Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🪅 Chương 27

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Kế hoạch lén học piano thành công

🏮🏮🏮

"Cậu không muốn chơi piano? Vì sao vậy?"

"......Chơi cổ cầm không được ạ?" Thư Uyển cố gắng giãy giụa một chút.

Từ Tài Mậu nhíu mày, lần nữa hoài nghi: "Vậy rốt cuộc cậu học chuyên ngành về piano hay cổ cầm?"

Thư Uyển: "..."

Thư Uyển nhỏ giọng đáp: "... Piano."

Từ Tài Mậu liếc mắt nhìn cây piano đặt cách đó không xa, có hơi muốn để Thư Uyển chơi luôn một bản tại chỗ. Nhưng hôm nay là chủ nhật, Úc Hằng Chương không đến công ty mà đang ở trong thư phòng họp video.

Bá tổng làm việc, không được quấy rầy.

Từ Tài Mậu nói: "Cổ cầm thì không được, trước khi Thịnh Thế An phát sóng, tốt nhất đừng chơi cổ cầm, giữ chút thần bí để sau này dễ tạo đề tài."

Nhìn dáng vẻ Thư Uyển thực sự không muốn chơi piano, Từ Tài Mậu không khỏi suy nghĩ linh tinh: "Chẳng lẽ là vì bất hòa với ban nhạc nên cậu thề sẽ không bao giờ đụng vào đàn nữa?"

Theo anh được biết, trước kia Thư Uyển là tay chơi keyboard trong ban nhạc.

Thư Uyển: "Ừm—"

Hình như cũng không phải là không thể?

Còn chưa kịp mượn lời Từ Tài Mậu để chống chế, Từ Tài Mậu đã đoán trước và an ủi luôn: "Không sao, trước kia cậu chơi là organ điện tử, không phải piano, dù có thề cũng chẳng ảnh hưởng gì, vẫn chơi được."

Thư Uyển: "..."

Biết là không thể chơi đàn cổ cầm, Thư Uyển thương lượng: "Vậy biểu diễn đàn tỳ bà được không? Tôi chơi tỳ bà cũng tạm được... hoặc múa cũng được?"

"Múa?" Từ Tài Mậu kinh ngạc, "Cậu còn biết múa? Múa gì? Đừng bảo tôi là học được mấy điệu nhảy trong quán bar đấy nhé."

"Điệu nhảy trong quán bar?" Thư Uyển nghe không hiểu, cậu do dự nói, "Cái đó thì tôi không biết, tôi biết chắc là múa cổ điển... chắc vậy."

Dạo gần đây xem chương trình, Thư Uyển thấy mấy điệu nhảy mình từng học khá giống mấy điệu múa trong đó, phần giới thiệu ghi rõ là múa cổ điển.

"Sao giọng điệu của cậu lại không chắc chắn như vậy?" Từ Tài Mậu hồ nghi, âm thanh của piano quá lớn không chơi được, nhưng múa thì không vấn đề gì. Anh ta hất cằm: "Cậu thử dẻo chân cho tôi xem nào."

Cơ thể ca nhi trời sinh dẻo dai, Thư Uyển vận động một chút, dễ dàng giơ chân lên đến tận bên tai.

Từ Tài Mậu: "..."

Từ Tài Mậu: "Không ngờ cậu còn có tài lẻ thế đấy."

"Cậu biết nhiều vậy sao hồi mới ký hợp đồng tôi hỏi cậu lại không nói gì?" Từ Tài Mậu đứng dậy đi quanh Thư Uyển một vòng, "Cậu tính giả heo ăn thịt hổ để lừa tôi à?"

Bị nhìn chằm chằm đến mức xấu hổ, Thư Uyển hạ chân xuống, nhỏ giọng nói:: "Nhưng lúc đó anh chỉ hỏi tôi giỏi cái gì, tôi thấy mình giỏi nhất vẫn là cổ cầm, mấy cái khác chỉ học chơi chơi thôi mà..."

Từ Tài Mậu nhớ đến đống nhạc cụ mà Thư Uyển từng biểu diễn trong phòng thu: "......"

Từ Tài Mậu: "Thôi đừng nói nữa, nói nữa là khoe khoang quá mức đấy nhé!"

Anh ta dạy dỗ Thư Uyển: "Sau này nhớ kỹ, trước mặt truyền thông tuyệt đối đừng nói mấy câu kiểu 'học chơi chơi thôi'. Cứ nói là cảm thấy hứng thú nên chuyên tâm học một chút. Xây dựng hình tượng chăm chỉ sẽ ít bị chửi hơn thiên tài học đâu giỏi đó. Không người ta sẽ bảo cậu làm màu, rồi dán cho cái nhãn giả tạo đấy."

Thư Uyển khó hiểu: "Vì sao nói thật lại bị mắng là giả dối?"

"Bạn nhỏ, đây chính là giới giải trí cần phải cẩn thận lời nói." Từ Tài Mậu vỗ vai Thư Uyển, dạy bảo đầy tâm huyết: "Giờ chẳng ai thích kiểu thật thà gì đâu, cứ chiều lòng số đông, cùng lắm người ta bảo cậu nhát, không dám nói thẳng. Nhưng nếu cậu thể hiện bản thân, may thì được khen thẳng thắn, xui thì người ta moi móc đủ kiểu lý do để đổ hết nồi lên đầu cậu, nồi nào cũng đè chết người được đấy."

"Cho nên phải thật cẩn thận, dù có muốn bộc lộ bản thân cũng phải biết tránh rủi ro."

Thư Uyển cũng từng bị chửi trên Weibo, ít nhiều cũng hiểu được phần nào lời của Từ Tài Mậu nói, dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.

"Cậu muốn diễn tỳ bà thì tỳ bà đi, cũng được. Con trai chơi nhạc cụ này khá hiếm, cũng là một điểm không tồi để tuyên truyền. Đúng rồi, phải nói trước với cậu, mục tiêu chính khi tham gia chương trình này là tăng độ nhận diện, làm truyền thông, tốt nhất tạo được vài sân khấu kinh điển. Ban tổ chức chương trình đồng ý phối hợp với chúng ta để tạo ra hiệu ứng sân khấu tốt nhất cho cậu, nhưng quán quân cuối cùng thì không liên quan gì đến chúng ta." Nói tới đây, Từ Tài Mậu ngừng lại, hỏi thêm: "Cậu không có giấc mơ đoạt giải quán quân đấy chứ?"

Thư Uyển lắc đầu.

Từ Tài Mậu cười: "Có cũng không sao, bảo tổng tài nhà cậu vung tí tiền, chắc chắn một đường đèn xanh."

Thư Uyển: "..."

Chuyện này nói thẳng ra được sao?

Từ sau khi hiểu rõ giá cả ở thế giới này, rồi nghe Úc Hằng Chương đầu tư vào đoàn phim Thịnh Thế An bao nhiêu, Thư Uyển thấy những người mắng cậu là bình hoa được tư bản bơm tiền cũng chẳng có gì sai.

Cậu đúng thật là được chồng bỏ tiền ra nâng đỡ. Thù lao đóng phim của cậu chắc cũng chỉ bằng một phần trăm so với tiền Úc Hằng Chương đầu tư thôi.

Để tiết kiệm tiền cho Úc tiên sinh, chức quán quân đó thôi bỏ qua, ai thích thì lấy đi.

Đồng chí Thư Tiểu Uyển đúng là mẫu người biết vun vén cho gia đình đấy!

"Buổi ghi hình bổ sung phải còn mấy ngày nữa mới tới, lúc đó tôi sẽ liên hệ với cậu. Giờ cũng không cần phiền thầy giáo đến dạy đâu, cậu ở nhà nghĩ trước mấy tiết mục sẽ trình diễn sau đi. Còn nữa!! Còn nữa! Mau chỉnh sửa lại nội dung Weibo cho tôi, không được đăng mấy món cậu nấu nữa!!"

Dặn dò xong xuôi, Từ Tài Mậu cầm bản hợp đồng có chữ ký của Thư Uyển, nhanh chóng rời đi.

Úc Hằng Chương từ thư phòng đi ra, vừa nhìn đã thấy Thư Uyển ngồi xếp bằng trên sofa ngẩn người, còn ôm chiếc gối hình mèo mới mua hai ngày trước.

Đây là kỹ năng mới khai phá của Thư Uyển. Đoàn phim Thịnh Thế An chi trả rất hào phóng, tiền thù lao đã chuyển vào tài khoản của cậu.

Tuy thẻ ngân hàng không có ở trên người, nhưng vẫn có internet banking. Dưới sự hỗ trợ từ xa của trợ lý Trần, Thư Uyển đã thành công học được cách mua hàng online, mà đã mua là không dừng được, giống như nấu ăn vậy.

Ngày nào Úc Hằng Chương về nhà cũng phải vác vô số gói hàng lớn nhỏ từ dưới lầu, chất đầy trên xe lăn, ngập kín cả đùi anh.

Tiện thì tiện thật, nhưng nhìn cảnh tượng đó đúng là khó nói nên lời.

Mấy món đồ không hợp tone lạnh trong căn hộ này, về cơ bản đều do Thư Uyển thêm vào. Ví dụ như gối mèo, bộ chén hình cừu, ly thỏ trắng và sói xám...

Úc Hằng Chương càng nhìn càng cảm thấy Thư Uyển như một đứa nhỏ, trẻ con vô cùng.

Nhưng nói trẻ con cũng không đúng, Thư Uyển còn mua hẳn một bộ ấm trà, bài bản từ gắp trà, thuyền trà... đủ hết. Tư thế pha trà còn lão luyện hơn cả Úc Khải Phong.

Lần cuối cùng Úc Hằng Chương được uống trà kiểu này là cùng Úc Khải Phong dự một buổi giao lưu trà đạo, dĩ nhiên khi đó uống trà chỉ là phụ, mục đích chính là giao thiệp kết bạn, cũng chẳng thấy trà ngon ở chỗ nào.

Vừa nãy Thư Uyển cũng pha trà cho Từ Tài Mậu, tiếc rằng Từ quản lý là một người thô kệch, không thưởng thức được loại nghệ thuật này. Thư Uyển còn chưa pha xong, anh ta đã định bê cả ấm lên tu một hơi.

Thấy Úc Hằng Chương đi ra, Thư Uyển lập tức trượt từ sofa xuống, ngồi quỳ trên thảm, rửa sạch dụng cụ pha trà, lại pha cho Úc Hằng Chương một ấm mới.

Một loạt động tác lưu loát gọn gàng, khiến tinh thần vốn căng thẳng của Úc Hằng Chương cũng dịu xuống. Anh thưởng thức trà do Thư Uyển tỉ mỉ pha chế, mùi vị thơm ngon thanh mát khiến người ta lưu luyến, rồi anh nhẹ nhàng hỏi: "Muốn nói gì à?"

Xe lăn dừng lại bên cạnh, Thư Uyển dịch người về phía Úc Hằng Chương. Cậu đưa tay lên xoa bóp chân cho anh, ra vẻ nịnh nọt, miệng lại bảo: "Không có ạ."

Nghe thôi đã thấy chột dạ rồi.

Thực ra hội nghị video đã kết thúc từ lâu, Úc Hằng Chương ngồi trong thư phòng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Từ Tài Mậu và Thư Uyển, cũng nghe được Từ Tài Mậu bảo để anh bỏ chút tiền giúp Thư Uyển mở đường.

Úc Hằng Chương đoán chắc Thư Uyển muốn xin chuyện này.

Cũng phải thôi, ai tham gia thi đấu chẳng muốn giành quán quân. Nhất là loại quán quân có thể mua được này, cậu không mua cũng có người khác mua.

Loại chuyện đơn giản chỉ cần nói hai câu là có thể an bài xong, cuối cùng cũng đợi được Thư Uyển mở miệng nói muốn gì đó, không bằng nói như vậy càng khiến trong lòng Úc Hằng Chương có thêm mấy phần an tâm hơn.

Úc Hằng Chương uống cạn ba chén trà nhỏ, những lời nên đáp lại đã chuẩn bị được hơn nửa ngày rồi, mới chờ được Thư Uyển mở miệng.

Cậu nhóc suy nghĩ mãi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh khẩn cầu, dè dặt hỏi: "Thực ra... em cũng có chuyện muốn nói... chính là... tiên sinh, trước đó ngài nói ngài cũng biết chơi piano, dạo này em muốn mỗi ngày đều được nghe ngài chơi piano, có được không ạ? Không cần lâu đâu! Mỗi ngày chỉ cần chơi vài phút là được rồi! Hoặc cũng không cần mỗi ngày... tiên sinh có thời gian thì đàn một chút là được... được không ạ?"

Úc Hằng Chương không chút do dự: "Được."

Úc Hằng Chương: "..."

Khoan đã, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Đôi mắt nai con của Thư Uyển đã sáng rực lên, vui vẻ nói: "Cảm ơn tiên sinh!"

Cậu còn tưởng yêu cầu của mình hơi quá đáng, chắc chắn là Úc tiên sinh sẽ không đồng ý đâu!

Thực ra trong khoảng thời gian này Thư Uyển đã lén lút học piano qua các video hướng dẫn rồi, nhưng dù sao xem video cũng không trực quan bằng tận mắt quan sát, cậu vẫn muốn được gần gũi hơn để học lén ngón nghề.

Dù sao chuyên ngành của nguyên chủ cũng là piano, sau này chắc chắn sẽ có lúc phải biểu diễn trước mặt người khác, đến lúc đó ít nhất phải khiến mình trông không giống một người hoàn toàn không hiểu gì.

Cuối cùng Úc Hằng Chương cũng phản ứng lại: "... Em vừa bưng trà rót nước, bóp chân bóp tay, chỉ vì muốn nghe tôi đánh đàn sao?"

Thư Uyển gật đầu thật mạnh: "Dạ dạ!"

Úc Hằng Chương: "..."

Úc Hằng Chương: "... Em thực sự không muốn đòi thêm cái gì khác à? Ví dụ như chức quán quân chẳng hạn."

Thư Uyển nghiêng đầu: "Quán quân? Cái đó quan trọng lắm sao?"

Úc Hằng Chương: "..."

So với chức quán quân thì được nghe anh đánh đàn còn quan trọng hơn hả.

Người như Thư Uyển đúng thật là chẳng hề đi theo lẽ thường. Đoán được cậu đang nghĩ gì còn khó hơn đoán tâm tư của những đối tác làm ăn kia rất nhiều.

Úc Hằng Chương cảm thấy, cậu chính là bài toán nan giải của cuộc đời anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com