng nhiên bị người khác mạnh mẽ mở ra, một người phụ nữ cao lớn xuất hiện ở cửa!
Người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa nhí, đi giày vải đứng ở cửa, mặt mày sắc sảo nói: "Các ngươi đang làm gì, nơi này là phòng tài liệu, trừ người trong thôn, những người khác không được phép vào!"
Điềm Điềm hít một hơi, sợ hãi lùi lại: "Sao lại là bà ta..."
Giản Việt không quen biết, nhưng vẫn hỏi: "Đây là ai?"
Điềm Điềm nhỏ giọng ghé sát nói: "Là vợ của thợ mộc, bà ta là người rất quật cường,chỉ cố chấp. Bây giờ bà ta nói không cho phép chúng ta vào phòng tài liệu, thì chắc chắn sẽ không cho chúng ta tiếp tục ở lại đây."
Quả nhiên.
Lời vừa dứt.
Vợ của thợ mộc bước vào, giày vải của bà ta giẫm trên mặt đất cũng có thể phát ra âm thanh nặng nề: "Nghe rõ chưa, người bên ngoài, cút ra ngoài cho ta!!"
Giản Việt có chút khó xử. Nhiệm vụ "Trốn tìm" của cậu còn 4 tiếng nữa là kết thúc. Nếu bây giờ rời đi, cho dù ngày mai lại đến, cậu cũng không thể nhận được phần thưởng nhiệm vụ, đó là chìa khóa từ đường đấy!!
Không thể đi.
Giản Việt cái khó ló cái khôn: "Chúng tôi đến để tra tài liệu, sẽ không làm bẩn nơi này, tra xong chúng tôi sẽ đi. Đây là thôn trưởng đã đồng ý."
Quả nhiên, vợ của thợ mộc dừng lại, dường như có chút do dự.
Giản Việt trong lòng vui vẻ, lẽ nào có thể?
Nhưng vợ của thợ mộc chỉ cười lạnh một tiếng nói: "Thôn trưởng đồng ý thì đã sao, tòa nhà tài liệu này là do ta trông coi. Quy tắc truyền lại từ tổ tiên là không được phép người ngoài vào. Hôm nay dù là lão Thiên Vương đến, các ngươi cũng không thể ở lại đây!"
Sắc mặt Giản Việt dần trầm xuống, chuyện này khó giải quyết rồi.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ, vợ của thợ mộc đã mất kiên nhẫn cầm chổi lông gà đi tới: "Còn không đi mau!"
Giản Việt chỉ cảm thấy trước mắt một luồng kim quang lướt qua.
Một tấm thẻ màu vàng đã được kích hoạt. Chỉ thấy nó lướt qua một vòng trên không trung, sau đó hiện ra một hàng chữ:
[Kỹ Năng Hóng Hớt Kích Hoạt]:
[Tin tức nhỏ]: Tin mới nhất, tin mới nhất, vợ của thôn trưởng và thợ mộc ngoại tình bị phát hiện, hiện tại nơi hẹn hò vụng trộm của hai người đã từ từ đường chuyển sang phía sau khu rừng nhỏ!
[Thời gian hồi chiêu kỹ năng 12 giờ]
Sau khi tin tức này xuất hiện, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Giản Việt: "..."
Trời đất ơi, cái dưa này còn có phần tiếp theo nữa sao!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com