Chương 17: Chiêu hồn
Trần Tuyết hoảng sợ trốn tránh tầm mắt hai người, nói: "Cậu, hai người đừng nhìn tôi, những gì tôi biết cũng đã nói với hai người rồi. Làm sao còn dám che giấu gì nữa? Tưởng Lương, buổi tối hôm đó tôi luôn đi theo cậu, cậu không biết tôi cũng không biết. Cậu còn gặp lại Tiểu Bạch Hoa mà tôi thì không. Nói không chừng cậu còn biết nhiều hơn tôi --- đúng, đại sư, nói không chừng cậu ta còn biết nhiều hơn tôi."
Tưởng Lương nhìn Mao Cửu nói: "Những gì tôi biết cũng không khác mấy với lời cô ta nói."
Mao Cửu gật đầu xem như đã biết, sau đó đứng dậy đi tới cửa định về phòng mình.
"Trời sắp sáng rồi, tôi về đây."
Trần Tuyết vội vàng gọi cậu lại, hỏi: "Ác, ác linh hại chết Quách Hồi có ... có còn xuất hiện nữa không? Chúng tôi, chúng tôi không biết gì nữa thật mà."
Mao Cửu cười như không cười nhìn sang, đôi mắt đen láy sáng ngời giống như có thể nhìn thấu bí mật giấu trong nội tâm cô ta. Trần Tuyết hơi rụt lại.
Mao Cửu nói: "Vậy thì phải xem các người có làm chuyện trái lương tâm không. Ác linh hung tàn không có lý trí chỉ vì khi còn sống bị làm cho chết oan, không cam lòng mới hóa thành lệ quỷ. Nó sẽ tìm kiếm những kẻ hại chết mình để trả thù, từng người một."
Trần Tuyết hỏi: "Vậy, ác linh hại chết Quách Hồi ... là Tiểu Bạch Hoa?"
"Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không biết cô gái bị các người liên lụy trong lúc hứng khởi nhất thời đó bị quỷ trong trò chơi của các người mang đi, hay chết vì một nguyên nhân nào đó. Tôi không biết nguyên nhân chết của cô ấy thì đương nhiên cũng không biết thứ hại chết Quách Hồi là cô gái kia hay là ác linh mà các người tìm tới."
Mao Cửu vừa đi vừa nói, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phòng mình. Nếu còn ngồi ở chỗ đó thì không chừng cậu sẽ kìm lòng không đặng rồi đập Trần Tuyết một trận, tuy rằng đàn ông con trai không nên đánh đàn bà con gái, nhưng có đôi khi, súc sinh cũng chả phân biệt là nam hay nữ!
Có lẽ Trần Tuyết không tham gia vào trò chơi của bọn Quách Hồi, có lẽ chỉ phạm vào một sai lầm nhỏ là bất kính quỷ thần, nhưng có đôi khi, bàng quan, lạnh nhạt mới là tội không thể tha thứ. Huống chi đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy mình không làm sai gì, lời nào lời nấy đều nhằm đẩy sai lầm sang người khác, luôn miệng muốn tách mình ra khỏi chuyện này, nhưng cô ta tách ra được sao? Tách sạch hết được sao?
Mao Cửu không muốn để ý tới cô ta, Tưởng Lương cũng vậy.
Mao Cửu thông minh, Tưởng Lương cũng không ngu ngốc. Hai người sớm đã nhận ra một ít lỗ hổng từ trong thái độ và những lời lẽ không được tự nhiên của cô ta, cô ta đang che giấu một phần chân tướng, đã muốn giữ mạng còn sợ mất mặt, Tưởng Lương không thể hiểu nổi sao lúc trước mình lại muốn đi cùng với đám người này.
Trên thực tế, sáu người trong đoàn lần này, mỗi người đều không phải người tốt lành gì. Ích kỷ chỉ là thái độ bình thường, chỉ muốn mưu cầu lợi ích cho bản thân, thậm chí có thể hoàn toàn giẫm đạp tình cảm và tánh mạng của kẻ khác chỉ trong một giây.
Sau khi bị báo ứng còn không biết hối cải, càng không có tí áy náy nào. Nếu còn tiếp tục ở cạnh đám người này thì Tưởng Lương sợ mình cũng sẽ trở nên ghê tởm theo.
Trần Tuyết gọi hắn lại, nhu nhược, đáng thương nói mình sợ hãi, hy vọng Tưởng Lương ở lại với cô ta.
Tưởng Lương cười lạnh: "Cô sợ lệ quỷ tìm đến, có tôi ở đây còn có thể kéo dài ít thời gian cho cô chứ gì?"
Trần Tuyết bị nói trúng tim đen, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tưởng Lương không có biểu cảm gì, nói: "Trần Tuyết, có lẽ cô không hại người thật. Nhưng tội lạnh nhạt thấy chết không cứu của cô cũng không thể tha thứ được."
Sắc mặt Trần Tuyết trắng bệch.
Tưởng Lương không rảnh quan tâm cô ta, xoay người chạy vài bước đuổi theo Mao Cửu, sóng vai đi cùng với cậu trên hành lang.
Mao Cửu nghiêng đầu nói một câu: "Cậu không cần để ý, cậu đã làm những việc mình nên làm."
Tưởng Lương cười khổ, lắc đầu: "Nếu ngay từ đầu tôi không bày thái độ đứng một bên nhìn chuyện không liên quan đến mình, mà là nhắc nhở cô gái kia, thì cô ấy sẽ không bị Quý Ngôn lừa, có lẽ bây giờ cô ấy còn ở trong trấn nhỏ của mình sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc, cô ấy vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi tràn đầy thanh xuân, tương lai tươi sáng. Cô ấy hẳn nên có một người chồng yêu thương mình, yêu thương con của họ, mà không phải rước kết cục như bây giờ."
Mao Cửu im lặng. Thật ra, rất nhiều lúc, mọi người sẽ gặp những chuyện bất đắc dĩ như thế, chỉ một suy nghĩ nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng toàn bộ quỹ đạo sinh mệnh của người khác. Thậm chí chỉ muốn chơi đùa trong một khắc hứng khởi cũng có thể làm một cô gái vô tội mất mạng, lại có lẽ, chỉ cần có một câu nói ngăn cản, cô gái kia sẽ không cần phải chết.
Nhưng chuyện này có thể trách được Tưởng Lương sao? Phải trách. Nhưng mà hắn đã tận lực, ít nhất hắn cũng không bàng quan, lạnh nhạt, cũng không bỏ đá xuống giếng.
Hai người im lặng hồi lâu, Tưởng Lương mệt mỏi vuốt mặt, thở dài: "Đại sư, ngài ... ngài có thể nói cho tôi biết cô ấy chết như thế nào không?"
Mao Cửu nói: "Cậu có nhất thiết phải biết không? Có lẽ sau khi biết sẽ càng khổ sở hơn."
Tưởng Lương chắc chắn gật đầu: "Nếu tôi không biết được chân tướng thì có lẽ cả đời này khó mà an tâm."
"Được rồi, tới phòng của cậu, chúng ta ... chiêu hồn!"
Mao Cửu trở về phòng một chuyến, thấy Tiểu Sơn vẫn còn ngủ say. Cậu nghĩ một lúc rồi lấy một lá bùa bình an trong tay nải để bên đầu giường của nhóc, loại bỏ quỷ khí mà Quỷ Vực mang tới.
Tuy cậu không hiểu phong thủy cho lắm nhưng lại thạo vẽ bùa trừ tà. Cho nên vẫn dư sức vẽ được một lá bùa xua tan quỷ khí nho nhỏ.
Mao Cửu xách tay nải tới phòng A39 của Tưởng Lương, Tưởng Lương đang chờ cậu bên trong.
Mao Cửu mới vừa ngồi xuống thì Tưởng Lương đã đứng dậy tắt đèn.
Mao Cửu: "..."
Tưởng Lương mở đèn điện thoại lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Mao Cửu mím môi nhìn mình, trong ánh mắt bao hàm nhiều lời muốn nói.
Hắn sửng sốt hỏi: "Sáng quá hả?"
Mao Cửu: "Cậu tắt đèn làm gì?"
Tưởng Lương nói: "Chiêu hồn mà. Không phải là nên âm trầm, tối đen như mực sao? Trên phim toàn chiếu vậy ..."
"Đó là để tạo không khí hù dọa các người thôi." Khoé miệng Mao Cửu giật giật, lấy một thứ trong túi ra, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa rồi bắn về phía công tắt đèn.
'Bộp' một tiếng, đèn sáng.
Tưởng Lương nhìn theo hướng âm thanh vọng tới, thấy trên mặt đất là một viên đậu phộng rang. Hắn nhìn nó vài giây, quay đầu lại nhìn về phía Mao Cửu, dù cho trong mắt Mao Cửu chan chứa nhiều lời muốn nói cũng bị hắn dùng mấy lớp filter sáng loáng làm cho đẹp đến khó tin.
Tưởng Lương thành kính: "Sư phụ, có thu đồ đệ không?"
...
Mao Cửu xoay người, lấy một cái la bàn, mấy lá bùa, chu sa và một cây bút lông trong tay nải ra rồi để lên trên bàn. Cậu lấy thêm một cái ly, bỏ chu sa và rượu trắng vào, sau đó hoà lại thành mực.
Lấy bùa, bắt đầu vẽ.
"Lần này tôi ra ngoài là để xử lý công vụ nên không mang bùa chiêu hồn. Bùa này hơi rắc rối, khó vẽ nhưng mà vẽ một, hai lá thì vẫn được, đúng rồi, cậu từng thấy chiêu hồn chưa?"
Trong lòng Tưởng Lương thoáng ưu thương, hắn là học sinh đại học 985*, tự nhận không hề thiếu thông minh, tài trí --- đổi chủ đề rồi từ chối một cách cứng nhắc như vậy là tổn thương người ta lắm á! Cũng không có tý uyển chuyển nào hết trơn! Làm như hắn nhìn không ra vậy á!
"Từng thấy."
Mao Cửu kinh ngạc: "Từng thấy?" Nhìn không ra luôn.
Tưởng Lương vừa nhìn đã thấy là một người theo thuyết vô thần, còn có thể từng nhìn thấy chiêu hồn? Chẳng lẽ lại là một người tin vào chuyện quỷ thần sao?
Nghĩ như vậy, Mao Cửu hơi bất mãn, cậu nhíu mày nghiêm khắc dạy dỗ như trưởng bối: "Lớn như vậy rồi còn mê tín với người ta à? Tin tưởng vào khoa học nhiều chút, phát triển theo phương diện khoa học nhiều chút. Nhìn xem lần này các cô cậu quậy ra chuyện gì rồi? Tất cả đều là hậu quả của mê tín. Mê tín hại người đó cậu trai trẻ."
Tưởng Lương: "???" Làm như người đang vẽ bùa bắt quỷ không phải ngài vậy. Tâm thần phân liệt hả, thiên sư?
"Tôi thấy trên phim, phim ma có rất nhiều tình tiết giống như vậy --- hình như phải dùng đến vật bên người của đương sự mà?"
"Không khác mấy, không cần cũng được. Cần phải dùng đến những vật bên người là vì cần có môi giới."
"Môi giới?"
"Liên lạc giữa vạn vật đều cần có môi giới, bây giờ chúng ta muốn nói chuyện với người ở xa thì có thể dùng điện thoại các loại, cổ đại thì dùng thư từ. Đó đều là môi giới. Không chỉ là nói chuyện phiếm mà truyền đạt tin tức hay gì đó cũng cần môi giới, dù bên được kết nối hay bên muốn liên lạc. Chiêu hồn nói trắng ra là gọi quỷ xuất hiện, cũng là liên lạc với quỷ, cần phải có môi giới. Bùa chú của đạo gia là môi giới dùng để liên hệ với một thế giới khác. Nhưng ở thế giới bên kia cũng chưa chắc có thể tìm được hồn phách của người muốn tìm, nên phải có vật lúc còn sống đã sử dụng để tăng lực lượng của môi giới."
"Nhưng tôi không có vật bên người cô ấy, chắc Quý Ngôn sẽ có."
Mao Cửu đốt ba nén hương cắm vào một cái lư hương. Lư hương này cũng thật kỳ lạ, bên trong hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có chút tàn hương nào nhưng ba nén hương lại cắm vững vàng bên trong. Lư này là loại đỉnh ba chân lớn bằng bàn tay, chế tác tinh xảo, niên đại có vẻ xa xăm.
Cũng không biết cậu làm thế nào, bốn ngón tay lướt qua phần đầu, ba nén hương cháy lên.
Tưởng Lương ngồi xem mà mắt sáng rực, cầm lòng không đậu mà nói: "Thật là lợi hại!"
Mao Cửu liếc nhìn hắn, yên lặng xòe tay, trong tay cầm một cái bật lửa.
Tưởng Lương: "..."
Mao Cửu nói: "Cũng không phải thần tiên, sao có thể ngự hỏa? Đừng mê tín."
Tưởng Lương: Vì để cho tôi không mê tín, ngài tận hết sức lực thế à?
Mao Cửu đặt bật lửa xuống, nói: "Vật cận thân nào làm môi giới cũng không so được với tên, cậu hẳn đã nghe được nhiều lời đồn trong dân gian rằng, khi những đứa nhỏ bị lạc mất hồn phách thì cần phải đi quanh thôn gọi tên của nó. Khi nguyền rủa người khác cũng cần biết tên của đối phương. Lực lượng ẩn chứa bên trong cái tên thật ra cũng rất mạnh mẽ, đầu tiên, nó là sự chờ mong và chúc phúc của trưởng bối, tiếp theo, người có mệnh cách ngũ hành thiếu hụt cũng có thể được bổ sung bằng tên. Chuyện quỷ thần tuy kỳ lạ khó lường nhưng muốn dùng khoa học giải thích cũng không phải không được, thật ra đều là một ít năng lực mà mọi người không biết thôi. Ví dụ như niệm lực, các nơi trên thế giới đều xuất hiện lời đồn về những loại dị năng đặc biệt như dùng niệm lực di chuyển vật thể gì đó, thông qua ý thức đặc biệt của đại não để ảnh hưởng lên quy luật vận hành của sự vật khách quan.
Từ xa xưa, mọi người đều cho rằng tên có thể là lời chúc phúc của trưởng bối, có thể bổ sung ngũ hành thiếu sót của đứa nhỏ, người tin tưởng nhiều thì loại tư tưởng này sẽ khắc sâu vào hiểu biết của mỗi người. Dần biến thành sự thật. Sau đó nó sẽ có được sức mạnh, có sức mạnh thì sẽ được người sợ hãi, sùng bái, vô hình trung cũng đang khẳng định sự tồn tại của nó. Cho nên mới có cách nói, ngươi không tin quỷ thì trên đời này không có quỷ, cũng không phải không có đạo lý."
"Đúng rồi, cô gái kia tên gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com