Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi Kết - I


Ta sẽ đi giữa biển người bao la để tìm kiếm tri kỷ duy nhất của mình; có được, là may mắn của ta; không được, là định mệnh của ta.

— Thư Gửi Lương Khải Siêu | Từ Chí Ma

-----------------------------

Ý đồ của Boss đã quá rõ ràng.

Con tàu khổng lồ này chở theo vũ khí Pandora có thể chưa bị phá hủy hoàn toàn và vô số hàng hóa nguy hiểm khác, đang lao đi như một quả bom độc khí khổng lồ mất kiểm soát, hướng thẳng vào một trong những vịnh biển cốt lõi và đông dân nhất của Nhật Bản.

Còn Shishimaru, tên cai ngục tàn bạo đó, giống như một thanh gươm treo trên đầu, sẵn sàng nhận tín hiệu từ Boss để biến con tàu này thành "Chiếc hộp Pandora" thực sự, giải phóng nó trên vịnh Tokyo và gây ra sự tàn phá khôn lường cho cả Nhật Bản.

Furuya Rei phản ứng cực nhanh, lập tức gầm lên qua bộ đàm: "Liên hệ ngay với trụ sở! Tình huống khẩn cấp nhất! Huy động toàn lực tổ chức sơ tán người dân! Nhanh chóng thiết lập vành đai cách ly trên biển và trên bộ! Lặp lại, tình huống khẩn cấp nhất! Tất cả các đơn vị hành động!"

Sau khi ban hành một loạt mệnh lệnh, anh gấp gáp nhìn về phía Kudo Shinichi, nhanh chóng nói: "Shinichi! Đủ rồi! Em đã làm quá nhiều rồi! Lập tức đi cùng đội y tế, mang theo Kaito, rút lui! Đây là lệnh!"

Tuy nhiên, Kudo Shinichi chậm rãi lắc đầu. Ánh mắt anh thu lại từ mặt biển lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, ánh nhìn bình tĩnh đến đáng sợ.

"Không, Furuya-san," giọng anh khàn đặc nhưng kiên định, "Em sẽ ở lại, để dừng con tàu này lại."

Furuya Rei lập tức hoảng loạn, gần như gầm lên: "Kudo Shinichi! Em bị điên rồi à?! Cơ thể em đã đến giới hạn rồi! Em làm sao dừng nó lại được? Điều đó là không thể!"

"Nếu không thể trực tiếp cho tàu dừng lại," Kudo Shinichi cắt lời anh, tốc độ nói nhanh hơn, logic sắc bén đến đáng sợ, "thì em sẽ tìm ra Shishimaru, buộc hắn dừng quy trình, hoặc phá hủy hoàn toàn phòng điều khiển dự phòng."

Anh nhìn thẳng vào mắt Furuya Rei, ánh mắt sắc bén như dao: "Anh Furuya, anh biết rõ hơn em! Với tốc độ hiện tại của con tàu và khoảng cách giữa chúng ta, không có đủ thời gian để sơ tán hết tất cả cư dân ở Vịnh Tokyo và các khu vực lân cận! Vành đai cách ly trên biển cũng không thể được xây dựng hiệu quả trước khi nó đến! Rủi ro là quá lớn!"

"Dù vậy cũng không phải là em làm!" Furuya Rei cảm thấy mình sắp phát điên. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kudo Shinichi, vết thương vẫn đang chảy máu, cơ thể thì đang chao đảo, "Em trông thế này, đến đi còn khó khăn! Làm sao em đi tìm Shishimaru?! Làm sao em đấu với hắn?! Nghe lời! Lập tức rút lui! Phần còn lại giao cho dân chuyên xử lí!"

"Dân chuyên?" Giọng Kudo Shinichi rất thấp, "Furuya-san, bây giờ anh cần chỉ đạo việc sơ tán và thiết lập vành đai cản, nhân lực của tổ Zero căn bản là không đủ để phân chia lực lượng đột nhập vào con tàu khổng lồ này để tìm một phòng điều khiển ẩn và một kẻ địch nguy hiểm."

Ánh mắt anh nhìn xuống, rơi trên khuôn mặt Kuroba Kaito đang bất tỉnh trong vòng tay, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng đầy quyến luyến. Anh đưa tay, cực kỳ nhẹ nhàng gạt những lọn tóc bết máu và mồ hôi trên trán Kaito ra, động tác cẩn thận.

"Việc này, chỉ có em là phù hợp nhất," giọng Kudo Shinichi nhẹ như một tiếng thở dài, "Hay nói cách khác... chỉ có thể là em."

Anh lặng lẽ nhìn, tham lam khắc ghi từng đường nét khuôn mặt tái nhợt mà an tĩnh của Kuroba Kaito trong giấc ngủ, như muốn in sâu hình ảnh ấy vào tận cùng linh hồn. Rồi, trong sự lặng im ngầm hiểu của tất cả mọi người, anh chậm rãi cúi xuống, để lại một nụ chạm nhẹ tựa cánh chuồn chuồn lướt qua, ngắn ngủi đến mức khó thể gọi là một nụ hôn, trên đôi môi khô nứt của cậu.

Cái chạm ấy thoáng qua, mong manh như lông vũ, lại chất chứa tất cả những lời chưa từng nói, những khao khát bị chôn vùi, nỗi tiếc thương và tình yêu khắc sâu đến tận xương tủy.

"Kaito..." Anh thì thầm, giọng nói như hơi thở, chỉ hai người mới nghe thấy, áp vào đôi môi lạnh lẽo đó, "Xin lỗi."

"Anh yêu em."

Nói xong, anh đột ngột ngẩng đầu lên, mọi sự dịu dàng trong mắt như bị xóa sạch, thay vào đó là ánh sáng sắc bén, bình tĩnh và kiên định quen thuộc của thám tử Kudo Shinichi.

Anh nhìn Furuya Rei, giọng nói kiên định: "Anh Furuya, không còn thời gian để do dự! Gửi sơ đồ chi tiết nhất của con tàu này lên thiết bị đầu cuối của em!"

Ánh mắt anh truyền đạt rõ ràng một thông điệp - đây không phải là lời yêu cầu, mà là kế hoạch hành động tối ưu nhất, cần phải thực hiện ngay lúc này.

Furuya Rei nhìn người đồng đội đang bị thương đầy mình, nhưng lại như đang bùng cháy ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng, biết rằng mình không thể ngăn cản được người kia. Anh siết chặt nắm đấm, cuối cùng gần như nghiến răng ra lệnh qua bộ đàm: "Kazami! Lập tức gửi sơ đồ hoàn chỉnh của tàu 'Noah' lên thiết bị của Kudo Shinichi!"

Âm thanh báo hiệu truyền dữ liệu nhanh chóng vang lên.

"Furuya-san, nhờ anh chăm sóc Kaito." Kudo Shinichi thu dọn xong trang bị mới từ Furuya Rei, giao Kuroba Kaito cho đội y tế của tổ Zero, cuối cùng nhìn người mình yêu thương từ xa, quay người dứt khoát, kéo theo cơ thể đầy thương tích, lao vào hành lang tối tăm chưa biết bên ngoài phòng điều khiển trung tâm, không hề ngoảnh lại.

Kudo Shinichi cố gắng chịu đựng những cơn đau nhói từ vết thương khắp người, dựa vào sơ đồ chi tiết do Furuya Rei cung cấp và khả năng định hướng vượt trội, anh nhanh chóng di chuyển bên trong con tàu khổng lồ như một mê cung.

Hơi thở của anh gấp gáp và nặng nhọc, mỗi bước đi đều tiêu hao chút sức lực ít ỏi còn lại, nhưng bước chân anh không hề chậm lại.

Cuối cùng, anh đi theo chỉ dẫn đến phòng điều khiển chính ở tầng dưới của tàu. Cánh cửa kim loại dày cộp hé mở, bên trong tỏa ra một sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng kêu lách tách khe khẽ của dòng điện truyền ra.

Trái tim Kudo Shinichi đột ngột chùng xuống, một điềm báo không lành quấn quanh trái tim như những sợi dây leo lạnh giá.

Anh đột ngột đẩy cánh cửa hé mở -

Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim anh lạnh như băng.

Bàn điều khiển đáng lẽ phải đầy rẫy các thiết bị tinh vi và màn hình giờ đây đã bị đập nát không còn nhận ra hình dạng, màn hình vỡ vụn như mạng nhện, phía sau những vết nứt đen kịt không thấy bất kỳ hình ảnh nào.

Các nút bấm, cần điều khiển đủ loại bị bẻ gãy, cạy bật một cách thô bạo, vương vãi khắp sàn nhà. Dây điện trần thò ra từ bên trong bàn điều khiển như ruột gan bị xé toạc, một số đầu dây bị đứt không ngừng tóe ra những tia lửa điện chói mắt, không khí tràn ngập mùi khét lẹt khó chịu.

Điều đáng sợ nhất là bánh lái tàu khổng lồ, thứ dùng để điều khiển hướng đi - nó đã bị tháo dỡ, đập nát hoàn toàn khỏi đế, những mảnh kim loại bị biến dạng vứt bỏ như rác ở một góc.

Toàn bộ phòng điều khiển trong cảnh hỗn loạn, tất cả các chức năng điều khiển rõ ràng đã bị phá hủy hoàn toàn, một cách cực kỳ chuyên nghiệp, gần như không có khả năng sửa chữa.

Chỉ có một màn hình radar dự phòng được lắp phía trên tường, dường như may mắn thoát nạn do đường dây độc lập. Màn hình vẫn sáng, hiển thị rõ ràng một thực tế tàn nhẫn - một điểm sáng nhấp nháy đang di chuyển theo một lộ trình đã định sẵn, kiên định, tốc độ cao, tiến về phía khu vực đại diện cho Vịnh Tokyo. Các con số nhấp nháy bên cạnh cho thấy khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng thu hẹp.

"Chết tiệt!" Kudo Shinichi không kìm được mà gầm lên, đấm mạnh một phát vào bức tường còn nguyên vẹn bên cạnh.

Anh vẫn không cam tâm, nhanh chóng lao đến bàn điều khiển chính trông có vẻ còn dùng được, cố gắng nhấn vài nút bấm có vẻ quan trọng, đẩy mạnh những cần điều khiển chưa hoàn toàn hư hại.

Nhưng không có phản ứng gì.

Tất cả hệ thống điều khiển đều như đã chết. Con tàu khổng lồ này đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Trái tim Kudo Shinichi chìm xuống đáy cốc. Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra - Boss không chỉ để lại đường dự phòng, mà còn hoàn toàn cắt đứt khả năng họ có thể dễ dàng hóa giải nguy hiểm từ phòng điều khiển chính.

Bây giờ, chỉ còn một con đường duy nhất - trước khi con tàu đến Vịnh Tokyo, tìm ra phòng điều khiển dự phòng ẩn, tìm ra Shishimaru! Ngăn hắn lại!

Thời gian, đã trở nên gấp rút hơn.

Kudo Shinichi cúi đầu lấy thiết bị liên lạc, ánh mắt lại hướng về bản đồ cấu trúc phức tạp, vừa chạy vừa quan sát cấu trúc xung quanh có giống với bản đồ hay không.

Đầu óc anh vận hành với tốc độ chưa từng có, tiếng bước chân vang vọng trong con tàu vắng lặng, anh cố gắng tìm ra nơi có khả năng Shishimaru đang ẩn náu nhất và phòng điều khiển dự phòng, giữa vô số khoang và hành lang.

Chẳng mấy chốc, Kudo Shinichi đã đến tầng dưới của tàu chở dầu, không khí đặc quánh và ngột ngạt, hòa lẫn mùi dầu máy, gỉ sắt và mùi mặn đặc trưng của biển. Những đường ống khổng lồ như những con trăn khổng lồ, đan xen và quấn chặt lấy nhau dọc theo thành khoang và trần nhà, chỉ có đèn chiếu sáng khẩn cấp mờ ảo cung cấp ánh sáng yếu ớt, tạo ra những bóng dài, lay động.

Kudo Shinichi tựa lưng vào thành ống lạnh lẽo, thô ráp, thở hổn hển dữ dội, mồ hôi làm ướt tóc mái, hòa lẫn với máu, nhỏ giọt xuống đường cằm, anh lau vội vàng một cách nhếch nhác.

Thời gian trôi qua từng giây, cái chết không ngừng áp sát. Tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực, không chỉ vì chạy, mà còn vì áp lực khổng lồ.

"Phòng điều khiển dự phòng... phòng điều khiển dự phòng..." anh lẩm bẩm, ánh mắt nhanh chóng quét qua bản đồ trên màn hình, rồi liên tục so sánh với môi trường thực tế phức tạp trước mắt. Bản đồ là lý tưởng hóa, còn cấu trúc thực tế của con tàu, đặc biệt là con tàu khổng lồ đã bị cải tạo bất hợp pháp này, chắc chắn sẽ có sự khác biệt và không gian ẩn.

Anh ép mình bình tĩnh lại, bản năng của thám tử bắt đầu trấn áp nỗi đau và sự lo lắng của cơ thể. Anh không còn chạy một cách mù quáng nữa, mà bắt đầu quan sát một cách có hệ thống, tìm kiếm bất kỳ chi tiết bất thường nào, đi ngược lại logic kỹ thuật.

Đột nhiên, ánh mắt anh quét qua quét lại giữa bản đồ và một điểm giao nhau của đường ống thực tế, lông mày cau lại.

"Không đúng..." anh tự nhủ, nén đau, đi về phía trước vài bước, đến một khu vực hẹp nơi giao nhau của nhiều đường ống có kích thước khác nhau.

Anh ngẩng đầu lên, dùng đèn pin chiếu kỹ lên một đường ống đặc biệt dày, được phủ vật liệu cách nhiệt phía trên đầu. Đó là một trong những đường ống thông gió chính.

"Theo đánh dấu trên bản đồ và cấu hình tiêu chuẩn của con tàu này," ánh mắt Kudo Shinichi trở nên sắc bén, như đang xem xét một câu đố phức tạp, "đường ống thông gió phục vụ cho khu vực bơm đáy và kho chứa này, đường kính tiêu chuẩn phải là 40 cm. Nhưng mà..."

Ánh sáng đèn pin của anh chiếu dọc theo đường ống, thấy đường ống này khi đi qua một "bức tường" dày đặc các đường ống có kích thước lớn hơn, nhỏ hơn, đường kính tăng lên một cách không cần thiết, bất thường, ít nhất là 60, thậm chí 70 cm, giống như một người gầy đột nhiên mặc một chiếc áo quá rộng.

"Điều này không hợp lý," bộ não của Kudo Shinichi quay cuồng, "Khu vực này không có thiết bị tiêu thụ oxy lớn, cũng không đánh dấu bất kỳ khoang lớn nào cần thông gió đặc biệt. Việc tăng đường kính ống lớn như vậy chỉ làm giảm tốc độ gió và hiệu quả thông gió, là một sai lầm lớn trong thiết kế kỹ thuật... Trừ khi..."

Nhịp tim của anh bắt đầu tăng nhanh, một khả năng lóe lên trong đầu.

"Trừ khi, bản thân đường ống được gia cố này không phải để thông gió tốt hơn, mà là để chứa hoặc che giấu thứ gì đó... ví dụ, cung cấp không khí dư thừa cho một không gian ẩn, cần thông gió độc lập?"

Anh lập tức chuyển ánh sáng đèn pin sang chỗ khác, tiếp tục tìm kiếm bằng chứng. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện thêm nhiều điểm bất thường -

Một đường ống bảo trì có đường kính khoảng 20 cm, đáng lẽ phải thẳng tắp thông đến khoang bơm chất lỏng chính, khi gần đến "bức tường" đó, lại đột ngột rẽ một góc 90 độ cực kỳ cứng nhắc, cắm vào phía sau một đống đường ống dày hơn, biến mất. Góc cua đó trông cực kỳ đột ngột và không tự nhiên, hoàn toàn không tuân theo nguyên tắc thủy lực và bảo trì thuận tiện.

Hơn nữa, Kudo Shinichi nhận thấy không gian khu vực này rất kỳ lạ. Theo bản đồ, hành lang này lẽ ra phải rộng hơn một chút. Anh thử di chuyển sang một bên giữa hai dãy ống, cảm thấy cực kỳ chật chội, như thể một không gian vốn có đã bị "nuốt chửng" vô hình.

"Đường ống dày lên bất thường... đường ống bảo trì rẽ hướng bất thường... không gian thực tế nhỏ hơn đánh dấu trên bản đồ..." Trong mắt Kudo Shinichi lóe lên ánh sáng ngày càng rực rỡ, tất cả manh mối nhanh chóng ghép lại trong đầu anh.

"Những đường ống này... chúng không chỉ có chức năng..." Anh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào "bức tường" dường như không có khe hở nào được tạo nên bởi mạng lưới đường ống bất thường đó.

"Bản thân những đường ống này đã là một sự đánh lừa thị giác, đồng thời che chắn cho cả kết cấu khổng lồ phía sau..." Anh kết luận.

"Ai đó đã khéo léo lợi dụng mạng lưới đường ống chằng chịt này, đánh cắp một phần không gian và cải tạo thành phòng bí mật. Hướng đi bất thường cùng việc gia tăng đường kính của ống, một mặt là để cung cấp thông gió và hỗ trợ cho các hệ thống phụ trợ trong căn phòng ấy; mặt khác... chính là để củng cố và giấu kín sự tồn tại của nó trong tổng thể kiến trúc, khiến bất kỳ ai nhìn từ bên ngoài cũng khó lòng phát hiện."

Vậy, ai là người cần nhất một căn phòng bí mật được che giấu kỹ càng, có thông gió và đường ống độc lập, đồng thời tránh được sự tìm kiếm chính?

Đáp án đã rõ như ban ngày.

Kudo Shinichi hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau, từng bước tiến lại gần "bức tường" đường ống đó. Anh đưa tay, co ngón tay, cẩn thận, từ xa đến gần, lần lượt gõ lên khu vực trông như tấm thép dày hoặc ống lớn.

"Thùng thùng... thùng thùng..."

Hầu hết các nơi đều phát ra tiếng vọng trầm thấp, chắc nịch.

Cho đến khi ngón tay anh gõ vào khu vực "góc chết" được tạo nên bởi đường ống thông gió dày lên bất thường và đường ống bảo trì rẽ góc vuông kia -

"Cốc cốc! Cốc cốc!"

Âm thanh rõ ràng trở nên rỗng tuếch, phía sau là không gian rỗng.

Trái tim Kudo Shinichi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chính là nó!

Anh kiểm tra kỹ khu vực đó, nhanh chóng phát hiện phía sau một đường ống trông có vẻ cố định, có một khe dọc cực kỳ nhỏ, gần như hòa lẫn với gỉ sét và bóng tối xung quanh - đây hoàn toàn là một cánh cửa bí mật đã được ngụy trang.

"Tìm thấy rồi..." Kudo Shinichi hạ giọng.

Shishimaru, ở phía sau cánh cửa này!

Anh hít sâu, kiểm tra lại đạn trong súng, cơ thể căng cứng, sẵn sàng đột nhập bất cứ lúc nào.

Kudo Shinichi nín thở, đột ngột lao mạnh vào cánh cửa bí mật được ngụy trang tinh vi.

Cánh cửa nhẹ hơn dự kiến, bật mở vào trong, phát ra tiếng động không quá lớn.

Không gian phía sau cánh cửa rộng hơn dự kiến, không khí thoang thoảng mùi thuốc lá xì gà. Vài màn hình được gắn trên tường, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, trên đó nhảy múa dữ liệu tàu thuyền, tình trạng động cơ và - điều đáng sợ nhất - biểu đồ radar bên ngoài, điểm sáng đại diện cho con tàu này vẫn đang lao nhanh về phía Vịnh Tokyo.

Và ngay tại trung tâm của không gian nhỏ bé này, dựa lưng vào cửa ra vào, là một chiếc ghế xoay có đệm cao, trông khá thoải mái.

Một bóng lưng rộng lớn mặc bộ vest chỉnh tề, đang dựa vào ghế, cây gậy có đầu sư tử im lặng dựa vào cạnh bàn điều khiển. Hắn ta dường như đang tập trung nhìn vào một màn hình chính trước mặt, một tay đặt trên tay vịn, tay còn lại đặt tùy ý lên nắp nút đỏ bên cạnh - hình dạng của nó cực kỳ giống với nút kích hoạt Pandora trong phòng điều khiển chính.

Nghe thấy tiếng phá cửa và hơi thở gấp gáp phía sau, bóng lưng đó không hề hoảng loạn nhảy dựng lên.

Ngược lại, hắn chỉ khẽ khựng lại, sau đó phát ra một tiếng thở dài cực kỳ nhẹ, như thể có chút bất đắc dĩ. Rồi, hắn chậm rãi, như một quý ông đang tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh trong câu lạc bộ riêng, bị khách không mời làm phiền, dùng tay đẩy tay vịn, từ từ, ổn định xoay ghế lại.

Ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt hắn.

Làn da già nua, bộ râu ngắn được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhưng lại mang vài phần lười biếng và chế nhạo. Miệng cong lên một nụ cười nửa như không, như thể không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Kudo Shinichi, thậm chí còn có chút mong đợi.

Chính là Shishimaru.

Ánh mắt hắn mang theo sự trêu chọc, nhìn Kudo Shinichi trông có vẻ nhếch nhác trước cửa.

"Ôi chao..." Shishimaru lắc đầu, thở dài với giọng điệu vui vẻ, "Ta đã nói nơi này không được mà, Crockett cứ khăng khăng rằng đám cảnh sát đó chắc chắn sẽ không tìm ra."

Hắn hơi nghiêng đầu, cố tình nhướn mày đầy ngạc nhiên.

"Giờ thì bị tìm thấy rồi, ta phải làm sao đây?"

Shishimaru đánh giá Kudo Shinichi, người đầy thương tích.

"Nhưng mà, thật là đáng kinh ngạc về sức sống. Bị thương nặng như vậy, vậy mà vẫn tìm được đến đây... chậc chậc, để ta đoán xem? Vẫn là vì người tình bé nhỏ của ngươi?"

Giọng điệu của hắn thản nhiên như thể đang gặp lại bạn cũ, nhưng đôi mắt lại không hề có chút ấm áp nào, ngón tay đặt trên nắp nút đỏ kia, gõ nhịp nhàng, rất nhẹ.

Trái tim Kudo Shinichi đập nặng nề trong lồng ngực, anh nhìn chằm chằm Shishimaru, đặc biệt là bàn tay đặt trên nút nguy hiểm, khẩu súng chĩa vững vào đối phương: "Shishimaru... dừng con tàu này lại. Ngay lập tức."

Đối mặt với khẩu súng của Kudo Shinichi và mệnh lệnh, Shishimaru không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại như bị chọc cười, phát ra tiếng cười trầm thấp. Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, trông càng thêm thư thái, thậm chí còn có chút hứng thú trò chuyện.

"Dừng lại?" Hắn như nghe thấy một lời đề nghị thú vị, "Tại sao ta phải dừng? Hành trình đến thế giới mới này, chẳng phải là vừa mới bắt đầu trở nên thú vị sao?"

"Crockett tên điên đó..." Shishimaru nghiêng đầu, "Hắn nói là để trả ơn 'ân tình' của ta khi hắn đưa ta ra khỏi nhà tù nhàm chán đó, nên mới để ta trông coi ở cái... ừm, căn phòng khá thoải mái này."

Hắn dừng lại, ngón tay vẫn gõ nhịp đều đặn trên nắp nút đỏ, ánh mắt thích thú nhìn Kudo Shinichi.

"Hơn nữa, hắn cho ta một lý do không thể từ chối."

"Không có lý do gì không thể từ chối." Giọng Kudo Shinichi không có chút nhiệt độ nào, "Chẳng qua là lợi ích khổng lồ sau khi mọi chuyện thành công, quyền lực tối thượng, hoặc địa vị cao quý mà hắn hứa hẹn cho ngươi ở thế giới mới. Đúng không?"

Anh tiến lên một bước.

"Nhưng, Shishimaru," Kudo Shinichi tiếp tục nói với giọng trầm thấp, "Ngươi đã từng dùng cái đầu bị lợi ích làm mờ của mình để suy nghĩ chưa - Crockett Earl, hắn bây giờ đã bị bắt rồi. Hắn còn không tự lo cho bản thân được, hắn lấy gì để thực hiện những lời hứa hão huyền đó cho ngươi? Ngươi ở đây, chẳng qua là đang liều mạng cho một lời nói dối đã tan vỡ!"

Shishimaru rốt cuộc dừng lại việc gõ, thu tay lại, nụ cười trên mặt hơi thu lại một chút, nhưng không biến mất, ngược lại còn thêm vài phần xảo quyệt và chế nhạo.

"Ồ? Bị bắt rồi sao?" Hắn cố tình nhướn mày đầy ngạc nhiên, sau đó lộ ra một nụ cười càng thêm bất an.

"Thám tử Kudo, trí nhớ của ngươi có vẻ không mấy tốt nhỉ." Hắn chậm rãi nói, như đang nhắc nhở một người bạn hay quên, "Ngươi đừng quên, lúc đầu, ai là người có thể dễ dàng 'cướp' ta ra khỏi căn phòng an toàn phòng thủ nghiêm ngặt của tổ Zero sao?"

Ánh mắt hắn trở nên đầy ẩn ý.

"Taketori Sahi... gã đó, tuy là một kẻ giả nhân giả nghĩa, nhưng ngồi ở vị trí Giám đốc Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, năng lực và tác dụng thì vẫn phải gọi là có một chút."

Hắn ám chỉ, ngay cả khi Crockett bị bắt, người bảo kê của hắn ở phía cao tầng cảnh sát - Taketori Sahi - vẫn có thể hoạt động, cố gắng xoay chuyển tình thế lần nữa.

"Hừ," Kudo Shinichi lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc như đuốc, không hề lùi bước, "Trò cũ, ngươi nghĩ còn có thể thành công lần thứ hai sao? Taketori Sahi cũng vậy, tội ác của hắn cũng sẽ sớm bị phơi bày hoàn toàn! Chuyện này, tuyệt đối sẽ không lặp lại!"

"Còn ngươi," Kudo Shinichi hạ thấp nòng súng.

"Ta sẽ ở đây, tự tay đánh gục ngươi. Trước khi ngươi nhấn nút đó."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com