Du lịch tự túc
“Hết vé rồi? Nhanh vậy ạ?” Cố Loan Loan ngẩn ngơ nhìn người bán vé.
Đối phương mất kiên nhẫn nói: “Quốc Khánh đông khách.”
Bước chân Cố Loan Loan cứng đờ rời đi, cô mong chờ một tháng, ra khỏi cửa lại không mua được vé ư?!
Tân sinh viên, quả nhiên còn quá ngây thơ!
Ủ rũ đi về trường, lấy di động ra, gọi: “Mẹ à, Quốc Khánh này con không về ạ.”
“Sao lại không về?” Giọng nói của mẹ Cố cũng có vài phần buồn khổ.
“Không mua được vé ạ.....”
“Không sao, không sao, nghỉ đông rồi về.”
“Thân thể ba thế nào ạ?”
“Kha khá, giờ đang ngủ rồi.”
Cố Loan Loan có chút trầm ngâm, gần đây mẹ cô hẳn là khá vất vả, vừa phải đi làm lại phải chăm nom ba Cố.
“Loan Loan, không có việc gì, nghỉ đông trở về cũng giống nhau, không lâu nữa đâu.”
“Vâng, mẹ chú ý thân thể, tự chăm sóc cho bản thân ạ.”
*****
Buổi tối hơn chín giờ, Loan Loan lăn qua lộn lại ở trên giường, --,,..ll..q,,,d..oonnnn----Nạp Thấm nhìn cô, nói: “Không có việc gì, không phải chúng mình đều ở lại sao? Cậu không phải cô đơn một mình đâu.”
“A a a!” Cố Loan Loan như phát điên. Di động đột nhiên kêu vang một tiếng, lấy qua mở ra, là tin nhắn của Diệp Cửu Chiêu.
【 Quốc Khánh em có về nhà không? 】
Cố Loan Loan càng không vui, bĩu môi, tay nhanh chóng gõ chữ.
【 Không về, không có vé. 】
Hơn mười giây sau, di động lại rung một cái.
【 Không mua được vé à? Thật tốt quá. 】
Vẻ mặt Cố Loan Loan đầy khó tin, quá tốt ư?
【??? 】
【 Là thế này, bọn anh định đi du lịch tự túc đến tỉnh S vào dịp Quốc Khánh, đang thiếu một hướng dẫn viên, em có sẵn lòng dẫn bọn anh đi tham quan thành phố C không? 】
Du lịch tự túc? Hai mắt Cố Loan Loan sáng lên, tay hơi run, kích động nhắn lại.
【 Chỉ là em cũng không rành đường lắm....】
【 Em có biết hết những quán ăn vặt trong phố lớn ngõ nhỏ không? 】
Thấy tin này, đôi mắt cô đã lấp lánh như ánh sao.
【 Biết! Biết tương đối, để em đưa các anh đi! 】
【 Vậy được rồi, quyết định thế nhé, sáng mai anh đến bên dưới ký túc xá đón em. 】
【 Được, chờ anh nhé ~】
Chữ “nhé” kia tựa như một móng vuốt, cào nhẹ vào trái tim Diệp Cửu Chiêu đến khó nhịn, lại như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua tim anh, khiến anh run rẩy từng hồi.
“Quốc Khánh, thành phố C, du lịch tự túc bảy ngày, đi không?” Bật thốt lên.
“A a a! Anh Cửu, yêu cậu chết mất!” Tôn Hạo Dương bổ nhào qua, mắt sáng như sao.
Diệp Cửu Chiêu ghét bỏ tránh né, lại nhìn về phía Trình Trang, đã nói là “Bọn anh”, dĩ nhiên không thể chỉ mình mình được.
“Đi! Đương nhiên là đi, đã sớm muốn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở đó để ăn no nê rồi. Nhưng, anh Cửu, cậu và bọn mình đến thành phố C, vậy công ty của cậu thì sao?”Nói là công ty thì hơi quá, anh vừa mới làm xong thủ tục đăng ký thôi, vài người, một cái công ty rỗng vỏ, tất cả còn đang là sự khởi đầu. –ll.,,,e...quy,,donnnn,,,,Nhưng những thứ đó đều không quan trọng bằng Loan Loan.
Anh sống lại lần nữa, thứ đáng giá quý trọng nhất, chỉ có mình Loan Loan.
“Công ty không sao, lát nữa mình đi ra ngoài một chuyến, sáng mai chúng ta tập trung ở trước cổng trường.”
“Ok!”
_______________________
Nguồn:truyenfull.vn
Mong các bạn ủng hộ mik ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com