Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☀️ Chương 115: Oliver Keith mất ngủ

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

La Bân Văn vốn luôn lịch thiệp nhã nhặn, đây là lần đầu tiên Giản Nhược Trầm thấy được cảm xúc bài xích mạnh mẽ đến vậy hiện rõ trên mặt ông.

Sự căm hận mà ông dành cho nhà họ Giang, đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Giản Nhược Trầm hạ giọng nói: "Cháu biết rồi. Chú yên tâm, sẽ không để cậu ta chạy thoát đâu."

La Bân Văn trầm mặc một lúc, rồi dặn dò: "Cậu cũng đừng làm việc quá sức."

"Cháu hiểu mà." Giản Nhược Trầm đáp.

La Bân Văn đứng dậy, nói: "Vậy tôi không làm phiền cậu nữa. Hôm nay nhớ về nhà sớm một chút."

"Cảm ơn chú La đã đặc biệt chạy đến đây vì cháu." Giản Nhược Trầm lục lọi trong túi áo, móc ra một viên kẹo bạc hà nhét vào tay La Bân Văn, "Nè, vậy thì cũng không phải về tay không rồi."

La Bân Văn nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay, tâm trạng cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Chờ La Bân Văn rời đi, Lâm Nhã Chi đích thân bước tới, đưa giấy phép sử dụng súng cho Giản Nhược Trầm: "Đã được phê duyệt rồi, cậu là người thi tốt nhất, nghe nói đám nhóc thối vừa vào Tổ điều tra tội phạm có tổ chức muốn thông qua Cung sir mời cậu ăn cơm, Cung sir nhờ tôi đến hỏi một chút, cậu có muốn đi không?"

"Thôi, chắc là không đi đâu." Giản Nhược Trầm nhận lấy giấy phép sử dụng súng, yêu thích không buông tay, lật qua lật lại ngắm nghía, "Dạo này tôi còn phải chuẩn bị thi cuối kỳ, bài vở chất đống, bận lắm."

Lâm Nhã Chi vỗ tay cái bộp, lập tức quay đầu nói với Trần Cận Tài: "Tôi đã bảo là cậu ấy sẽ không đi mà, 10 đồng, đừng có lật lọng nhé!"

Trần Cận Tài mặt mày ủ rũ móc từ ví ra một tờ tiền, than thở: "Không thể nào, không phải Giản cố vấn thích những thứ mới lạ nhất sao? Cung sir làm bên chống tội phạm, quen biết nhiều người, chắc chắn có thể dẫn cậu đi ăn toàn món ngon."

Giản Nhược Trầm cười cười, "Phải thi mà, bận quá thôi."

Trần Cận Tài vội vã nói: "Vậy thì vẫn nên ưu tiên thi cử."

"Được rồi, mau đi làm quen với điện thoại mới đi." Giản Nhược Trầm xách cặp sách bước đến bên cạnh Quan Ứng Quân, "Tôi đi làm việc đây."

...

Giang Minh Sơn và Lục Tiệm đều đã ngã ngựa, khối lượng công việc của Tổng khu Tây Cửu Long cũng giảm hẳn. Mọi người tập trung vào việc tìm ra sơ hở của Lục Vinh.

Chỉ có điều, Lục Vinh lại cẩn thận hơn Giang Minh Sơn, cũng gian xảo hơn cả Lục Tiệm.

Sau khi Giang Hàm Dục bị bắt và hồ sơ mật của MI6 bị phát hiện, Lục Vinh lập tức trở nên an phận.

Khoảng thời gian này, hắn không để lộ bất cứ sơ hở nào, bên ICAC cũng đã điều tra ba bốn lượt các doanh nghiệp và công ty dưới tên hắn, nhưng tất cả đều hợp tác rất tích cực.

Cảnh sát vừa bước vào, còn chưa kịp hỏi han gì nhiều, đã bị mấy thùng tài liệu được chuẩn bị sẵn sàng tiễn ra ngoài.

Trong văn phòng, Quan Ứng Quân nói: "Lục Vinh chơi trò đặt cược hai bên như vậy, có lẽ sẽ còn dây dưa rất lâu."

"Không lâu đâu." Giản Nhược Trầm đã phần nào đoán được suy nghĩ của hắn, "Bề ngoài thì hắn đặt cược hai bên, nhưng thực ra là đang muốn ngồi trên núi xem hổ đấu."

"Thật ra từ việc hắn muốn mua mảnh đất bên cạnh Cửu Long Thành Trại là có thể nhìn ra được."

"Mục tiêu cuối cùng của Lục Vinh vốn không phải là trốn tránh sự điều tra của cảnh sát, mà là muốn trở thành người nắm quyền thực sự của Hồng Kông."

Quan Ứng Quân cau mày: "Ý em là sao?"

Giản Nhược Trầm chống cằm lên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Thật ra ai cũng biết việc chính quyền Anh rút khỏi Hồng Kông đã là chuyện chắc chắn. Mảnh đất này vốn dĩ thuộc về Hoa Quốc. Còn bốn năm nữa thôi, giới thượng tầng sẽ không tránh khỏi một đợt thay máu."

Có một số lời cậu không tiện nói quá rõ, chỉ mơ hồ giải thích: "Vận hành vốn đúng cách, có thể chuyển hóa thành quyền phát ngôn."

"Miếng đất sát cạnh Cửu Long Thành Trại đó tiếp giáp với Vịnh Cửu Long, có ba bến phà, bán đảo Cửu Long lại nối liền với đại lục, nghĩa là khu đất ấy sẽ trở thành điểm trung chuyển giữa đại lục và đảo Hồng Kông."

Quan Ứng Quân nheo mắt nhìn cậu.

Cửa văn phòng khép kín, ánh đèn bàn vàng nhạt đổ lên gương mặt nghiêng của Giản Nhược Trầm, làm cả người cậu như phủ một lớp sương mờ mỏng manh.

Đẹp.

Vừa thông minh vừa đẹp.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má Giản Nhược Trầm, khẽ nói: "Nắm được mảnh đất đó, tức là có quyền đối thoại trực tiếp với chính quyền đại lục."

"Đúng vậy." Giản Nhược Trầm khẽ cười, "Nhưng giờ nó đã là của em rồi."

Quan Ứng Quân cũng khẽ cong khóe môi.

Lục Vinh thua không oan, Giản Nhược Trầm có khứu giác chính trị nhạy bén hơn người thường thì thôi, còn có tiền, có dũng khí, không sợ thua. Giản Nhược Trầm đúng là một đối thủ quá khó lường.

Giản Nhược Trầm nói: "Bây giờ Lục Vinh chỉ đang đợi em dồn toàn bộ sự chú ý vào Oliver Keith và Connaught, muốn em xử lý bọn họ trước, rồi hắn sẽ quay lại đối phó với em."

"Hắn không phải đang yên phận, mà là muốn dưỡng sức?" Quan Ứng Quân bế bổng Giản Nhược Trầm lên, ôm vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng.

"Đúng." Giản Nhược Trầm lúng túng gật đầu, "Hắn muốn dưỡng sức, rồi tìm cơ hội lật đổ em... Anh làm gì vậy?"

"Em cứ nói tiếp đi." Quan Ứng Quân ngả người vào ghế, thong thả đáp.

"Em giải thích xong rồi." Giản Nhược Trầm chống tay vịn muốn đứng lên.

Vừa mới chống được một nửa, Quan Ứng Quân đã bất ngờ xoạc chân ra.

Giản Nhược Trầm mất điểm tựa, trọng tâm lệch hẳn, liền ngồi phịch xuống lòng hắn, ghế lún xuống, phát ra một tiếng động nhẹ.

Quan Ứng Quân khép hai chân lại, giam cậu trong vòng tay mình. Hắn cầm cặp sách một bên lên, lấy từ trong ra quyển sách dày cộp, đặt lên bàn: "Học đi."

Giản Nhược Trầm ngó ra cửa, lại quay đầu nhìn hắn, muốn động đậy lại có chút do dự, "Không tốt lắm..."

Quan Ứng Quân bật cười trầm thấp, đưa tay véo má cậu, nghiêng người hôn nhẹ một cái: "Thấy không ổn thật sao?"

Động tác nhanh đến mức Giản Nhược Trầm không kịp phản ứng.

Cậu ngẩn người trong chốc lát, sau đó giơ gót chân đá nhẹ vào bắp chân Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân hít vào một hơi.

Giản Nhược Trầm: ...

Rõ ràng cậu đâu có dùng nhiều sức.

"Giờ em chạy 2000 mét cũng nhanh rồi, đánh nhau tự do cũng học không tệ. Đá người bây giờ đau hơn trước nhiều đấy." Quan Ứng Quân cúi đầu, khẽ hôn lên vai Giản Nhược Trầm.

Làn da dưới lớp áo sơ mi mềm mại, cơ bắp mảnh mai săn chắc lộ ra nét trắng trẻo căng bóng, giống như chiếc bánh nếp vừa hấp chín, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Bị ánh mắt hắn nhìn đến tê dại, Giản Nhược Trầm liếc ra cửa liên tục. Thấy Quan Ứng Quân không dùng sức giữ mình lại nữa, cậu vội vã ôm sách đứng dậy, chạy thẳng đến ghế sofa nhỏ. Ngồi xuống rồi vẫn chưa an tâm, cậu quay đầu trừng mắt dọa nạt: "Anh ngồi yên đó mà làm việc!"

Chỉ cách một cánh cửa, ngoài hành lang tiếng bước chân đồng nghiệp qua lại rộn ràng.

Quan Ứng Quân khẽ cong môi, giọng nói bình thản như không: "Đừng lo, lúc em vào anh đã khóa cửa rồi."

Giản Nhược Trầm: ...

Cậu bỗng nhớ lại khi mới quen Quan Ứng Quân, người đàn ông đó luôn nghiêm túc trầm mặc, giờ phút này lại khiến cậu hoang mang không nhận ra.

Một người nghiêm nghị như vậy, cũng có thể trêu đùa cậu sao?

Giản Nhược Trầm không nói gì, cúi đầu học bài, chỉ đọc ba dòng đã lập tức chìm vào thế giới học tập, quên sạch những chuyện vừa rồi.

Chuyên tâm học hành vẫn là quan trọng nhất.

Quan Ứng Quân nhìn cậu một lúc, thấy Giản Nhược Trầm chẳng có ý định để ý tới mình, trong lòng hắn hơi thấp thỏm, nghi ngờ không biết có phải mình vừa đùa quá trớn rồi không.

Nhưng so với những trò đùa mà Giản Nhược Trầm từng bày ra, chiêu này đúng là trò con nít.

Chẳng lẽ chỉ cho phép quan lớn đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn?

Đợi đến tối đưa người về nhà, Quan Ứng Quân dừng xe ở bên ngoài vườn biệt thự trên đỉnh núi, nghiêng đầu nói với người đang tựa vào ghế phụ lim dim: "Tới rồi."

Giản Nhược Trầm khẽ "ừ" một tiếng, chuẩn bị tháo dây an toàn.

Quan Ứng Quân đè tay cậu lại, hỏi: "Giận à?"

"Hửm?" Giản Nhược Trầm đã chạy đôn chạy đáo suốt cả ngày, mệt đến mức mắt mở chẳng nổi, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ ra chuyện ban sáng, "Anh nói chuyện ở văn phòng ấy hả?"

"Ừm." Quan Ứng Quân đưa tay lên, nhẹ nhàng bóp lấy gáy cậu.

"Không giận." Giản Nhược Trầm thấy rất thoải mái, liền nghiêng người sang, "Dịch qua bên chút... ừ, mạnh hơn tí... ưm."

Quan Ứng Quân ra sức nắn bóp, vừa đúng vào chỗ đau mỏi, Giản Nhược Trầm không nhịn được, thoải mái mà rên rỉ hai tiếng, "Chính là chỗ đó."

Toàn thân Quan Ứng Quân lập tức căng thẳng.

Hắn ngừng tay, hạ ghế phụ xuống, rồi cúi người hôn lấy người đang nửa mê nửa tỉnh vì sung sướng. Hôn xong, giọng hắn khàn khàn cảnh cáo: "Đừng có trêu anh."

"Rõ ràng là anh tự nắn mà..." Giản Nhược Trầm liếc mắt xuống dưới, vừa đưa tay tới đã rụt lại, đôi mắt chớp chớp, trong đó không biết là ánh nước do buồn ngủ hay giọt lệ sau nụ hôn, miệng thì thầm những lời khiến lòng người ngứa ngáy: "Dạo này không được, anh tự giải quyết đi, em phải tập trung ôn thi. Chờ học xong tháng này rồi tính."

Quan Ứng Quân bị cậu làm cho thái dương giật giật, vội vàng tháo dây an toàn và mở khóa cửa xe ghế phụ, nói gọn lỏn: "Xuống."

Nói thêm mấy câu nữa, hắn sợ mình không kiềm chế nổi.

Giản Nhược Trầm giống như con cáo tuyết săn mồi trong ngày đông, lướt một cái đã biến mất.

Quan Ứng Quân cười khẽ một tiếng.

Hắn lật cuốn lịch công tác ra, lấy bút đỏ khoanh tròn ngày Giản Nhược Trầm thi xong.

***

Trong suốt tháng đó.

Giản Nhược Trầm thức đêm ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Giáo sư Oliver Keith thì trằn trọc trên chiếc giường trải ga lụa của mình.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ lần ngồi ăn cùng bàn với Giản Nhược Trầm, càng nghĩ lại cuộc đối thoại ngày hôm đó, Oliver Keith càng cảm thấy Giản Nhược Trầm chắc chắn đã biết điều gì đó.

Nhưng biết cái gì đây?

Ông ta lại nghĩ không ra.

Chỉ cần nhắm mắt lại, là trong đầu ông ta sẽ hiện lên cảnh Giản Nhược Trầm mỉm cười hỏi: "Ngài từng giết người chưa?"

Tựa như một cơn ác mộng!

Đã hơn một tháng nay ông ta không có một đêm ngon giấc, quá kinh khủng.

Khi đối mặt với Giản Nhược Trầm thì chỉ thấy căng thẳng, cùng lắm là hơi sợ hãi, nhưng mỗi khi về đến nhà, tắt đèn, những hình ảnh và lời nói trên bàn ăn lại lần lượt tái hiện trong đầu, khiến người ta dựng hết tóc gáy, tim đập thình thịch.

Mỗi ngày Oliver Keith đều phải đến gần sáng mới chợp mắt được, chưa ngủ được bao lâu lại bị ác mộng làm cho đầm đìa mồ hôi mà tỉnh dậy.

Trong mơ, ông ta bị một tốp cảnh sát áp giải vào nhà giam, trần truồng chịu khám xét, còn bị vòi nước áp lực cao xịt tới tấp.

Mọi người đều cười nhạo ông ta, chỉ trỏ bàn tán!

Gì mà giáo sư trọn đời, cái gì mà thiên tài học thuật, chỉ là một tên tội phạm giết người bẩn thỉu!

Oliver Keith lật chăn, run rẩy bước tới bên bình nước định rót ly nước uống, vừa cầm lên thì tay đã run quá mức, bình nước rơi phịch xuống chân, nước nóng trào ra.

Oliver Keith hét thảm một tiếng, tập tễnh đi vào phòng tắm xả nước lạnh.

Dòng nước lạnh lẽo đập vào mặt bàn chân, lại càng khiến người ta thêm phần dày vò.

Ông ta nhìn chằm chằm dòng nước đang dâng lên trong bồn tắm, nhìn những gợn sóng trên mặt nước, bỗng dưng tưởng như dưới lớp nước ấy xuất hiện một gương mặt trương phồng, tím tái.

Ông ta rùng mình một cái, vội rụt chân lại, thở dốc, toàn thân run bần bật.

Chẳng lẽ Sở Cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long đã tìm thấy xác của nghiên cứu sinh mà ông ta từng giết năm xưa rồi? Nên mới phái Giản Nhược Trầm tới hỏi những câu đó?

Chắc chắn bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó! Bằng không làm sao giải thích việc Giản Nhược Trầm hỏi thẳng như vậy?

Không giải thích nổi!

Nhưng năm đó ông ta xử lý rất sạch sẽ, ngay cả giày của nạn nhân cũng đem đi thiêu, thi thể không biết đã trôi theo dòng nước đi đâu, có khi còn bị cá rỉa sạch rồi...

Oliver Keith càng nghĩ càng sợ hãi.

Cũng có thể là bác sĩ trường đại học đã tiết lộ chuyện về phenmetrazine, nhưng mà vị bác sĩ đó kê thuốc xong đã nghỉ việc, làm sao mấy tên cảnh sát khu Tây Cửu Long tìm ra được chứ?

Ông ta bất chấp vết bỏng trên chân, ngồi trước bàn, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong những vụ án mà ông ta đã gây ra trong suốt những năm qua, cuối cùng cũng phát hiện ra một kẽ hở lạnh toát sống lưng.

Bệnh viện!

Chính là bệnh viện nơi Giản Nhược Trầm chào đời!

Năm đó ông ta đang ở nước ngoài, không thể tự mình ra tay, đành phải mua chuộc mấy tên tay chân địa phương xử lý.

Có khi nào Giản Nhược Trầm đã phát hiện ra cái chết của mẹ mình có điều bất thường rồi không?!

Oliver Keith nắm chặt mảnh giấy chi chít chữ trong tay, vò nát rồi ném vào gạt tàn, châm lửa đốt.

Trời đã sáng rồi, nhưng ông ta chẳng buồn đi làm, càng không có tâm trạng đi coi thi gì đó.

Ông ta phải đi xử lý một số việc bị sót lại năm xưa.

***

Ngày thi cuối kỳ.

Người giám sát Oliver Keith là Trương Tinh Tông và Tất Loan Loan.

Trương Tinh Tông vừa trực xong ca đêm, đang ngã vật ra ghế sau ngủ ngáy vang trời.

Tất Loan Loan cầm chiếc bánh sandwich, vừa ăn vừa nhồi đầy má, đột nhiên nheo mắt lại, nói lớn: "Trương Tinh Tông, dậy mau! Oliver Keith ra khỏi cửa không đi về hướng Đại học Hồng Kông!"

Trương Tinh Tông bật dậy ngay tức khắc, "Bám theo! Lái xe đi! Tôi gọi điện cho Quan sir!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com