Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

- Sao em không nghe lời gì hết vậy? Không khỏe thỳ phải nghỉ ngơi, sao lại đy lung tung vậy hả?

- Khỏe rồi mà.

- Khỏe khỏe cái gì, đến cơm còn chưa ăn được mà còn đy lung tung.

- Đã bảo là khỏe rồi.

- Còn cãi?

- Lại lớn tiếng với Minseok.

- A, tôi xin lỗi, xin lỗi.

- Minseok làm sai cũng không được mắng Minseok như vậy, đồ đầu heo. Hức hức.

- Tôi sai rồi, xin lỗi, mắng em là tôi sai, ngoan, tha lỗi cho tôi, xin lỗi mà.

- Không thèm.

- Là vì tôi lo lắng quá, đy lung tung như vậy nhỡ ngất xỉu ngoài đó thỳ sao?

- Sẽ không có đâu mà.

- Tôi không muốn em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, em đừng làm tôi lo lắng, làm ơn đừng làm tôi sợ hãi như vậy, tôi rất sợ mất em.

- Xin lỗi. Minseok sẽ ngoan, sẽ không làm Sehun lo lắng nữa. (Hai bạn nhỏ nhà này cute quá a~~~)

Sehun ôm Minseok thật chặt, Minseok còn yếu, chỉ nên ăn rồi ngủ thôi, không được làm gì hết, không được đy lung tung chi hết. Khi nào khỏe lại, mập mạp đáng yêu trở lại thỳ mới được đy.

Sau đó cả hai ăn trưa, Sehun ăn cơm hộp còn Minseok ăn cháo, nói thật, nghe mùi cơm hộp cậu đã ngán đến phát nôn rồi, nhưng không có ai nấu cơm hết, có lẽ nên nói chuyện lại với người giúp việc về việc nấu cơm trưa. Đáng ra là người giúp việc sẽ đến đây nấu cơm và dọn dẹp mỗi trưa nhưng Minseok thích nấu nên người giúp việc đã không nấu nữa. Cơ mà bây giờ Minseok không khỏe, hẳn là phải thay đổi một chút.

- Sehun.

- Hmm?!?

- Hay là nghỉ làm đy.

- Sao vậy?

- Ở nhà với Minseok.

- Mẹ mắng. 

- Thế nữa có em bé thỳ làm sao?

- Tôi cũng nói vậy, mẹ bảo hồi có thai em ba cũng đy suốt, mẹ còn đy làm đến tháng thứ 5 mới ở nhà, có thai thôi chứ có gì đâu mà la lối lo lắng quá như vậy.

- Mẹ kỳ cục ghê, sao mà giống được.

- Mẹ còn bảo giờ xin nghỉ, nữa sinh đứa nhỏ rồi lại nghỉ ở nhà chăm con, bảo hai đứa mình không đy làm thỳ làm sao có tiền.

- Nhưng muốn ở cùng Sehun.

- Tôi cũng sợ phải để em ở nhà một mình.

- Vậy cùng đy làm nha.

- Haha, ý kiến hay đó.

- Vậy đy thay đồ nha.

- Em mơ sao? Ở nhà.

- Vô duyên.

- Ở nhà ngủ nghỉ cho khỏe.

- Ngủ quài sao được.

- Không cần biết, em đừng có mơ ra khỏi nhà.

- Hưm.

- Hưm. Hưm cái gì? Khi nào em khỏe, đy Mỹ cũng được.

- ...

- Ngoan đy, chiều tôi sẽ về sớm xem Masu với em.

Minseok xị mặt không thèm nhìn Sehun nữa, nhưng ăn xong rồi cả hai cùng ngồi trên sô pha chơi đùa một chút Sehun mới về công ty. Minseok ôm con Sói nhỏ ngủ, đầu heo và gia đình Masu Sehun mang ra tiệm giặt rồi. Chỉ còn con Sói nhỏ có hai cái tai lu lú lên trên đầu, mắt to long lanh, nhìn cũng dễ thương, cơ mà cậu không thích đâu. Không đáng yêu như đầu heo của cậu, không một chút nào.
Chiều Sehun về sớm, mua thức ăn về nấu cơm, có mua cho Minseok nước ép táo nữa. Uống nước trái cây sẽ bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, mau hồi phục sức khỏe nữa. Minseok cầm ly nước ép mà nhăn mặt.

- Sao không mua cà phê.

- Em không uống cà phê được mà.

- Uống một chút có sao đâu.

- Không nói nhiều.

- ...

- À, lát sẽ có cháo cá đó nha.

- Lại cháo.

- Ráng hết mai nữa thôi, thương Minseok nhiều mà.

- Haha, không tin.

- Tôi pha nước, đy tắm.

- Lát đy.

- Tắm chung.

- Ẵm.

Sehun bế minseok vào phòng tắm, pha nước rồi cả hai cùng ngâm mình. Minseok nghịch xà phòng văng tung tóe khắp sàn, tắm xong cậu phải chà rửa phòng tắm thật kỹ, nếu không Minseok có vào làm gì thì sẽ bị trượt ngã.
Tối đến cả hai xem phim Masu, càng xem Sehun càng nuôi ý định làm một phát ra ba thằng cu tí. Tuy sẽ chăm chúng mệt mỏi luôn nhưng sẽ rất vui, chắc chắn là vậy. Minseok vì đã ngủ cả ngày nên giờ không buồn ngủ nữa, hai mắt nhỏ cứ mở thao láo, đến khi phát hiện ra Sehun đã ngủ gật từ lâu thỳ cậu mới biết giờ đã muộn. Cậu nhẹ thoát ra khỏi vòng tay của Sehun, chạy tọt về phòng mang chăn bông ra sô pha nằm ngủ. Minseok đắp chăn cho cả hai sau đó ôm Sehun, cậu biết chứ, vì cậu Sehun đã mệt mỏi rất nhiều.

- Em xin lỗi.

Minseok nói khe khẽ rồi hôn Sehun một cái. Hạnh phúc của cậu chính là Sehun.

Sáng hôm sau, Sehun thức dậy thấy cả hai ngủ ngoài sô pha, khẽ thở dài một cái, nghĩ bản thân mình thật tệ, không thể chăm sóc cho Minseok thật tốt mà còn để Minseok chăm sóc lại cho mình. Minseok cũng tỉnh dậy sau đó, bởi Sehun cựa mình làm động nên cậu tỉnh giấc, nhưng vẫn ôm Sehun rồi dụi đầu vào hõm vai người kia mà lười nhác không chịu thức dậy.

- Em mang chăn ra đây hả?

- Ưm.

- Xin lỗi, đáng ra em nên gọi tôi dậy.

- Sehun đang ngủ mà.

- Thỳ gọi dậy có sao đâu.

- Sehun cũng mệt mà, đã ngủ một giấc đến sáng còn gì?

- Không có mệt.

- Xạo ke.

- Ưm ... Có một chút, được chưa?

- Là tại Minseok đúng không?

- Không phải tại Minseok, vì công việc nhiều thôi.

- Minseok biết hết á.

- Biết gì?

- Biết Minseok yêu Sehun.

- Sehun cũng yêu Minseok.

- hihi.

Cả hai cười khúc khích, cùng nhau đánh răng, sau đó cùng nhau ăn sáng. Minseok hôn lên má Sehun rồi vẫy vẫy tay tạm biệt. Sau đó cậu lên mạng, đặt mua bàn ghế và một cái ô to thật to màu hồng, màu Sehun thích rồi chờ họ giao hàng( màu anh thích thật men lì a~~~). Đặt cạnh chiếc xích đu trắng với mấy khóm hoa hai người trồng, nhắn tin bảo Sehun mua cây hồng con về, chiều hai người sẽ trồng chỗ này. Khi nào cây hồng lớn sẽ không cần che ô nữa. Lúc đó cậu với đứa nhỏ sẽ ngồi xích đu chờ Sehun đy làm về mỗi ngày. Chắc chắn sẽ rất vui.
Minseok đang tắm cho con vẹt, mua lâu rồi mà cũng chưa tắm lần nào. Từ ban công nhìn ra có thể thấy cái ô màu hồng, nhà cậu giờ đẹp lắm. Sehun về hẳn sẽ bất ngờ luôn cho mà xem. Trưa một chút thỳ người giúp việc đến dọn dẹp và nấu cơm, Minseok có hơi không thích có người khác ở trong nhà một chút nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, ít ra Sehun không cần phải ăn cơm hộp suốt. Cậu bảo dọn cơm ra ngoài sân, Sehun cũng sắp về rồi, cậu sẽ ngồi chờ Sehun về rồi ăn cơm ở đó luôn, trời hôm nay rất đẹp.
Lát sau Sehun về, hai người cùng cãi nhau một trận nữa rồi mới ăn cơm. Chuyện Minseok ở nhà làm bao nhiêu chuyện nặng nhọc khiến Sehun nổi đóa lên không kiềm lại được. Đến khi Minseok nước mắt ngắn nước mắt dài hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà không làm gì hết thỳ cậu mới chịu hạ hỏa. Tự bao giờ không biết, điểm yếu của Sehun là nước mắt của Kim Minseok.
Mỗi ngày trôi qua đều như thế, Minseok ở nhà đy ra đy vào, không được làm gì hết. Sehun về nhà lúc nào cũng kiểm tra mọi thứ, xác định cậu không làm gì mới chịu bỏ qua. Cậu biết là Sehun quan tâm cậu, nhưng cậu cũng khỏe rồi, về nhà hơn tuần rồi, đy khám bác sỹ người ta cũng nói khỏe rồi, bác sỹ cũng cho làm chuyện kia rồi. Vậy mà Sehun cứ " tuần nữa đy " " ráng nhịn cho chắc ăn ". Đầu heo ngu ngốc đáng ghét.
Sehun thấy Minseok nghe lời thỳ an tâm một chút, dạo này Minseok cũng khá lên rồi, có da có thịt hơn chút đỉnh rồi. Hôm qua mới đy khám lại bác sỹ bảo ổn, cậu đỡ lo lắng một chút. Nhưng cũng phải chờ thêm vài ngày nữa mới hú pi được. Vậy sẽ chắc hơn. Sehun dịu dàng đặt hai tách cà phê xuống bàn, đung đưa xích đu một chút, Minseok đang đọc sách học hỏi kinh nghiệm. Mang thai hẳn sẽ vất vả lắm, nhưng sẽ cố gắng, cả hai sẽ cố gắng. Gia đình nhỏ sắp được hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: