Chương 16: An ủi
Trình Khanh Khanh nghe được hắn nói như vậy liền đưa dao cắt móng tay đến cho hắn, Bạch tiên sinh lại không tiếp nhận, cười nhìn cô nói: "Tự mình cắt móng tay không tốt, dễ bị kẹp đến thịt."
Tiểu Cảnh chơi xếp gỗ ở phía xa vừa nghe được lời này liền nhịn không được chen miệng: "Ai da ba ba, ba muốn mẹ giúp ba cắt móng tay thì cứ nói thẳng đi, làm chi phải vòng vo nhiều như vậy."
Bạch Duyên Đình: "..."
Trình Khanh Khanh: "..."
Bạch tiên sinh trong bóng tối trừng tiểu tử thúi kia một cái, đồ ranh con này không có việc gì liền thích vạch trần hắn, bất quá thời gian qua da mặt hắn cũng rất dày, giờ phút này ngay cả co quắp một chút cũng không, như cũ dùng ánh mắt cười nhẹ nhàng nhìn qua Trình Khanh Khanh.
Mà Trình Khanh Khanh có chút quẫn, nhưng thấy Bạch Duyên Đình còn mang vẻ mặt chờ đợi nhìn cô, cô chỉ vị trí bên cạnh bảo hắn ngồi đến, Bạch tiên sinh cầu cũng không được, vội vàng đem thân thể chuyển qua, ngoan ngoãn đưa hai cái móng vuốt qua cho cô.
Bộ dáng trung thành và tận tâm tùy ý cô làm thịt làm cô cảm thấy hắn quả thực chính là một con đại cẩu mà cô nuôi. [ = =']
Ngón tay Bạch tiên sinh phi thường xinh đẹp, mảnh mai thon dài, lại phối thêm cái đồng hồ đeo tay, chỉ làm người ta cảm thấy đôi tay này quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật trưng trong tủ, cô đem bàn tay thon dài của hắn cầm ở trong tay, cẩn thận từng chút cắt móng tay cho hắn.
Đột nhiên nghe được hương vị thuốc lá trên người hắn, cô bất đắc dĩ cười cười: "Thật đúng là có mùi, không trách được Tiểu Nhã không thân anh."
Bạch tiên sinh đang thưởng thức lão bà hầu hạ, cô cắt móng tay cho hắn, hắn chỉ cảm thấy trên tay cô thật giống như thông điện, giống như bị điện giật cảm giác tê tê dại dại từ bên tai lập tức truyền khắp toàn thân hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào đều sảng khoái đến không chịu được.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại đột nhiên nói một câu như vậy, giống như con giá của hắn, mang theo ghét bỏ!
Bạch tiên sinh có chút quẫn, cũng có chút ưu thương.
Liên tiếp vài ngày, hai tiểu bảo bối đều dính cô không tha, buổi tối cũng dựa vào trên giường cô, muốn ngủ cùng cô, hôm nay cũng vậy, mới ăn xong cơm tối không đầy một lát, hai tiểu gia hỏa liền tự thu thập sạch sẽ nằm trên giường, lại muốn mẹ vuốt ve chúng.
Trình Khanh Khanh kể chuyện xưa cho các cô một lát, ăn ngủ rất tốt hai tiểu gia hỏa không bao lâu liền ngủ mất, Trình Khanh Khanh nhìn qua hai tiểu gia hỏa xuất thần trong chốc lát, Bạch Duyên Đình liền đẩy cửa tiến vào.
Hắn vẫn là cầm lấy một quyển sách cùng với một cái chăn, hắn trải chăn xong nằm xuống trên giường, nửa nắm quyền đặt trên môi "khụ" một tiếng, nhìn qua thật giống như có chút ít lúng túng: "Tôi đã tắm rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá."
"..." Hắn đây là đang lo lắng cô ghét bỏ hắn sao? Trình Khanh Khanh quẫn rồi, vội vàng nói: "Không quan hệ."
Bọn nhỏ đều đã ngủ, trong phòng yên tĩnh đến mức lợi hại, mặc dù hai người đều cùng nhau ôm ngủ qua, bất quá khi đó dù sao cũng là dưới tình huống cô đang "ngủ", giờ phút này hơi thở ái muội kia lần nữa cuốn tới khiến lòng người bối rối, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cô vội vàng co lại trong chăn.
"Tôi ngủ."
Hắn nhìn cô một cái, cũng nói: "Vậy tôi cũng ngủ đây." Nói xong, quả nhiên liền đem đèn tắt.
Xung quanh trong lúc nhất thời vùi lấp vào bóng đêm, Trình Khanh Khanh chỉ cảm giác trái tim mình rầm rầm toát ra, Bạch Duyên Đình cũng không nói gì thêm, không biết rõ hắn có phải hay không ngủ thiếp đi, trong không khí yên tĩnh nhữ vậy không biết qua bao lâu, Trình Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô thật giống như nghe được hắn đang nói chuyện.
"Đừng rời khỏi tôi Khanh Khanh, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì tôi đều hy vọng em có thể ở bên cạnh tôi."
Giọng nói hắn lộ ra căng thẳng, bởi vì cố ý giảm thấp xuống âm thanh, thanh âm kia nghe vào tai càng thêm thuần hậu, mang theo một chút thanh âm rung động, từng âm tiết đều giống như gõ gõ trong lòng người.
"Nói cho tôi biết, đến cùng có phải là mơ hay không? Cho dù là mơ cũng cho tôi mơ lâu hơn một chút được không! Tôi không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn."
Cánh tay ôm trên người cô từ từ buộc chặt, trong giọng nói của hắn nhiễm lên một tia thương cảm, hắn khẩn trương như vậy sợ hãi như vậy, sợ bản thân chỉ buông lỏng một chút cô sẽ biến mất ở ngay trước mặt hắn không thấy gì nữa.
Nghe được những lời này của hắn Trình Khanh Khanh phi thường khổ sở.
Nghĩ đến hắn có thể đem công ty của mình phát triển lớn như vậy, hắn cũng là một người đàn ông giỏi về bày mưu nghĩ kế, hơn nữa ngày thường cùng hắn tiếp xúc, cô biết rõ hắn gặp chuyện gì cho tới bây giờ đều là lạnh nhạt tự nhiên, hắn thật giống như có một loại năng lực khống chế, mặc kệ bao nhiêu chuyện hắn đều có thể xử lý thành thạo, nhưng hết lần này tới lần khác người như vậy, buổi tối thân cận lão bà của mình một chút lại chỉ có thể dùng loại phương thức lén lén lút lút này.
Kỳ thật Trình Khanh Khanh có đôi khi hết sức rối rắm, không biết mình nên đối với hắn như thế nào.
Cô mặc dù hoài nghi Trình Khanh Khanh là kiếp trước của cô, nhưng cô cũng không phải thật xác định, cho dù nơi này thật sự kiếp trước của cô, nhưng cô dù sao cũng không phải Trình Khanh Khanh thật, nói cách khác, mỗi lần cùng bọn nhỏ cùng người đàn ông này tiếp xúc thân mật cô đều có một loại cảm giác chịu tội, cảm giác mình giống như chiếm đoạt đồ của người khác, đối với mấy đứa nhỏ yêu một chút cũng không có cái gì, chỉ là người đàn ông này, cô lại không dám làm quá phận.
Nhưng là cô lại không phải không thừa nhận, cô đối người đàn ông này động tâm, bất kể là lần đầu gặp gỡ hắn ôn nhu đầy đủ, hay là sau khi tiếp xúc hắn đối với cô cẩn thận yêu mến, những thứ này đều đủ để cho cô trầm luân.
Khi là Hạ Tình cô thật sự là chịu qua quá nhiều khổ sở, chưa từng có người nào thay cô làm cơm, chưa từng có người nào sẽ đón cô tan tầm, cũng chưa từng có người sẽ dùng ánh mắt nóng rực mang theo lưu luyến tình ý nhìn cô.
Bạch Duyên Đình thật sự là mang đến cho cô quá nhiều cảm động cùng ấm áp.
Cô muốn bắt lấy nó, muốn gắt gao nắm lấy, muốn đem hết thảy đều làm của riêng, nhưng là tội ác trong tâm vẫn làm cho cô ích, không dám buông ra tình yêu nhiệt liệt của hắn, nhưng dù sao cô cũng không phải là vợ chân chính của hắn.
Nhưng là giờ khắc này, nghe hắn dùng giọng nói này ở trong bóng đêm yên tĩnh nói mấy lời kia, trái tim bị cô bao lấy chặt chẽ không cho ai chạm vào lại giống như bị bóc ra từng lớp.
Cô dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, nếu đã khống chế không nổi, cần gì đi khó xử chính mình.
Cô xoay người lại ôm hắn, vùi mặt ở trong ngực hắn, hung hăng hít hương nước hoa nhàn nhạt xen lẫn thứ hơi thở mang hormone đàn ông quen thuộc của hắn.
"Không phải là nằm mơ!" Cô nhẹ giọng nói với hắn.
Mà hắn lại giống như là bị sét đánh đến, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, vốn là đôi tay đang ôm cô cũng giống như bị đâm đến vội vàng văng ra, trong bóng tối cô không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng nghe được hắn thật giống như hít một hơi khí lạnh.
"Em... Khi nào thì tỉnh?" Trong giọng nói hắn mang theo một chút căng thẳng, lại có một cảm giác hoảng loạng khi bị người bắt tại trận.
Hắn bị sợ thành dạng này cũng làm cho Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn cười, cô đem khuôn mặt mình cọ xát trong lòng hắn, cười nói: "Tỉnh không được một lát."
"Ân..." Hắn đáp một tiếng, hai tay lại như cũ không dám ôm cô như khi nãy, cũng không biết hắn đang sợ cái gì.
Trình Khanh Khanh cảm thấy như vậy, liền cố làm ra vẻ vô tình nói: "Như thế nào cảm giác sau lưng có chút lạnh?"
"Ân?" Hắn ngẩn người, nhưng lập tức thử dò xét đem hai tay từ từ vòng sau lưng cô, dùng thanh âm bị biến điệu lại che dấu không được vui sướng ôn nhu hỏi: "Như vậy sao?"
Trình Khanh Khanh trên khóe miệng thoáng cái cười: "Tốt hơn rồi."
Cô lẳng lặng tựa ở trong ngực hắn, cô cảm thấy tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hắn hô hấp thay đổi chậm chạp, hai tay đang ôm cô cũng run lên nhè nhẹ, hắn tựa hồ đang khắc chế cái gì.
Hắn cẩn thận như thế, quý trọng cô như thế, sợ ôm chặt một chút sẽ tổn thương cô, nhưng cô lại cảm thấy một loại chua xót khó tả trong lòng.
Trước kia hắn đến tột cùng bị cô ngược thảm như thế nào? Làm sao chỉ một cái ôm cũng có thể để hắn kích động như thế?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô tràn đầy đau lòng với hắn, đôi tay đang ôm hắn cũng buộc chặt một chút, duới sự che giấu của màn đêm, cô cũng nổi lên dũng khí, ôn nhu nói với hắn: "Anh ôm thật là ấm áp, về sau ngày ngày ôm em ngủ được không?"
Cô tựa hồ cảm giác hắn hô hấp dừng lại một chút, cũng không biết trải qua bao lâu, trong bóng tối yên tĩnh, hắn dùng giọng nói hoàn toàn biến điệu nói với cô:
"Được."
_________________________
Editor: Lạc Ninh Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com