- Chương 207: Con Của Cô Ta!
Vài năm ở Italia, SeulGi lấy tên là 'Susan', vì dân nghèo cải thắng rất nhiều vụ tố tụng, trong giới luật sư đều đặt cho cô một danh xưng là 'Susan chính nghĩa'. Với danh xưng này, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, văn phòng luật sư của cô thu hút rất nhiều luật sư nổi tiếng đầy lòng chính nghĩa lại có thực lực, tất cả còn thuận lợi hơn cả những gì cô tưởng tượng. Mỗi ngày bận bụi xoay vòng như con quay, nhưng lại rất vui thích.
Hôm nay, cô vừa mới họp xong, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin hỏi, cô có phải là mẹ của SeulMin không? Tôi là cô giáo ở vườn trẻ, Choi Ae Ra."
Cô lập tức căng thẳng. "Xin chào cô! Có phải SeulMin xảy ra chuyện gì không?"
"Không có đâu! Trước hết tôi mời cô đến nhà trẻ một chuyến, SeulMin không nói cho cô biết sao?"
"Tôi không nghe bé nó nói, sao vậy cô?"
"Là như vậy, SeulMin với một cô bé cùng lớp không được hòa thuận lắm, thường xuyên............ơ...........tụt quần cô bé."
Mặt SeulGi đỏ ửng. Không phải tên Kim TaeHyung dê xồm kia dạy chứ?
"Tất nhiên là, trẻ con không hiểu chuyện, chỉ đùa giỡn thôi. Nhưng chúng tôi vẫn hy vọng cô bớt chút thời gian đến đây một chuyến."
SeulGi hẹn thời gian với cô ấy, vừa tan ca là chạy ngay đến vườn trẻ. SeulMin đang ngồi với một cô bé gái mập mạp, cô bé vẫn đang ngồi khóc, cậu bé ghét bỏ mà nhép miệng. "Được rồi, đừng khóc nữa! Khóc nhè rất mất mặt rất xấu xí đó! Lần sau tôi không tụt quần cậu nữa, đừng khóc nữa!"
Kết quả là, cô bé còn khóc lớn hơn.
"SeulMin, chuyện này là như thế nào?"
"Ma ma, mẹ đến rồi!" SeulMin cúi đầu. "Cô giáo tố cáo với mẹ rồi à?"
Mặt SeulGi nghiêm túc. "Con tụt quần con gái người ta làm gì hả? Lại là do chú TaeHyung dạy sao?"
"Không phải đâu!" SeulMin cảm thấy rất uất ức, lẩm bẩm. "Cậu ấy rất ngốc, lần nào cũng tè ra quần, chỉ muốn giúp cậu ấy......"
"Vậy con cũng không nên tụt quần người ta chứ!" SeulGi kéo cậu bé đến trước mặt cô bé. "Nói xin lỗi với bạn đi."
"Con không thèm, con cũng không có sai! Do cậu ấy quá ngốc thôi!"
"Con....."
"Dì xinh đẹp!" Cô bé đột nhiên nín khóc, hai đôi mắt to đen lóng lánh vừa nhìn thấy cô là tỏa sáng.
"Là con à? Thì ra con là bạn của SeulMin! Thật ngại quá, SeulMin có hơi bướng bỉnh, dì thay nó xin lỗi con nha. Con bỏ qua cho nó, được không?"
SeulMin làm mặt quỷ. "Lêu lêu quỷ khóc nhè quỷ khóc nhè!"
Park SooHyun lè lưỡi. "Cậu mới là quỷ khóc nhè! SooHyun rất ngoan."
"Con tên là SooHyun à? Tên nghe rất hay nha."
"Vâng ạ! Dì xinh đẹp, tên của con gọi là Park SooHyun đó!"
Park? SeulGi nhíu mày. Trùng hợp đến vậy sao?
"Park tiểu thư, SooHyun và mẹ SeulMin đang ở đây..."
SeulGi quay đầu lại, đối mặt với Park SooYoung.
............
Trong nhà ăn nhỏ của vườn trẻ.
SooHyun ngồi trên ghế cao chân, hai đôi chân mập mạp lúc ẩn lúc hiện, vui vẻ ngồi liếm kem, trên miệng còn dính đầy, rất đáng yêu. "Má mi của mình và má mi của cậu là bạn bè đó, cậu đừng bắt nạt hình nhá, chúng mình làm bạn có được không?"
SeulMin đẩy đôi tay xinh đẹp của cô bé ra. "Tôi mới không thèm làm bạn với cậu. Ma ma của cậu là người xấu."
"Má mi của mình mới không phải là người xấu, cậu đồ xấu xa! Mình không thèm chơi với cậu nữa!"
SeulMin nhìn chằm hai người ngồi bên cửa sổ. Có một cảm giác, cái dì này mặt mày xinh đẹp, nhưng thực chất là một người xấu. Cậu phải bảo vệ ma ma, tuyệt đối không để dì đó tổn thương mẹ.
Park SooYoung khuấy nhẹ coffee, trong mắt đã không còn thấy sự khiếp sợ lúc nãy. Hồi lâu, mới từ từ nói ra một cầu. "Đã lâu không gặp!"
SeulGi mỉm cười. "Sáu năm, quả thực không ngắn."
"Mấy năm nay, cô sống như thế nào?"
"Rất tốt!"
"Thằng bé là con của JiMin?" Park SooYoung nhíu mày trả lời một cách chắn chắn. Đáp án của câu hỏi này, gần như không còn nghi ngờ gì. Nó và JiMin, thực sự y như in ra từ một khuôn. Còn SooHyun....... chỉ giống một mình cô.
Cô rất ghen tỵ, dựa vào cái gì cô ta có thể sinh con chứ? Mặc dù SooHyun rất đáng yêu, nhưng dù sao vẫn là con gái, có thể thừa kế toàn bộ gia nghiệp hay không, vẫn còn là một ẩn số.
"SeulMin là con trai tôi, với cô, hay Park JiMin không có chút quan hệ nào!"
"Cô đừng giả vời thanh cao nữa, nếu như không có quan hệ, cô sẽ mang con quay trở về sao?"
"Sao nào? Cô sợ sao? Sợ tôi cướp mất Park JiMin sao?"
Park SooYoung xem thường, nhưng ngón tay vẫn run rẩy lộ ra một vẻ không yên. "Cô không có năng lực đó đâu."
"Kang SeulGi của sáu năm trước đã không còn, nhưng hiện tại....... nếu như cô không tin, có thể thử!" Ánh mắt của SeulGi sáng rực, tràn đầy tự tin.
"Cô........"
"Nhưng mà, lãng phí thời gian với các người, quá lỗ vốn rồi, không bằng cải mấy vụ kiện tụng, ít nhất còn có cảm giác thành công."
"Tự mình cho là đúng!"
"Cô cứ coi như tôi tự mình cho là đúng đi! Park JiMin, một chút hứng thú tôi cũng không có, cũng không đê tiện đến mức đi phá hư hạnh phúc gia đình của người khác."
Bọn họ đã có con rồi, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, càng chứng minh sự ra đi của cô là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Trong tim anh, chỉ có Park SooYoung. Còn Kang SeulGi cô, chẳng qua chỉ là khách qua đường.
Cũng may, xa cách sáu năm, anh ở trong mắt cô, đã không đáng một đồng, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không vui.
"Vậy cô mang con về có mục đích gì?"
"Điều này không cần cô lo, mà cô cũng không lo được! Nhưng tôi có thể khẳng định, tôi và SeulMin, không muốn có chút quan hệ gì với gia đình Park. Sau này đèn nhà ai nấy sáng, tốt nhất đến chết cũng không gặp mặt nhau. Tôi rất bận, xin lỗi không thể tiếp chuyện với cô!" Cô nhàn nhã đứng dậy, dắt SeulMin rời khỏi.
Park SooYoung căm phẫn nhìn bóng lưng của cô, hối hận nửa năm trước không cho người giết chết cô, để cho cô có cơ hội ngóc đầu dậy.
Cô bây giờ, so với lúc trước còn khóc đối phó hơn gấp trăm ngàn lần! Cô ta phải mau chóng nghĩ cách, chấm dứt hậu hoạn một cách triệt để..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com