Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌶Chương 19: Cùng nhau ăn lẩu

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

Chương 19: Cùng nhau ăn lẩu

Trần Thiên Thiên không cần nghĩ liền nói: "Đương nhiên rồi! Mỹ nhân dưới trăng nếu không cười, chẳng phải cô phụ cảnh đẹp đêm nay sao."

Hàn Thước nghiêm túc nhìn Trần Thiên Thiên, lập tức nói: "Tam công chúa muốn cùng Hàn mỗ tận hưởng đêm nay sao?"

Trần Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, quay đầu qua hướng khác, còn dịch người sang bên cạnh, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Chúng ta hiện tại không phải là đang ở cùng nhau sao?"

Nói xong, Trần Thiên Thiên chỉ chỉ nồi lẩu trên bàn, hướng Hàn Thước nói: "Mời Thiếu quân."

Nghe vậy, Hàn Thước đem quà đặt qua một bên, ngồi vào bàn.

Trần Thiên Thiên ngồi úp sấp lên bàn, nâng mặt nhìn về phía Hàn Thước, vẻ mặt tươi cười nói: "Không cần biết huynh đang buồn chuyện gì, không có chuyện gì mà ăn lẩu không giải quyết được cả, nếu như có, thì ăn hai lần!"

"Lý lẽ kiểu gì đây?" Hàn Thước ngây người ra một chút, không biết nói gì.

Trần Thiên Thiên đúng lý hợp tình nói: "Đây là nội quy ăn lẩu! Điều thứ hai trong bảng nội quy là, để kiểm tra một người có thật lòng với đối phương hay không, thì phải xem miếng đầu tiên người đó gắp là gắp cho ai. Đây, miếng đầu tiên, gắp cho huynh."

Nói xong, Trần Thiên Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Hàn Thước.

Hàn Thước nhìn miếng thịt Trần Thiên Thiên gắp cho hắn, do dự một lát, nói: "Ta bị bệnh tim... không ăn cay được."

"À... Không sao, ta ăn, ta thích ăn cay." Trần Thiên Thiên có chút xấu hổ, trực tiếp gắp miếng thịt từ trong chén của Hàn Thước bỏ vào miệng ăn, thập phần thỏa mãn.

Trần Thiên Thiên lại bỏ thêm một ít thức ăn vào phần nước lẩu trắng trong nồi, cười nói: "May là ta đã chuẩn bị lẩu Uyên Ương."

Hàn Thước nhìn Trần Thiên Thiên bận rộn, âm thầm nắm chặt bình bạch ngọc trong tay.

Phần nước lẩu đỏ trong nồi Uyên Ương đã muốn sôi trào, nhưng phần nước trắng vẫn chưa có dấu hiệu sôi.

Hàn Thước nhìn một màn này, đột nhiên ý vị thâm trường nói: "Nước lẩu đỏ cùng trắng này, Rõ ràng không thể dung hòa, tính chất trái ngược nhau, lại phải đặt chung trong một cái nồi. Cô thích ăn cay, cả nồi lẩu đều là nước đỏ không phải tốt hơn sao?"

Trần Thiên Thiên đầu óc chậm tiêu, không nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói của Hàn Thước, trực tiếp không cho là đúng nói: "Nếu đều là nước đỏ, làm sao huynh ăn được? Lẩu thì phải ăn chung mới thú vị. Cái này gọi là bỏ qua bất đồng để tìm điểm chung, ai nói lập trường khác nhau thì không thể hòa hợp chứ. Lẩu Uyên Ương phải có cả nước đỏ lẫn nước trắng, thiếu bên nào cũng không được."

Hàn Thước nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, miệng lặp đi lặp lại câu cuối cùng Trần Thiên Thiên vừa nói: "Thiếu bên nào cũng không được..."

Nói xong, Hàn Thước siết chặt bình bạch ngọc trong tay, nội tâm càng thêm rối rắm.

Trần Thiên Thiên nhìn sắc mặt có chút quái dị của Hàn Thước, nhướng nhướng đuôi mày, nói: "Huynh đừng ngơ ra đấy, mau ăn đi, nếu không ta ăn hết bây giờ."

Nhưng đợi Trần Thiên Thiên nói xong, Hàn Thước vẫn không có ý định động đũa.

"Ta biết rồi." Trần Thiên Thiên đột nhiên nghiêm túc nói một câu, bất chợt quay đầu lại nói với Hàn Thước: "Huynh muốn uống rượu phải không! Ta chuẩn bị sẵn rồi đây!"

Vừa dứt lời, còn không đợi Hàn Thước mở miệng, Trần Thiên Thiên đã xoay người lấy hai bầu rượu đến.

Trần Thiên Thiên nói với Hàn Thước: "Huynh bị bệnh tim, không thể uống rượu, đây là nước trái cây ta đặc chế, nồng độ cồn thấp!"

Vừa nói, Trần Thiên Thiên vừa rót rượu ra hai ly, sau đó cẩn thận đưa ly nước trái cây cho Hàn Thước.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, ta sẽ phá lệ uống một ít rượu nhạt, mời Thiếu quân."

Trần Thiên Thiên tự mình cạn ly của Hàn Thước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hơi cay liền bốc lên, lập tức đặt ly rượu sang một bên.

Hàn Thước thấy thế, cười khổ một tiếng, vụng trộm đem bình bạch ngọc cất vào, mượn rượu giải sầu đem ly nước trái cây uống một hơi cạn sạch.

Hàn Thước nói: "Hàn mỗ kính Tam công chúa."

Trần Thiên Thiên bởi vì uống rượu mà mặt có chút ửng đỏ, chắt lưỡi nói với Hàn Thước: "Thật không ngờ, có một ngày ta lại có thể ngồi cùng huynh uống rượu như thế này."

Trong hoa viên cả vườn xuân sắc, Hàn Thước cùng Trần Thiên Thiên hai người ta kính ngươi ngươi kính ta, nhìn nhau cười.

Một lát sau, Trần Thiên Thiên rõ ràng đã say, bắt đầu mượn rượu làm càn, Hàn Thước cũng có chút say.

Trần Thiên Thiên một bên vỗ bàn một bên chỉ vào Hàn Thước nói: "Nào, chuối, ta kính huynh ly nữa! Cảm ơn huynh đã tha mạng cho cam."

Vừa đứng dậy, Trần Thiên Thiên lảo đảo muốn kính Hàn Thước thêm một ly, kết quả lại không đứng vững, thân hình chênh vênh muốn ngã.

Hàn Thước liền tiến lên phía trước đỡ lấy nàng, nhưng một chân đứng không vững, lại khiến hai người cùng nhau ngã xuống bụi hoa.

Vô vàn cánh hoa đủ màu sắc nháy mắt bay đầy trời, phiêu dật rơi xuống người Trần Thiên Thiên cùng Hàn Thước.

Trần Thiên Thiên nằm trên ngực Hàn Thước, say khướt than thở nói: "Huynh cứ yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn huynh chết đâu, nhất định sẽ có kì tích xuất hiện, không có kì tích ta cũng sẽ tạo ra kì tích..."

Hàn Thước ngây ra một chút, lập tức chậm rãi nói: "Kỳ thực... Ta đã tìm được phương pháp chữa bệnh rồi."

"A?" Trần Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thước.

Hàn Thước bất đắc dĩ cười cười, thản nhiên lắc đầu nói: "Nhưng ta không muốn làm như vậy."

Vừa dứt lời, Trần Thiên Thiên lại nằm trên ngực Hàn Thước, tiếp tục than thở, "Uống nữa đi..."

Trần Thiên Thiên than thở hai tiếng xong, đơn giản nằm úp sấp trên người Hàn Thước ngủ.

Hàn Thước theo bản năng muốn đẩy Trần Thiên Thiên ra, nhưng lại khẽ hạ tay xuống, đặt lên đầu Trần Thiên Thiên.

Hàn Thước bất đắc dĩ nhìn Trần Thiên Thiên, "Tam công chúa quả thật không hề có nửa điểm phòng bị với Hàn mỗ."

Dưới ánh trăng, hai người bình yên nằm giữa một vườn hoa rực rỡ xuân sắc.

******

Hôm sau, tại bãi bắn bia.

Giữa mái che nắng, Thành chủ cùng Trần Nguyên Nguyên đang ngồi nhìn về phía bãi bắn bia, Tang Kỳ cùng Tử Niên đứng bên cạnh hai người, bên ngoài mái che đứng vài tên thị vệ.

Trên bãi đất trống dùng để bắn tên, Trần Sở Sở một thân chiến phục đang kéo cung nhắm, bắn tên, Tử Trúc đứng sau lưng nàng.

Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, mũi tên Trần Sở Sở bắn ra trúng ngay hồng tâm.

Lâm Thất đứng ở một bên vội vàng vỗ tay, miệng tán dương: "Bắn hay lắm!"

Trần Sở Sở nghe tiếng quay người lại.

Lâm Thất liền đi tới, cười nói với Trần Sở Sở: "Nhị quận chúa không chỉ có học thức uyên bác, mà cả võ nghệ cũng thật xuất sắc."

Nghe vậy, Trần Sở Sở cười lắc lắc đầu, theo sau nói: "Sắp tới kỳ thi đề bạt Thiếu thành chủ rồi, cô phải siêng năng luyện võ, sau này khi được làm quan võ rồi, ta còn có thể trông cậy vào cô."

"Nhị quận chúa yên tâm." Lâm Thất nói: "Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Đợi khi người trở thành Thiếu thành chủ rồi, ta nhất định sẽ tận tâm phò trợ người."

Nghe được lời Lâm Thất, Trần Sở Sở nói: "Kỳ thi đề bạt Thiếu thành chủ sắp tới, ta cùng Thiên Thiên đều là người được đề cử, ai thắng còn chưa biết."

Lâm Thất đắc ý nói: "Người cứ chờ xem đi, Trần Thiên Thiên nhất định không có khả năng đâu."

"Lâm Thất." Trần Sở Sở giơ tay ra hiệu ý bảo Lâm Thất im miệng, mặt cũng trở nên nghiêm khắc hơn, "Đừng bàn chuyện này nữa."

Trần Sở Sở lại cầm lấy cung bắn tên, mỗi một tên bắn ra đều trúng ngay hồng tâm, Lâm Thất đứng ở một bên vẫn còn đang suy nghĩ lời Trần Sở Sở vừa nói, đầy mặt không cam lòng.

Ngay sau đó, Lâm Thất vẻ mặt khiêu khích đưa cung tên đến trước mặt Trần Thiên Thiên, khinh thường bật cười một tiếng nói: "Đấu với ta một ván đi."

Trần Thiên Thiên xoa xoa bả vai bị thương của mình, thuận tay đẩy cung tên trong tay Lâm Thất ra, lại không ngờ cung tên này lại nặng như vậy, trực tiếp rơi xuống đất.

Thấy thế, Trần Thiên Thiên sửng sốt một lát, sau đó đảo mắt, bắt đầu giả vờ giả vịt nói: "Vết thương của ta còn chưa có lành hẳn..."

Lâm Thất đứng tại chỗ nhìn Trần Thiên Thiên, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin lời Trần Thiên Thiên nói.

Mắt thấy sắp lộ tẩy, Trần Thiên Thiên vội vàng đánh đòn phủ đầu mở miệng, phô trương thanh thế nói với Lâm Thất: "Cô... cô đừng có mà đắc ý, chờ ta dưỡng thương xong rồi, nhất định sẽ đánh cho cô tâm phục khẩu phục!"

Vừa nói những lời này ra, Lâm Thất trong phút chốc đã hoàn toàn bị lừa, ánh mắt không hờn không giận nhìn chằm chằm Trần Thiên Thiên, coi thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô từ lúc nào lại trở nên mảnh mai yếu đuối như vậy? Bị trật khớp thôi mà đến bây giờ vẫn chưa khỏi? Theo ta thấy cô chỉ là đang sợ thua thôi."

"Ta..." Trần Thiên Thiên suy tư một lát, đơn giản trực tiếp xoay chuyển vấn đề, chơi xấu nói: "Ta sao lại thua được? Dù sao không đấu thì sẽ không thua."

Lâm Thất thấy không có cách nào nói được Trần Thiên Thiên, biểu tình trên mặt càng thêm phẫn nộ.

Nhưng ngay đúng lúc này, Lâm Thất đột nhiên nhớ lại màn đánh lén Trần Thiên Thiên của mình, mình vậy mà lại có thể đánh lén nàng ta.

Toàn bộ thành Hoa Viên ai chẳng biết, Tam công chúa Trần Thiên Thiên tuy vô đức vô năng, kiêu ngạo tuỳ hứng, ngang ngược ương ngạnh, nhưng võ công lại cao cường bậc nhất hiếm có đối thủ ở thành Hoa Viên.

Nói cách khác, Trần Thiên Thiên kiêu ngạo ngang ngược nhiều năm như vậy, nếu không phải có một thân võ công cao cường này, cho dù nàng ta có là con gái thành chủ đi chăng nữa, cũng đã sớm bị người khác đánh chết.

Nhưng khi ở tông học đường, một chiêu lúc đó nàng vẫn chưa xuất hết toàn lực mà Trần Thiên Thiên đã tiếp không được, thậm chí còn bị thương cánh tay...

Trần Thiên Thiên nói dối qua ải thành công, liền thật cẩn thận chạy tới khu nghỉ ngơi của bãi bắn bia.

Nhưng lúc này trong lòng Lâm Thất lại vô cùng khiếp sợ, nhìn bóng dáng xa xa của Trần Thiên Thiên, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, "Nàng... Sao lại... Võ công của nàng ấy đâu? Trần Thiên Thiên không có võ công ư?"

Chấn kinh một hồi lâu, Lâm Thất rất nhanh liền nghĩ ra cách đối phó.

Ngày hôm sau, phủ thành chủ, phòng nghị sự.

Trần Thiên Thiên sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, đã bị Thành chủ phái người đến triệu kiến.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc Thành chủ, Trần Thiên Thiên miễn cưỡng dẹp cơn buồn ngủ qua một bên, trợn tròn mắt nhìn thành chủ, mở miệng hỏi: "Mẫu thân, người triệu kiến con ạ?"

Khuôn mặt của Thành chủ Hoa Viên thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, hơn nữa dung mạo lại vô cùng diễm lệ, chỉ là thời điểm khi nhìn vào mắt bà, sẽ cảm nhận được sự từng trải cùng nét mỏi mệt hằn sâu.

Thành chủ nhìn bộ dạng vô tâm vô phế này của Trần Thiên Thiên, nhịn không được thở dài một hơi, nói: "Nghe nói con gần đây rất chăm chỉ."

Trần Thiên Thiên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Đương nhiên rồi, con gần đây rất nghe lời, cũng rất thận trọng, sợ rước lấy phiền phức ạ."

Nghe vậy, Thành chủ nhìn Trần Thiên Thiên sủng nịch cười cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay mặt nhìn Trần Sở Sở.

Thành chủ nhìn Trần Sở Sở, sắc mặt thâm trầm nói: "Nghe nói dạo này trong phủ của con lại có thêm không ít nhạc công. Sao thế, gần đây lại ham vui nhỉ?"

Nghe được lời Thành chủ nói, mặt Trần Sở Sở lộ vẻ hoảng sợ.

Thành chủ vỗ bàn, nghiêm khắc trách cứ nói: "Chẳng lẽ con đã quên bản thân là quận chúa một thành rồi sao!"

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thành chủ, mặt Trần Sở Sở lộ vẻ ủy khuất, cung kính thấp giọng nói: "Mẫu thân dạy dỗ rất đúng, nữ nhi biết sai rồi."

Trần Thiên Thiên đứng ở một bên, thấy bầu không khí có chút căng thẳng, vội vàng đứng ra giải thích nói: "Mẫu thân, người hiểu lầm nhị tỷ rồi, là Hàn Thước đưa tất cả nhạc công qua chỗ của Nhị tỷ, Nhị tỷ hoàn toàn không biết gì cả."

Nghe được lời Trần Thiên Thiên nói, Thành chủ ngữ khí nhất thời nhu hoà hơn rất nhiều, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Ta biết các con tỷ muội tình thâm, con không cần nói giúp cho Nhị tỷ của con đâu."

Nghe vậy, Trần Sở Sở cố nén cơn phẫn uất cùng mất mát.

Mà Trần Nguyên Nguyên ngồi xe lăn ở phía bên kia đã quá quen với việc Thành chủ chẳng thèm đoái hoài gì tới mình, nhìn thấy tình cảnh như vậy mặt cũng không chút thay đổi.

Ngược lại là Lâm Thất nhìn không được nữa, trực tiếp đi đến trước mặt Thành chủ, chắp tay nói: "Bẩm báo Thành chủ, về kì thi đề bạt Thiếu thành chủ sắp tới, hạ quan có một đề nghị, không biết có nên nói hay không."

Thành chủ đương nhiên biết rõ Lâm Thất có quan hệ rất thân thiết với Trần Sở Sở, nhưng lại không hợp với Trần Thiên Thiên. Cho nên khi Lâm Thất vừa dứt lời, ánh mắt thâm trầm của Thành chủ nhìn thoáng qua Trần Sở Sở, sau đó lại ý vị thâm trường mở miệng nói: "Nói nghe thử xem nào."

Lâm Thất vẫn chưa phát giác được hàm ý sâu xa trong lời nói của Thành chủ, trực tiếp mở miệng nói: "Thành Hoa Viên chúng ta từ xưa đến nay đều do nữ nhân làm chủ. Chức ti quân cũng do nữ nhân đảm nhiệm, mà Thiếu thành chủ lại là người thừa kế ngôi vị Thành chủ, càng phải văn thao võ lược, thiếu một thứ cũng không được. Nhưng nhiều năm nay, việc tuyển chọn Thiếu thành chủ lại chỉ có thi viết và sách luận. Thành chủ sao không để các vị quận chúa tham gia thi võ?"

"Hả?" Nghe được câu này, Trần Thiên Thiên đột nhiên trừng to hai mắt nhìn, "Tham gia thi võ?"

Trần Nguyên Nguyên ở một bên nghe được lời Lâm Thất nói, nhịn không được có hơi run rẩy, chậm rãi sờ sờ đôi chân vô tri vô giác của mình, tiếc nuối thở dài một hơi.

Trần Sở Sở cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lâm Thất.

Lâm Thất vẻ mặt đoan chính nói: "Nhị quận chúa và Tam công chúa võ công đều xuất chúng..."

Nói tới đây, Lâm Thất ý vị thâm trường nhìn về phía Trần Thiên Thiên, không có hảo ý nói: "Đặc biệt là Tam công chúa, võ công cao cường, thân thủ bất phàm, ở thành Hoa Viên này, nếu nàng ấy đứng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất."

Trần Thiên Thiên có hơi trầm tư, chẳng lẽ mọi người đều nghĩ mình thi văn chắc chắn sẽ rớt, nên thêm môn thể dục cho mình để được cộng điểm?

Không đúng! Lâm Thất làm sao có thể tốt như vậy được!

Nghe thấy Lâm Thất muốn thêm phần thi võ, Thành chủ ngược lại là có chút kinh ngạc, suy tư liếc mắt đánh giá nhìn Trần Sở Sở cùng Trần Thiên Thiên, tiếp tục nói: "Lâm Thất ngươi nói xem, thi võ như thế nào đây?"

Lâm Thất chắc như đinh đóng cột nói: "Lôi đài luận võ."

Tất cả mọi người đều cảm giác được Lâm Thất có chút lạ, vì thế bao nhiêu ánh mắt nghiên cứu tìm tòi đều đổ dồn lên người nàng.

Tất nhiên, mọi người ở đây ai cũng biết Lâm Thất cùng Tam không chúa không hợp nhau, Lâm Thất tuyệt đối sẽ không nói giúp Tam công chúa.

Ngay lúc này, Trần Thiên Thiên đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hai mắt trừng to, vô cùng kinh hãi.

Tiêu rồi, bị lộ rồi, Lâm Thất chắc chắn đã phát hiện ra mình không có võ công!

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Thiên vội vàng nhìn Thành chủ nói: "Nhưng mà, như thế là không công bằng! Mọi người đều biết con võ công cao cường, lại cố tình thêm phần thi võ, rõ ràng là đang thiên vị cho con."

Mọi người trầm mặc không nói.

Trần Thiên Thiên nóng nảy, lôi kéo Thành chủ vội vàng nói: "Mẫu thân!"

Thành chủ liếc mắt nhìn Trần Thiên Thiên một cái, sau đó liền chậm rãi nói: "Con cũng biết ta đặc biệt thêm phần thi võ này là vì con, thi viết cùng sách luận tạm thời không bàn tới, nhưng thi võ con phải thắng một trận cho ta xem mới được."

"Đừng!" Nội tâm Trần Thiên Thiên âm thầm chảy xuống hai giọt nước mắt.

Đừng như vậy mà, nàng cũng không phải Tam công chúa võ công cái thế trong lời đồn kia đâu.

Nàng chỉ là một biên kịch nhỏ từ hiện đại xuyên tới đây thôi, là thư sinh đó!

Nếu cứ như vậy mà lên lôi đài, lỡ như bị đánh chết thì phải làm sao đây?

Uổng công mình từ lúc xuyên qua tới giờ khổ cực nịnh bợ lấy lòng Hàn Thước lâu như vậy, hy vọng sống sót cũng sắp được hồi sinh, bây giờ chẳng lẽ cứ như vậy mà chết thảm trên lôi đài sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com