Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 - Gặp nhau như vậy...

3 - Gặp nhau như vậy...

Nghe Jihu mệnh lệnh, Seulgi như Kyuhyun làm một động tác tay lên trước, tiếng súng vang lên. Giải quyết mục tiêu xong, khẩu súng thuận thế hướng về phía sau, đưa tay rút ra dao găm, đứng dậy nhào đi ra ngoài. Kẻ địch bị Seulgi xông lên mạnh mẽ đánh ngã trên mặt đất, tay phải ra quyền, tay trái đoạt súng, Seulgi trong đầu chỉ có một chữ, nhanh, nhất định phải nhanh, phải trong thời gian kẻ địch chưa kịp phản ứng tiêu diệt hắn ! Mà Seulgi phát hiện một quyền của nàng đánh xuống phía dưới, căn bản không mang đến cho kẻ địch bao nhiêu thương tổn.

Ghê tởm hơn chính là, trong khi nàng đánh gục hắn, nữ nhân kia cũng ngã xuống bên người bọn họ, Seulgi tay trái cùng chân gắt gao kẹp lấy súng của hắn, mà tay trái kẻ địch vẫn giữ lấy con tin, lúc này hắn cũng không buông ra. Đệt ! Seulgi thu quyền xuất đao, mang theo huyết tào mã tấu tàn nhẫn chuẩn xác đâm vào tay trái kẻ địch. Kẻ địch buông lỏng tay ra, nhưng con tin không có ý tứ di chuyển, Seulgi liếc mắt nhìn, mẹ nó, bất tỉnh ! Cũng đúng, con gái bình thường nào có thể chịu được trường hợp như vậy !

Rút ra mã tấu, kẻ địch hô to một tiếng, nàng thừa nhận sức mạnh của hắn vượt xa nàng. Ngay lúc hắn đứng dậy, Seulgi thuận thế hai chân đạp lên lồng ngực hắn, hai tay nắm súng của hắn đồng thời đẩy, đem súng của hắn đoạt xuống, vào lúc này mấy khẩu súng nhắm ngay đầu hắn.

- Phù...

Seulgi thở ra một hơi. Mục đích của nàng là bắt sống, bọn họ đã giết tám người, phải lưu hai tên sống sót, nếu không cũng không cần phí sức lớn như vậy.

Seulgi đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, một tên khác đã bị Jiho chế phục, thì ra nàng phải cùng đi với Jiho, tiếng súng vang mỗi người đã nhào xuống ngay, Seulgi hướng về phía Jiho giơ ngón tay cái lên.

- Seulgi, có sao không ?

Tiểu Miêu đã đi tới, dùng tay áo giúp Seulgi lau mặt, trên mặt của nàng cũng không thể nói rõ là cái gì, nước mắt mang theo mồ hôi, mắt cay muốn chết !

- Không sao, không sao, chính là mắt khó chịu a

- Được đó, anh hùng cứu mỹ nhân ư ? Bắn chết một tên, lại đánh gục một tên !

Đội trưởng Seungwan nhíu mày, vui tươi hớn hở nhìn Seulgi, lại thoáng nhìn con tin trên mặt đất.

Seulgi nhìn Tiểu Miêu kiểm tra tình huống cho nữ con tin kia, lúc này nàng mới tỉ mỉ quan sát, vóc dáng nhỏ nhắn, bên trong áo gió màu đen mặc chiếc đầm hơi nhầu, màu sắc ban đầu hẳn là trắng đi, cô nằm trên mặt đất, chân đeo một đôi giày da đen, tóc rất mất trật tự, lộ ra nửa bên mặt đều là máu. Seulgi trong đầu hiện lên bốn chữ 'vô cùng thê thảm', không khỏi làm mặt khó coi.

Ba con tin ngoại trừ nữ nhân này nằm đây, còn hai người khác không bị *kinh hách (*dọa nạt, làm cho sợ) nhiều lắm, một cô gái khác ngồi nằm ở bên người nữ nhân này, ánh mắt tan rã, xem ra sợ hãi không nhẹ. Nam nhân khẩn trương kia, vừa lau trán, vừa hỏi Tiểu Miêu tình huống của nữ nhân này, thấy tình huống cô rất là căng thẳng.

- Chỉ huy ở dưới chân núi chờ chúng ta đó

Jihu thấy tình huống ổn định sau đó mở miệng nói.

- Những thứ này làm sao bây giờ ?

Seulgi nhìn trên đất thi thể nằm ngang dọc tứ tung.

- Một hồi *vũ cảnh (*lực lượng cảnh sát quân sự) sẽ đến thu thập

Kyuhyun một bên băng bó giúp tên bị Seulgi đâm một đao, một bên trả lời vấn đề của nàng.

Jihu đi tới bên người nữ nhân đang nằm, nhìn một chút.

- Hyunwoo, cậu tới cõng cô ấy ! Kêu đội phó đội năm đến, đội trưởng đội ba cậu dìu cô bé này chút, Jiho em chăm sóc hắn

Jihu chỉ chỉ hai con tin một ngồi một đứng.

- Những người khác thay nhau trông coi trọng phạm nhân, chúng ta xuống núi !

Nói xong, Jihu dẫn đầu đi ra ngoài.

Một đường đi xuống, Seulgi đã biết tình huống con tin, nữ nhân té xỉu tên Bae Joohyun, là tổng giám đốc một tập đoàn công ty, nữ nhân còn lại tên Park Sooyoung là thư ký của cô, nam nhân gọi Park Bogum kia, cũng là người đứng đầu xí nghiệp nào đó, là bạn trai Bae Joohyun. Bọn họ là bị bắt cóc ở trên đường tới sân bay, một chút năng lực phản kháng cũng không có, mấy tên bảo vệ đã bị quật ngã tại chỗ, cũng đúng, lính đánh thuê cường hãn như vậy nếu không phải địa hình Seulgi bọn họ có lợi, đánh bất ngờ.

Nếu như cứng đối cứng, đội ngũ đỉnh cấp như họ cũng không có mười phần nắm chắc, càng đừng nói những tên bảo vệ kia. Ôi, làm một người có tiền cũng không tốt a, nhìn một cái, không biết những người này phải bao lâu mới có thể thoát khỏi mấy ngày đáng sợ đã trải qua đây ! Cái gọi là lên núi dễ xuống núi khó, hơn nữa bọn họ còn dẫn theo những phiền toái này, cước bộ chậm rất nhiều, đều sắp đi một nửa rồi vẫn chưa tiếp cận vũ cảnh, tuy nói bộ đội đặc chủng cần độc lập hành động, bọn họ cũng không cần không có hiệu suất như thế chứ.

- Xin thả tôi xuống !

Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Seulgi mới vừa nghe thanh âm, còn chưa kịp phản ứng chợt nghe.

- A !

Một tiếng hét thảm. Nàng phản xạ có điều kiện giương lên súng, ngất, hóa ra là Hyunwoo nghe thấy Bae Joohyun đột nhiên lên tiếng, lại là muốn hắn buông ra, lập tức liền đem nữ nhân buông lỏng ra, kết quả nữ nhân trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

Seulgi nhìn Hyunwoo đỏ mặt chân tay luống cuống, ôi, đây là bộ đội đặc chủng sao ? Ai nói tham gia quân ngũ không có cảm tình, đều là nói láo ! Seulgi một lần nữa vác súng tốt, vươn tay muốn kéo nữ nhân trên mặt đất, mà người ta lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng, một chút phản ứng cũng không có, Seulgi nhìn bản thân, một thân rằn ri, lại nhìn một chút hai tên tù binh bắt được, quần áo quả thật là có chút tương tự, nàng cười cười.

- Đừng sợ, chúng tôi là người tốt

Lúc này Park Bogum cũng đã đi tới, trực tiếp đi đỡ Joohyun, Joohyun đứng dậy đồng thời bắt tay với Seulgi, tay thật mềm mại, đó là phản ứng đầu tiên của Seulgi. Nhiều năm như vậy, vừa đao vừa súng, tay nàng đã che kín vết chai, đây mới là tay con gái đi, ước ao làm cho lòng chua xót. Kéo Joohyun, hiển nhiên cô còn chưa tỉnh hẳn, tựa ở trên người Park Bogum, một tay còn nắm chặt tay Seulgi. Seulgi muốn buông cô ra, lại nghĩ không thích hợp, giữa lúc nàng do dự, thanh âm Jihu truyền tới.

- Seulgi, tình huống sao rồi ?

Thanh âm là từ trong ống nghe truyền đến.

- Không có việc gì, nữ nhân kia tỉnh lại

Seulgi hơi sửng sốt, hoàn hồn trở lại.

- Nhanh lên một chút đuổi kịp !

- Rõ !

Seulgi buông ra tay Joohyun đang muốn ra hiệu Hyunwoo tiếp tục cõng cô, Joohyun nói.

- Tôi không muốn hắn cõng

- Hả ?

Seulgi chờ cô giải thích.

- Tôi có thể tự mình đi

Nghe Joohyun nói như vậy, Seulgi nhìn một chút chiến hữu phía trước, nhìn nhìn lại cô, chính mắt mình không có mao bệnh a, toàn bộ trọng lượng của cô bây giờ còn ỷ tại trên người bạn trai còn chưa tỉnh táo hẳn của cô đây !

- Cô xác định ?

Vừa hỏi Seulgi vừa xoay người, ý bảo Hyunwoo đuổi kịp đội ngũ.

- Vậy cô cõng tôi

Joohyun thấy Seulgi xoay người, bắt được bọc hành lý Seulgi đeo.

Seulgi có hứng thú nhìn Joohyun, cô mở to đôi mắt, cắn môi, ánh mắt quật cường, nhìn ra cô đang nỗ lực khiến bản thân thoạt nhìn rất kiên cường.

- Lên đây đi

Seulgi thả nhẹ thanh âm, nắm một tay của cô, nửa ngồi xổm xuống phía dưới, Joohyun bò lên trên lưng Seulgi, hai tay ôm cổ của nàng.

- Seulgi, em được không ?

Jiho một mực trông nom bên người Park Bogum, thấy nàng cõng Bae Joohyun, hắn đi tới dìu vai của nàng.

- Không có việc gì, nhẹ như con thỏ con

Nói xong còn ha hả cười. Jiho đưa tay dò xét đầu Seulgi, không nói cái gì nữa, lui ra phía sau cùng đi với Park Bogum, đi theo phía sau các nàng. Joohyun cũng học Jiho lấy tay đặt ở trên trán Seulgi, cảm thụ lấy cái gì. Seulgi buồn bực nữ nhân này thật là có chút thú vị, nàng nói cô con thỏ con, cô sờ đầu nàng làm gì. Nàng lắc lắc đầu, quay đầu lại hướng cô nở nụ cười, cẩn thận đi xuống núi. Bởi vì phải cõng Joohyun, vốn có súng sau người hiện tại treo ở trước ngực, có chút vướng bận, có lẽ Joohyun cũng cảm giác được, duỗi tay vài lần, muốn bắt lấy súng kia, cũng không có thành công.

- Cô làm gì ? Súng cũng không thể tùy tiện chạm

Bất giác giọng điệu Seulgi cường ngạnh lên.

- Ai hiếm lạ chạm súng rách của cô

*Hư thoát (*đột ngột) thành như vậy, còn tranh luận. Seulgi không có nói tiếp, suy nghĩ một chút, người ta cũng là hảo ý, thời gian ngẩn ngơ ở bộ đội quá dài, bản thân cũng không biết làm sao cùng người thường tiếp xúc.

- Không sao, cô lại không nặng, chúng tôi mỗi ngày huấn luyện chạy 5 km, đều là vác bao cát chạy tới chạy lui, trọng lượng của cô so ra cũng chẳng đáng gì, tôi sớm quen rồi

Thấy Joohyun cũng không nói tiếp, Seulgi tượng trưng giảm bớt xấu hổ.

- Ồ

Joohyun vẫn *hữu khí vô lực (*bất lực).

- Cô với tay tìm trong túi của tôi đi, lấy thứ bên trong ra nữa

Seulgi hơi chút khom người, để cô tiện đem tay đi vào.

- Là cái gì ?

Joohyun đúng là rất nghe lời, đang lúc nói chuyện thì lấy ra chocolate chỉ huy đưa cho Seulgi trước khi xuất phát.

- Hai ngày nay cô nhất định chưa ăn gì đi, chocolate, trước lót lót bụng, xuống dưới chân núi rồi xe cứu hộ trực tiếp đưa các cô đến bệnh viện

- Vậy còn cô ?

Joohyun một bên mở đóng gói một bên nghiêng đầu nhìn mặt Seulgi, Seulgi trên mặt tô vẽ sợi màu, nhìn không ra vẻ mặt của nàng.

- Tôi ? Tôi đương nhiên là quay về liên đội

Seulgi hiển nhiên không nghĩ tới vì sao Joohyun sẽ hỏi như vậy.

- Tôi là Bae Joohyun, từ Daegu ! Cô tên là Seulgi ? Bộ đội nào ?

Hương vị chocolate bay vào trong lỗ mũi Seulgi. Không đợi Seulgi trả lời, tay Joohyun liền rời khỏi miệng nàng, Seulgi cúi đầu nhìn một chút, là cô cắn hơn phân nửa chocolate.

- Cô ăn đi, tôi lại không đói bụng

Seulgi có chút xấu hổ, dù sao nàng cũng không quen với cô ấy.

- Thế nào ? Chê tôi bẩn ?

Joohyun nói xong chính mình lại cắn một ngụm, một lần nữa lại tiến đến bên miệng Seulgi, Seulgi nghiêng đầu cười cười, há mồm cắn một miếng nhỏ.

- Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi ?

- Câu hỏi gì ? À, tôi là Kang Seulgi, về phần bộ đội nào, cái này chúng tôi có điều lệ bảo mật, xin giữ bí mật

Seulgi ăn ngay nói thật.

- Ồ, vậy về sau tôi muốn tìm cô, làm sao bây giờ ?

Joohyun lại duỗi tay lau mồ hôi cho Seulgi, nàng thật là có chút không thích ứng, dù sao đối với nàng mà nói Bae Joohyun là người xa lạ, nhưng lại cảm thấy rất hưởng thụ. Tiểu Miêu cũng hay làm chuyện như vậy, tại sao mình không nhiều cảm giác như thế.

- Cô không tìm được tôi

- Thế nhưng tôi muốn tìm cô

- Vì sao ?

Lúc này Seulgi ngừng lại, nhìn mặt Joohyun, nói chính xác là ánh mắt.

- Còn phải hỏi vì sao ? Chính là muốn cảm ơn cô !

Joohyun cũng thật lòng nhìn nàng, nửa điểm ý cười cũng không có.

- Ồ, không cần, những việc này đều là chúng tôi phải làm, này là chức trách của chúng tôi

Đang lúc nói chuyện, Seulgi cõng Joohyun đã đuổi kịp đội ngũ.

Tại thời điểm Joohyun còn muốn nói chút gì đó, vũ cảnh quan binh sĩ giơ lên cáng cứu thương cùng vài nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chạy tới, Seulgi cẩn thận đặt Joohyun ở trên cáng cứu thương, thay cô cột chắc thắt lưng phòng hộ. Đang muốn đứng dậy, Joohyun lại bắt được tay nàng, hướng nàng mỉm cười, nói lời cảm ơn, liền không có những lời gì khác, cũng không có bất luận biểu tình gì. Seulgi ngẩng đầu nhìn xung quanh, Tiểu Miêu, Seungwan, Jiho đều đứng ở một bên nhìn các nàng, Seulgi bỏ ra tay cô, lùi đứng qua một bên.

Vũ cảnh quan binh một khắc không ngừng đỡ Joohyun đi xuống phía dưới. Seulgi sững sờ nhìn, Joohyun lẳng lặng nằm ở trên cáng cứu thương, hai mắt lim dim, trong tay siết nửa đoạn chocolate, trên mặt vẫn đang vết máu loang lổ, gai mắt như vậy. Seulgi bắt đầu hối hận vừa nãy hẳn là nên giúp cô chà lau một chút...

.
.
.
.
.

Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, tuy rằng chỉ huy trước sau như một nghiêm mặt, nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ huy chính là phi thường hài lòng, ai bảo ông ta được xưng là lãnh diêm vương Kong Minjae đây ! Mọi người sớm đã thành thói quen !

Thật đáng mừng chính là Seulgi cuối cùng cũng xin nghỉ phép được rồi, hơn nữa này được nghỉ chính là một tháng. Trước khi đi chỉ đạo viên tới tìm nàng kín đáo đưa cho nàng một cái phong thư dày đặc, ông ấy nói là một chút tấm lòng của liên đội, tất cả mọi người thay Yerim hài lòng, lên cấp ba chi phí rất cao, đồng cam cộng khổ nhiều năm thế này, tấm lòng thì tấm lòng ! Seulgi biết, đại đội đối với nàng vẫn luôn rất chiếu cố, tình huống nhà các nàng đại đội biết rất rõ, nàng rất cảm kích, có những chiến hữu này, cho dù có một ngày bản thân hy sinh, bọn họ cũng sẽ thay nàng nhận trách nhiệm chăm sóc em gái.

Lúc trở lại ký túc xá, tất cả mọi người đang làm việc của chính mình, chuyện tiền bạc ai cũng không đề cập tới, Seulgi trong lòng thật cảm tạ các nàng, là sợ tổn thương lòng tự trọng của nàng đi ! Nàng Kang Seulgi có tài cán gì để nhóm tỷ muội này đối tốt với nàng như vậy !

- Chị em, lần này tôi trở lại thăm em gái, tấm lòng của mọi người tôi đã nhận được, Seulgi ở đây cảm ơn mọi người !

Nàng đứng ở giữa ký túc xá, hướng về phía mọi người kính chào theo nghi thức quân đội.

- Đừng nghiêm chỉnh như vậy, trở về cho em gái ăn thật ngon, mặc thật đẹp, chúng ta tham gia quân ngũ tuy rằng nghèo, nhưng không thể quá khó coi !

Seungwan từ giường trên nhảy xuống, vỗ vỗ vai nàng.

- Đúng vậy, đúng vậy !

Mọi người phụ họa.

- Ôi, thần xạ thủ của chúng ta, con mắt thật đỏ, chẳng lẽ là quá cảm động ?

Nói xong Seungwan lại đập vai nàng một quyền.

- Vốn là người ta cảm động

Seulgi xoa xoa khóe mắt, trừng liếc mắt đội trưởng.

- Đội trưởng, đừng trêu Seulgi nữa, thời gian không còn sớm, sáng mai em ấy phải dậy sớm đấy

Tiểu Miêu luôn luôn đối với Seulgi tốt nhất, chưa bao giờ để nàng chịu một chút ủy khuất.

- Xì ~ em ấy đây là cùng chúng ta khách khí, cậu còn nói giúp em ấy, cùng chúng ta khách khí chính là em ấy muốn ăn đập

Đội trưởng không nghe theo, không buông tha.

- Em mới không có, chính là nghĩ quân thiếp của mọi người cũng không phải tự nhiên mà có, em hơi xấu hổ

Seulgi nhỏ giọng nói.

- Như thế mà còn không gọi là khách khí, thôi, em đừng tỏ vẻ nữa, đó là mọi người cho em gái em, với em không một chút quan hệ

- Đúng vậy, Seulgi, em cũng đừng khách khí, tất cả mọi người thay Yerim vui vẻ đây !

Tiểu Miêu ở bên người Seulgi phụ họa đội trưởng.

- Tiểu Miêu, cậu đi bận rộn đi, tớ nói với em ấy chút chuyện

Đội trưởng thu hồi cợt nhả.

- Ừm

- Đội trưởng có việc ? Có phải muốn em mang vật gì về nhà không ?

Seulgi ngẫm nghĩ đội trưởng cũng không có chuyện gì muốn bàn giao nàng.

- Em có thể mang tới sao ? Chúng ta cũng không phải ở cùng nơi !

Đội trưởng liếc mắt trừng nàng -...Nói đứng đắn, còn nhớ rõ nữ nhân ngày đó không ?

Đội trưởng tiến đến bên cạnh Seulgi, nhỏ giọng nói.

- Nữ nhân ? Con tin chúng ta giải cứu ?

Hình như nhiều năm như vậy tiếp xúc với nữ nhân ngoại trừ trong đội cũng chỉ có hai người bọn họ.

- Đúng, nghe nói cô ấy ở Daegu

- Ừm, cô ấy cùng em nói qua ! Làm sao vậy ?

Seulgi đột nhiên nghĩ đến Joohyun mặt đầy máu nằm ở trên cáng cứu thương, lúc cùng nàng ly biệt thì mỉm cười.

- Cô ấy nói với em ? Lúc nào ? Sao tôi không phát hiện các em nói chuyện lúc nào ?

Đội trưởng vẻ mặt giật mình.

- Đội trưởng, chị đã quên, em cõng cô ấy xuống núi mà, cô ấy đương nhiên là có cùng em nói chuyện rồi

Seulgi nghĩ đội trưởng có chút kỳ lạ.

- Không phải, không phải là người em cõng kia, là người khác

- A, người cùng đi xuống núi kia, làm sao vậy ? Chị sẽ không bảo em đi tìm cô ấy chứ ?

- Cũng không phải

Đội trưởng trở nên có chút nhăn nhó.

- Đội trưởng, chị không sao chứ ?

- Tôi có thể có chuyện gì ?

- Không có việc gì chị quanh co cái gì chứ ? Này cũng không giống đội trưởng đại nhân mạnh mẽ vang dội của chúng ta

Seulgi nghịch ngợm hướng đội trưởng trừng mắt nhìn.

- Được rồi, được rồi, em thì hiểu cái gì ! Thời điểm tách ra cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy sống ở Daegu, nói là công tác tại tập đoàn Bae thị, em nhân tiện giúp tôi đưa cô ấy phong thư

Đội trưởng vẻ mặt đứng đắn, Seulgi xác thực đem miệng trương thành hình chữ O.

- Vì sao phải viết thư cho nàng, đội trưởng trước đây các chị quen biết à ?

Seungwan bất đắc dĩ lườm nàng một cái.

- Quen biết cái đầu em, đừng hỏi nhiều như vậy, đây là mệnh lệnh, rõ chưa ?

Nói xong Seungwan ném cho Seulgi một cái phong thư kín, đứng dậy đi về phía cửa.

Seulgi cầm phong thư trên dưới nhìn một chút, mặt trên ngoại trừ ba chữ 'Sooyoung nhận', không còn cái khác. Giữa lúc nàng nghiên cứu, Seungwan lại phản trở về một cái đoạt lại.

- Không được nhìn lén, đây cũng là mệnh lệnh !

Nói xong đem thư bỏ vào trong ba lô nàng đã thu thập tốt.

- Đội trưởng...

Seulgi tội nghiệp nhìn Seungwan.

- Không thương lượng, lên giường ngủ !

Seungwan nói xong không để ý nàng nữa.

TBC...



P/s: Ẵm #Bonsang rồi hú hú 👑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com