Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Mark Lee nghe thấy nhóc em họ vô duyên vô cớ đòi bỏ mình, chẳng thèm quan tâm bộ dạng mặc váy caro buồn cười của mình nữa, bị bơ hai ngày mới được nhìn thấy cái người mà anh nhớ nhung da diết ấy thế mà bây giờ người ta còn tỏ thái độ khó chịu với anh. Mark Lee giận tới nỗi bật cười, thiếu gia từ nhỏ đã được người người vây quanh bây giờ đã bắt đầu dỗi rồi.

"À."

Mark Lee sầm mặt đứng lên bỏ đi, lúc đi ra cố tình va vào bả vai của Lee Donghyuck đang đứng ngoài cửa, xong rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn, mới thấy chiếc đầu nhỏ của nhóc em họ vẫn cúi xuống không thèm nhúc nhích, bàn tay buông thõng hai bên lại siết thành nắm đấm thật chặt.

Mark Lee đột nhiên hối hận vì hành vi vừa rồi, cho dù anh không hề dùng lực.

Dù vậy trong lòng vẫn còn tức lắm, Mark Lee bước nhanh ra ngoài.

Buổi luyện tập đầu tiên vốn là để thử đạo cụ và trang phục trước, các chị em của tổ phục trang không ngờ Mark Lee không hề kháng cự việc mặc đồng phục nữ mà còn hết sức phối hợp, càng không ngờ Lee Jandi vừa rồi đang rất hào hứng nói sẽ nhảy vũ đạo girl group, đột nhiên lại tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt. Đúng lúc này Yang Yedal vừa thay đồ xong cũng đi ra, mái tóc ngắn hiên ngang động với bộ đồng phục nam được độn vai, nhìn cũng ra dáng công tử nhà giàu. Mark Lee đang đội mái tóc giả kinh điển của Geum Jandi, đứng bên cạnh Yang Yedal còn cao hơn cả một cái đầu, cặp đùi để lộ dưới chiếc váy đồng phục tuy không nhiều lông nhưng đường cong cơ bắp rõ ràng, hai người đứng cùng một chỗ thế này khiến tất cả mọi người trong hội trường đều bật cười.

Ngoại trừ Lee Donghyuck trốn ở góc phòng.

Đạo diễn kiêm giám sát Moon Taeil tranh thủ lúc những diễn viên khác còn chưa chuẩn bị xong để hai người cầm kịch bản đọc thử một đoạn, coi như là tìm linh cảm diễn xuất.

Cho nên hiện tại Lee Jandi và Yoon Jidal đang diễn cảnh vừa đi dạo trong sân trường vừa tâm sự.

"Làm sao em biết, Junpyo không xảy ra việc gì?" Một tay Yang Yadel cầm kịch bản, một tay đút vào túi quần vừa đầu nhìn lên bầu trời, nét mặt chỉ thiếu mỗi chữ tôi là nam phụ si tình dán trên trán, rất có năng khiếu diễn xuất.

"Hôm qua cậu ấy tới tìm em rồi à?" Yang, à không, Yoon Jidal dừng lại dùng nét mặt đau lòng nhìn Lee Jandi. Lee Jandi bị khả năng diễn xuất thần sầu của bạn diễn làm cho hết hồn, vội vàng giơ kịch bản lên đọc đoạn tiếp theo.

"Em không biết, em cảm thấy có lẽ, anh ấy cũng không để tâm tới em cho lắm." Lee Jandi cúi đầu, khuôn mặt vô cùng trăn trở, sau đó lại như đang cố nén giận, "Lúc chúng ta ở bên nhau đừng nhắc đến Junpyo mãi được không? Anh không cảm thấy, hai người chúng ta ở cạnh nhau, ngoại trừ im lặng thì cũng chỉ nói chuyện phiếm, có thể đổi chủ đề khác được không?"

Chứng kiến lời thoại phát triển đến mức nghiêm túc thế này, một du học sinh như Mark Lee thấy xấu hổ quá trời, người yêu không nói chuyện phiếm thì chẳng lẽ nói về chuyện quốc gia đại sự hay phát triển kinh tế à?

Ánh mắt thoáng liếc về phía Lee Donghyuck đang bĩu môi ngước nhìn bọn họ đứng trên sân khấu, Lee Jandi vội vàng tựa đầu lên vai Yoon Jidal, biểu cảm đau lòng kiểu em rất yêu anh nhưng tại sao chúng ta chẳng có chuyện quái gì để nói vậy. Yang Yedal cũng sững sờ với hành động tự nhiên tựa vào vai mình của Mark Lee, rõ ràng trong kịch bản làm gì có? Nhưng một người vô cùng chuyên nghiệp như cô lập tức giang tay ôm lấy Mark Lee.

Moon Taeil rất chi là hài lòng, giọng điệu tràn ngập kinh ngạc và khen ngợi.

"Cut! Tốt lắm! Quá tốt! Cả hai em đều diễn tả được cái sự mê man và chua xót trong tình yêu một cách vô cùng tinh tế!"

Mark Lee làm gì có tâm trạng nghe anh trai kia nói nhảm nhiều như thế, anh âm thầm nhìn Lee Donghyuck, nhóc con đang cúi gằm mặt, hình như bờ vai còn run rẩy.

Ủa ủa ủa, đừng bảo là khóc nha?

Tất cả sự hờn dỗi hồi nãy đều bị lo lắng lấn át, anh muốn chạy xuống xem nhóc con thế nào, nhưng lại bị bạn học vội vàng lôi đi thay quần áo vì sợ tiệm giặt là đóng cửa.

Kết quả lúc thay đồ xong đi ra đã thấy Lee Donghyuck đang trò chuyện rất vui vẻ với mẹ mình.

Gặp Mark Lee xuất hiện, Lee Donghyuck cười ngọt ngào chạy tới khoác tay anh.

"Anh Mark~"

Mark Lee hết cả hồn, cảm giác màn thể hiện diễn xuất vừa rồi của mình đúng là múa rìu qua mắt thợ. Mẹ anh cốc đầu con trai một cái, lại xoa xoa má Lee Donghyuck.

"Mẹ đến ký tên hộ khoản quyên góp của ba con, tiện thể thăm Donghyuckie, hai đứa phải làm thật tốt đó nghe chưa."

Lee Donghyuck rúc trong vòng tay Mark Lee dùng vẻ mặt thẹn thùng nhìn lén, còn đáp lại bằng giọng sữa non nớt:

"Con biết rồi mà cô."

Lúc mẹ Lee chuẩn bị về khuôn mặt nhỏ của Lee Donghyuck nhíu lại như rất lưu luyến, làm mẹ Lee mê tới độ gào khóc đòi đưa cậu về nhà cưng nựng, kết quả Mark Lee nhanh tay đẩy bàn tay đang nhéo má Lee Donghyuck của bà ra, ôm eo người ta.

"Của con."

Mẹ Lee tức tới nỗi đạp Mark Lee hai cái mới chịu về. Mark Lee cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Lee Donghyuck cũng thấy dễ thương muốn chết, đang định đưa tay nhéo một cái, ai ngờ nhóc em họ lại lạnh lùng đẩy anh ra, biến về bộ dạng giận dỗi hồi nãy.

"Em chỉ diễn theo kịch bản thôi." Lee Donghyuck cười lạnh một tiếng, như thể đang châm chọc cái ôm thừa thãi mà Mark Lee dành cho Yang Yedal vậy.

Mark Lee vừa định dỗ dành hai câu đã bị nét mặt lạnh như băng của Lee Donghyuck chọc tức. Được lắm, hóa ra tất cả mọi thứ chỉ là diễn thôi à? Vậy thì anh việc gì phải dùng tình cảm chân thành để bám víu lấy người ta.

"Anh vẫn chưa kịp cảm ơn em đã giúp anh chuyện này mà, hậu bối. Đợi diễn xong lần này anh sẽ chuyển cho em năm triệu won, sau đó chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa, đúng chứ."

Lee Donghyuck phải dùng tất cả sức lực để nhịn không cho nước mắt rơi khi nghe thấy những lời kia, cậu không muốn tiếp tục khóc trước mặt Mark Lee nữa, dùng sức đẩy Mark Lee, chạy khỏi hội trường.

Yang Yedal vẫn luôn quan sát hai người không nhịn được mà cười khổ.

Cô vẫn còn nhớ rõ khi nãy mình phải nhún nhường năn nỉ đến mức nào để cầu xin một tình yêu vô vọng.

"Em sẽ đối tốt với anh, em sẽ cố gắng học cách trở nên thật dịu dàng..."

"Em sẽ học để nấu ăn ngon, cũng không bao giờ nổi giận..."

"Không phải như vậy."

Hình như Mark Lee nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên cười ấm áp như gió xuân.

"Vậy... phải như thế nào mới đúng?"

Nhìn nụ cười mập mờ của Mark Lee, trái tim Yang Yedal rất lạnh.

"Đại khái là hơi cáu gắt, động một tí là mắng mỏ, còn rất hay xù lông. Rất là ngốc, dọa hai câu là uy hiếp được, sẽ gói thịt nướng cho anh, lúc anh ốm sẽ vừa mắng vừa lau mồ hôi hết lòng chăm sóc cho anh."

"Nghe chẳng liên quan tí nào đến dịu dàng hết."

Nói xong Mark Lee tự bật cười.

"Thì là luôn đáng yêu, đủ để ngày nhớ đêm mong, lún sâu đến tận cùng."

Yang Yedal đã hiểu, hóa ra đã có người sớm chiếm vị trí mà mình luôn luôn khao khát trong trái tim của Mark Lee rồi. Cô thích Mark Lee, nhưng sẽ không vứt bỏ lương tâm để cướp đi người đàn ông của người khác.

"Em sẽ chúc phúc cho anh." Dường như cô đã tìm lại được một chút lý trí.

Mark Lee ngượng ngùng gãi đầu, thẹn thùng vì bị nói toạc ra tình cảm thật sự.

Sau khi diễn thử xong, Yang Yedal nghĩ mình đã hiểu hết rồi, Mark Lee đột nhiên có cử chỉ thân mật lạ thường và cậu bé tủi thân đứng dưới sân khấu. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng bọn họ rất đẹp đôi, cô thật lòng nghĩ như vậy.

Phải hạnh phúc nhé.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com