🪅 Chương 34
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Ban nhạc Trường Phong Phá
🏮🏮🏮
"Đám thủy quân của tổ chương trình không ít lần chen chân vào quấy nước, độ nóng này mãi vẫn không hạ xuống, bảo là họ không mua lượt đẩy thì tôi không tin." Từ Tài Mậu làm mới trang web, độ hot của 'Sân Khấu Tỏa Sáng' vẫn tiếp tục tăng vọt, "Đây chính là hiệu quả mà tổ chương trình muốn thấy chứ gì! Thỏa thuận bao nhiêu điều khoản rồi, tôi thật không ngờ họ lại kéo Thư Trạch đến cùng cậu tham gia một chương trình. Thật tức chết tôi!"
Từ Tài Mậu tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn Thư Uyển: "Cậu, lần trước đi ghi hình tập mới nhất, có gặp Thư Trạch đúng không?! Về rồi sao không nói gì hả?"
Thư Uyển bị dọa giật mình, khẽ run lên, co người lại sau bàn, nhỏ giọng: "... Dù gì cũng đã tham gia rồi, tôi có nói thì cũng đâu thay đổi được gì."
Trợ lý nhỏ đứng bên thấy vậy liền lập tức che chở: "Đúng thế! Anh Từ, anh đừng dọa anh ấy!"
Từ Tài Mậu: "......"
Từ Tài Mậu xắn tay áo lên: "Hai người càng ngày càng to gan nhỉ!"
"Sao lại không thay đổi được chứ! Cậu nhìn diễn đàn đi, rõ ràng Thư Trạch và tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước rồi, nhịp dẫn liền một mạch, lúc thì nói cậu đè bẹp ước mơ của Thư Trạch, lúc thì bảo cậu không biết điều." Từ Tài Mậu luôn dõi theo hướng gió dư luận, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn Thư Uyển, hỏi: "Cậu nói xem, lần trước ghi hình chương trình là tình huống thế nào? Thư Trạch đã nói những gì với cậu? Cậu trả lời ra sao?"
Bị quản lý nhà mình nhìn chằm chằm, tim gan Thư Uyển run lên, cậu không dám tiếp tục mập mờ nữa, đành phải kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra hôm đó. Từ Tài Mậu lập tức bắt được điểm mấu chốt: "Bài hát mà Thư Trạch dùng trong chương trình, có phải là cậu viết không?"
Một người ngoài như Từ Tài Mậu khi nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên cũng là cho rằng Thư Trạch đã dùng bài của nguyên chủ, dù nhìn thế nào thì việc Thư Trạch đột nhiên thay đổi phong cách sáng tác cũng đáng nghi hơn.
Nhưng người từng là đồng đội trong ban nhạc thân thiết nhất với nguyên chủ, thì lại là người đầu tiên nghi ngờ nguyên chủ, còn bắt Thư Uyển phải tự chứng minh.
"... Là bài của tôi." Thư Uyển đáp.
Từ Tài Mậu đẩy máy tính sang một bên, hai tay đan lại đặt trên bàn, nhìn thẳng vào Thư Uyển, nghiêm giọng: "Thư Uyển, bây giờ cậu nên nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu và những người đồng đội trước đây đã xảy ra chuyện gì?"
Thư Uyển: "......"
May mà trợ lý Trần đã tra được thông tin chi tiết chỉ trong thời gian ngắn đến vậy.
Thư Uyển sắp xếp lại suy nghĩ, rồi chậm rãi kể lại những chuyện mà nguyên chủ Thư Uyển từng trải qua.
Thời đại học, Thư Uyển nóng lòng muốn thoát khỏi nhà họ Thư, cậu ta vừa đi làm thêm khắp nơi, vừa theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình. Khi Thư Trạch cầm tài nguyên gia đình sắp xếp để tham gia các cuộc thi tài năng, Thư Uyển lại cùng những người bạn cùng chí hướng thành lập Trường Phong Phá, đứng trên đường phố biểu diễn ca khúc gốc đầu tiên của họ.
Các thành viên của Trường Phong Phá đều là những người mang áp lực đè nặng, không cam lòng từ bỏ ước mơ.
Đinh Tề Tuyên vốn không phải dạng học hành giỏi giang, ban đầu sau khi tốt nghiệp trung học đã bị gia đình định sẵn gửi vào xưởng vặn ốc vít. Hắn ta nín nhịn, cố gắng thi đỗ cao đẳng, nhưng cũng chỉ giành thêm được bốn năm thời gian. Nếu trong 4 năm này không thể sống bằng thứ mình yêu thích, tương lai phần lớn khả năng vẫn sẽ vào xưởng.
Thường Minh Hạo có tính tình trầm lặng, không phải vì trời sinh ít nói, mà bởi phần lớn sức lực đều bị bào mòn vào những việc không bao giờ làm xong mỗi ngày, nên chẳng còn tâm trí nào để giao tiếp với người khác. Nhà Thường Minh Hạo có người bệnh, hắn phải duy trì thành tích để nhận học bổng, tranh thủ thời gian rảnh đi làm thêm. Việc có thể gia nhập Trường Phong Phá hoàn toàn nhờ vào một phần không cam lòng.
Hắn thật sự thích trống jazz, thích cảm giác đứng trên sân khấu, im lặng nhưng lại bùng nổ khi gõ xuống mặt trống. Nhưng giấc mơ âm nhạc như thế với gia đình hắn là điều quá xa vời. Người nhà luôn mong hắn sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt để giảm bớt gánh nặng gia đình.
Thường Minh Hạo dành hết buổi tối đi làm ca đêm để có thể tranh thủ chút thời gian rảnh cùng Trường Phong Phá luyện tập.
Mã Anh Phi có lẽ là người có bối cảnh đơn giản nhất trong nhóm. Hắn có vẻ ngoài bình thường, học lực bình thường, chơi bass chỉ vì trong một bộ anime âm nhạc có một nhân vật chơi bass trông rất ngầu. Hắn lớn lên một cách tầm thường, chưa từng thật sự thích điều gì, thế nên đã xem bass như sở thích của mình.
Mã Anh Phi thường tự giễu mình là người không có cái tôi, làm gì cũng như bắt chước người khác, sống như chỉ để tồn tại.
Chính Trường Phong Phá đã cho hắn thấy một chút màu sắc khác. Vì thế, lần này đối mặt với sự phản đối của cha mẹ, Mã Anh Phi không ngoan ngoãn trở lại làm đứa con nghe lời, mà kiên quyết đi theo Trường Phong Phá biểu diễn, tìm kiếm khả năng vô hạn của cuộc đời mình.
Sự nghiệp biểu diễn của Trường Phong Phá nói thuận thì cũng thuận, nói không thuận thì cũng chẳng thuận. Họ nhờ vào thực lực mà giành được một chỗ đứng ở các quán bar ngầm, trở thành ban nhạc thường trú, nhận được một khoản cát-xê cố định, nhưng số tiền đó vẫn còn cách xa mới đủ để chứng minh âm nhạc có thể nuôi sống họ.
Bốn người từng làm livestream, lập kênh video, cũng tham gia đủ loại cuộc thi lớn nhỏ. Có một lần, trong một cuộc thi khá hot, vì thứ hạng cuối cùng hoàn toàn nhờ hối lộ, cả bốn đã đồng lòng rút lui.
Sau khi nhìn thấy những ban nhạc khác dù không đạt giải nhưng ít nhất cũng được đứng lên sân khấu một lần, bốn người lại có chút hối tiếc.
Ban nhạc thành lập đã gần hai năm, vẫn luôn thiếu một cơ hội để được nhiều người biết đến hơn. Ai cũng từng có lúc muốn bỏ cuộc, nhưng rồi lại nhờ tình yêu âm nhạc mà tiếp tục kiên trì.
Nhưng cuộc sống phải cân bằng nhiều mặt như vậy thật sự quá mệt mỏi. Khi cả bốn người đều sắp chạm đến giới hạn của mình, cơ hội đã tìm đến.
Khi đó, 'Sân Khấu Tỏa Sáng' vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, khắp nơi tuyển chọn thí sinh, mà các ban nhạc underground cũng là đối tượng trọng điểm của họ. Họ đã chủ động liên hệ với Trường Phong Phá, mời tham gia thi đấu.
Khoảnh khắc ấy, tất cả các thành viên của Trường Phong Phá đều cảm thấy cuối cùng mình cũng đã vượt qua được quãng thời gian khổ cực, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng của tương lai.
Ngoại trừ 'Thư Uyển'.
Vì lý do gia đình, mối quan tâm của cậu ta khác hẳn ba người còn lại. Điều đầu tiên cậu ta chú ý chính là nhà đầu tư đứng sau chương trình và tổng đạo diễn. Cậu ta từng nghe Thư Bá Quần nói qua về mô hình vận hành của loại chương trình này, hầu như đều có kịch bản, vì độ hot mà không từ thủ đoạn, bất cứ đề tài nào có thể khai thác đều sẽ bị tổ tiết mục phóng đại vô hạn.
Thí sinh tham gia sau khi bị vắt kiệt sức hút, không những không được đối xử công bằng, mà tiết mục dốc hết tâm huyết chuẩn bị còn có thể bị ban giám khảo chê bai tơi tả. Hơn nữa, thứ hạng cuối cùng của cuộc thi đã sớm được định sẵn.
Hôm đó, Thư Uyển và Đinh Tề Tuyên đã cãi nhau kịch liệt trong quán bar. Cậu không muốn mọi nỗ lực của cả nhóm bị uổng phí, càng không muốn mạo hiểm đem đời tư ra cho tổ chương trình lợi dụng để câu view, tham gia một cuộc thi vốn đã không có kết quả.
Mà Đinh Tề Tuyên và Thường Minh Hạo đều cho rằng, chương trình lớn như vậy, dù không có kết quả gì nhưng ít nhất cũng có một cơ hội lên sân khấu.
Mã Anh Phi giữ thái độ trung lập.
Đinh Tề Tuyên đỏ mắt nhìn Thư Uyển, trầm giọng nói: "Chúng ta không còn thời gian để chờ nữa. Chỉ cần có một chút khả năng, cũng phải nắm lấy. Cậu quên lần thi trước rồi sao? Tôi không muốn lại phải đứng ngoài hối hận nhìn người khác trên sân khấu."
Cuối cùng Thư Uyển bị thuyết phục, cùng với đồng đội nộp đơn đăng ký cho Trường Phong Phá, ký thỏa thuận bảo mật với tổ chương trình.
Bốn người vừa bận rộn với công việc thường ngày, vừa phải tranh thủ thời gian luyện tập cho cuộc thi. Ông chủ quán bar thấy họ quá vất vả, liền để dành phòng chứa đồ cho bốn người nghỉ tạm, thỉnh thoảng cả nhóm ngủ lại ngay trong quán.
Dù mệt, nhưng họ vẫn ngồi bên quán nướng ven đường, uống bia và mơ về tương lai. Nếu thật sự có thể bước chân vào giới đó, có lẽ họ sẽ không phải sống cuộc sống này nữa. Có lẽ họ sẽ có thể ngẩng cao đầu mà nói một lần — theo đuổi ước mơ không phải là một trò cười tự an ủi bản thân.
Mọi người đều đang nỗ lực vì cùng một mục tiêu, gian khổ nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Cho đến khi sự cân bằng này, bị Thư Trạch mặc một thân hàng hiệu bước vào quán bar underground phá vỡ.
"Thư Trạch đứng trước mặt mọi người nói tôi là con trai của Thư Bá Quần, lại còn bảo tôi chỉ vì cãi nhau với gia đình nên không muốn về nhà."
Tất cả những điều này đều là trợ lý Trần nghe ông chủ quán bar kể lại.
"Sau đó cậu ta lại hỏi tôi, đã muốn tham gia chương trình thì sao lại tìm người rút đơn đăng ký? Có phải vì thấy nhà đầu tư của chương trình có Thần Xán nên không muốn đi nữa hay không?"
"Chết tiệt, em thấy cái đơn đăng ký này là do chính hắn rút ra thì có?" Cậu trợ lý mắng, "Không lẽ đồng đội của anh tin lời của hắn?"
Thư Uyển im lặng một lát, Từ Tài Mậu thay cậu trả lời: "Cậu nghĩ bây giờ lá đơn đó còn quan trọng đến thế sao?"
Cậu trợ lý nhớ lại lần gặp Đinh Tề Tuyên trước đó, ánh mắt đối phương như thể Thư Uyển nợ hắn 8 triệu vậy, liền do dự hỏi: "Chẳng lẽ không quan trọng sao?"
"Điều quan trọng là — Thư Uyển từ một người anh em cùng chung hoạn nạn, bỗng chốc biến thành một cậu ấm nhà giàu bỏ nhà đi bụi."
Từ Tài Mậu nói tiếp: "Trong lời kể của Thư Trạch, nhà họ Thư chưa bao giờ bạc đãi Thư Uyển, mẹ kế còn hận không thể cung phụng Thư Uyển như ông hoàng. Cậu đoán xem đồng đội của Thư Uyển sẽ nghĩ thế nào?"
Cậu trợ lý bất bình: "Nhưng Thư Uyển đã sống cùng họ suốt 2 năm trời cơ mà? Sao chỉ vài câu của Thư Trạch mà họ đã sinh ra khoảng cách với anh ấy rồi?"
"Đừng coi thường lòng ghen tị của con người." Từ Tài Mậu thấy Thư Uyển không có vẻ gì là đang đau khổ, mới tiếp tục nói, "Thư Trạch mặc đồ hiệu xuất hiện, chính là không định cho Thư Uyển cơ hội giải thích. Dù sau đó Thư Uyển có nói gì, ba người kia của Trường Phong Phá cũng sẽ nghĩ, nhà họ Thư chỉ cần tùy tiện lấy ra một bộ quần áo, một đôi giày, đã có thể giải quyết những khó khăn mà họ phải đối mặt suốt 2 năm qua. Nhưng Thư Uyển chưa từng đề cập, vậy nên dù Thư Uyển có khổ tâm thế nào thì trong mắt họ cũng là che giấu."
"Con người rất hay tự thêm thắt vào kịch bản. Tôi đoán bọn họ nhất định sẽ nghĩ Thư Uyển đứng sau lưng cười nhạo cái nghèo của họ, cho rằng cậu ấy chỉ là công tử bột lấy họ ra làm trò đùa."
"Thậm chí quá đáng hơn, họ sẽ nghĩ Thư Uyển đã giàu như thế, nhà lại mở công ty giải trí, vậy tại sao không giúp họ một lần, tại sao không giúp Trường Phong Phá một lần?"
"Vấn đề giữa Thư Uyển và Trường Phong Phá không nằm ở một lá đơn hoàn toàn có thể nộp lại, mà xuất phát từ khoảng cách giàu nghèo một trời một vực."
Thư Uyển không phủ nhận lời của Từ Tài Mậu. Thực tế, cậu cũng cảm thấy nguyên chủ rời khỏi Trường Phong Phá là vì đã hiểu rằng cậu và các đồng đội sẽ chẳng bao giờ quay lại được như xưa.
Từ Tài Mậu hỏi: "Vậy Thư Trạch đã lấy cắp bài hát của cậu bằng cách nào?"
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe cậu kể khi nãy, có vẻ Thư Trạch rất muốn chọc giận cậu, để cậu chủ động nói ra là hắn ăn cắp bài hát. Tôi đoán sau đó hắn sẽ tung ra đủ loại bằng chứng để phản bác, biến cậu thành kẻ ăn cắp."
Thư Trạch dám làm như vậy, hẳn là đã nắm chắc có thể đổ hết tội lên đầu Thư Uyển.
"Tôi không tìm được bất kỳ bằng chứng nào chứng minh mình sáng tác những ca khúc đó trước." — Thư Uyển nói.
Cậu đã nhờ trợ lý Trần cùng mình lục tung máy tính của nguyên chủ, thậm chí cả mấy clip 18+ ẩn kỹ trong góc khuất chưa kịp xóa cũng bị lôi ra, nhưng vẫn không thấy bản nhạc hay bản demo nào.
Điều này đối với một người làm nhạc hiện đại mà nói thì khả năng rất thấp, nguyên chủ không thể đều viết tay tất cả các bài hát, thậm chí không sao lưu dự phòng.
Chỉ có thể là do máy tính của Thư Uyển đã bị ai đó động vào.
Người đó chỉ có thể là Thư Trạch.
Nhưng Thư Trạch mải lo xóa hết file nhạc trong máy, chắc chắn không nhận ra rằng trong trình duyệt thường dùng của Thư Uyển vẫn còn một tài khoản đã bị bỏ từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com