Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【6】




Mikey quay đầu lại, nhìn thấy Kokonoi vừa mới đến.






Em nhanh chóng lau nước mắt, đứng dậy nhường chỗ cho Koko. Rồi sau đó ngay cả một cái liếc mắt Mikey cũng không thèm nhìn đến, biểu hiện bình tĩnh trên khuôn mặt của em tạo ra ảo giác rằng những gì em vừa nói đều không phải của bản thân mình.




Koko ngồi xổm xuống cầm lên tấm Chứng chỉ Trình độ Đầu bếp, đó là điều mà Sanzu luôn muốn hoàn thành.




"Cái mà cậu nợ cậu ấy căn bản không phải sinh mệnh, mà từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ cần một câu của cậu." Koko nhìn tấm ảnh chụp Sanzu khẽ cười lạnh. "Có nghĩa là, tên ngốc này còn không thèm so đo với cậu. Cậu còn chưa trả hết thì cậu ta đã chọn cách bỏ đi rồi. "




Koko lặng lẽ đợi một lúc, sau đó đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Mikey đột nhiên gọi anh từ phía sau, "Tôi có thể nói chuyện với anh không?





Hai người tìm một quán cà phê gần đó, Koko bình thản gọi một ly cà phê sau đó lẳng lặng ngồi uống chờ Mikey mở miệng.



"Haruchiyo có phải bị dị ứng với rượu không?"




Kokonoi cười nhạo một tiếng, đặt cốc xuống bàn: "Đúng vậy, cậu ấy bị dị ứng với rượu, và cậu ấy sẽ không uống rượu cho đến khi gặp cậu."





Mikey nhìn anh ta. Anh chầm chậm khuấy cốc cà phê, dường như em có vẻ hơi buồn bực.



"Khi đó có lẽ là lúc cậu giết nữ giáo viên kia, Sanzu con mẹ nó cùng cậu uống rượu mỗi ngày có đúng không?"



Mikey lại bắt đầu thói quen xoay cái móc khóa ở trong tay.



"Sanzu thường xuyên uống rượu đến khi không còn sức để gọi điện thoại, vì vậy mà cậu ấy miễn cưỡng đi ra ngoài để cậu không nhìn thấy, cứ như vậy nằm ngất ở ngoài cửa."



Mikey vẫn luôn yên lặng ngồi nghe Koko đang kể về một chuyện xưa cũ.




"Cậu biết không, mỗi lần tỉnh dậy như thế cậu ấy không hỏi bác sĩ xem phải chú ý cái gì hay bản thân có nghiêm trọng không, nhưng lại hỏi giờ là mấy giờ rồi, vì cậu ấy nói cậu bị đau dạ dày nên phải quay về làm bữa sáng cho cậu." Anh càng nói càng cảm thấy cơn giận trong lòng đi tới đỉnh điểm, bàn tay nắm chặt đến mức đầu ngón tay đều đỏ cả lên.






"Tôi không thể nhớ bao nhiêu lần bác sĩ nói với tôi rằng nếu cậu ta uống như vậy lần nữa, ngay cả phẫu thuật cũng không có khả năng cứu được mạng của cậu ta. Nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta vẫn thản nhiên uống rượu cùng với cậu."


"USB chứa bằng chứng phạm tội của cậu ở trong túi bên trái bộ đồng phục cảnh sát Sanzu mặc ngày hôm đó." Koko khẳng định một câu, giống như là đang nói với chính mình vậy trong khi là đang nói cho Mikey nghe. "Có lẽ nếu hôm nay tôi không nói cả đời này cậu cũng không thể nào biết được đâu. Tôi tìm thấy một mảnh USB lúc khám nghiệm tử thi. Tên ngốc đó đến giây phút cuối cùng vẫn muốn bảo vệ cho cậu. Vết đâm đó rất chính xác, nó đã hủy hoại hoàn toàn chứng cứ duy nhất của cậu và. . . . . . cả Sanzu."


"Cậu có bao giờ nghĩ về việc nếu không gặp cậu thì Sanzu sẽ ra sao chưa? Tôi đã nghĩ về nó, rất lâu. Cưới một cô gái, yêu cậu ta rất nhiều, có thể bây giờ còn có con. Hoặc cũng có thể kết hôn với một người đàn ông, sống một cuộc sống vui vẻ với một người bạn đời bình thường. Chứ không phải nằm ở dưới lòng đất lạnh lẽo núi non hoang dã như bây giờ. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải nếm trải nỗi đau âm dương cách biệt trước bảy mươi tuổi, không ngờ cậu lại cho tôi có cơ hội nếm đủ mùi vị của nó."


Anh hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn Mikey: "Rốt cuộc cậu ấy đã nợ cậu cái gì để phải vì cậu mà trả giá đắt như vậy?"



Kokonoi đứng lên, cầm lấy áo khoác, bước mấy bước rồi đột nhiên dừng lại: "Đừng nghĩ đến việc lấy mạng sống để bù đắp cho bất cứ điều gì. Mạng của cậu là Sanzu dùng mạng của cậu ta đổi lấy, đừng để cho cậu ta phí công vô nghĩa." Nói xong liền rời đi.



Thật ra Kokonoi cơ bản chẳng quan tâm Mikey có cần cái mạng của mình hay không, chỉ là cậu cảm thấy Sanzu vì tên đó làm nhiều điều như vậy, ngay cả đến mạng sống cũng không cần, Sanzu cũng không muốn nhìn thấy Mikey có chuyện.




Điều ngu ngốc nhất Sanzu đã làm trong đời, chính là mong muốn làm gì đó cho tên kia.







Mikey đi bộ về nhà, trên đường về em cảm thấy thật trớ trêu thay, như vậy mà lại nhớ rất rõ đường về ngôi nhà sống cùng Sanzu.




Em bảy năm qua không có chuyển ra ngoài mà cũng không có ý định chuyển đi, không phải vì không sợ cứ mỗi lần về nhà là nhớ đến Sanzu, nhớ đến kỉ niệm của hai người, mà là vì em sợ rằng sau khi chuyển đi hắn sẽ không trở về nữa. Em mỗi ngày đều uống rượu, uống còn nhiều hơn lúc trước. Tưởng rằng sau khi say sẽ không đau nữa nhưng không ngờ tình yêu mà Sanzu dành cho em lại giống như một ngọn lửa lúc nào cũng nóng bừng bừng vậy, quấn lấy trái tim lạnh như băng của em, khiến cho em mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến hơi ấm của hắn, khao khát hắn. Mỗi khi Mikey say rượu đi về nhà sẽ nhìn thấy Sanzu ngồi ở sofa mỉm cười với mình nói một câu em trở về rồi, mọi thứ hư hư vô vô cứ lần lượt như một cuốn phim cũ chạy trong kí ức. Mỗi một lần nhớ tới hắn chẳng khác nào có một mũi dao lại cứa vào vết thương đã chảy máu đến mục rữa trong tim Mikey, đau đớn đến tê dại.



Mikey về đến nhà thì trời cũng đã tối, nhưng em không bật đèn phòng khách mà đi thẳng tới ngồi xuống sofa. Em đã nghĩ rằng cậu biết tất cả những gì Sanzu đã làm cho em, nhưng em nhận ra rằng tất cả như một trò đùa vậy.




Mikey nhìn chiếc móc khóa trên tay, đột nhiên cảm thấy mình và hắn trớ trêu thay lại giống như chiếc chìa khóa và chiếc móc khóa này. Em tưởng rằng mình và Sanzu đã có thể gắn chặt với nhau có thế nào cũng không buông tay, nhưng chính Sanzu mới là người chấp nhận số phận vì em. Năm tháng vội vã, Sanzu Haruchiyo bước vào thế giới của em một cách vội vàng, tặng cho em một cuộc sống giống như mặt dây chuyền bạc dương cầm kia, là vật duy nhất trong cuộc đời này em không thể đánh mất.




Em hiểu rằng tình yêu mà Sanzu dành cho em chính là món nợ lớn nhất mà em nợ hắn.




"Thật may, kiếp sau đến lượt tôi đến tìm anh trả nợ."



Mikey lần mò sau đó tìm thấy được ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, chứa đầy chất lỏng màu xanh bạc. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nó, sinh ra một vẻ đẹp lạnh lùng và khát máu.



Mikey trước khi gặp Sanzu đã rất thích những thứ này, nhưng chỉ mới có năm tháng trôi qua cùng hắn mà em đã cảm thấy những thứ này thật nhàm chán. Bởi vì Sanzu từng nói hắn không thích. Sanzu Haruchiyo . . . . . .





"Mọi thứ đều không mất đi đâu. Tình cảm của tôi đối với anh cũng vậy."




Mikey cắm đầu kim vào cổ, từ từ đẩy pít-tông đến khi cảm nhận được chất lỏng màu xanh bạc đều đi vào cơ thể rồi rút ống kim ra, nở một nụ cười giống như là thỏa mãn vậy.



Mikey muốn tìm hắn trả nợ, em chưa bao giờ muốn nợ ai điều gì cho nên đối mặt là lựa chọn tốt nhất. Em đã mua cho mình một phần mộ ngay bên cạnh Sanzu bởi vì không muốn hắn phải đợi em lâu hơn nữa.






"Hy vọng gặp lại, anh vẫn nguyện ý yêu em.."




Máu đã bắt đầu đông lại, trong tâm trí em hiện tại chỉ nhớ tới Sanzu từng nói với em rằng cảm giác lần đầu tiên hắn gặp em chính là cảm giác như vậy.




"Haruchiyo, em đã nợ anh những gì, em nhất định trả lại gấp đôi."









~~~HOÀN ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com