Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Chương 327: Tranh Giành Đàn Ông

  Mỗi lần được SeulMin ca ngợi, thái độ của JiMin luôn rất tự hào, nhất là khi ở trước mặt SeulGi, đuôi lông mày gần như muốn bay lên. "Có tuyệt không? Để ma ma con làm, chắc trưa nay SeulMin chỉ biết để bụng đói thôi."

"Có gì hay ho đâu! Tôi cũng không giống anh, có kinh nghiệm làm cho cô giáo AnDy một lần rồi!"

"Được rồi! Em nói chuyện có lý được không?" JiMin không muốn tranh cãi với cô, "Em đừng mặt ủ mày chau nữa, khó coi lắm, mau cười một cái xem nào!"

"Hô hô hô!" SeulGi cười xòa vài tiếng, rồi lại xụ mặt. "Chẳng vui chút nào!"

JiMin cũng không tự tìm rắc rối cho mình nữa, chăm chú nướng thịt, sau khi nướng xong hai cái cánh gà, thì cho SeulMin một cái, còn một cái định cho SeulGi thì AnDy chạy đến, xoa đầu SeulMin. "Con có mệt không?"

"Không mệt ạ! Cánh gà pa pa nướng rất ngon ó!"

"Vậy sao?" Hai mắt của AnDy lại toát ra vẻ sùng bái anh. "Anh còn biết nướng cánh gà à."

"Có muốn ăn thử không?" JiMin đưa cho cô một cái.

"Cái này không phải cho cô Kang sao? Nhưng vậy có kỳ không?"

JiMin chưa mở miệng, JiMin đã nói trước. "Không sao đâu! Cô ấy còn chưa đói, chút nữa tôi nướng cái khác cho cô ấy!"

"............" SeulGi tức điên lên. Ai nói cô không đói, cô đói muốn chết luôn rồi, được chưa? Leo núi là một hoạt động tiêu hao thể lực, đâu giống như anh, vừa nói vừa cười, leo núi mà cứ như đang đi du lịch, tất nhiên không đói rồi! Nói bằng lời cay nghiệt, "Đúng rồi! Anh ấy quan tâm cô như vậy, cô cũng đừng khách sáo nữa!"

"Vậy cám ơn anh!"

Cho nên hai người kia tiếp tục nói chuyện, còn SeulGi bị quẳng sang một bên, nhìn thấy JiMin đã ném cô ra sau, chẳng còn chút ý muốn nướng gà cho cô nữa, cho nên cô đành ăn đỡ mấy ổ bánh mì. Mỗi một miếng, đều tưởng như đang cắn lên người JiMin, cắn rất mạnh nha.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, "Xin lỗi, làm phiền hai người một chút. Park JiMin, anh qua đây cho tôi!"

Cô đi đến dưới tán cây, anh cũng đi theo. "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Tôi biết anh là con dê già dâm đãng, 'sức hấp dẫn' vô hạn, nhưng bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, anh nhất định phải nhắm vào cô giáo của con trai sao? Còn ở trước mặt của con nữa, anh nghĩ sao vậy hả?"

"Bọn anh chỉ nói chuyện bình thường thôi mà, anh nhắm vào cô ấy lúc nào chứ?"

"Anh đừng giả vờ vô tội, tôi đâu có mù!"

"Nếu như em chắc chắn anh đang 'tán' cô giáo, vậy anh chẳng còn gì để nói. Em đồng ý với anh một chuyện, anh đảm bảo sẽ cách xa cô ấy, không đánh lẻ một mình, em thấy thế nào?"

Nghe có vẻ gian ác, nhưng..........

"Muốn nói gì mau nói đi!"

JiMin nhếch miệng cười. "Em thừa nhận em đang ghen đi!"

"Anh nói bậy gì đó, tôi nói rồi tôi không có ghen."

"Vậy sao? Vậy anh đi nói chuyện tiếp đây............."

Nhìn thấy anh làm bộ muốn bỏ đi, SeulGi cực kỳ mâu thuẫn, định giữ anh lại thì.......

"SeulMin, con cẩn thận một chút!" AnDy gọi lớn.

Hai người vội chạy qua, thì nhìn thấy mặt mày AnDy tái mét ôm mắt cá chân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Lúc nãy suýt chút nữa con bị té, là cô giáo AnDy giữ con lại, nên cô ấy mới bị trật chân."

"Không sao, tôi chỉ.........." AnDy thử đứng dậy, lại bị té ngã lần nữa, nhưng lần này, là té ngã trong lòng JiMin, lập tức trở nên ngượng ngùng. "Xin lỗi anh........."

"Cô vẫn đi được chứ?"

AnDy lắc đầu.

"Vậy tôi đỡ cô!"

JiMin đỡ AnDy, dẫn những học sinh khác đi ở phía trước, SeulGi dắt SeulM,n đi phía sau, càng ghen tức hơn. Mặc dù nói AnDy bị thương, JiMin đỡ cô ấy là chuyện thường tình, nhưng nhìn hai người dính sát vào nhau như vậy, cô vẫn rất ghen tỵ rất ghen tỵ, hơn nữa AnDy còn rất thân mật ôm chặt cổ JiMin.

"Đồ khốn, đồ dê xồm, đồ cầm thú......."

"Ma ma, ma ma đang nói gì vậy?" SeulMin hỏi.

"Không có gì đâu! Ma ma chỉ đang mắng một tên khốn thôi!"

"Ô......" Ma ma không thừa nhận, SeulMin cũng biết ma ma đang thì thầm cái gì. Ha ha! Lúc ma ma tức giận đúng là quá đáng yêu! Vẫn là pa pa tuyệt nhất, chỉ cần ra tay, thì khiến ma ma ghen tuông ghê gớm đến vậy. Xem ra, pa pa và ma ma sẽ mau làm hòa với nhau thôi, tuyệt quá!

Đi hết cả buổi chiều, đến khi trời chập tối, cả đội mới tìm một nơi bằng phẳng để dựng trại.

JiMin lúc này mới thả AnDy xuống, mệt tới trán đầy mồ hôi.

AnDy vội đưa nước cho anh, "Xin lỗi anh, đều tại tôi nên anh mới vất vả như vậy........... thực ra, cắn răng chút tôi vẫn đi được!"

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của SeulGi, JiMin bất chơi nhếch môi, nhận lấy chai nước, uống một hơi.

Hai người uống cùng một bình nước........... đây là hôn gián tiếp sao? SeulGi tức đến sắp nhảy dựng lên. Anh ép người quá đáng mà! Sao không hôn luôn cho rồi!

Đã vậy AnDy còn lấy khăn tay lau mặt cho anh, coi người vợ như cô đây chết rồi sao? Không nhịn được nữa rồi!

Cô hùng hồ đi qua đó, đẩy AnDy ra. "Cám ơn cô giáo AnDy, nhưng chồng của tôi, tôi tự biết chăm sóc." Nói xong, kéo JiMin đi, rồi quăng qua một bên, ngoảnh mặt không thèm quan tâm anh.

Trong lòng JiMin vô cùng thích thú, không nén được sự thỏa mãn trên mặt. "Em cướp anh về đây rồi lại quăng anh qua một bên, như vậy là ý gì đây hả?"

"SeulMin tìm pa pa!"

"Không có nha..............."

"Park JiMin, anh câm miệng cho tôi, im lặng ngồi đó không được sao?"

"Ồ......." Anh im lặng một lúc, lại ngồi không yên, vểnh miệng chọc cô. "Em ghen rồi hả? Này! Nói chuyện đi, có phải em ghen rồi phải không?"

"Không có! Không có! Không có!"

"Không có thật chứ? Vậy anh qua kia đây!"

"Anh ngồi xuống cho tôi!"

"Tại sao?" Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sâu kín hẳn hoi, "Tại sao lại em cướp anh về đây?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com