Chương 18; Chúng ta, ngày sau còn dài
Lại đến rồi, lại đến rồi, cái loại cảm giác nguy hiểm này lại đến rồi.
Trực giác của Diệp Hàn Cố nói cho cậu biết lúc này tốt nhất là không nên nói ‘không’, nếu không hôm nay rất có khả năng cậu sẽ không thể ra khỏi Đồ Mi Điện.
Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, tặng đồ vật cho đệ tử. Đệ tử nhất định bảo quản thật tốt."
Trước sau gì cũng ném đi, ném như thế nào thì tính sau vậy.
Đế Trầm Uyên nhìn Diệp Hàn Cố một lát, nét xảo quyệt thoáng qua trên mặt cậu làm sao qua được mắt y. Quả nhiên Hàn Hàn của y không nghe lời nữa rồi. Còn muốn đối y bằng mặt không bằng lòng.
Đế Trầm Uyên: "Chiếc nhẫn nếu rời khỏi ngươi một khắc, vi sư bắt được liền phong ấn tu vi của ngươi, nhốt ngươi vào Luyện Hồn Nhai."
Diệp Hàn Cố: "...Đệ tử nhất định cẩn tuân sư mệnh. Trừ phi đứt tay, bằng không Kiểu Nguyệt nhẫn tuyệt không li thân."
Đế Trầm Uyên: “Ừ.”
Nghe được đáp án vừa ý, Đế Trầm Uyên liền hài lòng.
Đợi một lúc, đại lão không có ý định nói chuyện nữa, Diệp Hàn Cố lo lắng đại lão sẽ truy cứu việc mình trèo lên giường, nên lập tức kiếm cớ rời đi.
Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đệ tử trở về vẫn chưa có tới chỗ Tông Chủ hồi báo chuyến lịch luyện lần này. Nếu đến muộn e có chút thất lễ, vậy... đệ tử xin cáo lui."
Đế Trầm Uyên: "Được, đi đi."
Nhận được sự đồng ý, Diệp Hàn Cố liền không có nửa điểm do dự, mơ hồ mặc vào ngoại bào, sau đó lập tức quay người bỏ chạy.
Diệp Hàn Cố chạy quá nhanh, nên bỏ lỡ nét cười thoáng qua trong đôi mắt xanh bạc của Đế Trầm Uyên khi y nhìn Tình Ti nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của mình.
Hàn Hàn của y thật dễ bị lừa!
Gân của ác Giao và máu của Đế Trầm Uyên đều đặt vào Kiểu Nguyệt nhẫn, như vậy nó làm sao có thể chỉ đơn giản là tùy thời biết được vị trí của Diệp Hàn Cố?
Kể từ bây giờ, chỉ cần Hàn Hàn đi ngủ, trong mộng của cậu đều sẽ xuất hiện Đế Trầm Uyên. Chờ cho người triền miên, ngày dài tháng rộng, Hàn Hàn sẽ không thể rời Tình Ti nhẫn. Kỳ hạn chịu ảnh hưởng là sau năm ngày, khi đó cho dù Hàn Hàn có không nguyện ý cũng phải đến bên cạnh y....
Hàn Hàn, thời gian của chúng ta còn rất dài, ngại gì mà không cho ngươi sự tự do tạm thời?
Nghĩ đến đây, Đế Trầm Uyên liền quay lại nằm xuống giường. Nơi Hàn Hàn nằm qua, còn lưu vị đạo của Hàn Hàn, khiến y tâm cảnh bình hòa như trong quá khứ.
Diệp Hàn Cố bên đây hoàn toàn không biết đại lão mà cậu sợ nhất đang tính toán cái gì. Nhất cổ tác khí chạy khỏi Đồ Mi Điện, tựa vào giả sơn nghỉ ngơi.
Diệp Hàn Cố: “886, chưa chết thì ‘chi’ một tiếng.”
886: "Chi——"
Diệp Hàn Cố: "...Ít lời vô nghĩa với ta đi. Mau nói xem, ta làm sao lại xuất hiện trên giường của đại lão? Có phải ngươi thừa dịp ta ngủ mà đem ta lên không?"
886: "Sự thật là, sư tôn ngươi đem về tinh nguyên của Cương thi Hoàng muốn giải độc cho ngươi. Nhưng lúc đấy thấy ngươi đang ngủ, nên đành phải tự mình ôm ngươi về."
Diệp Hàn Cố: "Ngươi điên..."
Diệp Hàn Cố vốn muốn chửi hệ thống, nhưng lại nhớ đến hôm qua bị cấm ngôn, cậu liền nhịn rồi lại nhịn, may là vẫn nhịn được.
Diệp Hàn Cố: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Đại lão người này không đúng lắm!"
Diệp Hàn Cố: "Hai lần trước không nói, nhưng mà lần này, người mù cũng có thể nhìn ra tính cách đại lão không đúng. Ngươi chuẩn bị đem lý do gì ra lừa ta nữa đây?”
886: "Trước đây dù cho nguyên chủ có làm ra loại sự tình gì thì sư tôn của y cũng vẫn rất thương yêu y, hiện tại chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi."
Diệp Hàn Cố: "..."
Cậu hoàn toàn không thể phản bác, bởi vì bi kịch của nguyên chủ bắt đầu từ sau khi Liễu Thiên Ti bái nhập Thiên Da Kiếm Tông. Hiện tại xác thực vẫn chưa đến lúc.
Nhắc đến Liễu Thiên Ti, Diệp Hàn Cố nhớ lại những lời mình đã nghe được trước khi ngất đi.
Ha, Liễu Thiên Ti này đúng là tâm cơ.
Diệp Hàn Cố hao hết linh lực để cứu bọn họ, vậy mà tiểu tạp kia cư nhiên lại muốn giết cậu. Lần này không thể nhịn được nữa.
Ban đầu Diệp Hàn Cố chỉ muốn tránh xa một chút, mọi sự không liên quan gì đến mình mà ở giữa xem kịch hay của Liễu Thiên Ti và những lốp xe dự phòng của y. Thế nhưng hiện tại Liễu Thiên Ti muốn giết cậu, vậy thì đừng trách cậu.
Diệp Hàn Cố không tin một đại linh* thế kỷ 21… khụ khụ, một thanh niên tốt sẽ đấu không lại một Liễu Thiên Ti.
* Đại linh 大龄 Quá lứa
Sau khi thu thập xong, Diệp Hàn Cố liền đến Nhật Diệu Điện của Tông Chủ Tần Lam Dữ, đúng lúc Tần Lam Dữ đang nghe đám Tần Mộ Ca hồi báo về chuyến lịch luyện lần này. Cậu vừa bước vào liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trương Tú cùng những đệ tử khác đồng thanh: "Đại sư huynh!"
Tần Mộ Ca thì trực tiếp đi tới.
Tần Mộ Ca: "Ngươi sao lại không ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi?"
Diệp Hàn Cố dịch sang bên cạnh một bước, loạng choạng đi tới trước mặt Tần Lam Dữ.
Diệp Hàn Cố: "Đệ tử Diệp Hàn Cố tham kiến tông chủ."
Tần Lam Dữ: “Hàn Cố, ngươi bị thương như vậy, nên ở trong phòng nghỉ ngơi, việc hồi báo cứ giao lại cho các sư đệ của ngươi là được rồi.”
Tần Lam Dữ đích thân đỡ Diệp Hàn Cố đứng dậy, y đem một màn vừa nảy thu hết vào trong mắt, nhìn sang nhi tử của mình. Hàn Cố tuy rất ít cùng bọn sư đệ giao lưu, nhưng cậu cũng sẽ không như thế trực tiếp ngó lơ. Trực giác nói với y hồi báo của các đệ tử vẫn còn có ẩn khúc.
Diệp Hàn Cố: "Đa tạ Tông Chủ."
Diệp Hàn Cố: "Nếu đã có người tới hồi báo, như vậy đệ tử liền trở về tu luyện. Đệ tử xin cáo lui."
Tần Lam Dữ: "..."
Lời khuyên chuẩn bị thốt ra của Tần Lam Dữ bị nghẹn lại ở cổ. Diệp Hàn Cố đã không muốn nói, y cũng không nên kéo dài, nếu không trái lại sẽ rất dễ bị phản tác dụng.
Tần Lam Dữ: "Tu luyện tất nhiên là quan trọng, nhưng thân thể lại là nền tảng. Ngươi đến tìm Dược Cốc chủ đem một bình Dưỡng Linh Đan về đi."
Diệp Hàn Cố: "Đa tạ Tông Chủ."
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Diệp Hàn Cố đều là hờ hững. Ngay cả khi có được một bình thượng phẩm đan dược cậu cũng không có một tia thần sắc dư thừa nào, cứ như thường ngày tuân theo phân phó hành sự. Sau đó liền cáo lui.
Từ lúc tiến vào Nhật Diệu Điện đến khi rời đi, Diệp Hàn Cố không cho bọn sư đệ một ánh mắt nào.
Tần Mộ Ca muốn đuổi theo, nhưng bị Tần Lam Dữ ngăn lại.
Tần Lam Dữ: “Mau nói xem, có chuyện gì các ngươi chưa hồi báo?”
Các đệ tử im lặng như gà, không một ai đứng ra lên tiếng.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ tại sao đại sư huynh lại tức giận, nhưng bọn họ đều không dám nói.
Tần Mộ Ca thấy bọn họ đều trầm mặc, hắn đành phải đứng ra đem mọi chuyện giải thích một lượt từ đầu đến cuối, bao gồm cả những lời Liễu Thiên Ti đã nói trước khi Diệp Hàn Cố được đưa đi.
"Bang--"
Tần Lam Dữ: "Hay cho Hoàng Thất! Kiếm Tông ta niệm tình bọn họ không thể giải quyết được chuyện kia nên mới phái người đến giúp. Vậy mà bọn họ cư nhiên lại muốn mạng của đệ tử Kiếm Tông ta!"
Tần Lam Dữ nghe xong liền tức giận, phất tay quyết định.
Tần Lam Dữ: “Từ nay trở đi, chuyện của Hoàng Thất Huyễn Vân Giới, Kiếm Tông ta tuyệt không can dự”
Tần Lam Dữ: "Còn các ngươi đều về kiểm điểm lại cho ta!"
Tần Lam Dữ tức giận là vì người của Hoàng Thất dám tinh kế Diệp Hàn Cố, nhưng y cũng lo lắng.
Người khác không biết nhưng Tần Lam Dữ rất rõ Thái Thượng Trưởng Lão có bao nhiêu quan tâm đến đồ đệ của mình!
May là hiện tại Diệp Hàn Cố không có chuyện gì. Nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra với cậu, phỏng chừng Huyễn Vân Quốc hiện tại đã đồ thành diệt quốc rồi. GIống như tộc Rết Ngàn Chân khi đó, bị nhổ cỏ tận gốc.
Rời khỏi Nhật Diệu Diện, sau khi đến Đan Dược Cốc để lấy Dưỡng Linh Đan, Diệp Hàn Cố nhớ đến tiểu sư đệ mà mình gặp trước đây, cậu còn nợ người ta một ân tình!
Khi Diệp Hàn Cố đi đến chỗ của đệ tử ngoại môn, âm thanh băng lãnh của hệ thống bất cam tịch mịch vang lên.
886: "Ngươi không phải nói muốn đối phó Liễu Thiên Ti sao? Ban nãy Tần Mộ Ca đối ngươi có ý tốt, ngươi sao lại không nhận?"
Diệp Hàn Cố: "Cảm giác tội lỗi của y hiện tại chỉ là nhất thời. Nếu ta dễ dàng tha thứ cho y, nhận ý tốt của y, ngươi cảm thấy khi Liễu Thiên Ti đến, ta còn tính là cái gì?"
886: "???"
Diệp Hàn Cố: "Liễu Thiên Ti không phải có khả năng trở thành đoàn sủng sao, vậy nếu như từ đầu những người yêu mến y đều không muốn thấy y nữa thì sao? Tuy ta không thể can dự vào những lốp xe dự phòng oanh oanh yến yến kia, nhưng những người khác ta còn không được can dự sao?"
Thật lâu, hệ thống mới hiểu được Diệp Hàn Cố muốn làm gì.
886: "Ha, ký chủ ngươi tâm thật bẩn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com