Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☀️ Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long từng xử lý vô số tội phạm hung ác tàn độc.

Đối với những kẻ giết người, Tây Cửu Long chính khí lẫm liệt, nghiêm khắc nhưng không tàn bạo.

Thế nhưng đối với Lục Vinh, Lâm Nhã Chi lại sẵn lòng tạm thời đối đãi bằng lễ nghĩa.

Cô xem như đã hiểu vì sao Giản Nhược Trầm lại giành đất ở Cửu Long Thành Trại ngay trong phòng thẩm vấn với Lục Vinh rồi.

Một phần là vì vị trí địa lý quan trọng, phần khác là vì...

Vẻ mặt nghẹn họng không nói nổi của Lục Vinh thực sự quá thú vị!

Cô thích nhìn thấy bộ dạng này lắm đó!

Buổi thẩm vấn 8 tiếng hôm nay vừa kết thúc.

Lâm Nhã Chi đích thân mời Lục Vinh ra khỏi phòng thẩm vấn, dịu dàng cất tiếng: "Lục tiên sinh, thủ tục hạn chế xuất cảnh đã hoàn tất rồi, bây giờ nếu không thực sự cần thiết thì ngài không được rời khỏi Hồng Kông, mà có cần thiết thì cũng không được rời."

Ngón tay Lục Vinh nắm chặt cây gậy chống.

Sao Lâm Nhã Chi lại biết hắn muốn liên hệ với chính quyền Anh tìm người đưa hắn rời đi?

Lâm Nhã Chi vén lọn tóc bên má ra sau tai, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng đầy ẩn ý: "Một số tội phạm khi thấy không còn đường nào để thoát nữa, sẽ cố gắng tìm một con đường mới, mưu toan trốn tránh trừng phạt."

Cô giúp hắn nhấn nút thang máy, giơ tay chặn cánh cửa cảm ứng, mỉm cười hỏi: "Lục tiên sinh không phải kiểu người như vậy, đúng không?"

Đương nhiên hắn là như vậy.

Khóe môi Lục Vinh khẽ cong lên, nhưng lập tức cứng lại, nói từng chữ từng chữ một: "Tất nhiên, là, không phải."

Lâm Nhã Chi buông tay đang chặn cửa thang máy, "Xem ra, thủ tục hạn chế xuất cảnh chẳng ảnh hưởng gì tới ngài cả."

Cô ngừng một chút, vào đúng giây cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, thì ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Vinh, cười nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

"Đinh ——"

Cửa thang máy đóng lại, tiếng xích sắt vang lên khi nó bắt đầu đi xuống.

Các thành viên tổ trọng án âm thầm theo dõi phía sau Lâm Nhã Chi giờ đồng loạt phá lên cười.

Lương Tín Duyệt chống nửa người lên chiếc chổi cán tre, bắt chước dáng Lục Vinh chống gậy, lặp lại câu nói của hắn: "Tất nhiên, là, không phải."

"Ha ha ha ha!" Trương Tinh Tông cười nghiêng ngả.

Quá hả dạ!

"Cười gì? Đã sắp xếp xong bằng chứng chưa?" Lâm Nhã Chi khoanh tay liếc nhìn.

Lương Tín Duyệt lập tức đặt chổi lại, "Chưa đâu madam, tôi đi ngay đây."

Đinh Cao đút tay vào túi quần, đi song song với hai người, "Sao ăn Tết xong đại học Hồng Kông đi học lại mà còn phải thi nữa vậy? Lâu thế chưa gặp Cố vấn Giản, tôi thật sự hơi nhớ cậu ấy rồi."

Trương Tinh Tông khựng lại một bước, "Anh nhớ cậu ấy?"

Đinh Cao: "Ừ, đúng vậy."

Trương Tinh Tông nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, "Câu này đừng nói trước mặt Quan sir đấy."

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Trương Tinh Tông bĩu môi, vỗ vai Đinh Cao: "Người anh em, tôi chỉ giúp anh đến đây thôi."

Nhớ thì có thể nhớ được, nhưng tuyệt đối không thể nói ra như vậy.

Nhìn bộ dạng của Quan sir thì biết, rõ ràng là một cái vại giấm.

Đinh Cao ngớ người một lúc, đuổi theo hỏi: "Tại sao không được nói trước mặt Quan sir? Chẳng lẽ anh ấy muốn chúng ta cô lập cố vấn Giản sao?"

Trương Tinh Tông nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khó tin như thể đang nhìn một sinh vật lạ.

Ngày hôm sau.

Bài kiểm tra chuyên ngành bước vào môn cuối cùng.

Bài kiểm tra phân tích tâm lý vi biểu cảm và nhận diện lời nói dối.

Bài kiểm tra này dựa vào phần mềm máy tính METT, biểu cảm ngắn nhất chỉ xuất hiện trong 1/15 giây.

Mỗi lượt kiểm tra kéo dài ba tiếng, vừa đúng bằng một lần thẩm vấn ngắn ở Tây Cửu Long.

Giản Nhược Trầm từng đối đầu với Oliver Keith trong phòng thẩm vấn suốt hai đợt tám tiếng.

Với cậu, việc đi giày lót trong phòng máy, ngồi ba tiếng đồng hồ phân tích ảnh không cần đấu trí gì, hoàn toàn nhẹ nhàng.

Cậu nộp bài xong còn giúp thầy Lý chấm bài cho tân sinh viên năm nhất, nhận luôn nhiệm vụ học tập tiếp theo, đến hơn ba giờ chiều mới giải quyết xong việc ở trường, rồi bước vào cổng trụ sở tổng khu Tây Cửu Long.

Vừa vào cửa, cậu liền ghé qua quán trà dưới lầu, đặt trà và đồ ăn nhẹ cho tất cả đồng nghiệp.

Giản Nhược Trầm mang phần của đội A lên tổ trọng án, đặt ly trà chanh lạnh lên bàn trà, cười nói: "Ba giờ mấy rồi, uống trà trước đi nào~"

Trương Tinh Tông lập tức bật dậy, xoa tay nói: "Woa, hồng trà chanh đá nè, quán trà dưới lầu bán ngày càng mắc rồi, một ly trà lạnh 20 tệ, đúng là nhắm vào cậu để chém giá rồi!"

"Thì cứ để họ kiếm đi, biết đâu một ngày nào đó lại cần họ giúp đỡ thì sao? Ủng hộ làm ăn cũng là kết thêm bạn bè mà." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa bưng phần trà chiều của mình đến ngồi vào bàn làm việc.

Cậu đã lâu không đến làm, cái bàn ngoài kia từng chất đầy tài liệu học tập nay đã được dọn dẹp sạch sẽ, thùng rác trống trơn, trong ống bút chỉ còn lại một cây viết, đến cả cái máy tính mới lắp cũng được đặt ngay ngắn chỉnh tề, khoảng cách giữa bàn phím và màn hình song song tuyệt đối, chuẩn xác như dùng thước đo vậy, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Quan Ứng Quân.

Giản Nhược Trầm uống hai ngụm trà chanh, chợt nhớ mình không nên uống nhiều trà và cà phê, liền tiện tay đưa ly trà cho Quan Ứng Quân đang đi ngang qua.

Quan Ứng Quân vừa làm nhiệm vụ bên ngoài về, đang lúc nóng nực, hắn thuận tay nhận lấy, uống một hơi cạn nửa ly.

Tất Loan Loan đứng bên nhìn cảnh này, chạm mắt với Lâm Nhã Chi vừa chạy đến, khóe mắt cả hai đều hơi ướt.

Giản cố vấn như vậy mới tốt, trước kia khi cậu còn nằm bẹp trên giường bệnh, ngay cả đội A cũng mất tinh thần hẳn.

Giờ Giản cố vấn vừa quay lại, cả đội A như sống lại lần nữa.

Đội A vừa ăn trà chiều, vừa họp nhỏ đối chiếu tình hình vụ án.

Quan Ứng Quân: "Trong đĩa mềm mà Lý Phi Tuyền giao ra, có một phần chứng cứ rửa tiền của Lục Vinh."

Hắn gõ gõ chồng giấy A4 bên cạnh: "Tất cả đều ở đây."

"Sau khi xác minh, phương pháp rửa tiền của Lục Vinh chỉ có hai loại."

"Một, đưa thẻ ngân hàng chứa lượng lớn tiền đen cho Lý Phi Tuyền, để hắn liên hệ với quản lý sòng bạc, đổi thành tiền mặt, gửi tạm ở đó. Sau đó, mỗi ngày lấy 10 triệu, đổi sang chip đánh bạc, rồi làm trò trên bàn cược, cố ý thua 2 triệu cho nhà cái, 8 triệu còn lại thì đổi thành tiền mặt."

"Qua một vòng đó, tiền đen liền biến thành tiền sạch."

"Hai, Lục Vinh nhờ Lý Phi Tuyền tìm những người trúng vé số, cá độ hay đua ngựa ở tầng ba, mua lại vé số và phiếu trúng thưởng bằng đúng giá trị trúng thưởng, giúp đối phương khỏi phải đóng thuế thu nhập bất thường, rồi đích thân đi nhận thưởng. Như vậy, số tiền đen đó sau khi đóng thuế thu nhập bất thường, cũng thành tiền sạch."

Quan Ứng Quân nhỏ giọng: "Qua điều tra của ICAC, các công ty vỏ bọc dưới tay Lục Vinh đều bị xóa sổ sau khi Giang Hàm Dục bị bắt vì tội phạm tài chính."

Trương Tinh Tông tiếp lời: "Chắc là sợ đi theo vết xe đổ của cậu ta."

"Ngoài rửa tiền, Lục Vinh còn phạm tội hối lộ." Quan Ứng Quân kéo ra một tờ giấy khác: "Khi Lục Vinh rửa tiền, cứ 10 đô thì có 1 đô rơi vào tay các quan chức mua cổ phiếu của tập đoàn Lục thị dưới dạng cổ tức."

"Do các phương thức rửa tiền khác nhau. Đôi khi, 1 trong 10 đô bị quan chức lấy đi, 2 đô vào tay Morclin, cuối cùng 10 đô tiền đen, chỉ có thể rửa thành 7 đô tiền trắng."

"Tính đến thời điểm Sòng bạc mới ở Vịnh Victoria bị điều tra, tổng số tiền Lục Vinh rửa được là 5,9 tỷ đô la Mỹ."

Đinh Cao hít một hơi thật sâu, "Nhiều thế!"

Hiện tại đô la Hồng Kông đang rớt giá nghiêm trọng, biến động lớn, 5,9 tỷ đô la Mỹ có thể đổi được gần 50 tỷ đô la Hồng Kông!

"Nếu Lục Vinh dùng số tiền này liên kết với chính phủ Anh để làm chuyện xấu ở Hồng Kông, e rằng cả cảnh sát Hồng Kông cũng không ngăn nổi." Tất Loan Loan day trán.

Tiền đã rửa sạch, chứng cứ rửa tiền cũng có, nhưng nếu Lục Vinh chết cũng không nhận tội, thì cũng chẳng xử được bao nhiêu năm.

Giang Hàm Dục cũng chỉ bị phán 3 năm, Lục Vinh chắc còn ít hơn.

Ai từng phạm tội ở Hồng Kông đều biết một câu: "Thành khẩn khai báo, ngồi tù đến già. Chối tội rạch ròi, về nhà đón Tết."

Những người như Lục Vinh là khó đối phó nhất, bởi vì họ hiểu rất rõ, chỉ cần thả lỏng cảnh giác trong phòng thẩm vấn là xong đời.

Giản Nhược Trầm nhìn bảng trắng, ngón tay khẽ ấn lên đỉnh bút bi, bấm từng cái một cách vô thức: "Nếu hắn không muốn nói gì, vậy thì cứ để hắn ở yên một chút, đồng thời giám sát hắn chặt hơn."

Để mặc Lục Vinh đó, khiến hắn không rõ tình hình ở Tây Cửu Long, có khi lại ép hắn nóng nảy mà lòi ra thêm chứng cứ.

Tây Cửu Long cũng có thể tận dụng thời gian này để thẩm vấn thêm các quan chức nhận hối lộ khác.

Tất Loan Loan sửng sốt, "Cũng là một cách."

Cô suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu nổi: "Lục Vinh liều mạng rửa tiền rốt cuộc là để làm gì? Dạo này có dự án nào hắn đầu tư không? Chúng ta có cần phòng ngừa không, để hắn ta không làm hại những thương nhân Hồng Kông khác?"

Không lẽ chỉ rửa tiền mà không tiêu?

Vậy thì rốt cuộc hắn muốn gì?

Lời vừa dứt, Giản Nhược Trầm lập tức trầm mặc: "Không phải đâu... Không phải là Lục Vinh không muốn đầu tư."

Cậu khẽ ho khan, dưới ánh mắt của mọi người nói: "Là do lúc đó tôi nổi giận, cướp hết mấy dự án hắn định đầu tư, các thương nhân khác thấy có lợi cũng nhào vô theo, cùng nhau cắt ngang đường hắn."

Giản Nhược Trầm tóm tắt: "Lục Vinh chỉ là có tiền mà không có chỗ tiêu thôi."

Tất Loan Loan im lặng.

Một kiểu trả thù rất riêng.

Khiến người ta hoàn toàn không đoán ra nổi.

Một kiểu bắt nạt trong thương giới hoàn toàn mới!

"Cậu cướp của hắn ta, có kiếm được không?"

Giản Nhược Trầm nghĩ đến đôi mày giãn ra của chú La mấy ngày nay, ước tính thận trọng, "Có thể là lời gấp hai, ba lần. Mắt nhìn dự án của Lục Vinh cũng không tệ đâu."

Đinh Cao:......

Quá độc ác rồi.

Nói về việc chọc tức nghi phạm, cả Tây Cửu Long của họ không ai có thể so được với Giản Nhược Trầm.

Trương Tinh Tông nói: "Tùy tiện 'phơi' Lục Vinh như vậy chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ. Hay là gọi hắn tới trước, để cố vấn Giản gặp mặt hắn một chút đã?"

Quan Ứng Quân gật đầu: "Được."

Phía đội A vừa bàn xong kế hoạch, đội D lập tức hành động, đưa Lục Vinh từ nhà họ Lục tới.

Khi Giản Nhược Trầm nghỉ ngơi điều trị, Lục Vinh bị triệu tập liên tục. Ngày nào cũng 8 tiếng bị lôi ra hỏi cung, tra khảo, khiến hắn gầy sọp đi thấy rõ.

Hai má hắn hõm xuống, bộ vest trên người cũng rộng thùng thình, khi ngồi vào phòng thẩm vấn, ánh mắt hắn u ám như thể muốn lột da róc xương Giản Nhược Trầm.

Lục Vinh cười lạnh: "Vận khí của cậu Giản đúng là không tồi."

Giản Nhược Trầm khiêm tốn nói: "Cũng nhờ Lục tiên sinh chiếu cố cả thôi."

Không có sự chiếu cố của hắn, sản nghiệp của Connaught ở Hồng Kông sao có thể nhanh chóng tăng gấp đôi được chứ?

Trương Tinh Tông ngồi bên cạnh Giản Nhược Trầm lập tức mím chặt môi.

Lần gần nhất suýt bật cười trong phòng thẩm vấn vẫn là lần trước!

Nói về việc chọc tức người khác, vẫn phải là cố vấn Giản ra tay!

Trương Tinh Tông và Đinh Cao, mỗi người ngồi một bên Giản Nhược Trầm, trông chẳng khác nào tả hữu hộ pháp.

Lục Vinh hít sâu một hơi, nói rành rọt: "Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì cứ nói chuyện với luật sư của tôi. Dù có đổi bao nhiêu người đến hỏi, tôi cũng chỉ nói một câu đó."

"Tôi biết anh rất gấp, nhưng đừng vội." Giản Nhược Trầm bình tĩnh, biểu cảm ổn định, khóe môi hơi cong lên, "Xem thử cái này đã."

Cậu rút ra một bảng danh sách ghi đầy tên các quan chức và số tiền nhận hối lộ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lục Vinh: "Qua xác minh, sau khi nhận hối lộ, những người này bắt đầu qua lại thường xuyên với anh. Trong đó, anh từng ủy thác một người giúp anh lập một quỹ tín thác* tại Mỹ để chuyển một phần tài sản phạm pháp ra ngoài."

*Quỹ tín thác (hay quỹ đầu tư ủy thác) được thành lập bởi các tổ chức tài chính như ngân hàng hoặc công ty quản lý tài sản. Nhà đầu tư gửi tiền hoặc tài sản cho quỹ này để quản lý và đầu tư.

Nửa câu sau là đoán.

Mí mắt Lục Vinh khẽ cụp xuống, cơ mặt căng lên, khoé miệng bên phải nhếch lên đầy giễu cợt, còn chưa kịp mở miệng mỉa mai—

Giản Nhược Trầm đã lập tức đổi lời: "À, tôi nhớ nhầm rồi, không phải ở Mỹ."

Lục Vinh sửng sốt.

"Là ở Anh." Giản Nhược Trầm giả vờ lật vài tờ giấy trước mặt, khóe mắt kín đáo quan sát phản ứng của Lục Vinh, quả nhiên thấy đồng tử hắn co lại, cằm khẽ rụt về, mí mắt nâng lên, thân thể cũng hơi lùi lại.

Phản xạ trốn tránh điển hình.

Cậu đoán trúng rồi.

Giản Nhược Trầm khẽ hít một hơi, "Trước khi hành vi phạm tội rửa tiền của anh bị điều tra ra, anh đã lập quỹ tín thác. Nhưng theo quy định của pháp luật, con đường đó không khả thi."

"Người có tiền án không được phép xuất cảnh. Tài sản và vật phẩm liên quan đến vụ án phải được xử lý, thanh lý toàn bộ."

"Không được tham gia các hoạt động thương mại hợp pháp ở nước ngoài, không được mở tài khoản ngân hàng hay sử dụng thẻ tín dụng ở nước ngoài, cũng không được giao dịch chứng khoán, trái phiếu hay các sản phẩm tài chính khác ngoài lãnh thổ quốc gia."

"Tốt nhất là anh nên sớm rút tiền ra khỏi quỹ tín thác, kẻo đến lúc đó chúng tôi tính luôn cả tội tẩu tán tài sản, lại làm anh vô tình gánh thêm một tội danh."

Giản Nhược Trầm hòa nhã mỉm cười: "Lục tiên sinh, tôi nói vậy đã rõ chưa?"

Tiền của anh, cuối cùng vẫn phải bị quốc gia tịch thu.

Sắc mặt Lục Vinh trắng bệch.

Đến ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, chỉ dựa vào bản thân thì không thể đấu lại Giản Nhược Trầm.

Sau lưng cậu là cả Tây Cửu Long, là cả Hoa Quốc.

Lục Vinh ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Nhược Trầm, như đang tìm kiếm một kẽ hở để phản kích.

Nhưng hắn kinh hoàng phát hiện, Giản Nhược Trầm gần như không có chỗ nào sơ hở.

Về tài chính, cậu không chuyên, nhưng lại biết cách dùng người, từ trước đến nay chưa từng nhúng tay vào sản nghiệp gia tộc, tất cả đều giao cho La Bân Văn và các giám đốc điều hành chuyên nghiệp xử lý.

Về phá án, cậu giỏi thẩm vấn, nên chỉ tập trung vào thẩm vấn, chưa bao giờ giành phần người khác. Mấy lần rơi vào tình cảnh buộc phải nổ súng, đều là vì nhân lực Tây Cửu Long thiếu hụt, cậu mới phải đứng ra.

Còn về đối nhân xử thế thì lại càng khỏi nói, cậu không bao giờ kết thù với người khác. Ngay cả những phạm nhân từng qua tay, phần lớn cũng đều khen cậu không dứt lời.

Lục Vinh thở dài một hơi, "Giản Nhược Trầm, cậu nhất định phải ép tôi đến vậy sao?"

"Tôi chỉ đang trình bày cái lợi và hại cho anh hiểu. Tôi chưa bao giờ đem tư thù vào phòng thẩm vấn." Giản Nhược Trầm vừa nói, vừa gõ lên tờ giấy ghi đầy tên quan chức trước mặt, "Những người này chúng tôi sẽ hỏi từng người một, những lời anh không chịu nói, có khi bọn họ sẽ nói ra."

Lục Vinh mím môi, nhất thời không tiếp lời.

Giản Nhược Trầm dùng tình cảm lay động, mềm mỏng khuyên nhủ: "Bây giờ anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh có quan hệ gì với tổ tình báo của MI6 cài cắm ở Hồng Kông, lại liên lạc với họ như thế nào, lấy được tài liệu mật của MI6 ra sao."

"Chỉ cần anh chịu khai, Tây Cửu Long chúng tôi cũng có thể tranh thủ cho anh được giảm án. Tài sản của anh nhiều như vậy, sau khi bị tịch thu phần phạm pháp, chí ít vẫn còn lại trăm triệu đô la Mỹ. Anh rửa tiền nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù 5 năm, đô Mỹ ổn định lắm, không mất giá đâu, đủ để anh dưỡng già."

Cậu biết khả năng Lục Vinh chịu khai là rất nhỏ, nên thêm một câu lừa gạt, "Tôi sẽ không truy cứu chuyện anh cấu kết với Oliver Keith dùng phenmetrazine mưu sát tôi."

Giản Nhược Trầm ngồi ngay ngắn trước bàn thẩm vấn, đối diện với Lục Vinh nở nụ cười nhạt, rồi đập bàn một cái, dõng dạc nói: "Chỉ cần anh khai chuyện tổ chức tình báo MI6, coi như anh lập công chuộc tội! Tôi sẽ viết giấy bãi nại, không truy cứu tội mưu sát của anh nữa!"

Bên trái, Đinh Cao hoảng hốt kêu lên: "Không được! Sao có thể như vậy được!"

Bên kia, Trương Tinh Tông thì trầm mặc không nói.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao cố vấn Giản lại để Đinh Cao vào phòng thẩm vấn.

Đinh Cao thật thà, nghe nói dối là tin ngay, phối hợp vô cùng "tự nhiên".

Giống y hệt những người trong chợ đồ cổ mà mấy ông chủ bất lương thuê tới để phụ họ hét giá.

Khách vốn không muốn mua, nhưng thấy người khác tranh giành là lập tức ra tay.

Quả nhiên, Lục Vinh thấy phản ứng của Đinh Cao dữ dội như vậy, liền bắt đầu do dự, nhưng rất nhanh, hắn đã tỉnh táo lại.

Sở cảnh sát Tây Cửu Long không hề có chứng cứ hắn từng tham gia mưu sát Giản Nhược Trầm!

Đây là lừa gạt!

Một tầng mồ hôi lạnh li ti túa ra khắp lưng Lục Vinh, trước mắt hắn tối sầm lại, cổ họng nuốt nước bọt một cách vô thức. "Cố vấn Giản, tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Mặt hắn giật giật, hô hấp trở nên gấp gáp, tai ù đi, thậm chí không còn ý thức được mình đang nói gì nữa, chỉ nghe thấy âm thanh chấn động của dây thanh quảng, lúc gần lúc xa truyền ra: "Sao tôi lại muốn giết cậu chứ?"

Giản Nhược Trầm thấy không thể gài ra được câu trả lời cũng không thất vọng, dù sao lần thẩm vấn này cũng chỉ là hình thức. "Thì ra anh không muốn giết tôi à? Vậy lời khai của Oliver Keith là giả sao?"

Lục Vinh trừng mắt nhìn cậu, hồi lâu không đáp.

Trương Tinh Tông dùng đầu gối khẽ huých Giản Nhược Trầm một cái.

Đừng ép nữa, ép nữa hắn phát điên mất.

Giản Nhược Trầm tiếc nuối nói: "Xem ra anh không cần cơ hội này rồi."

Gieo một cái hạt giống về việc "có thể giảm án", chờ đến lúc Lục Vinh bị dồn đến đường cùng, chắc chắn sẽ lôi cái hạt giống này ra, mong đổi được điều gì đó với Tây Cửu Long.

Đến khi đó, chính là cơ hội để cậu lấy được lời khai về tội "mưu sát không thành".

Giản Nhược Trầm nói: "Vậy thì hôm nay đến đây thôi. Chúng tôi còn phải để thời gian thẩm vấn những quan chức từng nhận hối lộ của anh."

Cậu đứng dậy, tự mình tháo xiềng tay của Lục Vinh: "Ký xong biên bản thẩm vấn là anh có thể đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com