2
1.
Thân là một thanh niên cuồng công việc rất có tư cách, lần đầu tiên trong sự nghiệp cày cuốc bảy năm qua Mark Lee sinh ra ý nghĩ muốn từ chối đi công tác, nhưng đây là thời khắc mấu chốt trong bản hợp đồng lần này, Mark Lee không thể không đi.
Lại nói tiếp, thực ra việc đi công tác không hề có vấn đề. Vấn đề là ở chỗ ngày trở về theo lịch chính là thứ sáu, đợi đến khi máy bay hạ cánh rồi lái xe về nhà, chắc chắn anh cũng bỏ lỡ lần live của tuần này.
Mặc dù Mark Lee có thể xem lại, nhưng cơn bực bội trong lòng vẫn cứ trào lên, cứ như thể bị hủy lịch hẹn với người yêu ấy.
Cho nên đến khi ngồi trên máy bay, Mark Lee vẫn oán trách trong lòng:
"Cuối tuần không có Haechan, mới nghĩ thôi đã thấy chán chết."
2.
Lee Donghyuck suy nghĩ, cuối cùng quyết định không liên hệ với vị người xem đại gia này để ngỏ lời cảm ơn nữa. Tính cảnh giác của cậu trước giờ vẫn rất cao, hai năm qua mắt thấy tai nghe không ít chuyện, thế gian hiểm ác thế nào cậu hiểu rõ lắm chứ.
Mấy chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này, phía sau đó không phải có âm mưu thì cũng là có ý đồ.
Ai mà biết người này khen thưởng nhiều như vậy có phải xuất phát từ mục đích mờ ám gì không. Mặc dù cậu là một sex streamer, nhưng việc cậu có thể khỏa thân trước màn hình cho người ta xem một chút không đồng nghĩa với việc cậu sẽ vì tiền mà lên giường với người khác.
Tuy không chắc chắn đối phương sẽ có ý đó, nhưng làm người nên biết đề phòng, vì an toàn tốt nhất cứ mặc kệ đi.
Huống chi thưởng bao nhiêu tiền là việc của người ta, số tiền này, Lee Donghyuck vẫn thoải mái nhận lấy.
3.
Lại là một ngày thứ sáu.
Như thường lệ, buổi tối Lee Donghyuck bắt đầu chuẩn bị cho buổi live-stream hôm nay, ấy vậy mà sự việc không hề thuận lợi. Cậu đang định cởi quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang lên từ phía phòng khách, Lee Donghyuck hoảng sợ vội vàng tắt live, mặc áo khoác ra ngoài xem tình huống.
Vừa mở cửa phòng ra đã thấy cái thứ vốn là cửa kính lớn ở phòng khách bây giờ đã biến thành một đống thủy tinh vụn trên đất. Lee Donghyuck ngơ ngác đứng sững tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một câu mẹ nó.
"Lee Jeno, đầu óc mày có bệnh hả?!"
Cho đến khi nghe thấy tiếng người hô to vọng sang từ ban công, cậu mới nhớ ra việc chạy tới ban công tìm người gây họa.
"Ai thế?!"
Chỉ thấy bên dưới lầu là một thanh niên xấp xỉ tuổi mình, đang há miệng mở to mắt có vẻ rất xấu hổ mà nhìn lại cậu, lại nhìn sang bên cạnh, lập tức bắt gặp vị hàng xóm đã chào hỏi vài lần chứ không thân quen lắm, hình như tên là Na Jaemin? Nét mặt của vị này cũng vô cùng ngại ngùng lại còn hốt hoảng, ánh mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa cậu và cái người đứng dưới sân kia.
4.
Máy bay vừa hạ cánh Mark Lee lập tức mở điện thoại, vừa mở lên đã nhận được cuộc gọi từ thằng em trai Lee Jeno.
"Anh, trước hết anh đừng hỏi gì cả, mau tới nhà Jaemin đi."
Sau đó Lee Jeno liền cúp máy.
Mark Lee tỏ vẻ rất không phục, rõ ràng ở trong nhà người kiếm nhiều tiền nhất chính là anh, cũng có thể coi là địa vị cao nhất đi, vậy mà thằng oắt này dám sai sử anh nó như thế?
Xem ra ngày thường vẫn dạy dỗ hơi ít đây mà.
Đợi khi tới nơi, nhìn đống thủy tinh đầy đất, lại nhìn hai người đứng cúi đầu không nói tiếng nào, Mark Lee thật sự cạn lời.
Dùng ba câu để kể lại sự việc thì là thế này, Lee Jeno cãi nhau với người yêu nên cảm thấy bực bội trong lòng, vì thế mới rủ bạn thân là Na Jaemin cùng uống rượu giải sầu. Ai ngờ Na Jaemin không chịu, trong giây phút nông nổi nhất thời Lee Jeno nhặt một tảng đá muốn nện cửa sổ nhà thằng bạn, sau đó...
Sau đó không có gì để nói.
Mark Lee vô cùng nhức đầu. Anh vẫn còn rất trẻ, vậy mà chẳng hiểu sao lại chợt có cảm giác gánh nặng khi làm cha thế này. Vừa bay về từ đầu bên kia của trái đất, giờ còn phải bận tâm thu dọn đống hỗn loạn này sao. Mình còn chưa kịp hồi phục từ vụ lệch múi giờ kia mà, thằng oắt Lee Jeno này không thể bớt việc cho anh nó được à?
Tự nhủ lát nữa phải xử lý Lee Jeno, Mark Lee mở miệng nói với người chủ nhà vô tội nọ:
"Thật sự xin lỗi, em trai tôi ra ngoài quên mang não, mong cậu thứ lỗi."
5.
Lee Donghyuck xuống lầu sau khi thu dọn hành lý xong xuôi, nhìn thấy người ta đi BMW thì không nén nổi kinh ngạc. Cái vị chạy tới giải vây này thái độ tốt như vậy, thoạt nhìn không giống thiếu gia nhà giàu cho lắm, còn trẻ mà đã mua được xe xịn thế này rồi hả?
Cẩn thận từng li từng tí lên xe, nhìn Mark Lee ngồi ở ghế lái đang dạy dỗ Lee Jeno, Lee Donghyuck tranh thủ thở thào một cái. Phải nói, đây là một người tốt chứ không phải kiểu người chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi việc đúng không.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, hai ngày tiếp theo lại là cuối tuần, chắc cũng phải vài hôm nữa mới sửa lại được cửa, trời còn rất lạnh, mấy ngày tới không thể ở lại căn hộ này được rồi. Rõ ràng anh trai của đối phương cũng đã cân nhắc đến điểm ấy, cho nên liền ngỏ lời mời cậu dọn tới nhà họ ở, nói là trong nhà vẫn còn phòng trống.
Quả là một người chu đáo tỉ mỉ.
Nghĩ vậy, ấn tượng của Lee Donghyuck về người tên Mark Lee này lại tốt hơn một chút.
6.
Đã trễ thế này, bọn họ lại đều là người trẻ tuổi cho nên mọi người không tốn thời gian khách sáo, Lee Donghyuck thuận lợi dọn vào ở một căn phòng dành cho khách trong nhà họ. Đợi khi anh trai người ta tới chào hỏi, Lee Donghyuck còn tranh thủ dò hỏi xem khả năng cách âm của căn phòng này thế nào, cậu tỏ vẻ mình ở một mình đã quen, tác phong không được cẩn thận nhẹ nhàng cho lắm, chỉ sợ quấy rầy tới anh em họ.
Nhưng mà nguyên nhân chính chắc chỉ có bản thân Lee Donghyuck mới biết được.
Cũng may người nọ nói tường cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa lại là như được ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Được, như vậy rất tốt, tuyệt vời là đằng khác.
Chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, Lee Donghyuck thấy hai người kia ai về phòng người nấy, cậu bèn đi ra khóa cửa phòng, ngồi lên giường.
Hầy, có việc thì vẫn phải làm thôi.
7.
Mark Lee nằm trên giường rảnh rỗi nhìn trần nhà. Chắc phải một thời gian nữa mới hết tình trạng lệch múi giờ, không ngủ được, nhưng ngồi trên máy bay lâu như vậy, sau khi trở về còn phải xử lí một đống chuyện linh tinh, vì mấy nguyên nhân này mà cơ thể anh tuy vẫn còn khỏe mạnh nhưng tinh thần lại vô cùng uể oải, thật là phiền.
Bây giờ là 23:02, còn sáu giờ nữa mới tới hừng đông...
Đúng lúc này màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Mark Lee lười biếng liếc nhìn, đợi tới khi nhìn rõ lập tức phấn chấn.
Haechan bắt đầu live?
Chỉ sợ ứng dụng bị loạn thời gian nên thông báo sai, Mark Lee vội vàng mở ra xem xét, nhưng mà rõ ràng là ứng dụng không hề có vấn đề, buổi live-stream thật sự sắp bắt đầu rồi.
Đúng là trên trời, à không phải, là tiểu thiên sứ Haechan cảm nhận được nỗi khổ của anh cho nên mới xuất hiện để an ủi đúng không?
8.
"Thật sự rất xin lỗi mọi người, lúc nãy vừa xảy ra một chút việc, cho nên Haechannie mới phải bất đắc dĩ ngừng live á..."
'Không sao không sao, live lúc này mới tuyệt vời.'
"Vậy, chúng ta ngừng ở đâu thì bắt đầu ở đó ha..." Dứt lời, Haechan cởi áo choàng tắm trên người, thứ duy nhất có thể che chắn cơ thể dần dần theo bả vai tuột xuống.
Mark Lee cảm giác máu trong người mình cũng bắt đầu sôi trào, chảy về phía Mark-bé-nhỏ rồi.
'Màu lúa mạch thật đẹp...'
Haechan dạng chân ra, nhìn cái nơi màu hồng phấn phản chiếu trong gương, làm ướt ngón tay rồi đút vào, đồng thời cái miệng xinh kia còn phát ra âm thanh rên rỉ khiến người ta ngượng ngùng.
"Ưm... A... Ưm...."
Âm thanh ngọt đến phát ngán của Haechan chảy vào tai Mark Lee quả thực như biến thành âm thanh của thiên sứ. Chỉ một lát sau phía dưới của anh đã cứng đến tím bầm.
Hình ảnh dâm mỹ trong màn hình vẫn tiếp tục, Mark Lee tưởng tượng ngón tay đang tiến vào bên trong của Lee Donghyuck biến thành thằng nhỏ của mình, vừa cầm chặt lấy nó vừa vuốt lên xuống, miệng còn gầm nhẹ. Sau khi bắn xong một lần, tiếng thở gấp của Haechan vẫn chưa dừng lại, thằng nhỏ của Mark Lee lại không nhịn được mà đứng lên.
Quả nhiên, cuối tuần có Haechan mới gọi là thú vị.
9.
Đêm nay Mark Lee vui vẻ hơn mọi khi rất nhiều. Vốn tưởng rằng nhất định sẽ bỏ lỡ buổi live-stream của tuần này, ai ngờ Haechan trước giờ chưa từng thay đổi thời gian live lại đổi lịch vào đúng hôm nay chứ, kéo dài thêm mấy tiếng quá đúng lúc. Mark Lee có cảm giác như vừa tìm lại được thứ gì quý giá vậy.
"Đúng là điên mất rồi..."
Cảm thán như vậy nhưng ngón tay gửi tiền thưởng không chút do dự.
Lee Donghyuck thấy điện thoại vừa gửi tới một thông báo, bởi vì đang mệt mỏi phờ phạc nên cậu chỉ lười biếng liếc nhìn. Là thông báo được thưởng, Lee Donghyuck suy nghĩ không biết có phải là vị người xem đại gia kia không, đợi nhìn thấy số tiền lập tức giật mình bật dậy.
"Tận 888 tệ, người này thật sự không do dự chút nào luôn hả?"
Thực ra Mark Lee vốn định thưởng hẳn 1000 tệ cơ, nhưng làm như vậy chỉ sợ người ta hiểu lầm mình có mưu đồ bất chính, vì thế mới đổi thành 888, kể ra thì nếu việc này mà để cho Lee Donghyuck biết, chắc bạn nhỏ nào đó sẽ lật bàn mất...
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com