6
Mark Lee lại phát sốt, lần này là sốt cao, bởi vì vết thương lúc trước, cũng bởi vì hắn đã bắt đầu cảm nhận được đau đớn, mà biến thành khổ sở gấp bội.
Sau khi có lại cảm giác đau hắn mới phát hiện, toàn thân đều đau như vỡ vụn, đa số đều là vết thương hắn đã tích lũy mấy năm qua, bây giờ bắt đầu phát tác.
Mark Lee tỉnh lại vào rạng sáng ngày hôm sau, hắn phát hiện mình nằm trên giường, trên trán đắp một chiếc khăn ướt, mà tay trái đang bị cầm chặt.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, trông thấy Lee Donghyuck đang ngồi bệt dưới đất nghiêng đầu tựa vào giường ngủ say, nhưng mà, vẫn nắm chặt tay mình như trước.
Mark Lee nhẹ nhàng rút tay ra.
Lee Donghyuck vẫn chưa tỉnh, hẳn là cậu đã quá mệt mỏi, hoảng hốt vì giết người, cộng thêm việc mình còn bất tỉnh ngay sau đó, nhất định là cậu ấy... cậu ấy đã vất vả chăm sóc mình, cho nên bây giờ mới mệt đến kiệt sức.
Ngủ một giấc, Mark Lee cảm giác cơ thể khôi phục được chút ít, phiêu bạt khắp nơi bao năm như vậy, khả năng lành vết thương của hắn nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Mark Lee khẽ nhúc nhích bả vai, đương nhiên, vẫn rất đau, tuy đã cầm máu rồi nhưng miệng vết thương quá sâu, cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là hiện tại Mark Lee còn có một việc phải làm, dù có cố hết sức cũng phải làm bằng được.
Hắn xuống giường, mặc áo khoác vào, cúi người bế Lee Donghyuck lên.
Bây giờ hắn muốn đưa Lee Donghyuck rời khỏi chỗ này.
Nơi này không còn an toàn nữa rồi, kẻ thù của hắn đã tìm tới tận đây, nếu còn chần chừ thêm, những người kia không thấy thuộc hạ của mình trở về, có thể sẽ cho người tới tìm hiểu.
Bản thân Mark Lee thì không sao, nhưng mà, hắn phải bảo đảm cho sự an toàn của Lee Donghyuck.
Còn một ngày nữa thôi, qua ngày mai, hắn sẽ thắng.
Mark Lee ôm Lee Donghyuck, giữ cửa mở, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng, ở nơi này, hắn và Lee Donghyuck đã cùng chung sống sáu ngày, nó như chiếc hộp Pandora, lưu trữ một bí mật.
Mãi mãi không ai biết.
Địa điểm an toàn khác của hắn ở cách đây không xa, nhưng mà bí mật hơn chỗ này, trước kia hắn không muốn tới đó cũng vì nơi ấy không phải do chính hắn tìm ra, mà là người đàn ông nhờ hắn làm việc này sắp xếp, hắn không thích cảm giác bị người khác kiểm soát, nhưng bây giờ, không thể không nhượng bộ.
Sau khi đi vào Mark Lee phát hiện, không ngờ căn phòng này còn có cửa sổ, thậm chí có cả TV.
Nhưng kệ thôi, dù sao thời gian cũng chỉ còn một ngày.
Mark Lee đặt Lee Donghyuck lên giường, cậu vẫn chưa tỉnh, có lẽ là vì thật sự quá mệt mỏi.
Hắn ngồi xuống bên giường, dưới ánh đèn lờ mờ, cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt của Lee Donghyuck.
Cuối cùng, Mark Lee vươn tay, vuốt tóc cậu.
Mark Lee quay trở lại căn phòng kia.
Rưới xăng, dùng một mồi lửa đốt rụi.
Nhìn ngọn lửa bùng lên, đáng lẽ Mark Lee phải nhanh chóng rời đi, nhưng mà, hắn vẫn nấn ná một chút.
Bởi vì từ nay về sau, căn phòng này sẽ biến mất, sau đó những sự việc mà hắn mà Lee Donghyuck đã trải qua, cũng biến thành bí mật.
Mark Lee bước lên phía trước, lấy điện thoại gọi cho khách hàng.
Có lẽ bây giờ là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời người đàn ông này, nhưng khi biết Mark Lee bị thương, ông ta lại nói, cậu tới chỗ cũ đi, tôi sẽ bảo bác sĩ đợi cậu ở đó.
Chỗ cũ, chính là nơi Mark Lee tới lấy đồ ăn cho Lee Donghyuck.
Mark Lee siết chặt bả vai bị thương của mình, cơn đau càng ngày càng kịch liệt, nhưng hắn lại cảm thấy hạnh phúc.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được đau đớn.
Thời điểm Mark Lee trở về phòng, vừa đẩy cửa ra, có một người nhào thẳng vào vòng tay hắn, ôm hắn thật chặt.
Mark Lee cứng người, vài giây sau mới phản ứng được, chỉ có thể là Lee Donghyuck.
Hắn vừa định nói chuyện đã nghe thấy Lee Donghyuck hỏi: "Anh đi đâu?"
Mark Lee hơi kinh ngạc, trước kia hắn cũng thường xuyên ra ngoài, nhưng Lee Donghyuck chưa từng hỏi về vấn đề này.
"... Đi băng bó vết thương." Hắn vẫn trả lời.
Lee Donghyuck nghe vậy, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Thế nhưng cậu không hỏi thêm, chỉ nhìn thoáng qua bả vai đã được băng bó của Mark Lee, sau đó lại ôm chặt lấy hắn.
Mark Lee ngơ ngác, đã mười mấy năm hắn chưa từng được ai đối đãi như vậy.
Hắn chưa bao giờ đối xử tử tế với người khác, đương nhiên, người khác cũng không thể đối tốt với hắn, trong thế giới của sát thủ, đa phần bọn họ đều không có tình cảm.
Cho dù là người từng đối đãi với hắn tốt nhất, cuối cùng cũng chết dưới lưỡi dao của hắn.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy được người ta quý trọng, hơn nữa, đây không phải là ảo giác.
Bởi vì Lee Donghyuck đang ôm hắn rất chặt.
Lúc này, Mark Lee nhớ tới, tối qua trong lúc hắn sốt cao hôn mê, thật ra cửa vẫn có thể mở ra được, bởi vì không có ai khóa lại từ bên ngoài, vậy mà Lee Donghyuck vẫn không đi.
"Em... Vì sao em không đi." Mark Lee do dự một chút, sau đó hỏi một câu như vậy.
"Tại sao em phải đi." Lee Donghyuck tựa đầu vào lồng ngực hắn.
"Dong..."
"Mark Lee." Mark Lee muốn nói nhưng lại bị Lee Donghyuck cắt ngang, "Tối qua sau khi ngủ, em đã nằm mơ..."
"Ở trong mơ, em xuất hiện trong một thế giới chỉ toàn màu trắng, không thấy được gì, giấc mộng này đã theo em rất nhiều năm, mỗi lần đều đột nhiên bừng tỉnh ngay khoảnh khắc cuối cùng." Lee Donghyuck buông Mark Lee, cậu lui về phía sau mấy bước, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, "Cho đến vài ngày trước, ở một giây phút nào đó, trong giấc mơ, em đột nhiên nghe thấy một âm thanh, nó không gọi em, chỉ là khẽ nói: Mau cứu tôi."
"..."
"Âm thanh đó, như đang đáp lại em, em vùng vẫy một mình trong giấc mơ này đã nhiều năm, cuối cùng cũng gặp được người kia."
"!" Giờ phút này, Mark Lee bối rối khủng khiếp, "Có phải, có phải lúc nhỏ... Em đã cứu một người đúng không?"
Lee Donghyuck không trả lời câu hỏi của Mark Lee, cậu chỉ nhìn hắn, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Từ ngày đầu tiên bị bắt cóc, mỗi lúc trời tối, em đã thấy có người gọi em trong mơ rồi, anh không biết, thật ra lúc anh đau đớn, em cũng không khống chế nổi, chỉ muốn khóc."
Mark Lee giật mình.
"Em biết anh đã khôi phục được cảm giác đau, bởi vì ngày hôm qua lúc người kia muốn giết anh, hắn đâm một dao vào vai anh, chính là lúc ấy, em bừng tỉnh vì đau đớn."
"Donghyuck."
"Mark Lee, cảm giác đau của chúng ta, đã trở nên nhất trí rồi."
Thấy Mark Lee không nói gì, Lee Donghyuck bật cười: "Có phải khó tin lắm đúng không."
Mà lúc này, cậu tiến lên vài bước, một tay cầm tay Mark Lee, tay còn lại đưa vào trong túi áo hắn.
Mark Lee không phản đối, vì vậy, Lee Donghyuck lấy ra khỏi túi áo của hắn một lưỡi dao.
Sau đó, cậu cứa mạnh một phát vào ngón tay mình, ngay giây phút máu chảy ra, bàn tay của Lee Donghyuck và Mark Lee đồng thời run lên một cái.
Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt Mark Lee nhìn Lee Donghyuck bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Lee Donghyuck chỉ vào bả vai mình: "Chỗ này của em, cũng rất đau."
Mark Lee lui về phía sau một bước, hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ này, hắn không thể nảy sinh tình cảm với Lee Donghyuck.
Thế nhưng, có lẽ thật sự có thứ gì đó, đã thay đổi.
"Gặp phải một người có thể thấu hiểu cảm giác đau với mình, rất đáng sợ, nhưng trước mắt cả cuộc đời này của em, có lẽ cũng chỉ xảy ra chuyện này với anh thôi, cũng có lẽ về sau, cộng cảm của chúng ta sẽ càng ngày càng nhất trí."
Mark Lee im lặng một lát: "Sao em lại biết rõ."
"Bởi vì, người cứu anh năm đó, đúng là em, nhưng, đó là giấc mơ của anh, đúng không?"
"Mơ?"
"Là vì khi còn bé em cũng từng có một giấc mơ như thế, quá chân thật, cho nên em vẫn nhớ rành mạch. Ở trong mơ, em cứu được một người suýt nữa bị xe tông, em nhớ bản thân mình nhìn người đó, khẽ nói: 'Cố sống sót', đây là những gì em nhớ được, đây cũng chỉ là giấc mơ của em."
"Chẳng lẽ đây là thật sao, có phải do đã quá lâu, chúng ta đều quên, rốt cuộc thì đây là sự thật, hay chỉ là cảnh trong mơ."
Mark Lee không nói gì.
Thời gian trôi qua thật lâu, Mark Lee đột nhiên tiến về phía trước, duỗi tay ra ôm lấy khuôn mặt Lee Donghyuck, nhẹ nhàng nói: "Donghyuck, em đang bị bệnh."
"... Bị bệnh?" Lee Donghyuck nhìn hắn đầy nghi hoặc.
"Hội chứng Stockholm(*), bởi vì mấy ngày qua em chỉ có thể tiếp xúc với tôi, cho nên, em đã từ sợ hãi sinh ra một loại cảm tình." Giọng nói của Mark Lee lập tức trở nên lạnh lùng như lần đầu họ gặp nhau, trán của hắn tựa vào trán Lee Donghyuck, nhìn thì rất dịu dàng, nhưng con mắt lại truyền đạt cảm xúc áp bách, "Em phải nhớ kỹ, tôi cũng là một kẻ làm tổn hại đến em, tôi cũng giống như những kẻ đã bắt cóc em lúc đầu, không có gì khác nhau, đều là người xấu."
(*)Hội chứng Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. (Nguồn: Wikipedia)
"Không phải." Giọng Lee Donghyuck hơi run rẩy một chút, nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má, "Em thích anh, mấy ngày vừa rồi rốt cuộc em cũng biết, anh chính là người có cộng cảm với em."
"Vậy tại sao chúng ta lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn của nhau?"
"Bởi vì." Cậu nắm ống tay áo Mark Lee thật chặt, giống như một giây sau hắn sẽ biến mất, "Bởi vì chúng ta là cùng một loại người."
Mark Lee nhìn Lee Donghyuck khóc, tâm trạng của hắn phức tạp đến khó diễn tả được thành lời.
Cuối cùng, hắn nghiêng đầu về phía trước, chóp mũi chạm vào chóp mũi của Lee Donghyuck, hắn hôn cậu.
Nhưng hắn không thể yêu cậu.
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com