💦 Chương 77
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Tiên sinh, em yêu ngài.
🏮🏮🏮
Chuyến du lịch bằng du thuyền kéo dài khoảng một tuần, cần mang theo khá nhiều đồ.
Lúc Thư Uyển đang sắp xếp hành lý, vừa quay đầu lại, đã thấy một nhóc khủng long nhanh chân ngồi thụp trong chiếc vali to đùng.
Thư Hựu đội mũ của bộ đồ ngủ liền thân, cuộn tròn thành một quả bóng khủng long, ngẩng đầu nhìn Thư Uyển: "Cha, cha lại phải đi đoàn phim nữa rồi ạ?"
Chuyện đi chơi vẫn chưa nói với bé, nên bé bĩu môi tủi thân: "Không phải cha nói lần này nghỉ lâu lắm, sẽ ở nhà với Hựu Hựu sao?"
"Không phải đi đoàn phim, là đi du thuyền lớn."
Thư Uyển cầm quần áo ngồi xếp bằng trước vali, Thư Hựu nhìn cậu: "Du thuyền lớn?"
"Là đi chơi ạ? Đi với bố nữa ạ? Có thể cho Hựu Hựu đi cùng không?" Thư Hựu giơ hai ngón trỏ, so đo đong đếm một chút: "Hựu Hựu chỉ chiếm một chút xíu chỗ thôi, cha dẫn con đi nha?"
Chú khủng long nhỏ nằm trong vali: "Hoặc là cha có thể giấu Hựu Hựu trong vali, như vậy là mấy chú chó (paparazzi) sẽ không phát hiện đâu ạ!"
Thư Uyển vừa muốn cười lại vừa thấy xót xa, cậu bế con trai ra khỏi vali, chỉnh lại chiếc mũ khủng long nhỏ của bé, dịu dàng nói: "Hựu Hựu không cần ở trong vali đâu, trên du thuyền không có chú chó nào cả, nếu có, bố cũng sẽ đuổi chúng đi."
Thư Hựu chớp mắt: "Cha nói là... Hựu Hựu có thể đi du thuyền lớn cùng cha và bố ạ?"
Thư Uyển xoa đầu nhóc khủng long: "Đúng rồi, đợi bố sắp xếp xong việc công ty, chúng ta sẽ cùng nhau đi du thuyền lớn chơi.
""Tuyệt vời!" Thư Hựu đột nhiên nhảy ra khỏi vali, lao vào lòng Thư Uyển.
Úc Hằng Chương đẩy cửa phòng ngủ bước vào, liền thấy Thư Uyển bị ngã xuống đất, mà còn đang khoanh chân nên nhất thời không đứng dậy được, chỉ có thể vừa cười vừa vỗ vào người con trai nặng trịch: "Mau, mau đứng dậy."
Nhưng thằng bé quá phấn khích nên không để ý, cứ đè lên người Thư Uyển, vừa lắc lư vừa reo hò: "Du thuyền lớn! Du thuyền lớn!!"
Úc Hằng Chương: "..."
"Thư - Hựu - Hựu -!"
Úc tổng hùng hổ xắn tay áo lên, giải cứu người vợ đang bị con trai dùng Thái Sơn áp đỉnh tội nghiệp.
...
Mặc dù vì lao vào cha (Thư Hựu cho rằng cha vốn dĩ đã ngồi rồi, cậu bé rất oan uổng) mà bị bố phạt học thuộc hai bài thơ cổ, nhưng điều này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cậu bé đối với du thuyền lớn.
Đứng ở bến tàu, ngẩng đầu nhìn vật khổng lồ đang neo đậu bên bờ, Thư Hựu còn chưa đi tới gần đã nhún nhảy nắm tay Thư Uyển, hệt như một chú nai con không có chỗ để giải tỏa năng lượng. Dường như chỉ cần Thư Uyển buông tay là cậu bé sẽ chạy biến mất.
Lên đến boong tàu, Thư Hựu lại càng vui vẻ thả ga. Cậu bé chạy tới chạy lui trên boong tàu rộng rãi, chơi đã rồi, vừa quay đầu nhìn bố và cha đang đứng cách đó không xa, thì đột nhiên lại lơ lửng giữa không trung, bị người khác ôm bổng lên từ phía sau.
"Hì hì hì, bé con nhà ai mà đáng yêu thế này? Ta phải bắt cóc về nhà mình thôi!"
Giọng nói kỳ quái đó làm Thư Hựu sợ đến mức nhắm tịt mắt lại hét lớn: "Bố! Cha!!"
"Ôi chao mẹ ơi..." Giọng nói giống hệt phản diện trong phim hoạt hình bỗng biến thành một giọng quen thuộc. Thư Hựu hé mở mắt một chút, lấy hết can đảm quay đầu lại thig thấy một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai: "...Chú Lương?"
Lương Thích để thằng bé ngồi trên một cánh tay của mình, tay kia xoa xoa tai bị tấn công bằng chất giọng cao. Anh ta đi đến trước mặt Úc Hằng Chương và Thư Uyển, thở dài: "Nhóc con nhà hai người sau này mà vào giới giải trí, nhất định phải về Nhạc Hành đấy. Cái giọng này, đi hát tuồng cũng được luôn rồi."
Úc Hằng Chương nhận lại cậu bé đang còn rưng rưng nước mắt, giọng lạnh nhạt: "Ai bảo anh chọc nó, đáng đời."
"Lương tổng." Thư Uyển chào hỏi, lau mồ hôi trên trán Thư Hựu không biết là do chạy hay do sợ mà ra, rồi chọc nhẹ vào trán Thư Hựu hỏi: "Lần sau còn chạy lung tung nữa không?"
Thư Hựu ôm cổ Úc Hằng Chương, ngoan ngoãn như một chú gấu bông, vừa lắc đầu vừa thút thít: "Không chạy lung tung nữa ạ."
"Ha ha ha, thật sự bị dọa khóc rồi à? Ôi chao..." Bị Úc tổng bao che con trai nhìn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Lương Thích nuốt lại lời trêu ghẹo phía sau, ngượng nghịu nói: "Coi như tôi cho Bé Bưởi diễn tập tình huống nguy hiểm trước. Lần này các cậu dẫn nó theo, người chú ý không ít đâu."
Không cần Lương Thích nói nhiều, lúc này đã có người đứng từ xa lờ mờ quan sát bên này.
Chuyện trò chưa được bao lâu, Lương Thích nói thấy mỹ nhân nên rời đi trước.
Không lâu sau, một người trong số những người đang nóng lòng muốn chào hỏi Úc Hằng Chương bước ra: "Úc tổng, lâu quá không gặp!"
"Hoàng tổng." Úc Hằng Chương khẽ gật đầu chào lại. Thấy Hoàng tổng cứ nhìn Thư Hựu đang nép sau chân mình, anh xoa gáy Thư Hựu, đẩy cậu bé ra một chút: "Thư Hựu, chào hỏi đi, nói chú Hoàng khỏe."
Thư Hựu nắm lấy chất liệu vải vest mềm mại của quần tây Úc Hằng Chương, lộ ra khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn có chút giống Úc Hằng Chương, cất giọng trong trẻo: "Chào chú Hoàng ạ!"
"Ôi chao! Tốt tốt tốt!" Hoàng tổng dùng ánh mắt xác nhận với Úc Hằng Chương: "Cậu chủ nhỏ này trông thông minh lanh lợi như vậy..."
Úc Hằng Chương cong mắt nói: "Con trai tôi."
"Ồ ồ ồ, hóa ra là con trai ngài... con!" Hoàng tổng kéo dài giọng, "...trai à, cậu chủ đây đúng thật là phong thần tuấn tú, vừa nhìn đã không phải người tầm thường!"
Hoàng tổng "ha ha ha" cười lớn, lặng lẽ lau mồ hôi, ánh mắt lướt qua Thư Uyển ít nói đang đứng bên cạnh, thầm nghĩ: Vị này quả là biết nhẫn nhịn.
Ai cũng nói Úc Hằng Chương sớm muộn gì cũng sẽ có con riêng, giờ đúng là có thật, lại còn lớn thế này rồi. Nhưng người đứng bên cạnh lại không phải mẹ của đứa bé, mà vẫn là vị này.
Điều này có nghĩa gì? Điều này cho thấy Thư Uyển tuyệt đối không hề ngây thơ như lời đồn đoán bên ngoài, ngược lại, cậu là một tay ghê gớm có đầu óc, có thủ đoạn, và còn có lòng bao dung nữa chứ!
"Cha, Hựu Hựu hơi khát, muốn uống nước." Hoàng tổng đang thắc mắc tại sao không gọi "bố" mà gọi "cha" thì thấy Thư Hựu buông ống quần Úc Hằng Chương, chạy đến bên Thư Uyển, nắm lấy đầu ngón tay Thư Uyển lắc lắc.
"Nước trong bình hết rồi, nếu Hựu Hựu chơi đủ rồi thì chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, nha?" Thư Uyển ngồi xổm xuống, đeo chiếc bình nước rỗng cho Thư Hựu, hỏi bé, "Hay là Hựu Hựu muốn chơi thêm một lát nữa?"
Thư Hựu ôm bình nước nhỏ do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn Úc Hằng Chương rồi nhìn Thư Uyển, nói: "Hay là về phòng nghỉ ngơi một lát đi ạ."
"Được." Thư Uyển dắt tay Thư Hựu đứng dậy, Úc Hằng Chương cũng lập tức tạm biệt Hoàng tổng: "Vậy chúng tôi xin phép đi trước."
"À... được..." Hoàng tổng ngây người nhìn khuôn mặt Thư Uyển, rồi cúi xuống nhìn nhóc con trông như một thiên thần nhỏ.
Vừa nãy nhìn giống Úc Hằng Chương, sao giờ nhìn lại giống Thư Uyển hơn rồi.
Không xong rồi....
Rốt cuộc đứa nhỏ này là con của ai vậy chứ!!?
Rốt cuộc là con của ai, mọi người có suy đoán riêng. Tóm lại, trong cái nơi mà phần lớn mọi người đều đến vì mục đích giao tiếp xã hội này, tin tức Úc Hằng Chương bất ngờ có một đứa con 3 tuổi đã nhanh chóng lan truyền.
Những người từng thấy thì có người nói nhóc con giống hệt Úc Hằng Chương như đúc ra từ một khuôn, cũng có người nói nhóc con hoàn toàn giống người cha là ngôi sao của mình.
Phân tích tổng hợp lại, đứa bé này, nhìn kiểu gì cũng giống con chung của Úc Hằng Chương và Thư Uyển!
Trước hết loại trừ khả năng đàn ông có thể sinh con, chẳng lẽ... Thư Uyển là nữ giả nam trang??
...
Mái tóc dài mọc lại được Úc Hằng Chương vớt lên khỏi mặt nước, bàn tay to thành thục búi gọn mái tóc đen mượt thành một búi không quá lỏng cũng không quá chặt, dùng dây thun trên cổ tay cố định lại.
Thư Uyển gạt nước trên mặt, ngồi bên mép hồ bơi, bất lực nói: "Em cứ nhìn hai người chơi vậy."
Úc Hằng Chương cũng ra khỏi nước, lấy một chiếc khăn tắm lớn từ ghế bãi biển, choàng lên vai Thư Uyển: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Trần nhà kính tích nhiệt, nhiệt độ trong nhà không thấp, chủ yếu là ánh mắt lấp ló dò xét Thư Uyển của những người xung quanh khiến Úc tổng rất khó chịu.
Thấy Thư Uyển quấn khăn tắm kỹ càng, Úc Hằng Chương lại xuống nước, đạp một bước, cánh tay lướt vài cái đã kéo được đứa con trai đang trôi dạt dần ra xa.
"Gấu con" ôm chặt cổ vịt vàng nhỏ, thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ai oán nói: "Bố, con tưởng bố quên Hựu Hựu rồi."
"Nói gì thế." Úc Hằng Chương bật cười. Kể từ khi Lương Thích dọa Thư Hựu một lần, nhóc con luôn không dám rời anh hoặc Thư Uyển quá xa, xem ra giáo dục cảnh cáo của Lương Thích cũng có chút hiệu quả.
"Cha mệt rồi ạ?" Thư Hựu vẫy tay với Thư Uyển từ xa.
"Cha con sợ nước." Úc Hằng Chương kéo cổ vịt con màu vàng chậm rãi bơi về phía trước, Thư Hựu theo sau khua chân, giống như một chú ếch con.
"Không sao, đợi Hựu Hựu học bơi xong, Hựu Hựu sẽ bảo vệ cha!" Thư Hựu đạp chân càng ra sức hơn, đến nổi khiến chú vịt vàng nhỏ đổi hướng.
Úc Hằng Chương vỗ vào đôi chân nhỏ đang khua loạn xạ của cậu bé, nói: "Con học thế này không bảo vệ được cha con đâu, còn tự rước họa vào thân nữa."
Thư Hựu đạp chân hai cái đã mệt, xả hết lực treo mình trên vịt vàng nhỏ, thở hổn hển nói: "Vậy thì cứ để bố bảo vệ... cha trước đi... Hựu Hựu, còn nhỏ quá... đợi Hựu Hựu lớn lên, rồi sẽ đến!"
Trẻ con không nên ngâm nước quá lâu, Úc Hằng Chương chơi với Thư Hựu một lúc, rồi đưa con lên bờ, bảo Trợ lý Trần đưa Thư Hựu đi ăn gì đó, bổ sung năng lượng.
Hai người này không biết lại chơi trò gia đình kỳ lạ gì nữa, Thư Hựu nắm tay Trợ lý Trần, giọng điệu già dặn nói: "Quản gia Trần, người ở bên cạnh con chỉ còn lại chú thôi."
Trợ lý Trần khoác khăn tắm cho Thư Hựu, cúi người chào theo kiểu quản gia nói: "Không còn cách nào khác đâu cậu chủ nhỏ ạ, lão gia và phu nhân quá yêu thương nhau, họ muốn hưởng thế giới hai người, nên chỉ có thể để quản gia này đi ăn cùng cậu thôi!"
Nếu không phải thấy sàn nhà trơn trượt, Úc Hằng Chương nhất định sẽ qua đá Trợ lý Trần một cái.
Không cần chăm con, Úc Hằng Chương xuống nước bơi hai vòng rồi quay lại bên cạnh Thư Uyển, ngẩng đầu hỏi cậu: "Em có muốn xuống thử lần nữa không?"
Đôi chân nhỏ thõng trong nước khẽ lắc lư, Thư Uyển khoác khăn tắm lắc đầu, nói: "Em muốn ra ngoài ngắm biển."
"Được." Úc Hằng Chương chống tay lên mép hồ bơi thoát ra khỏi nước gọn gàng, rồi đưa tay cho Thư Uyển vẫn đang ngồi bên bờ: "Đi thôi."
Gần tối, mặt trời áp sát mặt biển, trên boong tàu không lạnh cũng không nóng, thỉnh thoảng có một làn gió biển thổi qua, mát mẻ dễ chịu.
Thư Uyển tựa vào lan can, phóng tầm mắt ra mặt biển vô tận, ánh sáng vàng vụn vỡ rắc trên sóng nước, tạo nên một vùng lấp lánh.
"Em sợ nước, là vì lúc đó em cũng bị rơi xuống nước, rồi mới đến đây."
Trong khi Thư Uyển đang nhìn ra biển, Úc Hằng Chương cũng luôn dùng khóe mắt để ý đến cậu. Nghe Thư Uyển nói vậy, bàn tay anh đang nắm lan can siết chặt lại.
"Tại sao?" Úc Hằng Chương cảm thấy giọng mình hơi trầm, anh hắng giọng một cái rồi nhẹ nhàng hỏi, "Tại sao em lại rơi xuống nước?"
Hàng mi khẽ run, đôi mắt Thư Uyển chứa đựng trời xanh biển biếc có một thoáng thất thần, cậu mấp máy môi, cuối cùng chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nói: "Ca nhi ở chỗ chúng em sau khi gả chồng thì phải ở hậu viện suốt đời. Gặp được nhà tốt là điều may mắn, nếu bất hạnh không chịu nổi mà chạy trốn, kết cục chỉ càng thảm hơn."
Úc Hằng Chương nhớ lại những vết thương trên người Thư Uyển khi mới gặp, cổ họng anh khô khốc vô cùng.
"...Cho nên vừa tỉnh dậy, bọn họ đã muốn em gả chồng, thật sự làm em sợ hãi." Thư Uyển quay đầu nhìn Úc Hằng Chương: "Trên xe đến nhà họ Úc, em đã nghĩ rất nhiều, lại không dám hy vọng gì cả, chỉ mong có một nơi cho em thở dốc."
"Nhưng cuối cùng em nhận được, còn nhiều hơn cả điều tốt đẹp nhất mà em từng tưởng tượng."
"Tiên sinh luôn nói, em có được mọi thứ như bây giờ là vì em xứng đáng, là vì sự nỗ lực của em, em cũng dần dần bắt đầu tin rằng mình thực sự có khả năng theo đuổi những gì mình muốn, đạt được những gì mình khao khát."
"Nhưng hôm nay đứng ở đây, nhớ lại con sông nhỏ 4 năm trước, em muốn nói rằng, con sông nhỏ từng giam cầm em, có thể biến thành đại dương bao la vô tận như bây giờ, không thể thiếu sự khích lệ của ngài."
"Tiên sinh, Thư Uyển sở dĩ trở thành Thư Uyển của ngày hôm nay, ngài đã cho em, nhiều hơn những gì ngài nghĩ."
"Cho nên em thực sự rất cảm ơn ngài, vì đã kéo em lên từ vũng bùn lầy đó."
Úc Hằng Chương buông lan can, cúi người ôm Thư Uyển, giọng khàn đặc nói: "Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn."
"Vẫn phải nói." Thư Uyển cũng giơ tay ôm lấy Úc Hằng Chương.
Cằm đặt trên vai Úc Hằng Chương, nhìn mặt trời lặn đang nhuộm cả mặt biển một màu hoàng hôn quyến luyến, mắt Thư Uyển cong lên, nói: "Em muốn nói cảm ơn ngài, còn muốn nói..."
"Tiên sinh, em yêu ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com